-Kim Xà Doanh dưới sự dẫn Đại đầu lĩnh, thổ địa mở rộng ngàn dặm, thực lực đâu chỉ tăng thập bội, thϊếp thân kiến thức nông cạn, nào có ý kiến gì mà nói. . .
Nghe được tiếng động Tống Thanh Thư đóng cửa lại, Tiêu Uyển Nhi trong lòng nhảy lộp bộp, hắn đến tột cùng muốn làm gì?
-Phu Nhân quá khiêm nhượng, ngày xưa lệnh tôn bất hạnh gặp nạn, phu nhân tiếp quản Kim Long bang, những năm gần đây đem những sự việc trong bang trên dưới xử lý đâu ra đó rất rõ ràng, vậy thì làm sao nói là hạng người kiến thức nông cạn đây chứ.
Tống Thanh Thư mỉm cười, thuận tiện nhắc ấm trà trên bàn rót cho Tiêu Uyển Nhi một chung trà.
Tống Thanh Thư hỏi thăm Tiêu Uyển Nhi một vài vấn đề, Tiêu Uyển Nhi không yên lòng một đối một đáp, một lúc lâu qua đi, Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua trên bàn chung nước trà kia Tiêu Uyển Nhi chưa từng chạm qua, như có điều suy nghĩ nói: -Phu Nhân vì sao không uống trà?
-Thϊếp thân không khát.
Tiêu Uyển Nhi nhìn thoáng qua chung trà sóng sánh, nghĩ thầm cô nam quả nữ như thế này, ta nào dám uống? Nàng tuy rằng không thích Hạ Thanh Thanh, nhưng rất rõ ràng Hạ Thanh Thanh cũng không phải hẳn là thuộc loại nữ nhân phóng đãng, nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, nàng cũng không biết Tống Thanh Thư lúc ban đầu là làm sao câu dẫn được để cưỡi trên người Hạ Thanh Thanh, có thể là bỏ thuốc. . .
-Phu Nhân chẳng lẽ sợ tại hạ ở trong chén trà bỏ độc dược?"
Tống Thanh Thư một câu nói toạc ra tâm tư của nàng.
Tiêu Uyển Nhi biến sắc, miễn cưỡng cười:
-Đại đầu lĩnh nói đùa…
Tống Thanh Thư nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, nhìn sắc mặt dịu dàng của nàng:
-Phu Nhân tựa hồ trong tâm đối với tại hạ vẫn đề phòng. -Nào dám,
Tiêu Uyển Nhi thấy rõ ràng nơi đây không thích hợp ở lâu, nhân cơ hội đứng dậy cáo từ,
-Trời tối người vắng, sợ có lời đàm tiếu, thϊếp thân bất tiện ở lâu, mong Đại đầu lĩnh hiểu cho..
Thấy nàng hạ thấp người bái chào, khe rãnh giữa ngực rất là sâu thẳm đặc biệt mê người, Tống Thanh Thư trong tâm lại có chút ngứa, cười nói:
-Trong thời gian qua, La huynh đệ liên tục công chiếm hãm thành, có thể nói có nhiều chiến công vang dội, phu nhân có một phu quân rất giỏi…
Thấy hắn nhắc tới phu quân mình, Tiêu Uyển Nhi trong lúc nhất thời thật cũng khó mà rời đi ngay:
-Chuyện này toàn dựa vào công lao của Đại đầu lĩnh trước đã đại phá thập vạn Thanh quân, ngày nay các châu phủ vừa nhìn thấy quân Kim Xà Doanh thì liền đã đầu hàng, La Lập Như cũng không có bao nhiêu công sức… Năm xưa Tiêu Uyển Nhi không muốn Viên Thừa Chí bị làm khó, nên mới ủy thân gả cho cho sư huynh La Lập Như một người mà mình không thương yêu, sau này La Lập Như đối với nàng chân ái có thừa, là một phu quân tốt, dần dần Tiêu Uyển Nhi cũng đã yêu thương hắn.
