Nghe rõ lời bên trong đối thoại, Hoàng Dung vô thức muốn chạy, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Tống Thanh Thư đứng ở ngay cửa ra vào tựa như trêu đùa nhìn nàng:
-Quách phu nhân thời điểm này tới tìm tiểu đệ, vậy có muốn đi vào trong phòng cùng tiểu đệ... trao đổi không vậy?
Hoàng Dung sắc mặt đỏ bừng, nhìn thoáng qua phát hiện nữa thân trên của Tống Thanh Thư không có mặc y phục, vội vàng dời ánh mắt:
-Um…, vừa rồi ta đột nhiên nghĩ một vấn đề, định đến thỉnh giáo Tống công tử, nhưng bây giờ xem ra thì không thuận tiện lắm, thôi để lần sau…
Vừa dứt lời, Hoàng Dung liền vội vàng hấp tấp quay người hướng phía ngoài chạy đi.
"Bị hắn phát hiện, thật sự là xấu hổ chết người, bất quá thoạt nhìn bề ngoài của hắn giồng như một thư sinh, không ngờ trên thân da thịt rắn chắc như thế, rất có dương cương khí tức... A….Hoàng Dung hỡi Hoàng Dung, ngươi cuối cùng nghĩ đến cái gì vậy? " Hoàng Dung lúc này trong lòng rối loạn y, các loại ý niệm hỗn loạn trong đầu, chính đang nghĩ ngợi lung tung, thì phát hiện thân thể của mình bị giữ lại, quay đầu nhìn thì thấy Tống Thanh Thư đang thò tay nắm lấy bả vai của mình kéo lại.
-Quách phu nhân xưa nay tâm tư nhạy bén, bởi vì trận chiến này quan hệ thật sự quá lớn, nếu phu nhân quả thực phát hiện ra chỗ không ổn, nếu muốn nhanh chóng bổ sung, mau mời phu nhân nhanh bước vào trong.
Tống Thanh Thư vẻ mặt lo lắng, bước tránh ra đối với nàng làm động tác mời vào.
-Um….
Hoàng Dung do dự, rõ ràng vừa rồi Tống Thanh Thư đang cùng Cửu công chúa ở bên trong thân mật, trong chốc lát này áo hắn cũng không kịp mặc, bên trong Cửu công chúa chắc hẳn thân thể cũng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lúc này mình mà bước vào, thật sự là bất tiện…. Nhưng mình đã nói là có vấn đề muốn thỉnh giáo hắn, lỡ rồi phải làm cho hắn tin lấy câu vừa rồi, dẫn đến cũng không có lý do gì mà cự tuyệt được..
Hoàng Dung đang lúc tới ranh giới lưỡng nan, thân thể không tự chủ được thì đã bị Tống Thanh Thư kéo vào trong.
“ Cạch..”
Nghe được tiếng đóng cửa, Hoàng Dung trong lòng nhảy dựng, vô thức hỏi:
-Ngươi làm gì lại đóng kín cửa.
Tống Thanh Thư nhún vai,:
-Chúng ta bây giờ như thế này, cũng thật sự bất tiện có người chứng kiến, huống chi đối với danh dự của Hoàng phu nhân cũng sẽ có tổn hại.
Hoàng Dung nhìn lại phía trên giường, thì thấy Chu Cửu lười biếng nằm ở trên giường, một mái tóc dài đen bóng mái tóc tản ra trên giường, kéo qua một cái áo bằng gấm hờ hững phủ trên thân thể, lộ ra hai bên bả vai trắng như tuyết cùng với hai bắp đùi cân xứng thon dài, hai má của Chu Cửu lúc này ửng hồng vô cùng, tinh mâu nửa khép nửa mở, hiển nhiên đang hưởng thụ dư vị khoái lạc vừa rồi. Hoàng Dung là một nữ nhân thành thục, làm gì mà không rõ tình huống của Chu Cửu lúc này, liền cảm thấy chính giữa hai chân mình cái chất lỏng có chút dinh dính vừa rồi, lộ ra càng thêm rỏ ràng hơn, trong tim đập thình thịch cũng nhiều hơn, vội ra vẻ trấn định dời đi ánh mắt, tự tìm một cái ghế ngồi xuống.
