Bởi vì Băng Phách Ngân Châm là ám khí kịch độc, Tống Thanh Thư lo tập trung chú ý tìm cách giải độc cho Mộc Uyển Thanh, nên không có ý thức được hành vi của mình có gì không ổn.
Còn Mộc Uyển Thanh thì bất chợt bị một nam nhân xa lạ đột nhiên đã chạy tới xé rách ống tay áo của nàng tận nách, ẩn hiện lộ ra cả một chút ít lông nách của nàng thì làm như thế nào mà nàng thản nhiên cho được?
Cho hắn một cái tát đã nhẹ, nếu không phải là vì độc khí dâng lên làm nàng choáng váng, thùi nàng đã truy sát hắn rồi.
Tống Thanh Thư cũng không giải thích, vội vàng nhìn Lý Mạc Sầu quát to:
-Giải dược….
Hắn dùng nội lực đương nhiên cũng có thể bức độc ra, bất quá tốc độ sẽ chậm, so ra thì dùng giải dược hữu hiệu hơn.
-Lần này tên công tử bột này chết chắc…. Nghe thấy Tống Thanh Thư lại dám đối với Xích Luyện Tiên Tử gϊếŧ người không chớp mắt hô to gọi nhỏ, tất cả mọi người đều trong tửu lâu cũng đều có chung một cái ý nghĩ như vậy.
Nào ngờ Lý Mạc Sầu chỉ là lườm hắn một cái, lại từ từ trong lòng móc ra hai cái bình sứ ném qua, lạnh lùng nói: ‘
-Đỏ thì thoa ngoài da, trắng thì thuốc uống.
Tống Thanh Thư ngẩn ra, không ngờ tới Lý Mạc Sầu lại nhanh nhẩu như thế liền đưa giải dược cho mình, lẽ nào nàng đã biết được thân phận của mình?
Tống Thanh Thư lắc đầu, đem những này suy nghĩ hỗn tạp này bài trừ, bắt đầu cho Mộc Uyển Thanh uống giải dược.
- Ngươi không được chạm vào... ta...
Mộc Uyển Thanh độc khí công tâm, hữu khí vô lực cự tuyệt.
Tống Thanh Thư lúc này đâu có còn nghe nàng, trước đưa vào miệng của nàng một viên giải dược bảo vệ tâm mạch, sau đó đổ lấy ra bình sứ màu đỏ thoa lên trên vết thương, thuốc giải xoa dính đầy tay của hắn, cách đó không xa nhìn thấy Lý Mạc Sầu xót ruột, cả giận nói: -Xú tiểu tử, nào cần dùng đến nhiều như vậy chứ?
Tống Thanh Thư cũng không chút nào có ý tứ, thuận miệng đáp:
-Càng nhiều một chút thì càng tốt mà..
Thấy mình thật vất vả luyện chế ra giải dược, bị hắn chà đạp như vậy, Lý Mạc Sầu quả thực hận không thể một cái đập chết hắn, bất quá lúc này nàng cũng đang tập trung toàn bộ lực chú ý nhìn ngoài cửa tửu lâu xuất hiện ba người, trong lúc này nàng cũng không tiện mắng lấy Tống Thanh Thư.
-Hừ… khẩu khí thật là lớn, dám nói võ công của Thanh Hải phái không ra gì ..
Vừa lên tiếng là một lão già vóc người oai phong, râu đen phiêu động, bên cạnh lão hai tên còn lại cùng lão mặc trang phục tương tự, bất quá người thứ ba thì có dung nhan cực kì đáng sợ, khuôn mặt màu trắng giống như liền cùng một khối không có cái mũi. -Nhất Chỉ Thiền?
-Thiếu Lâm Tự từ lúc nào cùng quản đến Thanh Hải phái rồi?
Lão già râu đen hừ lạnh một tiếng:
-Ngươi cũng có vài phần kiến thức, nhận được Nhất Chỉ Thiền của lão phu, bất quá kiến thức cũng còn có hạn, ai nói Nhất Chỉ Thiền chỉ có hòa thượng của Thiếu Lâm tự biết.
