Lấy ra một cây chủy thủ, Hoàng Dung quơ qua lại trên cổ của Tống Thanh Thư vài cái, thấy hắn vẫn không có phản ứng chút nào, nhịn không được hừ một tiếng:
-Hừ…, nể tình ngươi có công lao chống lại quân Thát Tử, ta ngày hôm nay tạm thời tha cho ngươi một mạng.
Bất quá nghĩ đến vừa rồi lo lắng hãi hùng, Hoàng Dung thấy cứ như vậy buông tha thì quá tiện nghi cho hắn, nhìn chung quanh một vòng, thấy trên bàn nghiên mực bút lông hai mắt liền tỏa sáng.
-Ngày hôm nay thật vất vả cho ta mới làm cho ngươi mắc bẫy, lần sau ta không tin rằng sẽ lừa được ngươi nữa, tam thập lục kế, tẩu vi là thượng sách, trước để lại một phong thư cho hắn.
Hoàng Dung cầm bút lông ở trên mặt hắn vẽ lên, một bên tự lẩm bẩm nói.
Một lúc lâu qua đi, nhìn kiệt tác của mình, Hoàng Dung thoả mãn gật gật đầu: -Tuổi còn trẻ chỉ lo trêu đùa nữ nhân, đây là báo ứng.
Ném xuống bút lông, Hoàng Dung đem mực dính trên tay thuận tiện lau trên y phục Tống Thanh Thư, liền thu thập xong tay nãi, nhẹ nhàng nhanh chóng hướng phía ngoài chạy đi.
Tống Thanh Thư võ công thực sự rất cao, Hoàng Dung cũng không biết hắn nào hồi tỉnh lại, nên nào còn dám ở lâu, cho nên suốt đêm thu thập hành lý vội vã rời khỏi Kim Xà Doanh
Đợi cho Hoàng Dung rời đi không bao lâu, vừa rồi ở trên giường nằm giống như lợn chết, Tống Thanh Thư bỗng nhiên mở to hai mắt ra, nào có nửa điểm bị điểm trúng huyệt đạo.
Sờ sờ cổ, tựa hồ vẫn có thể cảm giác được hơi lạnh từ cây chủy thủ, Tống Thanh Thư lẩm bẩm: "May là phu nhân cầm giữ được, không có đâm xuống, nều không thì. . hắc.. hắc."
Trước đó Chu Cửu đưa ra ý nghĩ làm cho hắn phải tính đến biện pháp làm cho Hoàng Dung lộng tẩu, Tống Thanh Thư liền đưa ra cái kế hoạch tìm biện pháp đuổi nàng bỏ đi, chi bằng mình làm nàng hoảng sợ, để tự chủ động mà bỏ chạy -Cũng không biết ở trên mặt ta, nàng đã vẽ lên cái gì, vừa rồi khiến cho ta ngứa nhột một chút, nhịn không cười được thật sự là có chút vất vả."
Tống Thanh Thư sờ sờ trên mặt mực nước, vội vàng hướng đến gương đồng bên kia đi đến.
"Bất từ nhi biệt, vọng quân trân trọng; lâm biệt lễ vật, nhất chích ô quy."
( Đi không từ giã, mong hãy trân trọng; chia tay lễ vật, một con rùa đen.)
Nửa câu đầu nghiêm trang, nửa câu sau lại hiện ra ý tinh quái, nhìn trên mặt con rùa đen rất sống động, Tống Thanh Thư dở khóc dở cười:
-Ha, phu nhân tiễn ta ô quy, cẩn thận ngày sau ta làm cho phu quân của phu nhân thành quy đản.
Bất quá nghĩ đến phu quân nàng chính là Quách Tĩnh được vạn nhân kính ngưỡng, Tống Thanh Thư rùng mình, miệng lẩm bẩm:
"Tội lỗi.. tội lỗi."
Sau khi tẩy sạch trên mặt mực nước, nhìn mình trong gương, Tống Thanh Thư nhãn thần có một chút suy nghĩ, cũng không lâu lắm, khuôn mặt người trong gương lộ ra một tia nụ cười tà dị: "Quách Tĩnh thì thế nào, ai bảo hắn suốt ngày bận việc.. quốc sự, để cho kiều thê vắng vẻ, hại nàng cả ngày mãi một mình trông phòng."
