Mấy tên quân binh Kim quốc vừa rồi lại không nhìn thấy Tống Thanh Thư mang Song Nhi quay trở về, về sau lại nghe được từ trong phòng hắn phát ra thanh âm, liền cho rằng nữ nhân kia chính là Trình Dao Già, bọn chúng trong lúc vô tình trò chuyện bát quái, không nghĩ tới làm cho một bên Lục Quán Anh đang giả ngủ thực ra nghe lén đã hiểu lầm Trình Dao Già.
Nghĩ đến thê tử lúc này đang nằm dưới háng một nam nhân xa lạ mặc cho hắn chà đạp, Lục Quán Anh tức giận xương cốt khanh khách vang lên, nhưng đang bị giam giữ ở chỗ này, cho dù trong lòng tức giận thực sự cái gì cũng không làm được.
-Cẩu quan, ta thề nhất định phải gϊếŧ ngươi!
Lục Quán Anh âm thầm thề nói.
Tống Thanh Thư đương nhiên không biết trời đưa đất đẩy, mình đã thành cừu nhân đoạt thê của Lục Quán Anh, bất quá lúc này coi như là có biết thì cũng không quản đến, hắn đang hưởng thụ một đêm khoái lạc cùng Song Nhi, vừa rạng sáng ngày hôm sau thức dậy, vô cùng sảng khoái tinh thần. -Song Nhi, muội ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta hiện tại có chút việc muốn làm.
Tống Thanh Thư nghĩ đến cũng không thể cứ giữ mãi phu phụ Trình Dao Già, thừa dịp trời sáng, đem bọn họ thả ra cho rồi.
-Tống đại ca, để muội hầu hạ đai ca rửa mặt.
Song Nhi còn buồn ngủ, giãy giụa muốn đứng lên.
Tống Thanh Thư liền ấn nàng trở về trên giường:
-Được rồi Song nhi, đêm qua muội bị ta giằng co cả đêm, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt.
Cảm nhận được hắn săn sóc, hơn nữa Song Nhi mình cũng cảm thấy thể cốt mình còn mệt mỏi vô cùng, liền đỏ mặt ừ một tiếng.
Tống Thanh Thư rất nhanh mặc y phục vào, đi vào phòng sát vách gõ cửa phòng Trình Dao Già:
-Lục phu nhân có tỉnh dậy chưa?
-Um… chờ một chút.
Bên trong truyền đến thanh âm ôn nhu Trình Dao Già, nhưng Tống Thanh Thư khẽ giật mình, vì sao thanh âm của nàng so với thường ngày tựa như mỏi mệt nhiều lắm? Trình Dao Già từ trên giường ngồi dậy, uể oải đưa tay ra duỗi lưng, ngáp một cái, cả đêm qua sát vách động tĩnh lớn như vậy, khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn, không có cách nào chìm vào giấc ngủ, vốn muốn chờ bọn họ yên tĩnh sẽ ngủ, ai biết chờ mãi cho đến trời đã gần sáng mới xong, vừa ngủ đâu tầm trên dưới một canh giờ, thì đã bị Tống Thanh Thư đánh thức rồi.
-Giày vò nữ nhân cả đêm, lại thức dậy sớm như vậy, làm sao tinh lực của hắn tốt như vậy? Chẳng lẽ Thát tử Kim quốc quả nhiên như lời đồn đại đều là dã thú?
Trình Dao Già vén chăn lên vừa muốn xuống giường, lại phát hiện bên dưới hạ thể của mình nhơ nhớp trơn ướt một mảnh lớn, lập tức xấu hổ má ngọc như phát sốt, đêm qua nghe tiếng động hoan ái cả đêm, không nghĩ tới thân thể của mình lại phản ứng động tình mãnh liệt như vậy. Tống Thanh Thư ở bên ngoài đợi một hồi lâu, thì cửa phòng mới từ bên trong mở ra, chú ý tới sắc mặt của Trình Dao Già có chút không tự nhiên, ngạc nhiên nói:
-Lục phu nhân thân thể không thoải mái sao? Có muốn ta gọi đại phu đến bắt mạch?
-Không... không cần.
Trình Dao Già vội vàng khoát tay, nghĩ thầm cái loại nguyên nhân này như thế nào thốt ra khỏi miệng được chứ.
-Để ta đi gọi tôn phu đến …
Tống Thanh Thư đêm qua hưởng hết ôn nhu, tâm tình khoan khoái dễ chịu, bởi vậy cũng không có ý gây khó xử với phu phụ nàng.
-Cảm ơn đại nhân.
Trình Dao Già trong lòng vui mừng.
Tống Thanh Thư cười cười, lập tức phân phó quân binh đem Lục Quán Anh mang tới.
-Lão đệ hôm nay thật là rạng rỡ a.
Thời điểm này Tác Ngạch Đồ vừa vặn đi tới, nhìn thấy vẻ mặt của Tống Thanh Thư, liền mập mờ trêu ghẹo nói. Tống Thanh Thư nghênh đón tiếp lấy:
-Làm cho Tác huynh chê cười.
-Âm dương giao hoan, chính là chí lý thiên địa, có cái gì mà chê cười, bất quá ta lại không được hảo phúc khí như ngươi, tối hôm qua nữ nhân ta mang về, đêm qua đã lặng lẽ chạy trốn mất rồi.
Tác Ngạch Đồ vẻ mặt tiếc nuối nói, hắn lần này qua đến bên này, chủ yếu chính là vì sự tình Song Nhi.
Tác Ngạch Đồ tối hôm qua có ý định thả Song Nhi ra, nào ngờ phát hiện đối phương tung tích không biết đã đi đâu, hắn xem chừng là Song Nhi đã tự trốn đi, nênt cũng không để ở trong lòng.
