Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 1025: Phu phụ có vết rách



CHƯƠNG 1022: PHU PHỤ CÓ VẾT RÁCH.

Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tác Ngạch Đồ nghĩ thầm người Kim quốc quả nhiên ngang tàng bạo ngược thô tục, cũng không biết chú ý đến trượng phu của nàng đang ở trước mặt lại nói chuyện gian dâʍ như vậy, chậc ..chậc...

Cho dù trong lòng không cho là đúng, Tác Ngạch Đồ ngoài miệng cũng là phụ họa theo, trong chốc lát sau đó chỉ vào phu phụ bọn họ hỏi:

-Ngươi đem bọn họ cùng một chỗ đến đây, vậy có ý định làm gì?

Tống Thanh Thư đáp:

-Ta thấy phu phụ bọn họ cảm tình rất tốt, nên muốn thả bọn họ ra…

Trình Dao Già mặt lộ vẻ tươi lên, nghĩ thầm hắn quả nhiên không có nuốt lời, bên kia Lục Quán Anh lại là trong mắt đỏ bừng, căn bản không thèm để ý đến hắn đang nói cái gì.

Tác Ngạch Đồ lập tức chấn động:

-Cứ như vậy đem bọn chúng thả ra sao? Thật là đáng tiếc …
Dù là hắn không háo nữ sắc, nhưng nhìn thấy bộ dạng Trình Dao Già kiều kiều, cũng cảm thấy thương tiếc, không nghĩ ra tại sao Tống Thanh Thư lại thả nàng.

Tống Thanh Thư cười mà không nói, Tác Ngạch Đồ nháy mắt ra hiệu nói ra:

-Ngươi không phải nói vị phu nhân này vừa trắng vừa mềm lại vừa trơn trợt, hận không thể mỗi ngày hưởng dụng, vì sao mới hưởng dụng có một đêm mà lại thả ra hả?

Tác Ngạch Đồ làngười khéo đưa đẩy, luyện liền một thân bản lĩnh đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nếu hắn cùng với chi sĩ phong nhã kết giao, hắn tự nhiên sẽ là một bộ văn nhân cao nhã; nếu cùng loại người thô lỗ vô lại kết giao, hắn cũng có thể nhanh chóng hoà mình cùng nhau vô lại, cùng với kinh nghiệm lúc trước chung đụng với Vi Tiểu Bảo, hôm nay Tác Ngạch Đồ ứng đối với Đường Quát Biện loại người này, càng là như cá gặp nước.
Hai ngày này hắn đã nắm đúng tính tình của Đường Quát Biện, biết rõ đối phương là một kẻ ăn ngay nói thẳng, tham hoa háo sắc, bởi vậy phong cách hắn nói chuyện cũng trở nên lớn mật không có gì ngượng miệng..

Trình Dao Già nghe được thầm mắng, nghĩ thầm đám này là quan to triều đình, nói chuyện rõ ràng thô tục như một loại vô lại phố phường, chỉ là nàng lại không có cách nào khác, đành đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn.

Tống Thanh Thư hặc hặc cười cười, ánh mắt cố ý quét lấy trên thân Trình Dao Già một vòng:

-Phu nhân này tư vị mặc dù không tệ, bất quá mỗi ngày đều hưởng dụng thì khó tránh khỏi chán ngán đấy, còn chi bằng biết thời biết thế thành toàn cho phu phụ bọn họ, để cho trượng phu của nàng lúc nào cũng nhớ kỹ ở trước mặt ta vĩnh viễn đều là một người thất bại, hặc hặc… hặc hặc.
Tác Ngạch Đồ rùng mình một cái, trong lòng ác hàn không thôi: “ Tên này là bực nào háo sắc biếи ŧɦái a, may mắn là ta cùng niên kỷ của hắn chênh lệch cách xa, nên cũng không cần lo lắng đến sự an toàn của thê tử mình..Um.. không được, về sau không thể nào để cho Ô Vân Châu xuất hiện ở trước mặt hắn….”

Trình Dao Già vừa tức vừa vội, thế nhưng nghĩ tới đối phương lần này là vì muốn cứu bọn họ nên mới cố ý nói như vậy, khiến cho phiền muộn lại không thể phát tiết; về phần Lục Quán Anh, nếu thổ huyết được thì hắn đã thổ huyết rồi..

-Huynh đệ quả nhiên cao kiến, thả bọn họ để cho vị phu nhân cả ngày lẫn đêm nhớ đến ngươi thì tốt hơn.. cao…quả nhiên là cao kiến..!

Tác Ngạch Đồ cố nén cảm giác tởm lợm, đối với Tống Thanh Thư dựng thẳng lên ngón tay cái.
Tống Thanh Thư cười trong chốc lát, sau đó phân phó đám thị vệ đem phu phụ bọn họ thả ra, Lục Quán Anh vừa mới thoát khốn, đã muốn xông đến tìm Tống Thanh Thư tính sổ, nhưng trên người hắn đang bị thương quá nặng, hơn nữa tối hôm qua cả đêm tâm trí bị dày vò, lúc này đã sớm không còn khí lực.

-Lục lang, chúng ta đi đi.

Trình Dao Già đến đỡ trượng phu, nào ngờ Lục Quán Anh lạnh lùng đẩy tay của nàng ra, cũng không hề liếc nhìn nàng, tự ngẩng đầu bước đi ra ngoài.

-Lục lang ..

Trình Dao Già trong lòng ủy khuất, gấp đuổi theo, khi nàng sắp ly khai thì nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Tống Thanh Thư, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt hắn nghiền ngẩm nhìn mình, sợ tới mức cũng như trốn chạy rời đi.