-Quách phu nhân ở đâu vậy, tiểu muội vào nhé . . á……
Giọng nói của một nữ nhân ở ngoài cửa vang lên, khi nàng nhìn thấy trong phòng Hoàng Dung là Tống Thanh Thư, cả người thoáng cái sững sờ kinh ngạc.
Tống Thanh Thư xoay người nhìn lại, nhìn thấy một thiếu phụ đang trổ hoa đứng bên cửa, khuôn mặt kiều diễm, trên thân có một loại hàm xúc ý nhị đoan trang uyển chuyển, trước ngực đôi bầu vú đầy nhẹ nhàng lên xuống theo hơi thở, vòng eo không lớn nhưng rất gọn gàng, cái mông vểnh, quả nhiên đúng ngực lớn, mông bự! Nàng có một đôi mắt phảng phất là khảm bảo thạch sáng chói, ẩn ẩn có một loại vũ mị đẹp đẽ mê hoặc lòng người, đôi lông mi cong như trên bầu trời, thanh đạm lại xinh đẹp, động tác của nàng nhu hòa cực kỳ, toàn thân tản ra bộ dạng thùy mị nữ nhân thành thục! Dưới ánh đèn nhỏ, thân thể đầy đặn thành thục kia chính là một trong mười hai đầu lĩnh Kim Xà Doanh, Kim Long bang thủ lĩnh Tiêu Uyển Nhi. -Hả... . . đại đầu lĩnh?
Tiêu Uyển Nhi kinh ngạc không thôi, Hoàng Dung có rất nhiều việc liên quan tới Kim Xà Doanh muốn hỏi nàng, nhưng ban ngày nàng bận việc,v vậy hai người hẹn đêm nay chung phòng, trò chuyện trắng đêm. Vừa rồi nàng thấy cửa phòng mở ra, cũng không nghĩ nhiều, liền đẩy cửa bước vào, nhưng lại nhìn thấy Tống Thanh Thư đang ở trong phòng Hoàng Dung.
-Quách. . . phu nhân đâu rồi?
Tiêu Uyển Nhi cẩn thận quan sát chung quanh, cũng không có nhìn thấy hình bóng Hoàng Dung ở đâu cả.
Thấy hắn tự tiện ngồi ở trên giường Hoàng Dung, tựa hồ là quen thuộc lắm vậy, đôi đồng tử của Tiêu Uyển Nhi co rụt lại, trong thường ngày Tống Thanh Thư bên người nếu không phải là Chu Chỉ Nhược thì cũng là Chu Cửu, mỗi người đều xinh đẹp như là thiên tiên, gần đây còn có nghe nói còn muốn đem Tăng Nhu nạp vào trong phòng, danh tiếng phong lưu của hắn đã sớm được toàn bộ Kim Xà Doanh bàn tán say sưa. Hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn và Hoàng Dung cũng có mối quan hệ ái muội, cũng có người lén đồn nói hai người có mối quan hệ gì đó, bất quá hai người một là thân phận lừng danh Quách phu nhân, một người thì gần đây được xem như chiến thần hạ phàm Kim Xà Vương, nên đại đa số người cũng không tin vào lời đồn đãi này.
Bất quá Tiêu Uyển Nhi lại có cái nhìn bất đồng, trong một lần vô tình, nàng thấy Tống Thanh Thư vào căn phòng của của Viên phu nhân, ở lại suốt đêm chưa từng đi ra, liền suy nghĩ lại thái độ của Viên phu nhân đối tân nhiệm Kim Xà Vương bấy lâu nay, Tiêu Uyển Nhi thoáng cái liền hiểu bọn họ đã thông đồng ở cùng một chỗ.
Tiêu Uyển Nhi lúc đó phi thường phẫn nộ, đương nhiên nàng không muốn để cho Viên Thừa Chí lưng đeo tội danh bị vong ân phụ nghĩa, nàng tuy rằng trong lòng yêu thương Viên Thừa Chí, nhưng vẫn chủ động thoái nhượng, bỏ qua cùng Hạ Thanh Thanh tranh chấp, để không làm khó cho Viên Thừa Chí, thà rằng tự chịu thiệt chính mình gả cho sư huynh La Lập Như. Nhưng nàng vạn lần không nghĩ đến, Viên Thừa Chí thi cốt chưa kịp nguội lạnh, thì Hạ Thanh Thanh đã đầu nhập vào một nam nhân khác ôm ấp, điều này làm cho Tiêu Uyển Nhi vô pháp tiếp nhận.