Bất quá chuyện này cũng phải qua nói cùng Tống Thanh Thư một tiếng, bằng không đối phương hỏi tới, thì không tiện giải thích, dù sao Song Nhi cũng là tại trước mắt bao người muốn ám sát mệnh quan triều đình.
Tống Thanh Thư hơi ngây người liền đại khái đoán được tâm tư của Tác Ngạch Đồ, nếu như Tác Ngạch Đồ nói lời bịa đặt, mình cũng liền phối hợp với chp xong rồi. Tùy ý an ủi hắn vài câu, hai người rất nhanh liền cao hứng trò chuyện trở lại, quan sát bên cạnh Trình Dao Già xinh đẹp Tác Ngạch Đồ lặng lẽ lấy cùi chỏ đánh vào hông Tống Thanh Thư, vẻ mặt ti tiện chớp mắt:
-Như thế nào?
Tống Thanh Thư không hiểu ra sao:
-Cái gì như thế nào?
Tác Ngạch Đồ lông mi giật giật, cười hắc hắc nói:
-Đương nhiên là tối hôm qua tư vị như thế nào?
-Vừa trắng vừa trơn lại non mềm, ước gì có thể mỗi ngày ve vuốt nàng…
Tống Thanh Thư kìm lòng không được cảm thán nói.
Hai người nói chuyện bên ngoài, khiến cho hai nữ nhân xấu hổ đỏ mặt, trong phòng Song Nhi nghe được Tác Ngạch Đồ đến, vội vàng rời giường ẩn nấp ở sau cánh cửa, vừa vặn nghe được Tống Thanh Thư nói những lời này, trong lòng vừa là ngọt ngào lại vừa xấu hổ; Trình Dao Già thì lại cho rằng Tống Thanh Thư đang nói đến nàng, sắc mặt đỏ bừng thêm vừa nổi giận, dù muốn giải thích nhưng lại lo lắng hỏng mất đại sự, nhất thời trong lòng mâu thuẫn không thôi. Thời điểm này Lục Quán Anh bị thị vệ dẫn tới, vừa vặn nghe được câu này, tức giận đến muốn ngất đi, lập tức hét lớn:
-Cẩu quan, ta muốn gϊếŧ ngươi…
Chỉ là hắn bị thị vệ giữ chặt lấy, nên không nhúc nhích được mảy may.
-Lục lang đừng hiểu lầm, không phải như sư ca nghĩ đâu.
Trình Dao Già muốn giải thích, đột nhiên trong tai truyền đến tiếng truyền âm nhập mật của Tống Thanh Thư:
-Lục Phu nhân nếu muốn bảo trụ tính mạng tôn phu, thì phải ngậm miệng lại không nên nói cái gì cả..
Trình Dao Già giật mình, giờ thì có nói cũng không phải, không nói cũng không phải ..
Tác Ngạch Đồ lúc này mới chỉ vào Lục Quán Anh hỏi:
-Còn đây chính là….?
Tống Thanh Thư cười nói:
-Hắn là trượng phu, đêm qua vì muốn cứu thê tử, nên quên mình xông vào nha môn.
Hắn lần này thuyết pháp tránh nặng tìm nhẹ, cường điệu Lục Quán Anh tới cứu thê tử, mà cố ý bỏ qua đối phương thân là sứ thần Nam Tống, Trình Dao Già nghe được sinh ra cảm kích, chứ nếu bị Tác Ngạch Đồ biết bọn họ thân phận chính thức, vậy thì sẽ liền khó thoát ra khỏi nơi này rồi. Nào ngờ Lục Quán Anh lúc này tức sùi bọt mép, chẳng bất chấp nhiều như vậy, hét lớn:
-Cẩu tặc, không cần ngươi giả mù sa mưa, đợi đến ngày đó Lý đề đốc..
Nghe được trượng phu sắp bại lộ nói ra thân phận, Trình Dao Già sợ tới mức mặt mày biến sắc, vội vàng quát lớn:
-Lục lang!
May mắn Tống Thanh Thư phản ứng rất nhanh, trong tay áo ngón tay bắn ra chỉ lực, lặng lẽ phong bế á huyệt Lục Quán Anh, ngăn cản hắn nói tiếp.
Tác Ngạch Đồ nghe được chưa kịp hiểu ra sao, nghi ngờ nhìn qua Tống Thanh Thư:
-Hắn như thế nào đột nhiên không nói tiếp nữa?
Tống Thanh Thư cười nói:
-Có lẽ là biết rõ ta gian dâʍ với thê tử của hắn, nên tức giận đến nói không ra lời …
Trình Dao Già vừa tức vừa vội, chính muốn nói, thì bên tai lần nữa truyền đến truyền âm nhập mật Tống Thanh Thư: -Lục phu nhân xin thứ lỗi, ta nói như vậy là vì giấu giếm Tác Ngạch Đồ, để thuận tiện thả ra phu phụ hai người, cái chuyện hiểu lầm này, sau khi trở về, phu nhân giải thích rõ ràng với tôn phu là được..
Trình Dao Già cắn cắn bờ môi, vì an toàn của trượng phu, nàng cuối cùng gật đầu, nghĩ thầm ta cùng với Lục lang những năm qua cử án tề mi, sau này hướng hắn giải thích rõ ràng thì tốt rồi, trước vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này cái đã...
Lục Quán Anh đêm qua nghe được những tên quân binh kia nói bát quái, trong lòng vốn đang tồn tại chuyện thê tử của mình bị thất tiết, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy thê tử rõ ràng vẻ mặt thẹn thùng chấp nhận chuyện này mà không có chút nào phản ứng, lập tức mất hết chi khí...