Đám quân binh Thanh quốc được phân công cho hắn, đều tranh nhau nhao nhao nhào tới.
“ Coong…”
Một tiếng vang lên như rồng ngâm, đám quân binh này chỉ thấy trước mắt hàn quang lóe lên, từ cổ tay truyền đến một trận kịch liệt đau nhức, trong tay binh khí liền rơi lả tả trên đất.
Lúc này tên đại hán râu quai nón thản nhiên đem kiếm tra vào trong vỏ.
Tống Thanh Thư ánh mắt sáng ngời, hắn biết đối phương xuất kiếm đã là hạ thủ lưu tình, tuy rằng đâm trúng cổ tay những tên quân binh này, nhưng không có làm tổn thương đến gân tay bọn chúng, vì vậy hắn cũng không có ra tay ngăn đỡ.
"Độc Cô Cửu Kiếm!"
Kiếm thuật ảo diệu như vậy chỉ cần để cho người gặp một lần thì sẽ cả đời khó quên, hắn há lại nhận sai? Nguyên lai người nọ đúng là Lệnh Hồ Xung cải trang đấy, khó trách nhìn xem nhìn quen mắt như vậy.
Tống Thanh Thư quan sát dò xét tên hán tử râu quai nón giả dạng, thì ra Lệnh Hồ Xung giả trang thành cái gì Tuyền Châu tham tướng Ngô Thiên Đức ..
Chứng kiến đối phương võ công cao cường, đám thủ vệ Tống Thanh Thư trong nháy mắt vây lại, hộ vệ hắn ở bên trong, lúc này đang cùng sứ đoàn Nam Tống giằng co, tình thế rất khẩn trương hết sức căng thẳng, thì xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét to:
-Dừng tay!
Quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một đội lục doanh quân binh chỉnh tề chạy tới phân tán chia ra đứng vững, sau đó một người cưỡi con ngựa cao to phóng nhanh đến.
Tống Thanh Thư ánh mắt nhíu lại, năm đó phụ tử Lý Khả Tú xuôi nam tiền nhiệm, hắn còn ra tay cứu lão, há lại không nhận thức được trước mắt người đó là ai? Nghĩ đến mình đường đường lấy thân phận đệ nhất nhân triều đình Kim quốc đến Dương Châu đi sứ, Lý Khả Tú đều lấy lý do tránh mặt, trong khi sứ đoàn Nam Tống chân trước bên này mới xảy ra có chuyện, thì chân sau Lý Khả Tú liền đã chạy tới, Tống Thanh Thư tâm tình trầm trọng vài phần, xem ra trong tâm của Lý Khả Tú Tâm cán cân đã có khuynh hướng nghiêng về bên nào thì thấy rất rõ ràng rồi.
Lý Khả Tú xuống ngựa ra hiệu cho chòm râu dê yên tâm, lúc này mới đi đến trước mặt Tống Thanh Thư chắp tay nói ra:
-Giang Chiết thủy lộ đề đốc Lý Khả Tú ra mắt nguyên soái đại nhân.
-Nguyên lai là Lý đại nhân,
Tống Thanh Thư hừ một tiếng,
-Lý đại nhân thể diện khá lớn đó a, bản soái đến Dương Châu đã lâu như vậy cũng không hề có thể gặp mặt qua, như thế nào, hôm nay Lý đại nhân lại rãnh rỗi chạy đến đây vậy?
Tống Thanh Thư hôm nay thân phận vai trò là đệ nhất nhân Kim quốc, nên có tư cách đùa nghịch quan uy đấy, hơn nữa lấy trong khoảng thời gian vừa qua tìm kiếm Lý Khả Tú, hắn thừa cơ phát tác tâm tình của mình ..
Lý Khả Tú trà trộn quan trường nhiều năm, nên đã luyện đến một thân da mặt so với tường thành còn dày hơn, đối đáp trôi chảy nói:
-Đoạn trước thời gian phụ cận Dương Châu náo loạn chút ít bọn thủy khấu, tương truyền còn cùng giặc Oa cấu kết, bổn quan không dám xem thường, vội vàng đi tra xét tình hình cụ thể, thế cho nên chậm trễ đến gặp nguyên soái đại nhân, mong rằng thứ tội…thứ tội.