-Thật ra cũng không có đại sự gì, chỉ muốn hỏi qua công tử buổi tối nay có ý định ám sát Đỗ Hải như thế nào, dù sao chuyện ám sát này quan hệ đến sự thành bại của cả trận đánh..
Hoàng Dung không hổ là nhanh trí, rất nhanh liền nghĩ đến một vấn đề vô cùng hợp lý.
Kế tiếp những lời của Tống Thanh Thư trả lời, nàng cũng không có tâm tư nghe thấu, nàng cũng không biết mình thân thể mình đã xảy ra chuyện gì, từng đợt từng đợt nhiệt lượng từ trong cái hang nhỏ sâu thẳm cứ dào dạt run run lan tỏa đến toàn thân, nàng hiểu rõ ràng mình không thể ở lại trong gian phòng này nữa, đầy trong đầu chỉ muốn ly khai rời khỏi cái chỗ này. Tùy ý đối đáp rồi vài câu, Hoàng Dung liền đứng dậy cáo từ, nhưng vừa đi chưa được mấy bước, phía sau một hồi đại lực truyền đến, toàn bộ thân người thoáng cái ngã về phía sau.
-Ngươi muốn làm gì vậy?
Cảm nhận được hơi thở nam nhân mãnh liệt, Hoàng Dung theo từ trong lòng ngực của hắn muốn đẩy ra.
-Phu nhân chẳng lẽ không phải muốn biết là tiểu đệ sẽ ám sát Đỗ Hải như thế nào sao?
Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy nụ cười của Tống Thanh Thư có chút cổ quái.
-Không... không …giờ cũng không muốn biết …
Hoàng Dung bối rối nói.
-Điều này chắc phải tiết lộ cho phu nhân biết, tại vì việc ám sát thành công hay không thành công, còn phải cần nhờ phu nhân trợ giúp thì mới được.
Tống Thanh Thư cười đến cổ quái.
-Ta phải trợ giúp sao?
Hoàng Dung sững sờ, trong lòng lập tức lại tò mò, một thoáng sát na kia, nàng thậm chí đã quên bản thân đang bị Tống Thanh Thư ôm ghì vào trong ngực. -Lúc trước trong một lần cơ duyên xảo hợp, tiểu đệ học được thuật dịch dung, có thể tùy tâm sở ý mà dịch dung thành dung mạo người khác, lần này tiểu đệ có ý định dịch dung hóa thành một gã thân binh của Đỗ Hải, lén lút tiếp cận đến bên cạnh của hắn...
-Nếu như thuật dịch dung của ngươi thật sự có hiệu quả, thì việc ám sát Đỗ Hải hoàn toàn chính xác dễ dàng hơn rất nhiều.
-Chỉ tiếc là có một chuyện khó xử...
Tống Thanh Thư muốn nói lại thôi.
-Cái gì khó xử?
Hoàng Dung vội hỏi
-Chủ yếu là sau khi tiểu đệ học được thuật dịch dung, vẫn chưa có dịp dùng qua, không biết có bị người nhìn ra sơ hở hay không, cho nên muốn làm phiền phu nhân giúp đỡ một chút...
Tống Thanh Thư đột nhiên mặt lộ vẻ do dự, -Chỉ là việc làm phiền này sẽ làm cho Quách phu nhân cũng có chút khó khăn.
-Nếu như có thể khu trừ được quân Thát tử, khôi phục lại giang sơn người Hán, thì ta dù có thịt nát xương tan cũng là không từ nan đấy, huống chi chỉ là một việc khó khăn mà thôi, Tống công tử …không sao đâu, chỉ cần là việc có thể làm được, thì ta tuyệt không chối từ.
Hoàng Dung mỉm cười ngọt ngào, thông minh như nàng đương nhiên minh bạch Tống Thanh Thư không có khả năng thật sự muốn nàng làm cái chuyện gì mà phải thịt nát xương tan, chỉ là giải quyết chuyện khó khăn mà thôi, lấy trí tuệ của mình, tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.