-Phu nhân không cần khiêm tốn, tại hạ không có ưu điểm khác, nhưng rất là minh bạch, có công tất có thưởng, có tội tất phạt, công lao của các người tại hạ sẽ tưởng thưởng xứng đáng, thế nhưng,
Tống Thanh Thư đột nhiên lời nói xoay chuyển,
-Bây giờ nên tính toán trước tội của các người…
Tiêu Uyển Nhi hoa dung thất sắc, vội nói:
-Xin Đại đầu lĩnh chỉ dẫn, phu phụ chúng ta chẳng biết phạm phải tội gì.
Nhìn Tiêu Uyển Nhi bộ dạng thất kinh, Tống Thanh Thư sinh ra một loại khoái ý kỳ lạ:
-Phu nhân thật đúng là dễ quên, trước đây lúc đề danh tuyển chọn người thi đấu để làm Kim Xà Vương, các người bất chợt thay đổi ý kiến, lựa chọn Mộ Dung Phục, làm hại tại hạ suýt chút nữa không thể đúng theo qui định tham tuyển, thêm một tội nữa là cấu kết với gian tướng Nam Tống là Cổ Tự Đạo, ám thông kiên kết, bán đứng Kim Xà Doanh mưu cầu lợi nhuận ích, còn tội cuối cùng là sau khi tại hạ lên làm Kim Xà Vương, các ngươi đã có ý định bảo tồn thực lực, lựa chọn bằng cách đứng nhìn bàng quang, mặc kệ cho quân Kim Xà Doanh rơi vào hiểm cảnh, tất cả đây là ba tội vậy! Tiêu Uyển Nhi trên trán mồ hôi thoáng cái đã tươm ra, nguyên lai là sau khi thu được giờ thì bắt đầu tính sổ.
Lúc trước Kim Xà Doanh lung lay sắp đổ vỡ, phu phụ bọn họ nản lòng thoái chí, nên có tâm tư muốn quay về cố hương Kim Lăng, lúc này Cổ Tự Đạo làm sứ giả tìm tới bọn họ, cho nên đương nhiên là ăn nhịp với nhau, liền thay đổi đồng ý đề danh Cô Tô Mộ Dung Phục tham tuyển Kim Xà Vương, nào ngờ Cô Tô Mộ Dung Phục ở trong võ lâm danh tiếng rất cao, nhưng kết quả ngay ở vòng thứ nhất là đã bị chịu khổ loại đấu.
Về sau lại thập vạn đại quân Mãn Thanh Quân tới, bọn họ lựa chọn đứng ngoài bàng quang cũng rất bình thường, suy cho cùng quân Mãn Thanh lúc đó mang theo thế thái sơn áp đỉnh mà đến, Tống Thanh Thư lúc đó quyết định chính diện giao phong như thế nào đi nữa, thì cũng là châu chấu đá xe. -Mong Đại đầu lĩnh thứ tội, chẳng qua là phu phụ chúng ta ngu dốt, mắt mù ngay từ đầu không nhân thức được anh hùng, đầu óc mê muội nên mới có quyết định như vậy, Mộ Dung Phục sau khi bị thua, chúng ta cũng không có cùng với bên Nam Tống liên lạc qua, còn tội thứ ba, xin thứ cho thϊếp thân không dám vọng lĩnh, lúc đó chúng ta muốn bảo tồn thực lực đúng là thật chứ không giả, nhưng không phải là để cho sống chết mặc bây, nếu không nhờ chúng ta thành công quấy phá trì hoãn hành trình mấy lộ Thanh Quân còn lại, Đại đầu lĩnh cũng không có cơ hội tiêu diệt từng lộ quân của bọn chúng .
Tiêu Uyển Nhi không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh nói, nàng tuy rằng bề ngoài dịu dàng, nhưng trong nội tâm cũng là một người có chủ kiến, huống chi trải qua nhiều năm chưởng quản Kim Long bang, nàng cũng dưỡng thành khí thế của một người đảm đương một phía. -Nói như vậy, đánh bại Thanh quân là dựa vào các người phải không?