-Đường Quát đệ, xem ra vị phu nhân này có chút không nỡ rời bỏ ngươi a.
Tác Ngạch Đồ bội phục nói.

-Đó là đương nhiên, bởi vì tối hôm qua nàng lần đầu tiếm nếm được cái gì gọi là nam tử hán chính thức, hặc hặc ..

Tống Thanh Thư tiếng cười kiêu ngạo truyền đi thật xa, làm cho Trình Dao Già vừa rời đi không lâu lảo đảo, tức giận hắn như thế nào cứ nói hươu nói vượn đây này!

Chú ý tới phía trước trượng phu thân hình run rẩy, Trình Dao Già vội đuổi theo mau, Lục Quán Anh đi cực nhanh, thẳng đến ra khỏi cổng nha môn, nàng mới đuổi kịp trượng phu:

-Lục lang, không phải là như sư ca nghĩ đâu.

Lục Quán Anh hất tay của nàng ra, cả giận nói:

-Tốt, vậy phu nhân nói cho ta biết đến tột cùng là chuyện xảy ra như thế nào đây?

Trình Dao Già giải thích nói:

-Đường Quát nguyên soái thật ra là người tốt, ngày hôm qua hắn không có làm khó ta, hắn hôm nay sở dĩ nói như vậy, là vì lừa gạt Tác Ngạch Đồ mà thôi, như vậy mới có cớ để thả chúng ta.
Lục Quán Anh vẻ mặt thất vọng mà nhìn thê tử:

-Phu nhân… kỳ thật ta cũng không ngại phu nhân thất thân cho hắn, dù sao cũng là do ta không có bảo vệ được phu nhâni, làm hại phu nhân rơi vào trong tay của hắn, phu nhân chỉ là một nữ nhân yếu ớt thì làm sao có thể phản kháng? Chuyện này, ngày sau ta sẽ đối với phu nhân thật tốt, tuyệt sẽ không chú ý việc này. Nhưng bây giờ thái độ của phu nhân, đó là muốn lừa gạt ta, phu nhân thật sự là làm ta quá thất vọng rồi..

Trình Dao Già giật mình, cực kỳ ủy khuất, nghĩ thầm bản thân ta còn không phải là vì cứu ngươi nên mới cùng hắn mặ trái mặt phải sao?

-Lục lang, thật sự đã hiểu lầm ta.

-Hiểu lầm?

Lục Quán Anh lại nghĩ đến từ đêm qua cho tới hôm nay nghe được đủ loại về nàng, trong đầu cứ hiện ra hình ảnh nàng nằm dưới háng của tên người Kim quốc kia rêи ɾỉ khoái lạc thâu đêm..
-Tốt lắm, phu nhân nói cho ta biết đêm qua phu nhân ngủ ở đâu?

Trình Dao Già vui vẻ, chuyện này giải thích rõ ràng thì tốt rồi, vội g đáp:

-Ngày hôm qua Đường Quát nguyên soái cố ý sắp xếp cho ta ở tại căn phòng cách vách phòng hắn, ta trú ngụ ở trong chỗ đó, không có cùng hắn ở cùng một chỗ, về sau hắn ôm...

-Đã đủ rồi, không cần phải nói thêm nữa!

Lục Quán Anh mặt sắc mặt xanh mét, đã cắt đứt câu nói kế tiếp thê tử, theo như lời những lời nói này cùng đêm qua mình ở nhà giam nghe được hoàn toàn trùng khớp rồi, đã là sự thật đúng vậy thì còn cái gì để mà hoài nghi nữa.

-Chỉ là nguyên soái tại sao lại phải vẽ vời cho thêm chuyện, còn cố ý chuẩn bị tại sát vách một gian phòng cho phu nhân kia, dù sao cuối cùng cũng là cùng lên giường với nguyên soái …

-Nghe nói nữ nhân người Hán xưa nay thẹn thùng, nguyên soái làm như vậy có lẽ là do cố kỵ mặt mũi của nàng đấy, dù sao nàng cũng là thê tử của người, trong lòng luôn luôn chút ít cố kỵ.
- Nguyên soái quả nhiên là long tinh hổ mãnh, khiến cho phu nhân kia liên tục xin tha, các ngươi bây giờ thay ca đến đó, nói không chừng vẫn còn có thể nghe được tiếp tục

……………………………………………………………………………….

Bên tai dường như vang lại lời nói của mấy tên quân binh Kim quốc không kiêng nể gì cả, Lục Quán Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm thê tử, rồi không quay đầu bỏ chạy rồi.

Trình Dao Già tuy rằng trước giờ thường thẹn thùng, thế nhưng bị trượng phu bỗng dưng hoài nghi mình, trong lòng cũng tức giận, cũng khó tái mở miệng giải thích, bất quá nghĩ tới trượng phu đang bị thương, một người độc hành ra đi, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, do dự một lát, vẫn là đi theo.

Bên trong nha môn, Tống Thanh Thư sau khi đưa tiễn Tác Ngạch Đồ quay về, trở lại trong phòng, thì phát hiện Song Nhi mặt đỏ ửng nhìn hắn.
-Làm sao vậy, trên mặt ta có gì sao?

Tống Thanh Thư cho rằng là do mình đeo lên mặt nạ Đường Quát Biện, hoàn toàn xấu đi không ít, khó trách Song Nhi cứ như vậy nhìn chằm chằm vào.

-Tống đại ca, vừa rồi rất xấu rồi, sao có thể giẫm đạp nữ nhi gia như thế chứ, làm như vậy không phải rõ ràng để cho phu phụ bọn họ bất hòa hay sao?

Song Nhi lập tức cáu lên.