-Ô…
Lý Mạc Sầu hiểu ta,
-Ta tưởng là ai, nguyên lai là Hà Gian Song Sát a…
Hà Gian Song Sát ngày trước ở đại hội Đồ Sư đại chiến cũng đã từng làm gây cho Độ Kiếp gặp phải nguy hiểm cực kỳ, bọn họ phối hợp với các cao thủ thoáng cái phá được vô địch Kim Cương Phục Ma Quyền, nhất chiến lừng danh thiên hạ, Lý Mạc Sầu đương nhiên là nghe qua danh tiếng của hai người, lúc này thấy hai người tham hợp tiến đến, cho nên vẻ mặt liền có vẻ trầm trọng lại. Tống Thanh Thư vừa rồi một mực chiếu cố Mộc Uyển Thanh, không có thời gian để ý có mấy người vừa tiến vào, nghe được Lý Mạc Sầu nói đến Hà Gian Song Sát, hắn mới hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy lúc này Hách Mật hoàn hảo không có chút gì ra vẻ ngón tay bị tổn hại, hắn thấy kỳ lạ: “ Trước ở Khai Phong, ngón tay của Hách Mật không phải là bị hắn dùng nội kính đánh gãy rồi sao, như thế nào lại nhanh như vậy đã khôi phục hoàn toàn lại rồi?”
-Sư phụ…hãy làm chủ cho Đồ Nhi a.
Trong lúc Tống Thanh Thư đang nghi ngờ, thì thấy Thanh Hải Nhất Kiêu giống như con chó bò rạp dưới đất gào khan lên.
Nghe được lời của hắn, trong tửu lây những người còn lại đều cả kinh, Nhạc Linh San nhỏ giọng hỏi Ninh Trung Tắc:
-Nương a…Thanh Hải Nhất Kiêu đã là cao thủ trứ danh tà đạo, vậy còn sư phụ của hắn là thần thánh phương nào vậy? Ninh Trung Tắc cũng thập phần nghi hoặc liền nhìn thoáng qua phía Nhạc Bất Quần ý hỏi, Nhạc Bất Quần thoáng trầm tư, liền nhớ tới một người:
-Tục truyền là Thanh Hải Nhất Kiêu có một sư phụ chính là đại ma đầu Bạch Bản Sát Tinh tung hoành mấy chục năm trước trong chốn võ lâm...
Chúng đệ tử Hoa Sơn liền hướng về phía ba người kia nhìn lại, một người trong đó không phải là không có mũi, chắng qua là ngũ quan giống như một khối màu trắng liền nhau.
Nhạc Bất Quần tuy tận lực hạ giọng, nhưng giữa sân cao thủ vẫn là nghe được, Bạch Bản Sát Tinh ha ha cười nói:
-Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, trong Trung Nguyên vẫn còn có người nhớ tới lão phu, vị này nhất định chính là người mà giang hồ gọi là Quân Tử Kiếm Nhạc chưởng môn phải không…
Bạch Bản Sát Tinh hừ một tiếng, ngoài cười nhưng bên trong không cười nói:
-Chuyện hôm nay không có quan hệ gì với Hoa Sơn phái, chắc là Nhạc Chưởng Môn cũng không muốn tranh đoạt vào vũng nước đục này chứ?
Nhạc Bất Quần gật đầu nói:
-Đương nhiên, Hoa Sơn phái cùng Thanh Hải phái từ trước đến nay chưa từng có va chạm..
Nghe sư phụ có ý khoanh tay đứng nhìn, Lâm Bình Chi cấp bách:
-Sư phụ... chuyện này chẳng phải là chúng ta làm trái với chi đạo hiệp nghĩa?"