Tống Thanh Thư cười nhạt, nhiệt độ bên trong gian phòng trong nháy mắt thấp xuống vài lần.
-Thϊếp thân không dám….
Tống Thanh Thư đột nhiên bộc phát ra khí thế làm cho Tiêu Uyển Nhi tê cả da đầu, nàng run sợ liền quỳ xuống thỉnh tội.
Cùng lúc đó trong lòng Tiêu Uyển Nhi cũng thấy kỳ quái, trong khoảng thời gian vừa qua cùng Tống Thanh Thư tiếp xúc, mặc dù đối phương có chút phong lưu háo sắc, nhưng năng lực đúng là một kỳ tài bất thế, hơn nữa bề ngoài khiêm tốn lễ độ, không giống như là người có khí lượng hẹp hòi
Nếu như là lúc trước thì Tống Thanh Thư tạo cho người một cảm giác ấm áp an tâm, nhưng bây giờ Tống Thanh Thư lại xuất hiện có vẻ hắc ám tà dị, Tiêu Uyển Nhi cũng không biết mình tại sao lúc này mình lại có cái loại cảm giác này. -Từ xưa đến nay, mỗi người cầm đầu đều nâng đỡ thân tín, diệt trừ kẻ không tin cậy bên mình, phu nhân nói xem tại hạ nên tín nhiệm người của phu nhân hay là nên. . .
Tống Thanh Thư chưa có nói hết câu, chỉ là lúc đang nói, thủ chưởng không biết là vô tình hay cố ý ở trên mặt bàn nhẹ nhàng lướt qua, một góc bàn vô thanh vô tức liền bị chém đứt rớt xuống, Tiêu Uyển Nhi nhìn thấy một hồi kinh hoàng.
-Chẳng biết Đại đầu lĩnh làm sao mới có thể tin tưởng được chúng ta? Chỉ cần Đại đầu lĩnh phân phó, dù lên trời hay xuống biển, phu phụ chúng ta cũng không chối từ!
Tiêu Uyển Nhi cắn răng nói, nàng thân là người đứng đầu một bang, đương nhiên minh bạch tín nhiệm không phải cứ nói suông là được, mà cần phải có hành động thiết thực, thì mới thỏa mãn được ý người. -Từ nay về sau, các người đều nghe theo mệnh lệnh của bổn tọa sao?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn nàng.
-Đây là đương nhiên!
Tiêu Uyển Nhi thẳng thắn đáp.
-Bất cứ mệnh lệnh gì cũng đều nghe theo?
Giọng nói Tống Thanh Thư đột nhiên trở nên kỳ quái.
Tiêu Uyển Nhi trong lòng hồi hộp, bất quá lúc này tên đã trên dây không phát không được, nếu mà dám nói chữ không, sợ rằng bản thân hai phu phụ, sống không quá được đêm nay, nên đành cắn răng mà nói:
-Bất cứ mệnh lệnh gì cũng đều nghe theo…
-Tốt lắm, trước đứng lên đi.
Tống Thanh Thư ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm vào nàng.
-Bẩm vâng..
Tiêu Uyển Nhi cúi đầu đứng lên, chờ mệnh lệnh kế tiếp của Tống Thanh Thư, trong lòng đang suy nghĩ, chẳng biết hắn sẽ giao cho phu phụ chuyện khó khăn gì, là chém gϊếŧ sứ giả Cổ Tự Đạo hay là bắt phải giao ra binh quyền. . . -Cởi….
Tống Thanh Thư nói một chữ mà mặt không có biểu cảm gì.
Tiêu Uyển Nhi đầu tiên là một hồi mờ mịt, bất quá rốt cục phản ứng kịp cái chữ này là có ý nghĩa gì, vừa sợ vừa giận: