Tống Thanh Thư biến sắc mặt, chẳng lẽ là mình đã lộ ra sơ hở nên bị phát hiện ra hay sao?
Liếc mắt nhìn Phí Dương Cổ gần đó, Tống Thanh Thư biết giờ khắc này mình đột nhiên ra tay, muốn lấy tính mạng đối phương cũng không phải việc khó gì, nhưng dưới tay hắn hai mươi lăm ngàn quân binh không có chút nào tổn, đến thời điểm lại bị chủ soái Nhạc Nhạc hợp nhất lại với nhau thì vô cùng nguy hiểm, coi như là kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ.
Tống Thanh Thư do dự một chút, từ bỏ xuất thủ, khẩu khí kêu to:
-Phí Dương Cổ, chẳng lẽ là bởi vì chủ soái Nhạc Nhạc cùng với tướng quân của hạ nhân bất hòa, nên có ý định thấy chết mà không cứu!
Nghe Tống Thanh Thư gọi thẳng tên huý, bên trong đám thị vệ tức giận, thậm chí rút đao ra muốn chém chết hắn ngay tại chỗ. Phí Dương Cổ giơ tay, ngăn lại thủ hạ:
-Từ từ…
Nhìn thấy ánh mắt của Mục Cáp Đạt, Phí Dương Cổ lộ ra tán thưởng:
-Tốt lắm…ngươi đối với chủ soái của mình rất là tận trung.
Tống Thanh Thư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng một mặt vẫn phẫn hận:
-Không biết tướng quân đây là có ý gì….
Phí Dương Cổ cũng không giải thích, trái lại hỏi tới:
-Đồ Hải tay cầm ba chục ngàn tinh binh, Kim xà doanh cho dù gom hết cả quân già yếu bệnh tật chì cũng chỉ có tầm mười ngàn, thì có tài cán gì mà có thể đem Đồ Hải vây nhốt?
Phí Dương Cổ tuy rằng nghi hoặc, nhưng nhưng trong lòng đã tin hơn nửa, dù sao đối phương vừa rồi biểu hiện không giống như tên gian tế, với lại chuyện Đồ Hải cùng Nhạc Nhạc bất hòa, người biết chuyện rất ít, đối phương có thể nói toạc ra tầng quan hệ như vậy, chứng minh hắn xác thực là tâm phúc của Đồ Hải. Tống Thanh Thư không chút hoang mang giải thích:
-Kim Xà Doanh với số nhân mã như vậy, đương nhiên không bị chủ soái của hạ nhân để ở trong mắt. Chủ soái một đường thế như chẻ tre, chỉ trong chốc lát là triệt để tiêu diệt Kim Xà Doanh, nào ngờ phía sau lại đột nhiên xuất hiện ra hai đạo nhân mã, chúng ta bị đánh trở tay không kịp, tổn thất nặng nề, may là chủ soái Đồ tuy lâm nguy nhưng không loạn, vừa dẫn dắt những quân binh còn lại lên đỉnh múi cố thủ ổn định trận tuyến, vừa phái thân binh chúng ta phá vòng vây đi ra ngoài cầu cứu.
Phí Dương Cổ nhướng mày:
- Đột nhiên xuất hiện ra hai đạo nhân mã là từ thế lực nào vậy, ngươi có biết?
Tống Thanh Thư giả vờ nghiến răng nói:
-Đại chiến lâu như vậy, đương nhiên sẽ nhận ra đối phương. Một đạo nhân mã là của Hồng Áo Quân, một đạo nhân mã là quân của Khiết Đan. Căn cứ trước đó những tin tức thu được, Hồng Áo Quân Dương Diệu Chân cùng Nam Viện Đại Vương Khiết Đan đều có tham gia Kim Xà đại hội, Phí Dương Cổ nhất thời tin hơn một nửa:
-Cũng không biết đám người Kim Xà Doanh cho bọn họ chỗ tốt gì, lại dám công khai xuất binh cùng Đại Thanh đối nghịch!
