Nàng kia mặt hạnh má đào, bộ dạng thiếu phụ, giơ tay nhấc chân tản ra khí chất thành thục khác với một cô nương bình thường, đúng là Trình Dao Già mà trước đó không lâu Tống Thanh Thư vừa thả ra tại nha môn.
Lúc Tống Thanh Thư mang theo Thanh binh đến lúc soát Ngọc Thanh Quán, Lục Quán Anh đã nhận ra Tống Thanh Thư, sau khi trở về thì hung hăng lại mắng thê tử một trận. Dù sao trong lòng của hắn, cẩu quan Kim quốc này chân trước vừa đem bọn họ thả, chân sau liền tìm tới tận cửa ổ rồi, đám người Hàn Thác Trụ ẩn thân bên trong Ngọc Thanh Quán chỉ có ít người biết rõ, làm gì mà có trùng hợp sự tình như vậy.
Hắn vốn bởi vì cho là thê tử bị thất tiết nên canh cánh trong lòng, bất quá niệm tình thê tử thường ngày mềm mại dịu dàng, hơn nữa lần này đúng là không có lực để phản kháng, hắn cũng cố cưỡng chế lửa giận. Thẳng đến phát sinh sự tình buổi tối đó, Lục Quán Anh lại bạo phát, đối với hắn thê tử thất tiết thì cũng không phải là hoàn toàn không thể tha thứ được, thế nhưng nàng không nên lừa gạt hắn, lại càng không nên đem chỗ ẩn thân sứ giả Nam Tống nói với tên cẩu quan Kim quốc kia..
Hắn thậm chí còn hoài nghi thê tử có phải hay không đã ưa thích tên Kim nhân kia sau khi bị thất tiết, bằng không thì tại sao lại đem chuyện bí ẩn như vậy mà bẩm báo?
Trình Dao Già cảm thấy oan uổng vô cùng, thề thốt phủ nhận, bất quá nàng càng phủ nhận, trượng phu lại càng hoài nghi phẫn nộ, cuối cùng thậm chí còn đánh cho nàng một cái tát.
Trình Dao Già từ nhỏ đến lớn đều là hòn ngọc quý trong nhà, hơn nữa tính tình thẹn thùng ôn nhu, từ khi kết hôn về sau chưa một lần bị trượng phu nóng giận, kết quả lần này lại bị đánh trúng một bạt tai. Trong lòng vừa ủy khuất lại phẫn nộ, Trình Dao Già khóc lóc chạy ra ngoài Ngọc Thanh Quán, Lục Quán Anh thì đang nổi nóng, nên không có đuổi theo nàng, cứ như vậy nàng càng chạy càng xa, càng chạy càng thương tâm, cuối cùng tại bờ sông dưới một gốc cây âm thầm rơi lệ.
Tống Thanh Thư xem nàng khóc đến lê hoa đái vũ, trong lòng thương xót, đang muốn đến an ủi nàng, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, liền dừng bước.
-Trước kia bọn hắn nói với ta là cảnh sắt Giang Nam tuyệt đẹp ta còn không tin, sau khi đã đến Dương Châu, đừng nói là cảnh đẹp, ngay cả nữ nhân tuyệt sắc như vậy cũng như vậy làm cho người thương tiếc.
Cách đó không xa một đám người đi ngang qua, cầm đầu là một tên công tử ca, khi nhìn thấy rõ hình dạng Trình Dao Già, hai mắt liền tỏa ánh sáng, vội vàng mang người hướng nàng đi tới. Tống Thanh Thư thả mắt nhìn theo, chỉ thấy tên cầm đầu trang phục lòe loẹt chẳng ra cái gì cả, một bộ công tử ca, thế nhưng trang phục hơi có vẻ thô kệch, tuyệt không phải là công tử thế gia người Hán; đồng thời y phục cũng không giống như dân tộc du mục trên thảo nguyên, dù sao Tống Thanh Thư trong khoảng thời gian này nhìn thấy dân tộc du mục cũng không là ít.
Nhìn xem có người trang phục như vậy, Tống Thanh Thư trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm trong đầu: Hôm nay thành Dương Châu bên trong gió giục mây vần, thế lực khắp nơi đều đến nơi đây tìm cách đục nước béo cò, xem bộ dạng bọn chúng như vậy chỉ sợ cũng là một đám lục lhuyệŧ tặc..
Phát giác được nhiều người như vậy vây tới, Trình Dao Già trong lòng bối rối, vội vàng đứng lên, một bên lau vệt nước mắt, một bên đỏ mặt nhìn những người trước mắt này: -Các ngươi là ai?
-Chúng ta là ai? Chúng ta đương nhiên là nam nhân.
Cầm đầu công tử ca huýt sáo, trong giọng nói đều là lỗ mãng chi ý.
Trình Dao Già đỏ mặt, quay người muốn rời đi, nhưng lập tức bị tên công tử ca kia ngăn cản :
- Nương tử, vì sao đêm khuya đến đây thút thít nỉ non, bị cái gì ủy khuất, cùng ca ca nói một tiếng, ca ca giúp nương tử xuất đầu giùm cho.
Trình Dao Già tuy rằng tính tình thẹn thùng, dù sao cũng xuất từ môn hạ Trùng Dương cung, gặp đối phương cố ý đùa giỡn, trên mặt sương lạnh:
-Tránh ra!
-Ơ, nương tử rất hung hăng đấy, ca ca ta không tránh thì nương tử muốn như thế nào?
Công tử ca một bên nói qua, một bên thò tay muốn đi nâng lấy cằm của nàng.
Trình Dao Già biến sắc, bên hông bội kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm hướng trên người hắn đâm tới, bất quá nàng tâm địa thiện lương, một kiếm này cố ý tránh chỗ hiểm đối phương, chỉ cầu đẩy lùi quân địch, không muốn đả thương người. Công tử kia thân hình lóe lên, dễ dàng tránh thoát nàng một kiếm này, thuận thế thò tay hướng trên khuôn mặt của nàng sờ đến, nhưng Trình Dao Già xuất thân danh môn, võ công mặc dù không cao, căn cơ cũng rất vững chắc, liền nghiêng đầu, vừa vặn tránh được bàn tay của đối phương.
Sờ soạng vào khoảng không, công tử ca có chút ngoài ý muốn:
-Xem ra nương tử không muốn ta sờ khuôn mặt mềm mại, bất quá ta có một tính khí kỳ quái, nương tử càng không muốn cho ta sờ, ta lại càng muốn sờ.
Nói xong hắn lại đưa tay công tới, địa phương nào khác không đụng, toàn bộ hướng phía dưới hạ thể của nàng tấn tới
Trình Dao Già vừa tức vừa vội, vung kiếm tự bảo vệ mình, hai người một người ra chiêu hạ lưu, một người bốn phía tránh né, hơn mười chiêu sau đó, Trình Dao Già bộ pháp liền rối loạn lên. Tống Thanh Thư nhướng mày, Trình Dao Già tuyệt không phải là đối thủ công tử ca này, đang muốn xuất thủ cứu giúp, thì lại nảy sinh dị biến.
-Tên vô lại kia từ nơi nào đến, ban ngày ban mặt lại dám đùa giỡn với nữ nhân đàng hoàng!
Cách đó không xa xuất hiện một lão giả, đối với tên công tử kia quát to.
Tên công tử ca giận dữ:
- Lão bất tử kia, ánh mắt mù hay sao mà lúc này lại nói ban ngày…
Lão giả kia da mặt như bị phỏng, loại chuyện anh hùng cứu mỹ này từ trước giờ cho tới bây giờ lão chưa từng làm qua, lần đầu tiên làm khó tránh khỏi có chút ngượng tay, vì hóa giải trong lòng lúng túng, lão gấp vội vàng chỉ một ngón tay:
-Hừ! Thả vị phu nhân này, lão phu còn có thể tha các ngươi một mạng.
Nơi xa Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, cảm thấy sự tình càng ngày càng thú vị, liền không vội mà qua, ngược lại nghiêng dựa vào bên cạnh thân cây, xem kế tiếp sự tình sẽ diễn ra như thế nào. Lão già này thì hắn nhận thức, cũng có thể xem là người quen, chính là Lộc Trượng Khách một trong Huyền Minh nhị lão của Nhữ Dương vương phủ .
"Thật sự là không nghĩ tới lão đầu dâʍ này rõ ràng chạy đến làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Tống Thanh Thư thấy được âm thầm bật cười.
Nghe được Lộc Trượng Khách nói, đám thủ hạ tên côn tử ca nhao nhao chửi mắng:
-Xú lão đầu, ngươi biết công tử nhà chúng ta là ai không? Mà dám khẩu xuất cuồng ngôn!
-Là ai?
Lộc Trượng Khách khẽ giật mình, trong lòng còn có chút hơi chùng, lão tại Nhữ Dương vương phủ là người hầu, nên khắc sâu cảm nhận được lực lượng quan phủ mạnh cỡ bao nhiêu, vạn nhất đối phương thực là quan lại quyền quý công tử nào đó, thì phải thật đúng phải suy nghĩ lại một chút.
- Công tử của chúng ta chính là Thiếu tướng quân Đại Biệt Sơn Trung Nghĩa Quân, Trường Hoằng…. Tên lâu la còn muốn nói tiếp, thì bị tên công tử ca hung hăng mà quạt cho một cái tát:
-Câm miệng, đồ vô dụng, đã nói chuyến này không thể tiết lộ thân phận ..
-Thiếu tướng quân, thuộc hạ đáng chết..đáng chết!
Tên lâu la vội vàng nhận sai nói.
Lộc Trượng Khách vốn là sững sờ, tiếp theo cười ha hả:
-Cái gì chó má Trung Nghĩa Quân, không phải chỉ là một đám thổ phỉ Đại Biệt Sơn sao?
Lão đi theo Nhữ Dương vương phủ lăn lộn, kiến thức không phải bình thường người trong giang hồ có thể so bằng đấy.
Tống Thanh Thư gật đầu, cái tên trung nghĩa quân Đại Biệt Sơn này hắn cũng có nghe qua, năm xưa Kim quốc và Thanh quốc hùng mạnh đẩy mạnh tấn công quá nhanh, rất nhiều địa bàn không cách nào hữu hiệu quản lấy, dẫn đến có nhiều địa phương nghĩa quân nổi lên tứ phía, Nam Tống triều đình lại càng vui mừng, còn ước gì những tổ chức nghĩa quân nhiều thêm một chút để làm cho quân Kim, Thanh thêm chút bị loạn, vì vậy liền phong cho một số nghĩa quân danh hiệu quan trongTống triều, dù sao chỉ là chức danh khống mà thôi, cho nên Nam Tống triều đình cũng không đau lòng, còn lãnh tụ nghĩa quân thì nhận được thân phận hợp pháp, song phương đều được theo như nhu cầu. Chỉ là về sau Kim, Thanh hai nước ổn định lại, những nghĩa quân đều bị tiêu diệt, cuối cùng chỉ còn lại có ba lực lượng nổi danh còn sót lại, nhất là Sơn Đông Kim Xà doanh, hai là Hà Nam Hồng Áo Quân, ba chính là Đại Biệt Sơn Trung Nghĩa Quân, trong ba lực lượng nghĩa quân, Kim Xà doanh thế lực cường đại nhất, Hồng Áo Quân thứ hai, Trung Nghĩa Quân thì yếu nhất, bất quá vẫn là không thể khinh thường lực lượng của họ, hơn nữa nghe nói Trung Nghĩa Quân tựa hồ cùng Nam Tống triều đình có liên hệ qua lại rất gần.
Tên thiếu tướng quân nghe được Lộc Trượng Khách nói, giận dữ, vung tay lên hạ mệnh lệnh:
-Gϊếŧ lão cho ta!
-Bẩm vâng..
Tùy tùng của hắn đồng loạt rút trường đao ra khỏi vỏ, cực kỳ dũng mãnh .
Nhưng lúc này không phải là ngoài chiến trường chém gϊếŧ, bọn chúng đụng phải cao thủ đứng đầu Lộc Trượng Khách, chỉ thấy Lộc Trượng Khách thân hình liên tục xuyên thẳng qua, đám người kia rất nhanh truyền đến từng hồi kêu là thảm thiết. Tên thiếu tướng quân vừa cùng Lộc Trượng Khách đối một chiêu, hắn liền cảm thấy một cỗ chân khí âm hàn rét thấu xương xông vào trong cơ thể mình, sợ tới mức vội nhảy ra khỏi vòng chiến, giờ thì biết rõ trước mắt lão già này võ công hơn mình rất xa.
Nhìn xem thủ hạ của mình từng tên toi mạng, hắn lập tức minh bạch nếu là trì hoãn nữa lâu một chút, đêm nay nói không chừng sẽ bỏ mạng ở chỗ này, nên đâu còn dám lưu lại, vội vàng hướng phía xa xa bỏ chạy.
Chỉ nghe hắn vừa chạy vừa mắng:
-Lão già kia, có gan liền lưu lại danh hào, khoản sổ sách này Trung Nghĩa Quân ngày sau sẽ cùng ngươi tính sổ.
Lộc Trượng Khách cười gằn, một chưởng đánh chết bên tên thủ hạ cuối cùng:
-Gia gia của ngươi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Lộc Trượng Khách chính là ta đấy! Lão vốn là muốn đuổi theo trảm thảo trừ căn, nhưng ánh mắt lúc nhìn xéo qua Trình Dao Già thanh tú động lòng người đứng ở một bên, liền lập tức dừng bước, dù sao tên xú nam nhân kia nào có lực hấp dẫn bằng vị phu nhân xinh đẹp này a.
-Phu nhân, không sao chứ?
Lộc Trượng Khách nhìn búi tóc trên đầu nàng thì đã biết nàng đã là thê tử của người, âm thầm có chút thất vọng..
Bất quá lão rất nhanh cao hứng trở lại, coi như là lập gia đình thì như thế nào chứ, nương tử này xinh đẹp như thế, không chút nào dưới Hàn Cơ năm xưa của vương gia, vừa nghĩ tới Hàn cơ, lão liền nghiến răng oán hận đám người Minh giáo kia.
-Tiểu nữ không sao, đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp.
Trình Dao Già dịu dàng thi lễ, giọng nói tràn ngập cảm kích.
Lộc Trượng Khách vội vươn tay đem nàng đở lên: -Phu nhân nhà ở nơi nào, vì sao đêm khuya một mình lại ở bên ngoài?
Gặp lão giữ bàn tay của mình không buông ra, Trình Dao Già sắc mặt trở nên đỏ hồng, vội rụt tay về, lúc này trong nội tâm nàng mặc dù thấy kỳ quái, nhưng không có nghĩ đến chuyện gì khác, bởi vì trước mắt lão nhân này tuy rằng không phải là tiên phong đạo cốt, nhưng niên kỷ so với phụ thân nàng còn muốn lớn hơn.
Tống Thanh Thư tại cách đó không xa cười lạnh, ta cũng muốn nhìn ngươi đùa nghịch cái trò gì.
Hắn rõ ràng thời điểm này tiến lên cũng không phải là thời cơ tốt, tại trong lòng Trình Dao Già, chỉ sợ là hắn vẫn là đáng sợ hơn, cho dù là có nói cho nàng biết Lộc Trượng Khách là lão dâʍ đầu, chỉ sợ nàng cũng không tin.
-Tiểu nữ cùng với người nhà có chút chuyện náo nhỏ, đang chuẩn bị trở về. Trình Dao Già tuy rằng trong nội tâm vẫn còn oán trách trượng phu, bất quá nếu có trượng phu bên người thì so với đám vô lại bên ngoài khi dễ thì vẫn là tốt hơn.