Lộc Trượng Khách nhãn châu xoay động, tại trên mặt nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
-Gần đây thành Dương Châu không an toàn, huống chi lúc này nửa đêm canh ba, ta nếu đã cứu người thì cứu đến cùng, tiễn đưa phật đưa đến tây phương, để ta hộ tống phu nhân trở về đi.
-Không cần, đa tạ hảo ý tiền bối.
Trình Dao Già khẽ lắc đầu, nàng kỳ thật cũng có chút ý động, bất quá nàng rõ ràng chỗ ẩn thân Hàn Thác Trụ đang mang trọng trách, không có khả năng để cho ngoại nhân biết rõ, nên đành áy náy cự tuyệt.
Trình Dao Già lúc này trong lòng nghĩ đến, vị tiền bối này tuy rằng tướng mạo có chút hung ác, nhưng đúng là một người tốt mười phần đấy.
Gặp đối phương ba lần bốn lượt cự tuyệt, Lộc Trượng Khách trong lòng có chút không nhịn được, lão sở dĩ ra vẻ đạo mạo không làm quá đáng là nhất thời cao hứng, lúc này đã dần dần mất đi kiên nhẫn. -Phu nhân, lão phu vừa rồi cứu được phu nhân, vậy như thế nào để cảm tạ lão phu đây?
Thấy nàng muốn đi, Lộc Trượng Khách ngăn nàng lại hỏi.
Trình Dao Già cả kinh, vội vàng theo tháo ra trên tay chiếc vòng xanh biếc đưa cho đối phương:
-Vừa rồi tiểu nữ lo lắng quá nên có chút đường đột tiền bối, vì vậy... cái này là phật thủ phỉ thúy thượng hạng, mặc dù không tính là giá trị liên thành, nhưng bán cũng được không ít ngân lượng, mong rằng tiền bối sẽ thụ lấy.
Lộc Trượng Khách lắc đầu, cũng không có nhận, nhìn qua nàng trong tay áo nàng lộ ra cổ tay trắng như tuyết, nuốt nước bọt:
-Lão phu đối với vàng bạc châu báu thì không có hứng thú.
Nữ nhân trời sinh mẫn cảm làm cho Trình Dao Già ý thức được cái gì, bất quá nhìn thấy đối phương niên kỷ đã lớn, chắc không thể nào ham muốn về cái phương diện kia, đành phải nũng nịu hỏi: -Không biết tiền bối cảm thấy hứng thú với cái gì? Tiền bối có ân cứu mạng tiểu nữ, nếu cái gì tiểu nữ có, chắc chắn là hai tay sẽ dâng lên cho tiền bối.
-Thật sự sao?
Lộc Trượng Khách thấy toàn thân có chút khô nóng lên.
Trình Dao Già hé miệng mỉm cười gật đầu:
-Không biết tiền bối ưa thích cái gì?
Lộc Trượng Khách cười hắc hắc:
-Phu nhân, nếu lão phu nói là ưa thích phu nhân thì sao đây?
Trình Dao Già lập tức biến sắc, tức giận đến phát run:
-Vô sỉ!
Cách đó không xa Tống Thanh Thư lắc đầu, còn tưởng rằng Lộc Trượng Khách đổi tính đâu rồi, kết quả vẫn là bùn nhão đở không nổi tường.
Trình Dao Già đang định bỏ chạy, vừa triển khai ý niệm trong đầu, thì liền cảm thấy thân thể tê rần, té xuống.
Lộc Trượng Khách vươn tay đem nàng bế lên, cúi đầu ngây ngất hít một hơi thật sâu trước bộ ngực nàng: -A, thật là thơm, thân thể này thực là mềm.
-Ngươi mau buông ta ra!
Trình Dao Già gấp đến độ sắp khóc rồi, nghĩ thầm chính mình mấy ngày qua như thế nào gặp xui xẻo như vậy a, vốn là bị tên nguyên soái Kim quốc kia bắt rồi lại thả ra, về sau lại gặp gỡ cái gì tên vô lại Trung Nghĩa Quân kia, giờ lại rơi vào trong tay lão sắc quỷ này, nàng chợt so sánh, dù sao tên nguyên soái Kim quốc so với tình cảnh bây giờ thì lại giống như thiên sứ vậy.
Trình Dao Già cũng không biết mình tại sao lại đột nhiên nghĩ đến tên nguyên soái Kim quốc kia, không phải chính là hắn làm hại phu phụ nàng bất hòa, dẫn đến việc bỏ đi ra ngoài dẫn đến phát sinh hết thảy mọi chuyện như thế này sao?
Bất quá nàng rất nhanh liền bỏ đi ý nghĩ này, dù sao đối phương đã thể hiện đầy đủ quân tử, đối với nàng không có cái gì vô lễ, ngoại trừ... ngoại trừ có..thừa cơ sờ soạng chút ít mà thôi… Nói đến cùng cũng bởi vì trượng phu không tin mình, nên mới làm hại ta nửa đêm bỏ đi, đến nỗi lúc này đã rơi vào trong tay lão sắc quỷ này.
Rất nhanh Trình Dao Già trong lòng bay lên một tia hy vọng, trượng phu nhìn thấy nàng lâu như vậy không có trở về, có thể sẽ đi ra ngoài tìm mình...
Bất quá vừa nghĩ tới vừa rồi Lộc Trượng Khách xuất ra võ công, Trình Dao Già lập tức liền đã muốn quên ngay, lão võ công cao như vậy, cho dù trượng phu có đến thì cũng vô dụng.