Hồng Áo Quân thì không nói, dù sao bọn họ mấy năm qua ở Kim Quốc hoành hành, vẫn cùng với tộc Nữ Chân đối nghịch. Chỉ là Phí Dương Cổ lại không nghĩ đến ngay cả Khiết Đan cũng xuất binh:
-Triều đình mới vừa cùng Liêu Quốc ký kết hiệp nghị đình chiến, bọn họ làm sao dám công nhiên xuất binh?
Tống Thanh Thư do dự, nhỏ giọng nói rằng:
-Nghe Đồ chủ soái có nhắc tới, Liêu Quốc là cùng với Bình Tây Vương Ngô Tam Quế đình chiến, chứ không phải cùng với triều đình chúng ta đình chiến. Phí Dương Cổ cả kinh, thân là danh tướng cao tầng, hắn há không biết triều đình cùng Bình Tây Vương Ngô Tam Quế có mối quan hệ cực kỳ kỳ ảo, thấy có Ngô Tam Quế liên luỵ vào, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị cực kỳ.
-Phí tướng quân, vừa rồi có nhiều đắc tội, mong rằng tướng quân đại nhân rộng lượng bỏ qua, bây giờ Đồ chủ soái đang chống đỡ khổ sở, mong rằng tướng quân mau chóng phát binh cứu viện, sau đó muốn gϊếŧ muốn đánh hạ nhân hay muốn làm gì cũng được, hạ nhân tuyệt không một chút nhíu mày.
Tống Thanh Thư lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Phí Dương Cổ.
Phí Dương Cổ đang nghĩ đến, Đồ Hải ở trong triều xưa nay rất có uy vọng, nếu mình xuất binh cứu viện đến trễ, dẫn đến việc Đồ Hải đại bại, sau đó có kẻ tham chính khép mình tội danh thấy chết mà không cứu, hoàng thượng vạn nhất vào lúc tâm tình không tốt, đem lần xuất binh thất lợi này, tội danh đổ ở trên người mình, vậy thì là xong. . . Dù sao Phí Dương Cổ cũng là danh tướng nhiều năm chinh chiến, tuy rằng quyết định xuất binh, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra nửa phần, trái lại cẩn thận hỏi dò tên thân binh trước mắt một số chi tiết:
-Nhân mã của Hồng Áo Quân cùng Khiết Đan khoãng tầm có bao nhiêu người? Sức chiến đấu bên Đông lộ quân còn được mấy thành? . . .
-Hồng Áo Quân có gần một vạn người, quân Khiết Đan cũng không phải là nhiều, chỉ có khoảng hai vạn người, chỉ có điều tất cả đều là quân kỵ binh tinh nhuệ, sức chiến đấu không thể khinh thường. . .
Tống Thanh Thư trả lời từng cái một.
Phí Dương Cổ gật đầu, lúc này nghe qua mới phù hợp, quân Khiết Đan nếu mà xuất hiện quy mô lớn ở đây, thì lẽ nào quân trấn thủ biên cương của triều đình là ngáo ộp sao?
-Bây giờ bọn chúng đang bị Đông lộ quân chúng ta ngăn cản, tướng quân nếu như có thể dẫn dắt Tây lộ quân xuất hiện từ phía sau lưng bọn họ, hai lộ quân chúng ta trong ứng ngoài hợp, tất có thể đem kẻ địch triệt để tiêu diệt sạch. Tống Thanh Thư cố ý mê hoặc nói.
Thấy Phí Dương Cổ còn do dự, Tống Thanh Thư quyết định hạ xuống thêm một liều độc dược:
-Chủ soái của hạ nhân có nói, chỉ cần lần này Phí tướng quân trượng nghĩa ra tay, sau này chủ soái của hạ nhân sẽ đem công lao trận chiến này quy đến trên người của Phí tướng quân, đến thời điểm đó còn có thể bẩm tấu lên triều đình phong hầu cho tướng quân. . .
