Vân tiêu vũ tễ qua đi, Hoàng Dung ngồi thẳng người, vừa lau chùi vết tích nhơ nhớp giao hoan trên người, vừa mặc lại y phục, do dự một chút, chung quy vẫn là nữa giận nữa xấu hổ:
-Vừa rồi ngươi thoả mãn chưa?
Tống Thanh Thư cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy vòng eo của nàng, một tay đưa xuống thảm lông đen gò mu rối bời của nàng xoa xoa trơ mặt ra nói:
-Thoả mãn…đương nhiên là thoả mãn! Phu nhân phong tình nồng nhiệt, quả nhiên là vì thích thú cái đồ vật mới lạ…
Nghe được hắn dùng lời hạ lưu nói, Hoàng Dung đỏ mặt, giẫy giụa ra khỏi bàn tay của hắn:
-Ngươi đã được thỏa mãn mong muốn, mong rằng ngươi hãy tuân thủ lời hứa.
-Nghĩa là về sau sẽ quấy rầy phu nhân phải không?
Tống Thanh Thư biểu hiện kỳ quái,
-Nhưng nếu đã hưởng qua thân thể diệu dụng của phu nhân, thì làm sao quên được…. -Ta đây mặc kệ, đó là chuyện của ngươi.
Cảm nhận được bên tai hởi thở nóng bỏng của hắn, Hoàng Dung hốt hoảng, luống cuống tay chân vội mặc y phục, ngay cả trên nút thắt vạt áo cũng cài lộn mà không biết.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Nếu ngày sau tiểu đệ không nhịn được đến Tương Dương vấn an phu nhân, cũng mong là phu nhân không từ chối.
Nghe Tống Thanh Thư còn có tâm ý dây dưa, Hoàng Dung kinh hãi biến sắc:
-Chúng ta trước đã giao ước..
-Đó là do Quách phu nhân quen thuộc tính tình chất phác của Quách đại hiệp nên mới tin lời của tiểu đệ, tại vì có một đạo lý bất biến, nam nhân lúc ở trên giường mà hứa hẹn, thì thường đó là những câu dối gạt….
Thấy Hoàng Dung mày liễu muốn thụ, Tống Thanh Thư đưa tay vuốt nhẹ hai gò vẫn còn đỏ ửng của nàng,
-Phu nhân không cần phải tức giận, chuyện này nếu đã làm một lần cùng với chuyện làm mười lần thì có cái gì khác nhau chứ? Lại nói, vừa rồi phu nhân không phải là cũng thật thỏa mãn vui sướng sao? -Ngươi câm miệng…
Hoàng Dung bộ ngực kịch liệt chập trùng lên, lại nghĩ đến cảnh tượng khoái lạc đến mức mình rêи ɾỉ hồ ngôn loạn ngữ thật là ngượng ngùng, trái tim lại run lên….
-Vừa rồi ác chiến một trận lâu như vậy, thân thể phu nhân bây giờ có thể đã mệt mỏi nhiều rồi, tối nay chúng ta còn phải cùng đi thâm nhập đại doanh của địch, phu nhân sớm đi về nghỉ ngơi đi.
Nghe được Tống Thanh Thư, Hoàng Dung suýt chút nữa tức ngất đi, bị ngươi bắt nạt như vậy, lại còn muốn tối nay làm tay chân giúp ngươi?
Hoàng Dung thấy trong lồng ngực khuấy động bùng nổ cơn tức giận, nổi giận mắng:
-Ngươi đúng là thứ trơ tráo mặt dày…
Theo lời nàng tức giận mắng ra, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh Tống Thanh Thư trước mắt trở nên mơ hồ, Hoàng Dung ngẩn người ra, thì phát hiện cảnh vật chung quanh cũng bắt đầu mờ ảo… -Quách phu nhân….Quách phu nhân?
Từ không trung xa xôi thăm thẳm truyền tới một giọng nữ nhân ôn nhu, trong giọng nói tràn ngập lo lắng.
Hoàng Dung vô thức dụi dụi đôi mắt, thì thấy mình đang tựa ở trong lồng ngực Cửu công chúa, Tống Thanh Thư thì đang đứng cách đó không xa vẻ mặt nghi hoặc quan sát mình, nhất thời trong lòng cả kinh, theo bản năng đẩy A Cửu ra.
-Hoàng phu nhân…chẳng qua là Chu Cửu thấy phu nhân ngất xỉu, nên độ khí chữa thương, phu nhân vừa tỉnh lại liền đối với nàng như vậy có phải là có chút ân đền oán trả a.
Tống Thanh Thư lên tiếng.
-Hả?
Hoàng Dung đang muốn mắng hắn, nhưng nghe Tống Thanh Thư nói thì thấy hơi kỳ lạ, đầu óc rơi vào hỗn loạn, theo bản năng cúi đầu nhìn y phục trên người mình, thì thấy hoàn hảo không chút gì thay đổi khác lạ, cũng không có một chút nào vết tích bị xâm phạm. Nàng trước giờ là người rất thận trọng, các nút thắt trên y phục mình khi thắt kết rất đặc biệt, người ngoài không thể nào thắt giống y hệt được.
- Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hoàng Dung lập tức há hốc mồm.
-Tiểu đệ đang muốn hỏi phu nhân đây này, vừa rồi tiểu đệ cùng Chu Cửu ở bên trong phòng thân thiết đến lúc sắp cao trào, thì chợt nghe được động tĩnh ngoài cửa, liền chạy ra thì phát hiện phu nhân nằm ngất ở bên ngoài, tựa như bị trúng độc vậy, trong miệng còn nói mê sảng….
Tống Thanh Thư tức giận liếc nàng, hiển nhiên trong lòng đối với việc Hoàng Dung đánh gãy chuyện tốt lúc cao trào của của bọn họ, vẫn còn oán niệm.
Nghe Tống Thanh Thư nói chuyện tư mật ra, Chu Cửu đỏ mặt, không nhịn được lườm hắn, vội vàng giải thích với Hoàng Dung: -Quách phu nhân đừng có nghe hắn nói bậy, chúng ta nào có. . .
A Cửu vội vàng chuyển đi câu chuyện:
-Lúc chúng ta mở cửa, thì đã phát hiện phu sắc mặt phu nhân đỏ ửng, tựa như rơi vào hôn mê, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma vậy, nên không dám di chuyển phu nhân quay trở về, liền cứ ở tại nơi này vận công chữa thương cho phu nhân."
-A?
Hoàng Dung lúc này mới nhớ tới cảnh vật chung quanh, nhớ ra là lúc đó mình đúng là đứng ở ngoài cửa đang nghe lén động tĩnh trong phòng của Tống Thanh Thư và Chu Cửu, nhưng chẳng biết vì sao đột nhiên lại bị tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến bị tâm ma xâm lấn, sau khi nhớ tới tất cả thì bất quá chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
(Hoàng lương có nghĩa là kê vàng...
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê của hàng cơm còn chưa chín, ý nói về một giấc mộng đẹp và ngắn ngủi……) Nguyên lai bất quá chỉ là một cơn ác mộng, chính mình cũng không có mất đi danh tiết…. Hoàng Dung một trận mừng rở như điên, suýt chút nữa cao hứng nhảy dựng lên.
-Tống đại ca….Quách phu nhân có phải là đã bị nhập tâm ma, nét mặt bây giờ rất là quái lạ.
Chu Cửu không nhịn được lặng lẽ đối với Tống Thanh Thư nói.
Hoàng Dung lúc này mới có phản ứng được, vội vàng nói:
-Đa tạ Cửu công chúa quan tâm, ta giờ đã không sao, chẳng có gì để đáng lo.
Hoàng Dung đột nhiên lại nhớ tới, vừa rồi Tống Thanh Thư có nhắc tới là lúc hôm mê nàng có nói sảng. . . Nếu như mình đem tất cả cảnh tượng trong ác mộng nói hết ra, chẳng phải là xấu hổ không còn chỗ để mà độn thổ?
-Cửu công chúa, không biết vừa rồi lúc ta bị tẩu hỏa nhập ma, có từng nói nói qua…..cái gì lung tung không vậy? Tuy rằng chỉ là một cơn ác mộng, nhưng trong giấc mộng hình ảnh của Tống Thanh Thư đã lưu lại trong ấn tượng Hoàng Dung quá sâu sắc, nàng theo bản năng không dám cùng đối phương nói chuyện, đành phải hỏi dò Chu Cửu.
Nghe được Hoàng Dung hỏi tới, vẻ mặt Chu Cửu nhất thời trở nên cực kỳ quái dị, nhìn Hoàng Dung một chút, lại nhìn Tống Thanh Thư một chút, cuối cùng cắn môi nói:
-Phu nhân quá lo xa rồi, phu nhân vừa nãy nói mê thực sự là quá mơ hồ không rõ, nên ta không được nghe rõ ràng.
Hoàng Dung vốn là nhân vật cỡ nào, thấy phản ứng của Chu Cửu làm gì mà không biết đối phương chắc chắn là nghe được cái gì rồi, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng mình và Tống Thanh Thư đối thoại, Hoàng Dung sắc mặt mới vừa khôi phục lại bình thường, lập tức lại ửng đỏ.
Cũng may nhiều năm công phu dưỡng khí làm cho nàng trấn định lại, bất quá giọng nói vẫn hơi có chút run: -Vừa rồi ta thần trí không rõ, nếu như có nói cái gì đắc tội với hai vị, mong rằng hai vị đại nhân đại lượng bỏ qua cho, tối nay đại chiến sắp tới, ta cũng không tiện quấy rầy hai vị nghỉ ngơi thêm nữa, xin cáo từ trước.
Nói xong cũng không đợi hai người phản ứng, như một làn khói vội vã rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Hoàng Dung, Chu Cửu tựa như cười mà không phải cười nhìn Tống Thanh Thư:
-Trong mộng Quách phu nhân tựa hồ bị ngươi bắt nạt đến rất là thảm.
Tống Thanh Thư nhún vai, mặt vô tội nói:
-Nàng nghĩ gì về ta nói lung tung trong mộng, ta nào có biện pháp gì mà ngăn cản được.
Chu Cửu cũng không nhịn được nữa nụ cười trên mặt:
-Vậy thì chỉ có thể chứng minh rỏ ràng là ngươi ở trong lòng nàng tồn tại cỡ nào tà ác.
Tống Thanh Thư cả giận nói:
-Hừ… dám chế nhạo, xem ta làm sao trừng trị muội đây, Nói xong liền đưa tay hoành ôm nàng, một lần nữa ôm trở về bên trong phòng..
……………………………………………………………………………………
Khi cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư lại tiếp tục đút vào, sau một lúc lâu sâu trong u cốc của Chu Cửu thừa nhận sự mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cuối cùng ngăn cản không nổi câu côn ŧɦịŧ to lớn cứng rắn kia công kích, từ cổ đáy huyệŧ, âm tinh như là vòi nước, hướng về phía ngoài qui đầu cây côn ŧɦịŧ phun ra, da thịt kiều nộn của Chu Cửu hiện ra ánh màu phấn hồng, mồ hôi đổ ra khắp cả người, thân thể mỹ diệu của nàng run rẩy lấy, âm tinh phun ra không ngừng, nhiệt lượng làm cho qui đầu cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư sướng đến thông thấu, bởi vì hoa tâm mật huyệt của nàng cùng lúc co rút lại liên hồi, tại trên qui đầu càng cao thêm tần suất kíƈɦ ŧɦíƈɦ rung động, Tống Thanh Thư cũng không có thể nhịn xuống được nữa, tϊиɦ ɖϊƈh͙ liền rơi vãi phún ra ….. ………………………………………………………………………………………………
Trở lại trong gian phòng của mình, Hoàng Dung bàn tay dán lên gò má, phát hiện nóng lên cực kỳ, không nhịn được gắt lên: "Ngươi sao lãng dâʍ như thế, vì sao lại có một giấc mơ như thế được chứ!"
Hoàng Dung đưa tay thăm dò vào bên dưới hạ thể mình, lúc chạm đến một mảng lớn dịch nhờn trên cái âm hộ, quả thực không thể tưởng tượng, hiện tại đang ẩm ướt dinh dính nhiều như vậy, sâu trong huyệŧ vẫn còn có chút cảm giác co rút lại, cơn cao triều của nàng tựa hồ vẫn chưa có hoàn toàn rút lui. Nghĩ lại, chính mình mới vừa rồi có thể trong lúc mê loạn còn giống như nói những lời khó nghe, nàng lại xấu hổ đỏ mặt, trái tim run lên, mắc cỡ một tay cầm lấy cái chăn che đậy kín đầu của mình, cả người ở trên giường lăn qua lăn lại. . .