Sớm biết như thế, còn chi bằng ngay từ đầu để cho tên nguyên soái Kim quốc hưởng dụng thân thể của mình thì tốt rồi, cũng không đến mức bị trượng phu oan uổng, lại cuối cùng cũng không bảo vệ được sự trong sạch của mình...
Trình Dao Già trong ranh giới điện quang hỏa thạch, trong đầu đã chuyển qua vô số ý niệm trong đầu. Chứng kiến thiếu phụ trong ngực tú lệ, lông mi khi thì nhăn lên, khi thì giãn ra, Lộc Trượng Khách xương cốt đều nhanh xốp giòn :
-Phu nhân, để lão phu thân một cái...
Trình Dao Già lập tức sợ hãi tới mức hét lên.
Tống Thanh Thư thấy được cũng giận dữ, đang muốn ra tay, thì thấy Lộc Trượng Khách bỗng nhiên ngừng lại, lẩm bẩm tự nói ra:
-Không được, nói không chừng tên công tử kia dẫn người quay trở lại đây, ta mặc dù không sợ hắn, chẳng qua hiện nay còn có mỹ nhân trong ngực, nào có tâm tư cùng hắn đánh nhau, chi bằng đem nàng ôm trở về Hà phủ chậm rãi hưởng dụng đi.
Nói xong liền điểm á huyệt của Trình Dao Già, thân hình lóe lên, vận khinh công liền hướng xa xa chạy tới.
"Hà phủ?"
Tống Thanh Thư từ phía sau cây đại thụ hiện ra thân hình, hắn lúc đầu vốn định đem Trình Dao Già cứu ra, nhưng nghe được Lộc Trượng Khách nói quay về Hà Viên, liền bỏ đi ý niệm xuất thủ trong đầu. Lúc trước nghe Tiêu Uyển Nhi báo, Mông Cổ phái tới sứ giả ở tại trong nhà một thương nhân buôn muối họ Hà, lúc này Lộc Trượng Khách nói về Hà phủ, vừa lúc ở phía trước dẫn đường, vậy mình thừa cơ lăn lộn vào xem lần này Mông Cổ sứ giả là có lai lịch gì.
Biết đâu lại gặp Triệu Mẫn đây...
Trong đầu lại hiện lên Triệu Mẫn dáng tươi đẹp của nàng, Tống Thanh Thư trong lòng nóng lên, liền lặng lẽ đuổi theo ở phía sau.
Lộc Trượng Khách khinh công vốn là đã không bằng Tống Thanh Thư, huống chi trong ngực còn ôm một người? Tống Thanh Thư hầu như không cần tốn nhiều sức đã đuổi theo kịp, thấy lão vụиɠ ŧяộʍ chạy vào cửa sau Hà phủ, hắn cũng thần không biết quỷ không hay phóng vào.
Ôm Trình Dao Già trở lại trước phòng của mình, Lộc Trượng Khách một cước đá mở cửa phòng, lòng như lửa đốt ôm nàng tới giường, Tống Thanh Thư tức thì thừa dịp cửa chưa kịp đóng, lặng yên không một tiếng động lách vào trong phòng, mũi chân giẫm nhẹ, liền giấu thân đến trên xà ngang, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, ngay Lộc Trượng Khách thuộc hạng cao thủ cũng không hề phát hiện ra. Đem Trình Dao Già thả trên giường, Lộc Trượng Khách vội vàng đến đóng cửa, lúc này mới xoa xoa tay hướng bên giường đi tới nói ra:
- Mỹ nhân, ta đến đây…
Trên xà nhà Tống Thanh Thư lắc đầu, thật sự đúng là sói đi ngàn dặm cũng vẫn ăn thịt, chó đi ngàn dặm cũng đớp phân, lão dâʍ đầu này thật sự không hề thay đổi bản tính..
-Ngươi không được đến đây!
Trình Dao Già trong lòng hô to, chỉ là vừa rồi Lộc Trượng Khách vì phòng ngừa nàng la hét, đã thuận tay điểm á huyệt nàng.
Nhìn thấy trên giường thiếu phụ bởi vì khẩn trương mà bầu ngực sung mãn phập phồng, Lộc Trượng Khách đâu còn nhịn được, vươn tay ra cởi nút thắt trên vạt áo nàng.
Tống Thanh Thư biết không có thể tiếp tục xem lão đùa giỡn rồi, định xuất thủ cứu giúp, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng đập cửa: -Lộc tiên sinh… Lộc tiên sinh?
Tống Thanh Thư nhướng mày, buông tay xuống yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lộc Trượng Khách chuyện tốt bị quấy nhiễu, nhịn không được mắng:
-Hơn nửa đêm gào khóc cái gì đó a? Tin hay không gia gia đem đầu ngươi vặn xuống!"
-Lộc tiên sinh, chủ nhân có lệnh, bảo tiên sinh lập tức tới ngay.
Bên ngoài người nọ không chút nào run sợ đáp nói.
-Cái gì?
Lộc Trượng Khách cả kinh, không dám vi phạm mệnh lệnh, đành phải đem màn trướng buông xuống, đem trên giường Trình Dao Già che kín lại
- Mỹ nhân, ta đi ra ngoài trước một chút, trong chốc lát sẽ quay trở lại cùng mỹ nhân…