-Tiểu đệ xin thay mặt hàng vạn nghìn người Hán cảm tạ ơn của phu nhân,
Tống Thanh Thư lập tức thần sắc nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng buông nàng ra, cung kính bái về phía nàng. Hoàng Dung thấy hắn lần này quá trịnh trọng thì cũng bị hù nhảy dựng, lập tức có một loại cảm giác không ổn, nhịn không được hỏi dò:
-Không biết công tử muốn ta làm cái chuyện gì đây?
-Thuật dịch dung tuy rằng có thể theo hình dạng của người mà hóa thành giống như đúc, nhưng có một nan đề lớn nhất, đó là không biết có thể đánh lừa được người thân cận nhất bên cạnh của đối phương hay không?
Tống Thanh Thư dừng một chút, tiếp tục nói,
-Tiểu đệ tuy rằng có thể dịch dung hóa thành thân binh nào đó của Đỗ Hải giống như đúc, nhưng tiểu đệ không xác định được có qua mắt được Đỗ Hải hay không? Vì vậy tiểu đệ cần sớm làm khảo thí để rút ra kinh nghiệm...
-Cái gì khảo thí?
Hoàng Dung trong lòng cảm giác thấy không ổn càng tăng lên mãnh liệt.
Tống Thanh Thư liếc nhìn quan sát thân thể uyển chuyển thành thục của Hoàng Dung, cười quỷ dị: -Về người thân mật nhất chẳng ai qua được là mối quan hệ của người cùng bên gối, nếu như thuật dịch dung của tiểu đệ có thể cũng đánh lừa được, thì rõ ràng là cũng đánh lừa được Đỗ Hải một cách dễ dàng…
-Người cùng bên gối?
Hoàng Dung sắc mặt thay đổi mấy lần, lời nói này của hắn đến mức độ này, nàng loáng thoáng đã đoán được cái gọi là trợ giúp cho Tống Thanh Thư là cái gì rồi.
………………………………………………………………………………………
-Dung muội…
Giữa lúc tâm trí của Hoàng Dung đang hỗn loạn, đột nhiên đã nghe được một tiếng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Tĩnh ca của mình thình lình đang đứng ở trước mặt mình.
-Tĩnh... ca?
Hoàng Dung không xác định kêu lên.
-Ai….một thời gian không gặp, làm ta nhớ nhung không nguôi.. Quách Tĩnh lộ ra nụ cười chất phác dáng, một tay ôm lấy nàng đến trong ngực.
Khi bàn tay của Quách Tĩnh vô thức vươn ra dán chặt lên bầu vú mềm mại tràn đầy co dãn, xúc cảm mãnh liệt theo từ bàn tay hắn nhanh chóng chuyển biến làm cho thân thể yêu kiều Hoàng Dung như có dòng điện tê dại thông qua, nàng cố cưỡng chế tâm tình rung động của mình…
-Ngươi là... Tống Thanh Thư?
Mặc dù là giọng nói quen thuộc của Quách Tĩnh, hình dạng cũng quen thuộc, nhưng Hoàng Dung cảm thấy có nhiều chỗ không ổn, mờ mịt hỏi dò.
-Tống Thanh Thư? Dung muội chắc là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi rồi…
Quách Tĩnh nghi ngờ nhìn nàng.
"Tống Thanh Thư đã đi đâu rồi chứ? Hắn vừa mới rõ ràng còn ở tại chỗ này mà?"
Hoàng Dung thật sâu hít vào một hơi, bất động thanh sắc mà đem Quách Tĩnh trước mắt đẩy ra rời khỏi thân thể mình. -Tống công tử gặp ta một đường phong trần mệt mỏi chạy tới đây tìm muội, nên có lòng giúp ta hoàn thành ước vọng, vì thế đã mang theo Cửu công chúa rời khỏi nơi này rồi…
Quách Tĩnh nói làm cho Hoàng Dung cả kinh, liền hướng qua trên giường vừa rồi Chu Cửu đang nằm trên giường nhìn qua, nhưng có còn bóng dáng Chu Cửu đâu nữa...