Bất quá Tiêu Uyển Nhi cũng minh bạch, Tống Thanh Thư đang tân nhiệm Kim Xà Vương, hơn nữa với một loạt trận thắng vừa rồi làm cho hắn uy vọng dâng cao chưa từng có, mình bây giờ nếu đâm toạch ra tất cả, đối với mình cũng không có có chỗ tốt gì, bởi vậy nàng đem cái bí mật này để tại trong bụng, không có nói qua cùng ai.
Cứ như vậy nàng đối Hạ Thanh Thanh cùng với Tống Thanh Thư đã có ấn tượng xấu tới cực điểm. Tống Thanh Thư ngay cả quả phụ của tiền nhiệm Kim Xà Vương cũng dám thông đồng, thì còn có nữ nhân nào mà hắn không dám thông đồng? Bởi vậy nàng vẫn hoài nghi Tống Thanh Thư cùng Hoàng Dung sớm đã có một chân, lần này Hoàng Dung tìm nàng hỏi tới những sự tình của Kim Xà Doanh, vì thế nàng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu một chút quan hệ của hai người. Bất quá khi thấy Tống Thanh Thư ở trong hương khuê Hoàng Dung dáng vẻ tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên tới đây, Tiêu Uyển Nhi cảm thấy mình cũng không cần thiết phải tìm hiểu từ chỗ Hoàng Dung cái gì nữa.
-Nếu Quách phu nhân không có ở đây, thϊếp thân đi trước…
Tiêu Uyển Nhi nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Tống Thanh Thư thấy từ phía sau bóng lưng nàng, cái mông đẫy đà cân xứng, bước đi thì hai mảnh mông thịt chập chờn có một ý nhị khác thường, dáng người đường cong lả lướt, uyển chuyển bay bổng, nghĩ tới một cỗ thân thể thành thục nếu bây giờ ở dưới thân thể của mình uyển chuyển hầu hạ thì tốt biết bao, Tống Thanh Thư trong lòng thú tính càng thêm càn rỡ! Tiêu Uyển Nhi thân thể thành thục mềm mại đầy đặn mượt mà, đó là một loại tràn ngập nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ hấp dẫn, nhất là vẻ đẹp có thể làm cho thú tính nguyên thủy của nam nhân nổi lên đến cực hạn, nghĩ đến đây thân hình hắn lóe lên liền từ sau lại tới trước, ngăn cảm ở trước cửa phòng. -Ái….
Tiêu Uyển Nhi không ngờ tới Tống Thanh Thư lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, suýt chút nữa đụng phải trước ngực đối phương, vội lui về phía sau vài bước, có chút bối rối hỏi,
-Đại đầu lĩnh, đây là ý gì?
-Phu người hình như rất sợ tại hạ?
Tống Thanh Thư chăm chú nhìn ánh mắt của nàng.
-Đại đầu lĩnh nói đùa, thϊếp thân cùng với các đầu lĩnh khác đều kính trọng Đại đầu lĩnh, chứ làm gì mà sợ đây.
Tiêu Uyển Nhi cười gượng nói, nàng ngầm oán thầm, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ cùng với ngươi một kẻ hạ phong lưu phóng túng ở cùng một chỗ, không sợ mới là lạ.
-Tương thỉnh không bằng vô tình gặp được, nếu phu nhân không sợ tại hạ, hãy ngồi xuống theo tại hạ trò chuyện đi,
Tống Thanh Thư chỉ cái ghế bên cạnh bàn, khẽ cười nói,
-Phu Nhân cũng coi như là nguyên lão của Kim Xà Doanh, tại hạ mới đến chưa biết nhiều nên cũng muốn nghe qua một ít ý kiến của phu nhân. Tiêu Uyển Nhi do dự, nàng tuy rằng không thích hành vi trơ trẽn của đối phương, nhưng dù sao hắn cũng là Đại đầu lĩnh của Kim Xà Doanh, là thủ lĩnh của nàng, lấy việc công ra trao đổi, thì nàng cũng không thể cự tuyệt, nên đành phải ngồi xuống.