Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 271: Rời Khỏi Hải Thần Châu



Chương 270: Rời Khỏi Hải Thần Châu

Đúng như mấy người dự đoán Phương Nguyên pháp bảo vô cùng quỷ dị, từng chiếc lá cờ đen được hắn ném ra ngoài tạo thành những điểm sáng đen liên kết. Những điểm sáng đen này liên kết tạo thành một vùng không gian nhỏ, sau đó dưới sự khống chế của hắn bắn liên tục ra những cột cờ hư ảnh.

“Hồng La, ngươi không sao chứ?”

Tên Thái thượng trưởng lão vừa bị lá cờ làm bị thương nghe được đồng bạn hỏi thì âm trầm nói: “Vương sư huynh, ta không sao. Chúng ta phải nhanh chóng phá vỡ trận pháp này, tên tiểu tử này trưởng thành quá nhanh ta sợ sẽ là mối nguy hại cho La Hồn Tông.”

Người được gọi là Vương sư huynh cũng gật đầu, rồi nói: “Vậy chúng ta cũng không cần phải để ý nhiều, giết hắn đi.”

Hai người lập tức hai tay kết ấn, một người tế ra phi kiếm người còn lại bắt quyết đánh ra một một chiêu pháp thuật kinh người.Chỉ thấy lão được gọi là Hồng La tay liên tục kết ấn, lập tức thanh phi kiếm trước mắt tỏa ra hỏa diễm hừng hực, còn chưa hết chỉ thấy hắn tiếp tục bắt quyết chợt xung quanh người xuất hiện hơn chục thanh hỏa kiếm khác, ba động chân nguyên tỏa vô làm cho Bắc Tiểu Lục đang quan sát cũng kinh hãi.

“Đi” Lập tức hơn chục thanh kiếm hỏa dưới khống chế của lão bay lượn có quy luật công kích Phương Nguyên, dương như cũng cảm nhận được chiêu thức này mạnh mẽ cho nên Phương Nguyên cũng không dám đối cứng, liên tục tránh né sau đó dùng lá cờ trận pháp bắn ra công kích chặn lại những kiếm hỏa này.

Bên kia thái thượng trưởng lão còn lại của La Hồn Tông cũng kích phát xong pháp thuật, chỉ thấy trên không trung cách đó cao chừng hơn trăm mét liên tục xuất hiện một đám thiên thạch không lồ đang có xu thế rơi xuống. Lão họ Vương này phất tay một cái đám thiên thạch mang theo sắc bén trầm trọng lao tới chỗ Phương Nguyên.

Cảm nhận được khí tức trầm trọng trên đỉnh đầu của mình Phương Nguyên vội vàng khống chế trận cờ ngăn cản, nhưng Hồng La sao có thể để cho hắn thoải mái mà đỡ được. Lão hừ một tiếng, trên tay nhanh chóng bắt quyết chỉ thấy vô số kiếm hỏa hình thành lên một còn đại bàng, khí thế cực kỳ mãnh liệt lao tới công kích Phương nguyên.

“Khốn thật!” Phương Nguyên khẽ chửi một tiếng, từ trong ngực ném ra một cái pháp bảo khác rồi phun lên đó một ngụm tinh huyết, một tay cấp tốc bắt quyết, miệng hô: “Hộ”

Lập tức pháp bảo mai rùa chỉ bé bằng bàn tay cấp tốc biến lớn vừa vặn che chắn cho hắn, hỏa kiếm hóa bàng liên tục biến đổi vị trí tấn công nhưng đều bị Phương Nguyên ngăn chặn. Nhưng điều này cũng làm Phương Nguyên không thể mạnh tập trung khống chế trận cờ ngăn cản đám thiên thạch được.

Bắc Tiểu Lục hiện tại nhân lúc hỗn loạn liền hồi phục thương thế, lập tức lặng lẽ không một tiếng động rời đi khỏi nơi hỗn loạn này. Tình hình này theo hắn dự đoán tên Phương Nguyên kia lành ít dữ nhiều rồi, bởi vì hắn đã nghe thấy một tên đệ tử La Hồn Tông vừa nhắc tới tông chủ của bọn họ. Người này đang trên đường trở về, dự đoán không đến một phút liền có mặt tại đây, hơn nữa hắn còn nghe được người này tu vi không ngờ đạt tới Hư Thần Kỳ.

Chính vì như thế cho nên hắn dám cá tên Phương Nguyên này tám phần mười không thoát được, trừ khi hiện tại đột phá rời đi nhưng đối mặt với song trọng liên thủ của hai vị Nguyên Anh viên mãn, hắn dù mạnh hơn cũng chưa thể rời đi được chứ nói gì đánh bại hai kẻ này trong tích tắc.

Bắc Tiểu Lục nhanh chóng lẩn khỏi đám người này một đường dùng cước bộ hóa thành tàn ảnh rời đi, chợt hắn phát hiện phía trước có một bóng đen nhanh chóng chặn đường đi của hắn lại.

“Tiểu tử, ta để ý ngươi hơi lâu rồi đấy. Khung cảnh hỗn loạn như vậy mà ngươi vẫn bình tĩnh thật là lạ đó, đúng như ta dự đoán ngươi chính là một tên tu sĩ.”

Đây là một tên trong nhóm Toàn Phong Trại, tên này trên tay cầm một thanh đao cưỡi con sói bạch cao lớn, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo nhìn Bắc Tiểu Lục. Gã cười hắc hắc nói tiếp:

“Mấy tên bỏ chạy như ngươi làm ta rất chán ghét, tiểu tử ngươi chết chắc rồi.”

Nói rồi hắn vỗ một tay vào bên người con sói, lập tức con sói hiểu ý nó hóa thành tàn ảnh chạy xung quanh người Bắc Tiểu Lục.

“Bịch!”

Một âm thanh khẽ vang lên, một bóng người trên lưng sói hóa thành mưa máu còn con sói thì cũng gục xuống mặt đất. Bắc Tiểu Lục lạnh nhạt thu hồi trườn thương tế ra Lam Vân Trùy chọn một hướng rồi không chế Lam Vân Trùy vụt bay khỏi nơi đây.



Ba ngày sau, Bắc Tiểu Lục đang ngồi bên trong Ngũ Hành thế giới đả tọa mở mắt ra, thở ra một ngụm khí. Nơi đây hắn cũng không biết là ở đâu chỉ là cảm thấy an toàn cho nên hắn mới đi vào Ngũ Hành thế giới, trải qua mấy ngày chữa thương hắn đã khỏi hoàn toàn hơn nữa còn may mắn đột phá Kim Đan tầng năm.

Đây cũng coi nhưu trong họa có phúc, mặc dù hắn không thích điều này cho lắm.

Nơi đây mặc dù có linh thạch nhưng tâm tư của Bắc Tiểu Lục không phải ở đây, điều hắn muốn làm nhất lúc này là rời khỏi Hải Thần Châu đi đến một đại châu khác. Hiện tại cũng là lúc lên trở về tộc địa rồi, Bắc Tiểu Lục điều gì mà chưa trải qua trong mấy năm gần đây, giờ cũng lên trở về.

Khẽ liếc mắt qua một bên Bắc Tiểu Lục sắc mặt liền đen, chỉ thấy bên trong Ngũ Hành thế giới có một cái kén rất lớn. Không sai đó chính là Tiểu Hắc, nó trong trạng thái này cũng đã vài năm rồi hơn nữa cứ đà này thì nó còn càng to hơn. Thở dài một tiếng Bắc Tiểu Lục rời khỏi Ngũ Hành thế giới.

Chỗ mà Bắc Tiểu Lục đang đứng là một nơi rất nóng, ngay cả đá cũng nhuộm màu dung nham. Bỗng bên ngoài trận pháp có một chút ba động hắn lập tức ghé qua nhìn, cách đây khoảng mấy nghìn mét có một nhóm tu sĩ ngự kiếm đi qua đây.

Thông qua hình ảnh trận pháp Bắc Tiểu Lục có thể xác định bên trong không có tu sĩ cao cấp, nghĩ tới đây hắn lập tức độn quang bay tới.

“Lão đại, chúng ta lần này cướp bóc thật tốt. Ha ha” Một tên tu sĩ tướng mạo hung ác cười lên trông rất phản cảm nói chuyện.

“Lần này chúng ta coi như kiếm bộn, nhân lúc La Hồn Tông cùng Toàn Phong Trại đại chiến chúng ta vơ vét không ít linh thạch.” Tên nam tử trung niên đi đầu khẽ nói.

“Lão tam, ta nói ngươi đừng có cười lên, như vậy sẽ dọa tiểu mỹ nữ này sợ hãi đây. Ha ha ha… Ta nói phải không?” Một tên nam tử mắt hếch ngự kiếm bên trái cười mấy tiếng.

“Đúng đúng… hahaha.”