Tống Thanh Thư hừ một tiếng:
-Nếu như Lý đại nhân hôm nay quay trở về thành Dương Châu, xem ra đám thủy khấu kia đã tiêu diệt sạch rồi phải không?
Lý Khả Tú sắc mặt như thường đáp:
-Thủy khấu giảo hoạt vô cùng, rất khó nắm bắt hết tung tích của bọn chúng, bổn quan lần này quay về chỉ là để nghỉ ngơi hồi phục một chút, rồi phải quay về lục doanh chủ trì đại cục.
Tống Thanh Thư thầm mắng đúng là lão hồ ly, xem ra là lão có ý định một mực núp trong bóng tối để tránh đầu sóng ngọn gió rồi.
Lý Khả Tú thừa cơ cười nói:
-Nguyên soái đại nhân, đều là hiểu lầm, Quán chủ Ngọc Thanh Quán Mã đạo trưởng là sư huynh của sư phụ nhi nữ, chúng ta đã kết giao nhiều năm, đối với nhân phẩm võ công Mã đạo trưởng đều rất bội phục, Ngọc Thanh Quán có đạo trưởng chủ trì, tuyệt sẽ không có kẻ xấu nào vào trà trộn bên trong, nguyên soái cứ yên tâm đi.
Tống Thanh Thư trong lòng giật mình, khó trách mình cảm thấy Mã Chân danh tự nghe có chút quen tai, nguyên lai là lão!
Bởi vì cùng Lý Nguyên Chỉ giao hảo, Tống Thanh Thư vô cùng biết rõ ràng tình huống trong nhà của Lý Khả Tú , trong miệng lão vừa nói vị sư phụ kia đó là sư phụ Lý Nguyên Chỉ, ngoại hiệu Miên Lý Châm Lục Phỉ Thanh, mà Lục Phỉ Thanh lại là người của phái Võ Đang, Mã Chân nếu là sư huynh của hắn, như vậy đương nhiên cũng là cùng phái Võ Đang đấy.
Phái Võ Đang mặc dù lớn đại bản doanh tại trên núi Võ Đang, nhưng trong thiên hạ cũng có vài cái đạo quan, gọi chung Võ Đang Ngũ Quan, theo thứ tự là Tử Tiêu Cung, Chân Vũ Quan, Bạch Vân Quan, Thượng Thanh Quan, Ngọc Thanh Quan.
Trong đó Tử Tiêu Cung dĩ nhiên đó là đại bản doanh Võ Đang rồi, Trương Tam Phong không màng thế sự, lúc trước giao cho Tống Viễn Kiều quản, về sau bởi vì Tống Thanh Thư ngộ sát Mạc Thanh Cốc, Tống Viễn Kiều tự nhận lỗi rút lui, để cho Du Liên Chu lên tiếp nhận Võ Đang.
Chân Vũ Quan chủ thì do Trùng Hư đạo trưởng, hay cùng Phương Chứng đại sư như hình với bóng là bằng hữu
Bạch Vân Quan thì Ngu Trà đạo trưởng, tương truyền lão đã bị người của đảo Hiệp Khách mời đi, cho nên những năm qua Bạch Vân Quan có chút xuống dốc;
Thượng Thanh Quan thì Thiên Hư đạo trưởng làm quán chủ, hắc Bạch song kiếm Thạch Thanh, Mẫn Nhu phu phu cũng là học nghệ từ ở nơi này;
Ngọc Thanh Quan thì là do đạo trưởng Mã Chân trước mắt này quản, hắn còn có hai sư đệ, một chính là sư phụ Lục Phỉ Thanh của Lý Nguyên Chỉ, còn có một chính là Hỏa Thủ Phán Quan Trương Triệu Trọng.
Nếu như đều là nhất mạch của Võ Đang, Tống Thanh Thư cũng không tốt làm khó, do dự một chút nói ra:
-Đã có Lý đại nhân bảo đảm, bản soái cũng không truy cứu trách nhiệm Ngọc Thanh Quán nữa, bất quá mấy người này bộ dạng khả nghi, bản soái nghi ngờ bọn họ là gian tế, nên muốn mang về thẩm vấn.
