Phí Dương Cổ bây giờ đang tính toán, cho nên không có tâm tư nghỉ ngơi, đứng từ chỗ cao quan sát tình hình sườn núi Hồ Ly từ xa xa, từ đại doanh của Đông lộ quân, phía bên ngoài vây quanh một vòng lều vải san sát, dựa theo cờ phướng nhìn xem, có của Kim Xà Doanh, có của Hồng Áo Quân, có của Khiết Đan, còn có một chút cờ phướng lung tung, nhìn hình dạng giống như là của các môn phái trên giang hồ.
-Đúng là một đám nhân mãi ô hợp.
Phí Dương Cổ khinh thường nhếch mép, liên quân của kẻ địch tuy rằng nhân số không ít, nhưng cách dựng trại đóng quân hay là bày trận, khả năng sắp xếp có thể nói vô cùng tệ hại, một khi bị tấn công, căn bản không có cách nào trong thời gian ngắn tổ chức phản kích lại được.
Phí Dương Cổ thậm chí còn có lòng tin chỉ dựa vào số quân binh của mình, đánh thẳng vào đại doanh kẻ địch thì sẽ làm vỡ trận, càng không nói đến còn có Đông lộ quân của Đồ Hải phối hợp. Phí Dương Cổ giờ mới yên lòng, bất quá vì là bảo đảm không có sơ hở nào, vẫn gọi Mục Cáp Đạt kêu lại đây, hỏi dò thêm một ít chi tiết nhỏ.
Tống Thanh Thư đã sớm chuẩn bị, cho dù là bị hỏi mấy vấn đề bất ngờ, hắn tâm tư như thiểm điện, cũng rất dễ dàng ứng phó qua..
Sau hai canh giờ nghỉ ngơi, Phí Dương Cổ hạ lệnh quân binh xuất phát, hướng về đại doanh liên quân kẻ địch tấn công, tiếng la gϊếŧ rung trời rất nhanh vang vọng toàn bộ khu vực sườn núi Hồ Ly….
Liên quân của Kim xà doanh tựa hồ không ngờ tới sau lưng đột nhiên xuất hiện Thanh quân, dồn dập hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
Quả nhiên không ngoài dự đoán!
Phí Dương Cổ khóe miệng nhếch lên, bất quá rất nhanh hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng, một đường xung phong tấn công vào sao lại quá dễ dàng như vậy, địch tuy rằng có thể vô năng, nhưng dựa vào tin tức thu thập, liên quân Kim Xà Doanh ít nhiều gì cũng có đến hai, ba vạn người, dọc theo trên đường tấn công này sức đề kháng có vẻ như là quá mức yếu ớt khác thường. Nhưng khi Phí Dương Cổ nhìn thấy đại quân Đồ Hải từ trong doanh trại đánh thốc ra, rất nhanh quăng rơi mất lo lắng cuối cùng, hừ…. hai lộ đại quân hợp lại cùng nhau, có tới năm mươi ngàn quân tinh nhuệ, mặc cho ngươi có muôn vàn quỷ kế, trước thực lực có ưu thế tuyệt đối thì cũng bất quá múc nước công dã tràng xe cát mà thôi.
……………………………………………………………………………………………
Cũng không lâu lắm Phí Dương Cổ đột nhiên thay đổi thái độ, trước mặt đã là đại quân của Đồ Hải, hắn đã hạ lệnh quân binh dừng lại, nhưng lại thấy quân của Đồ Hải tựa hồ không có ý dừng lại, vẫn duy trì tốc độ tấn công hướng về phía quân của hắn xông đến.
-Mục Cáp Đạt, Đồ chủ soái của ngươi tại sao không thấy đâu hết vậy?
Phí Dương Cổ cẩn thận quan sát, trong đám quân Đông lộ quân đang xông tới thì không nhìn thấy bóng dáng của Đồ Hải, liền xoay người Mục Cáp Đạt ở bên cạnh người. Nhưng đập vào mi mắt của hắn là một ánh đao lóe lên, mắt Phí Dương Cổ tối sầm lại, ý nghĩ cuối cùng chính là:
-Nguy rồi đã trúng kế …
Thanh binh chưa có kịp phản ứng lại, thì phát hiện Phí Dương Cổ đầu đã một nơi, thân một nẻo, còn phía Đông lộ quân thì lại không kiêng dè chút nào, đối với Tây lộ quân xông vào vung đao chém tới.
Hai đạo nhân mã phủ vừa tiếp xúc, phía Tây lộ quân không hề phòng bị Đông lộ quân mặc sức chém gϊếŧ.
Bởi vì song phương đều là là trang phục Thanh binh, binh lính từ phía sau nhìn lên thì không biết phát sinh cái gì, hơn nữa chủ tướng vừa chết, Tây lộ quân không còn chủ soái, ngay lập tức liền rối loạn.
Chung quanh rõ ràng tất cả đều là Thanh binh, nhưng đối với mình vung đao lên, quân Tây lộ quân hoàn toàn không nhận rõ ai là kẻ địch, cho nên cũng không dám tin tưởng ai, chỉ dám tin vào thanh đao ở trong tay của mình, bất kỳ ai quân binh nào nhích lại gần mình i, đều là một đao vung tới, vì thế toàn bộ quân Tây lộ quân, tự gϊếŧ lẫn nhau nhiều vô số kể. Giờ khắc này Tống Thanh Thư đã rời khỏi chiến trường, đứng ở đằng xa một chỗ cao, lạnh lùng đánh giá tình hình cục diện bên trong chân núi hỗn loạn.
Đêm đó suýt chút nữa mất mạng trong tay loạn quâncủa Đồ Hãi, Hoàng Dung Chu Cửu mấy nàng lần này không ra chiến trường, hiện giờ các nàng đang cùng Chu Chỉ Nhược, Hạ Thanh Thanh đứng sau lưng Tống Thanh Thư lược trận, nhìn trước mắt bóng lưng nam nhân quen thuộc của mình, sắc mặt đủ lẫn lộn đủ các mùi vị.
Chu Cửu một mặt kích động, trong mắt ứa ra nước mắt:
"Phụ hoàng đã thấy, đây chính là A Cửu tìm đúng phò mã. Ngày trước quân binh Đại Minh khi nghe tin quân Bát Kỳ binh thì biến sắc sợ hãi, nhưng ngày nay bị hắn phiên vân phúc vũ ung dung tiêu diệt hết năm mươi ngàn quân Bát Kỳ binh, năm xưa Đại Minh nếu là có hắn, thì làm gì mà bị bị tiêu diệt! Phụ hoàng, A Cửu chưa từng có bao giờ tự tin như thế này, Phụ hoàng yên tâm đi, con nhất định sẽ khôi phục Đại Minh, một lần nữa kéo dài hương hỏa thái miếu Chu gia." Chu Chỉ Nhược trên gương mặt xưa nay lạnh lẽo cũng hiện ra vẻ hưng phấn:
"Sư phụ, ngươi bảo đệ tử phải làm rạng danh phái Nga Mi, đệ tử thời khắc nào cũng không dám quên, theo tình huống bây giờ xem đến, ngày đệ tử có thể làm làm cho phái Nga Mi rạng danh chói sáng trong chốn giang hồ sắp đến rồi, nói không chừng còn có thể. . ."
Chu Chỉ Nhược khuôn mặt trắng noãn nhiễm một tầng đỏ ửng, bất quá khi nàng nhìn thấy vây chung quanh Tống Thanh Thư còn có mấy nữ nhân khác, sắc mặt lại trở nên biến ảo không ngừng.
Hạ Thanh Thanh âm thầm thở dài một hơi:
"Viên đại ca, ta biết ngươi nhất định sẽ oán trách ta, không chỉ đem Kim Xà Doanh dâng cho hắn, mà còn hiến dâng cả thân thể của mình. . . Bất quá Viên đại ca nếu như ở trên trời có linh thiêng, khi nhìn thấy hắn vì Kim xà doanh mà làm tất cả, có thể là Viên đại ca cũng sẽ bội phục hắn …." Da Luật Nam Tiên đôi mắt cũng là dị thải:
"Những năm gần đây Đại Liêu kẹp bị kẹp ở giữa hai nước, lúc nào cũng lo lắng không yên, bây giờ Tống Thanh Thư đột nhiên xuất hiện, Mãn Thanh tự lo không xong, Kim Quốc cũng bị Mông Cổ Nam Tống kéo theo, bên trong quốc nội Kim Quốc lại còn có nhân mã của Hồng Áo Quân tồn tại quấy nhiễu, Đại Liêu chúng ta nói không chắc còn có cơ hội thu phục lại giang sơn, trùng tục tổ miếu tế tự."
Hoàng Dung tâm tư phức tạp nhất:
"Hắn không chỉ có võ công tuyệt đỉnh, lại còn dụng binh như thần, đúng là nhân vật bất thế rxuất hiện, nếu như có thể được hắn giúp đỡ, vấn đề Tương Dương nhất định có thể giải quyết dễ dàng, Tĩnh ca cũng có thể được bảo toàn. . ."
Lấy Hoàng Dung thông minh tài trí như vậy, làm sao không nhìn ra tương lai phía trước của Tương Dương chung quy khó thoát khỏi con đường bị tận diệt, lúc đó chính là kết cục cỡ nào thê thảm của phu phụ nàng, trong cục diện hoàn toàn u ám, rốt cục xuất hiện một tia sáng cuối đường hầm, làm cho nàng làm sao có thể không cao hứng được chứ. Chẳng qua là vừa rồi nàng có một giấc mơ kỳ quái quá mức làm cho sợ hãi, cho nên trong vô thức nàng lại có chút sợ hãi tên nam nhân này.
Đắn đo một lúc lâu, Hoàng Dung rốt cục có quyết định:
"Vì Tĩnh ca, ta sẽ cùng hắn giao hảo mới là thượng sách. Ai…nếu như hắn có thể coi trọng Phù nhi, vậy thì vạn sự đại cát."
Hoàng Dung nhưng trong lòng rất rõ ràng, Quách Phù tuy rằng thừa hương dung nhan tuyệt đẹp của mình, nhưng tính tình thực sự quá mức lỗ mãng, sẽ rất ít nam nhân ưa thích Phù nhi, nhưng trong chuyện này có thể bao gồm luôn cả Tống Thanh Thư, tại vì bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân quá xuất sắc.
Nếu như mình còn có thên một nhi nữ, không chỉ có khuôn mặt đẹp giống mình, còn thông minh lanh lợi, đồng thời tính tình được người yêu thích, thì thật là tốt biết bao. . . Hoàng Dung sắc mặt đột nhiên lại đỏ, chính mình đang là suy nghĩ cái gì vậy a.
Trong lúc mấy nàng suy nghĩ lung tung, Tống Thanh Thư thân hình run lên, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía xa xa một ngọn núi khác, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Phản ứng bất ngờ của Tống Thanh Thư khiến cho mấy nàng một mảnh mờ mịt, liền hướng về phía bên đó nhìn tới, nhưng cũng không phát hiện ra chuyện gì.
Bất quá cũng không lâu lắm, một , hai, ba bóng người. . . thế rồi trên đỉnh núi lúc nhúc đứng đầy quân kỵ binh Mãn Thanh, xem ra cơ phướng, bỗng nhiên xuất hiện đó chính là Bắc lộ quân của Tát Bố Tố.
Các nàng cũng thông hiểu kế hoạch Kim Xà Doanh, đương nhiên rõ ràng Bắc lộ quân của Tát Bố Tố không thể nào xuất hiện ở nơi đây, dựa theo kế hoạch, Bắc lộ quân của Tát Bố Tố giờ khắc này hẳn là ở bên ngoài mấy trăm dặm mới đúng!