Phí Dương Cổ đã động lòng, hắn tuy rất được Nhạc Nhạc tín nhiệm, tuổi tuy còn trẻ đã có chức vị không thấp, nhưng vẫn còn muốn tiến thêm một bước, nhưng chưa có tạo được công lao gì mới, nếu như lần này đầu công tiêu diệt được Kim Xà Doanh, lại được một ân tình của một lão tướng, thế thì sau này chính mình cũng thuận lợi hơn một bước lên mây. . .
-Bản tướng xuất binh cứu giúp cũng không phải là vì muốn chiếm lấy công lao gì, tất cả đều là vì một lòng phục vụ cho triều đình, cho nên cùng nhau tiến thối. Phí Dương Cổ nghiêm nghị nói.
“ Đã xong việc rồi. “
Tống Thanh Thư trong lòng mừng thầm, ngoài miệng vội vã theo khẩu khí đối phương cuồng đập thêm một trận nịnh nọt:
-Đó là tướng quân vì Đại Thanh cúc cung tận tụy, quả thật là tấm gương. . .
Phí Dương Cổ trên mặt lộ ra một nụ cười, trong lòng khá là dễ chịu, tên thân binh rất thức thời, đúng là cũng là người hiếm thấy, chỉ tiếc là thân tín của Đồ Hải, nếu không thì sẽ đề bạt làm thân binh cho mình cũng tốt..
Phí Dương Cổ cũng quyết định thật nhanh, nếu đã quyết định xuất binh thì không chậm trễ nữa,
-Người đâu, truyền lệnh xuống, lập tức rút trại xuất binh, tất cả thay đổi trang phục giản nhẹ, mang theo ba ngày lương khô, hành quân ngày đêm, dốc lực hướng về phía sườn núi Hồ Ly đi tới, còn lại quân lương thì từ từ đi theo sau. . ." Phí Dương Cổ rõ ràng nắm được đạo lý điều binh dốc sức như vậy thì hành sĩ tốt sẽ mệt mỏi không thể tả, nhưng chỉ cần có thể đúng lúc đến kịp sườn núi Hồ Ly, cùng Đồ Hải trong ứng ngoài hợp, thì có thể thành công tiêu diệt chủ lực kẻ địch.
Còn nếu dựa theo tốc độ hành quân bình thường, vạn nhất Đông lộ quân của Đồ Hải không chống đỡ được, bị kẻ địch tiêu diệt, đến lúc đó thì kẻ địch lại mai phục tại sườn núi Hồ Ly chờ mình tới, thì cho dù quân có thể trạng thái tốt đến đâu cũng không chống đỡ được.
Cân nhắc nặng nhẹ, Phí Dương Cổ thà để cho quân binh mình mệt nhọc ..
Dưới sự hối thúc của Phí Dương Cổ, Tây lộ quân hành quân cả ngày lẫn đêm, lộ trình vốn là phải ba ngày mới có thể đến nơi tập kết, thì chỉ cần một ngày một đêm thì đã tới nới Nhìn cách mấy dặm ở ngoài sườn núi Hồ Ly, đại doanh Đông lộ quân của Đồ Hải vẫn còn cờ xí phất phới, Phí Dương Cổ thở phào nhẹ nhõm, may là quân mình chạy tới đúng lúc.
Phí Dương Cổ tuổi còn trẻ rất được Nhạc Nhạc thưởng thức, đương nhiên cũng có một thân bản lĩnh. Sau khi hành quân ngày đêm, mắt thấy đã đến nơi, nhưng không vội mang quân binh xuất kích, mà là trước hết để cho quân binh dừng lại nghỉ ngơi hai canh giờ, chờ sức chiến đấu khôi phục lại thì mới tấn công.
-Mục Cáp Đạt, ngươi tới đây, ta có việc muốn hỏi ngươi.
Phí Dương Cổ đột nhiên quay về Tống Thanh Thư vẫy tay, vẻ mặt khá là nghiêm nghị.