Thời điểm này Mã Chân vội vàng tiến lên nói ra:
-Đại nhân đã hiểu lầm, bọn họ là thương nhân, những năm qua mỗi lần tới Dương Châu buôn bán đều là nghỉ chân tại tệ quán, bần đạo đối với họ hiểu rõ, tuyệt không phải là gian tế.
Lý Khả Tú cũng nói theo:
-Đúng vậy, bổn quan đối với bọn họ cũng có ấn tượng, trước kia bổn quan đến Ngọc Thanh Quán cũng đã từng gặp qua bọn họ mấy lần, không có bất cứ vấn đề gì…
Tống Thanh Thư cười lạnh, một thương đội bình thường rõ ràng lại được một đề đốc đại nhân bảo vệ, nếu không có vấn đề đó mới là gặp quỷ rồi.
Chẳng qua hiện nay cục diện nếu chỉ định đám người kia là gian tế, thì có nghĩa là Ngọc Thanh Quán cùng Lý Khả Tú là đồng đảng, Tống Thanh Thư không muốn làm ảnh hưởng đến người của phái Võ Đang, nên không muốn công nhiên vạch mặt Lý Khả Tú .
May mắn mục đích của chuyến này nền móng vốn đã đạt đến, đã tìm được sứ giả chính thức Nam Tống, đồng thời xác nhận được Lý Khả Tú đổi hướng vào phương thế lực nào rồi…
Tống Thanh Thư trầm mặc, rốt cuộc mở miệng nói:
-Đã có Lý đại nhân ra mặt, thôi chuyện này coi như xong, chúng ta đi!
Nói xong ra hiệu cho đám quân binh lính rời đi.
-Để bổn quan đưa tiễn nguyên soái đại nhân…
Lý Khả Tú cười đi theo.
Chứng kiến hai đội nhân mã rời đi, Lục Du vội đối với trung niên chòm râu dê nói ra:
-Hàn đại nhân, nơi đây đã bại lộ, chúng ta phải nhanh thay đổi nơi ở.
-Không!
Hàn đại nhân lắc đầu nói,
-Chúng ta cứ ở tại chỗ này, không đi đâu cả…
-Thế nhưng là...
Lục Du còn muốn nói điều gì, vị Hàn đại nhân liền nhấc tay ngăn hắn:
-Hôm nay đại nguyên soái Kim quốc mang quân binh đến đây đã không công mà lui, toàn bộ thành Dương Châu bây giờ không có địa phương nào so với nơi đây an toàn hơn rồi. Nếu như chúng ta thay đổi địa phương, vừa vặn chứng minh chúng ta có tật giật mình, để cho nguyên soái Kim quốc kia lấy cớ lại bới móc lên này? Hơn nữa chúng ta một mực ở nơi đây, Lý Khả buộc phải ra mặt bảo hộ chúng ta, bởi vì như thế, tại trong mắt mọi người thì lão xem như là cùng chúng ta một phe rồi, lão nếu còn muốn lưng chừng cũng không còn dễ dàng được nữa..
Lục Du hai mắt tỏa sáng, tán thán nói:
-Hàn đại nhân quả nhiên suy nghĩ cao xa, bội phục…bội phục!
Lý Khả Tú Nhất trên đường hộ tống Tống Thanh Thư quay trở về tới tận nha môn hành dinh khâm sai, sau đó cáo từ nói:
-Nguyên soái đại nhân mời nghỉ ngơi, chuyện tri phủ Dương Châu bị bắt đi hãy giao cho bổn quan tra xét là được rồi..
Tống Thanh Thư trên đường đi cùng lão nói chuyện, hàn huyên không ít, nhưng vẫn không có tin tức gì hữu dụng, thầm mắng cái này lão hồ ly này quả thật cẩn thận chặt chẽ.
Gặp lão cáo từ, Tống Thanh Thư cũng không có giữ lại, tùy tiện nói vài câu để cho lão rời đi…
Sau khi Lý Khả Tú đi rồi, Tống Thanh Thư thay xong dạ phục, cũng lặng lẽ đi theo ra ngoài, quả nhiên không ngoài sở liệu, Lý Khả Tú ly khai nha môn thì sau đó cuối cùng vẫn là lượn quanh trở về Ngọc Thanh Quán.