Hắn thật ra không phải là quan tâm đến sự an nguy của Lý Mạc Sầu, chỉ là hôm nay Lý Mạc Sầu che chở Mộc Uyển Thanh, nếu nàng rơi vào trong tay của Bạch Bản Sát Tinh, thì chẳng phải là Mộc Uyển Thanh cũng không cứu được? Vậy thì hắn phải làm sao để ... Tống Thanh Thư không thất vọng về chuyện ngày trước chi ân với hắn? -Khục…
Nhạc Bất Quần sầm mặt lại,
-Bình Chi, hành hiệp trượng nghĩa cũng phải nhìn người, nữ ma đầu Lý Mạc Sầu là loại gϊếŧ người không chớp mắt, thì làm sao để cho chúng ta hành hiệp trượng nghĩa?
Thấy Nhạc Bất Quần nhanh như vậy trở mặt, Lý Mạc Sầu cười lạnh:
-Hảo cho một Quân Tử Kiếm, quả nhiên miệng chỉ đầy nhân nghĩa đạo đức.
Nhạc Linh San bởi vì chuyện mới vừa rồi đã sớm nghẹn tức cành hông, nghe Lý Mạc Sầu mang giọng mỉa mai phụ thân mình, liền giận dữ, thoáng cái rút ra trường kiếm:
-Họ Lý kia, bản cô nương nhịn ngươi đã lâu lắm rồi!
-Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn cùng ta động thủ sao?
Lý Mạc Sầu khinh thường liếc nhìn nàng hỏi.
Nhạc Linh San gương mặt đỏ bừng lên, đang lúc tiến thối lưỡng nan, Nhạc Bất Quần không nhanh không chậm mở miệng: -San nhi, bây giờ đang lúc các vị tiền bối của Thanh Hải phái cùng Lý đạo cô giải quyết ân oán, còn ân oán của Hoa Sơn phái chúng ta cùng Lý đạo trưởng, đợi lát nữa thì tính toán sau cũng không muộn…
Nghe được lời nói của Nhạc Bất Quần, ngay cả Bạch Bản Sát Tinh loại lão ma đầu này cũng không nhịn được thầm mắng vô sỉ, lời nói thật là êm tai, Lý Mạc Sầu cũng không phải có ba đầu sáu tay, cùng mấy đại cao thủ của Thanh Hải phái giao đấu, tánh mạng có còn giữ được hay không vẫn là chưa rõ, lại thêm Hoa Sơn phái nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thì tánh mạng của Lý Mạc Sầu làm gì mà thoát được ở nơi đây?
Lý Mạc Sầu hiển nhiên cũng là biết được hiểm cảnh của mình, kỳ thực lấy khinh công của Cổ Mộ phái, nếu nàng có ý định tẩu thoát thì chưa chắc gì có ai ngăn được, chỉ là bất quá liếc mắt qua nhìn Mộc Uyển Thanh bên cạnh đang bị thương, nên trong lòng không khỏi chần chừ. -Nhạc chưởng môn, Hoa Sơn Phái là danh môn chính phái, chuyện hôm nay cùng vị cô nương này không quan hệ, vẫn là Nhạc chưởng môn nể tình hai chữ hiệp nghĩa, lát nữa nhờ Nhạc chưởng môn hộ vệ cho nàng chu toàn có được không?
Lý Mạc Sầu, ngẩng đầu lên nói với Nhạc Bất Quần, những danh môn chánh phái này thì nặng nhất là cái danh tiếng, đem Mộc Uyển Thanh giao phó cho Hoa Sơn phái là sinh cơ duy nhất của nàng ta, suy cho cùng nếu Mộc Uyển Thanh rơi vào trong tay Thanh Hải phái, chắc chắn là sẽ sống không bằng chết.
Nhạc Bất Quần không khỏi do dư, còn chưa kịp trả lời, thì Thanh Hải Nhất Kiêu lại cười rộ lên:
-Họ Lý kia, ngươi như thế nào lại che chở cho cô nương này, chẳng lẽ nàng là nữ nhi của ngươi và người nào đó tư tình sinh ra?