Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 498: Làm gì mà không biết.



CHƯƠNG 498: LÀM GÌ MÀ KHÔNG BIẾT.

Sau khi bàn tính xong thì bất giác trời đã gần sáng, Tống Thanh Thư để mọi người trở lại nghỉ ngơi, hẹn sáu canh giờ sau đến đại sảnh tập hợp, sau đó cùng xuất phát.

-Tống lang, ta cảm thấy ngươi không nên đem kế hoạch sớm nói cho mọi người biết.

Chu Cửu đi theo bên người Tống Thanh Thư, thấy mấy người kia rời đi rồi, không khỏi lo lắng nói.

-Chuyện này cũng là bất đắc dĩ,

Tống Thanh Thư cười khổ,

-Bọn họ đều là người đứng đầu một phương, nếu không tiết lộ một ít thông tin thì rất khó để bọn họ thật sự tín phục, dù sao tối nay còn phải cần bọn họ mạo hiểm đây.

Thấy Chu Cửu vẫn còn dáng vẻ không yên tâm, Tống Thanh Thư nắm tay nàng rồi nói nhỏ:

-Không cần quá lo lắng, những người này ta tin tưởng vào nhân phẩm của bọn họ, bọn họ cũng không đạo lý gì để mà lộ bí mật, dù sao nếu Mãn Thanh thất bại thì cũng phù hợp lợi ích của mỗi người trong bọn họ.
Hai người cứ như vậy tay trong tay một đường trò chuyện, rất nhanh đến biệt viện của mình, Chu Cửu đột nhiên tò mò hỏi:

-Đúng rồi Tống lang, vừa rồi vẫn chưa kịp hỏi, trước đó ngươi đến tột cùng dùng cách nào mà thắng A Thanh vậy?

-Muội thấy ta nên dùng cách nào?

Nghe được vấn đề của A Thanh, Tống Thanh Thư vẻ mặt có chút kỳ quái, tựa như giễu cợt nhìn nàng.

-Nhân gia không biết nên mới hỏi ngươi mà.

Chu Cửu chu cái miệng nhỏ, làm nũng lên.

-Nếu như chỉ là nói ra, có thể là muội khó mà hiểu rõ, hay là muội phỏng theo lối tấn công của A Thanh, tái hiện lại tình hình lúc đó, ta để cho muội tự thể nghiệm qua thì sẽ biết rõ, hiệu quả càng tốt hơn.

Tống Thanh Thư đàng hoàng trịnh trọng nói.

Chu Cửu cảm thấy ánh mắt của hắn lấp loé có chút không có ý tốt, nhưng chung quy vẫn là khó nén hiếu kỳ trong lòng, vô thức gật đầu đồng ý:
-Được…. ta nhớ tới lúc đó A Thanh vẫn luôn rất bình thường, mãi đến lúc ttiếp cận bên cạnh ngươi thì,

Chu Cửu tay cầm đoản kiếm vung lên, vừa nhớ lại tình hình lúc đó,

-Thế kiếm là như thế này phải không?

Lúc mũi kiếm của Chu Cửu cách Tống Thanh Thư còn có vài tấc, nàng đột nhiên cảm giác khí lực toàn thân phát nóng lên, bất chợt như có bàn tay vô hình sờ sọang dọc theo cái khe thịt âm hộ của mình, rất nhanh từ sâu trong huyệŧ tuôn ra từng tia nhiệt lưu làm cho thân thể nàng trở nên mềm yếu cực kỳ.

Phảng phất có thể cảm giác có ngón tay vô hình đã chui vào cái hang nhỏ bên dưới hạ thể của mình đào khoét, Chu Cửu hơi run run, không nhịn được kinh hô:

-Chính là Hoan hỉ hương và Hoan Hỉ chân khí…

Hai người từ lâu đã thân mật không kẽ hở, Chu Cửu đương nhiên biết Tống Thanh Thư tu luyện Hoan Hỉ Thiện Pháp trong đó có những tác dụng phụ gây ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính dục đến cho nữ nhân, có lúc nàng cũng bị Tống Thanh Thư dùng trong khuê phòng chi nhạc để hào hứng hơn.
Cái loại cảm giác đó phi thường phi thường suиɠ sướиɠ, nhưng Chu Cửu lại có chút không thích, bởi vì nàng có cảm giác như mình trúng phải loại mị dược cường thế rất mạnh, cứ khát khao mong muốn cho nam nhân dùng cây côn ŧɦịŧ nhét vào trong thân thể của mình, mặc kệ khi đó tâm ý dù đang chống cự nhưng thân thể vẫn không có cân bằng chịu nỗi..

Chu Cửu yêu thích chính là cái loại thân thiết nước chảy thành sông một cách tự nhiên, chứ không phải cái loại về phương diện giống như bị cưỡиɠ ɠiαи kia, tuy rằng cái cảm giác lúc đó so với khi giao hoan bình thường tựa hồ càng có sức hấp dẫn hơn...

Tống Thanh Thư đem thân thể Chu Cửu đã mềm nhuyễn như bông gòn ôm lên, cúi đầu nhìn mỹ nhân trong lòng cười lên:

- Cửu công chúa, đây chính là ngươi tự chủ động muốn đưa ra tự thể nghiệm đấy nhé.
Chu Cửu đôi mắt rất nhanh như chảy ra nước:

-Chứ không phải là do tên khốn kiếp này, cố ý thiết đặt cái bẫy để ta đi vào sao?

-Hà hà…ai bảo Cửu công chúa đối với ta lại không hề phòng bị làm chi..

Tống Thanh Thư đắc ý cười, ôm nàng vào nằm trên giường, không đợi Chu Cửu trả lời, đã cúi người hôn lên đôi môi đỏ khẽ nhếch.

………………………………………………………………………………………..

-Um…

Từ trong phòng vang lên một tiếng khiến người ta toàn thân phải xốp giòn…

Hoàng Dung vẫn đang suy tư cố tìm cách tác hợp nhi nữ của mình cùng Tống Thanh Thư, nhưng cứ nghĩ tới chuyện của Tống Thanh Thư sớm đã thành gia lập thất, hơn nữa lại cùng vị Cửu công chúa kia tựa hồ cũng đã tư định chung thân, Hoàng Dung lại cảm thấy có chút buồn bực mất tập trung.
Bởi vậy khi quay trở lại biệt viện của mình không bao lâu, Hoàng Dung liền không nhịn được liền đi về bên nơi ở của Tống Thanh Thư, nàng dự định trước là cùng Tống Thanh Thư nói chuyện phiếm, rồi từ đó thám thính từ chính miệng của hắn, rồi mới quyết định chuyện của Quách Phù sau.

Nào ngờ vừa vào bên trong biệt viện của hắn, thì Hoàng Dung lúc ẩn lúc hiện nghe được từng trận rêи ɾỉ như khóc như than của nữ nhân, làm cho Hoàng Dung trong lòng nhảy dựng, thân là thiếu phụ thành thục từng trải, nàng làm gì mà không biết người bên trong phòng đang làm cái gì.

-Hừm… Cửu công chúa bình thường dáng vẻ bên ngoài lạnh lùng, không ngờ lúc ở trong phòng thì tiếng rên lại... chọc người như vậy.

Hoàng Dung ám thối, nghe qua cái giọng rên như thế này khiến cho thân thể nàng có chút phát nhiệt, nên lập tức định xoay người rời đi.
-Tống đại ca ngươi... hư hỏng lắm... lại dám dùng biện pháp như thế để.. đối phó với A Thanh cô nương….

Trong phòng truyền đến tiếng cười nói của Chu Cửu ...

Hoàng Dung ngẩn người ra, vô thức dừng bước, toàn bộ quần hùng tại đại hội Kim Xà, ai cũng thắc mắc chính là Tống Thanh Thư cuối cùng làm cách nào để nghịch chuyển từ bại thành thắng đối với A Thanh, nhưng cũng biết đó là bí mật của Tống Thanh Thư, cho nên không ai mở miệng hỏi Tống Thanh Thư .

Bất quá càng là như vậy, thì câu chuyện liền càng có vẻ thần bí.

“ Nếu giờ nghe bọn họ trò chuyện, nói không chắc có thể biết rõ nguyên nhân vì sao A Thanh bị thất bại dưới tay hắn đây.”

Hoàng Dung khó nhịn được trong lòng hiếu kỳ, vểnh tai lên lắng nghe.