Cho dù Lý Khả Tú đã có chú ý có bị người theo dõi hay không, bất quá lão không phát hiện được Tống Thanh Thư…
Tống Thanh Thư tìm được một nơi hẻo lánh vắng vẻ, lặng yên lộn vòng vào Ngọc Thanh Quán.
Đi qua một trường phong ba vừa rồi, rõ ràng cũng thấy được Ngọc Thanh Quán thủ vệ sâm nghiêm hơn trước rất nhiều. Men theo phương hướng trong trí nhớ, Tống Thanh Thư một đường đã tìm được tiểu viện, người như chim yến bay đến ở giữa nóc nhà gian phòng, vạch ngói nhìn xuống, song phương quả nhiên ở chỗ này gặp mặt.
Lý Khả Tú đứng phía sau Lục Phỉ Thanh cùng Mã Thực, vị kia tự xưng Hàn Tiết Phu thì đứng cùng Lệnh Hồ Xung và Lục Du.
Lục Phỉ Thanh, Lục Du..
Tống Thanh Thư trong đầu linh quang lóe lên, chắc hẳn Lục Phỉ Thanh cũng là nhất tộc của Sơn Âm Lục thị, xem ra Nam Tống bên này là thông qua Lục Phỉ Thanh đáp cầu dắt mối, mới thành công cấu kết với Lý Khả Tú .
Bất quá cái này Hàn Tiết Phu rốt cuộc là người nào? Nhìn dáng vẻ của hắn hiển nhiên là thân có chức vị cao, thế nhưng là Nam Tống có đại quan nào họ Hàn?
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Đại Khỉ Ti nhắc tới sự tình trượng phu của nàng là Hàn Thiên Diệp được gia tộc phái đến Kim quốc nằm vùng, lập tức bừng hiểu ra:
“ Nguyên lai là hắn!..”
Toàn bộ Tống triều, bao gồm Bắc Tống, Nam Tống hợp cùng một chỗ, gia tộc hiển hách đếm không hết, nhưng mà đời sau được công nhận là danh gia vọng tộc duy nhất không bị chia rẽ, đó chính là Hàn thị! Nhân vật đại diện Bắc Tống chính là Hàn Kỳ cùng Nam Tống là Hàn Thác Trụ, đều không ngoại lệ đã trở thành dưới một người, trên vạn người quyền thần.
Tính toán theo thời gian, đương nhiên không thể nào là Hàn Kỳ, vậy thì chỉ có hiện nay còn tham gia chánh sự Nam Tống chính là Hàn Thác Trụ rồi. Tống Thanh Thư hôm nay thân ở triều đình, đối với quyền lực cấu kết của các quốc gia đều tận lực tìm hiểu qua, cho nên mới có thể nhanh như vậy đoán ra chính thức thân phận của Hàn Tiết Phu.
-Đa tạ Lý đại nhân vừa rồi viện thủ.
Nghe Hàn Thác Trụ nói ra.
-Hàn đại nhân khách sáo, kỳ thật cho dù là ta không đến, thì Đường Quát Biện kia cũng không đả thương được các người, ta còn nghe nói, vị thủ vệ này chi xuất một chiêu kiếm đã làm bị thương hơn mười tên Thanh binh.
Lý Khả Tú thán phục mà nhìn Lệnh Hồ Xung đang đứng ở một bên, Mã Chân cùng Lục Phỉ Thanh cũng nhìn theo, bọn hắn tuy rằng tự xưng là kiếm thuật danh gia, nhưng nếu muốn một kiếm đâm bị thương hơn mười người quân binh vũ dũng, bọn họ tự cũngi không cách nào làm được.
Hàn Thác Trụ cũng vui mừng:
-Vị này là Ngô Thiên Đức Ngô tướng quân, lúc ta trên đường thì cơ duyên xảo hợp gặp gỡ đấy, lúc ấy ta bị một đám người thần bí hành thích, nếu không có Ngô tướng quân xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ ta đã phơi thây ngoài hoang dã rồi.
Lý Khả Tú chấn động:
-Người nào ăn gan gấu dám hành thích Hàn đại nhân?