Một thiếu nữ hai tay bị trói bằng Cầm Linh Thạc, hai mắt phẫn nộ nhìn mấy người này nhưng mặc kệ nàng vùng vẫy như nào đều vô ích.

Ngay lúc đám bọn này đang trêu đùa thì sắc mặt đại biến, bởi vì phía trước có một nam tử không biết từ bao giờ đã chặn đường của bọn họ.

“Các hạ không biết có chuyện gì lại chặn đường của bọn ta?” Nam tử trung niên nhíu mày cẩn thận hỏi.

“Ta muốn hỏi một vài việc mà thôi!” Bắc Tiểu Lục từ tốn nói ra.

Nghe được như vậy nam tử trung niên sắc mặt cũng dịu lại, hắn cười nói khách khí: “Đạo hữu muốn hỏi điều gì, nếu biết được Khương Hằng ta sẽ nói.”

“Vậy các ngươi biết hướng nào ra khỏi Hải Thần Châu không?” Bắc Tiểu Lục chậm rãi hỏi.

Nam tử trung niên sắc mặt có chút bpMW1 cổ quái nhưng rất nhanh gật đầu nói: ‘Không dám dấu diếm đạo hữu, ta cũng từng vượt một mình qua đây chỉ cần đi về hướng tây vượt qua vùng dung nham liền có thể đi ra khỏi đây.”

“Ồ, như vậy sao?” Bắc Tiểu Lục hơi đáp lại một tiếng.

Chợt thiếu nữ lấy hết dũng khí nói chuyện: “Đừng nghe bọn họ, bọn họ…”

Một tên vội vàng đánh ngất nàng đi, nam tử trung niên hơi cười gượng nói : “Cô nàng này là đào phạm nơi chúng ta cho nên bọn ta bắt về, để các hạc chê cười rồi.”

Bắc Tiểu Lục lắc đầu cười nhạt, “Không có gì. Hmm, kia có phải tiêu chí tu sĩ La Hồn Tông không?”

“Hả?” Lập tức đám người bị lời nói của hắn làm giật mình, nhưng thần thức vừa mới quét phía sau lập tức phát hiện không ổn.

“Đừng bất cẩn như thế, có kiếp sau thì nên cẩn trọng hơn!”

Lời Bắc Tiểu Lục như có ma lực làm bọn họ kinh hãi, một chiêu thương quét tàn ảnh lôi quang xuyên qua đám người nhất thời đám người này thần hình câu diệt. Bắc Tiểu Lục ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm nào, mấy tên này cơ bản chỉ có Trúc Cơ viên mãn chiến lực, tên thủ lĩnh thì đạt tới Kim Đan sơ kỳ căn bản không tốn chút sức lực nào.

Mũi thương khẽ quét một cái Cầm Linh Thạc liền vỡ nát, hắn không chút thương hoa tiếc ngọc mũi thương chạm vào cằm của thiếu nữ, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi có biết đường đi ra khỏi Hải Thần Châu?”

Thiếu nữ sợ hại vội vàng gật đầu, thấy được cái gật đầu chắc nịch Bắc Tiểu Lục tế ra Lam Vân Trùy một tay kéo nàng ném lên trên khống chế Lam Vân Trùy bay khỏi đây.

Ngồi trên Lam Vân Trùy vừa điều khiển vừa hỏi: “Giờ ngươi đã có thể nói được chưa?”. Nghe được lời hắn nói thiếu nữ cũng bình tĩnh trả lời: “Bây giờ tiền bối đi về phía tây nam, đi theo hướng đó thì sẽ gặp một vùng biển, vượt qua được vùng biển thì sẽ tới đất liền đi thêm một ngày nữa thì sẽ tới Mộc La Châu.”

Nói xong nàng hơi thấp thỏm nhìn Bắc Tiểu Lục, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Tiền bối có thể cho ta đi cùng được không? Ta muốn rời khỏi vùng đất hỗn loạn này, ta…”

Bắc Tiểu Lục nhìn thoáng qua nàng một chút rồi đáp, “Được, vậy từ giờ việc khống chế Lam Vân Trùy giao cho ngươi.”

Hạ Lam vốn đang thấp thỏm ghe được lời Bắc Tiểu Lục lập tức vui mừng đến phát khóc, vội vàng quỳ xuống cảm tạ. Nếu đã có người thay hắn điều khiển Lam Vân Trùy Bắc Tiểu Lục liền đi vào bên trong phòng, đánh xuống cấm chế rồi bắt đầu tu luyện trận đạo.


Láo nháo ăn một pháo :lenlut