Nhưng Hoàng Dung đang đứng ở bên trong biệt viện, vẫn còn cách cửa phòng Tống Thanh Thư khoảng cách tầm bốn, năm trượng, cho nên tiếng thì thầm của hai người trong phòng bàn tán, Hoàng Dung rất khó nghe được rõ ràng.
Hoàng Dung trên mặt lộ ra vẻ đắn đo giãy dụa, cuối cùng như rơi xuống quyết tâm, nín thở ngưng thần rón rén hướng về phía gian phòng tới gần.

"Ta chỉ nghe qua một thoáng, sau khi biết được nguyên nhân thì liền lập tức rời đi."

Hoàng Dung tự an ủi mình.

Nàng cũng lo lắng quá có thể sẽ bị Tống Thanh Thư phát hiện, bất quá khinh công của nàng cũng không phải là hạng cao thủ bình thường, với lại dưới cái nhìn của nàng, bất cứ nam nhân nào đang ở trong tình huống như vậy, chuyện đề phòng bên ngoài dĩ nhiên là sẽ lo là, cho nên nàng vẫn tiếp tục đi đến ẩn nấp mé ngoài cửa gian phòng.

Nghe xong một lúc qua đi, Hoàng Dung gương mặt đỏ đến mức nhanh chảy ra nước, trong lòng hối hận, bởi vì hai người trong phòng ngoại trừ chỉ có câu vừa nói kia, thì hoàn toàn không có còn nhắc tới chuyện cùng A Thanh luận võ nữa, từ trong phòng âm thanh truyền tới bên tai nàng tất cả đều là những tiếng rên thoại của hai người đang giao hoan khoái lạc, nội dung dâʍ ɭσạи nghe qua, làm cho Hoàng Dung vốn là người từng trãi, thân đã có nhi nữ lớn rồi mà vẫn có chút không chịu được.
Đang suy nghĩ, thì trong phòng thanh âm của bọn họ càng lớn hơn, nam nhân từng trận gầm nhẹ, xen lẫn tiếng "phạch..phạch" của hai thân thể va chạm, nữ nhân tiếng rên lớn hơn, "um..ừ..a..a...á." bên tai Hoàng Dung không dứt, nàng cực kỳ xấu hổ, mới đây chưa lâu bị kia tên tặc tử này chiếm chút tiện nghi, trong lòng mỗi khi nghĩ lại vẫn còn có chút kích động, hiện giờ nghe qua cái âm thanh dâʍ đãиɠ này, hơi thở của nàng dần dần trở nên dồn dập, một trận gió nhẹ thổi qua, Hoàng Dung cảm giác bên dưới hạ thể của mình có chút lành lạnh dinh dính, nàng đem tay vươn vào trong y phục của mình sờ thử, thì thấy cái tiểu nội khố bên trong đã là ướt sũng một mảnh, trong lòng biết rõ là do vừa rồi những âm thanh kia khiêu khích, làm cho cái thân thể nhạy cảm của mình liền có phản ứng, chẳng những là phản ứng binh thường mà là một phản ứng vô cùng kịch liệt, không khỏi âm thầm tự trách.
-Tống lang….đêm đó vẻ mặt của Quách phu nhân vô cùng thỏa mãn, mỗi một phân da thịt đều đỏ bừng như hoa hồng tựa như vừa hưởng xong sau lần chi nhạc khoái lạc….. ngươi có phải là đã có..cái gì với Quách phu nhân... .

Hoàng Dung mới vừa nhuốm bước chân, định quay trở lại phòng mình, liền nghe Chu Cửu đem câu chuyện kéo tới trên người mình, sắc mặt trở nên cực kỳ quái lạ, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan, một mặt cảm thấy quá mức ngượng ngùng, dự định nhanh chóng rời đi, mặt khác, rồi lại cũng muốn nghe Tống Thanh Thư sẽ trả lời như thế nào.

-Vậy đến tột cùng là muội muốn ta cùng Quách phu nhân có cái gì hay là không có cái gì vậy?

Tiếp theo giọng nói ghê tởm của Tống Thanh Thư vang lên, Hoàng Dung bộ ngực chập trùng mấy lần, do dự rồi vẫn quyết lưu lại nghe đến cùng.
-Về chuyện này, chẳng qua là ngươi có cái tâm tư này hay không mà thôi, bây giờ quả thật nếu muốn lấy được Hoàng phu nhân, thì ngươi có thể mời Quách phu nhân đến đây, để làm cái chuyện mà mình mong muốn…

Lời nói của Chu Cửu khiến cho Hoàng Dung thay đổi sắc mặt.