Thời gian vừa rồi hai người đồng loạt vận công tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, đến khi thu công, thì mới phát hiện đã trôi qua một ngày một đêm, tiến cảnh cũng cực kỳ khả quan, Ngọc Nữ Tâm Kinh tổng cộng có chín đoạn, Lý Mạc Sầu đã luyện tập đến đệ thất đoạn, chỉ còn lại có hai đoạn tối hậu cuối cùng, cũng là hai đoạn nguy hiểm nhất, chỉ cần phân tâm thì chân khí sẽ đi vào ngã rẽ, vì thế Tống Thanh Thư không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, nên mới kêu Lý Mạc Sầu tạm ngưng lại…
-Được. . .
Lý Mạc Sầu có thể cảm giác được toàn thân mình đang run rẩy, biết cũng không thể tiếp tục nữa, cũng may là Tống Thanh Thư dừng lại đúng lúc, nếu không thì hoa tâm của nàng chuẩn bị trào ra âm tinh rồi, khi ấy không tẩu hỏa nhập ma thì cũng gây ra hậu quả khó lường. Tống Thanh Thư gật đầu, giúp Lý Mạc Sầu vận hành ba vòng chu thiên thu hồi chân khí trở về trong cơ thể, rồi mới rời khỏi đôi bàn tay để trước đôi bàn tay của nàng:
-Tiên Tử nghỉ ngơi một hồi đi, để tại hạ ra ngoài dặn dò tiểu nhị mang vào một ít thức ăn, ăn xong chúng ta tiếp tục.
Ngọc Nữ Tâm Kinh dù sao cũng là võ học chí cao Cổ Mộ phái, trước đây Dương Quá và Tiểu Long Nữ đều có tư chất mà phải tu luyện đến mấy tháng mà cũng mới luyện trên dưới đệ lục, đệ thất đoạn, Lý Mạc Sầu một ngày một đêm liền đạt được trình độ này, hơn phân nửa công lao đều phải quy về Tống Thanh Thư, đương nhiên Tống Thanh Thư lần này tổn hao chân khí cũng không nhỏ, bởi vậy trong khi chờ rượu và món ăn tiểu nhị mang đến cửa, hắn liền quay trở lại ngồi ở một bên tĩnh toạ hồi khí. Lý Mạc Sầu cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thấy Tống Thanh Thư ngồi ở một bên không có ý tách ra, lại giận dữ, đang mở miệng kêu hắn đi ra ngoài một chút, lại nhìný tới hắn tĩnh toạ trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, chẳng biết tại sao trong lòng mềm nhũn, nên không có nói ra.
"Dù sao cũng chờ thương thế ta tốt lên, trong nháy mắt đó ta sẽ lấy tánh mạng của ngươi, nếu có bị ngươi xem vài lần thân thể thì có là sao." Lý Mạc Sầu một bên tự an ủi mình, một bên kéo cái chăn đắp lên người.
Không phải là nàng không muốn mặc lại y phục, chỉ là lát nữa vẫn còn phải tiếp tục tu luyện, đến lúc đó lại phải ở ngay trước mặt hắn cởi đồ ra, chẳng phải là càng mắc cở hơn.
Kìm lòng không được lại hồi tưởng lại tình huống luyện công vừa rồi, Lý Mạc Sầu lộ ra nghi hoặc, vì sao lúc đó phản ứng của mình lúc đó lại không chịu được như thế? Chẳng lẽ mình cũng là cái loại nữ nhân có thiên tính phóng đãng dâʍ loàn? Âm thần đưa tay xuống giữa hai chân thì thấy âm dịch từ u cốc tiết ra lúc vừa rồi dinh dính đầy bên dưới hạ thể, Lý Mạc Sầu sắc mặt đỏ lên càng lúng túng hơn, nàng vừa phẫn nộ lại xấu hổ, mơ hồ có chút sợ hãi, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.
-Chớ suy nghĩ lung tung, nên điều tức mới tốt..
Tống Thanh Thư thanh vừa đúng truyền đến, Lý Mạc Sầu cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đối phương cũng không có quay đầu lại nhìn mình, âm thầm thở một hơi: "Hừ, rõ ràng là người hạ lưu vô sỉ, hết lần này tới lần khác tới cứ giả như là Quân Tử!"
Lý Mạc Sầu trời sinh tính từ trước đến nay rất cực đoan, hiểu được Tống Thanh Thư nhiều ít gì cũng đã nhìn thấy hết bí mật trong thân thể mình, trong lòng sát ý lại dâng lên. . .
Đột nhiên Lý Mạc Sầu sắc mặt vô cùng ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, muốn mở miệng lại cũng không biết nói như thế nào, đành phải cố nén, gương mặt càng lúc càng đỏ bừng lên. Ngay Lý Mạc Sầu cảm thấy mình sắp hỏng không nín nhịn được nữa, Tống Thanh Thư đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: -Tại sao lâu như vậy cũng không thấy tiểu nhị đem rượu thức ăn đưa tới, để tại hạ đi thúc giục bọn họ..
Nghe được tiếng bước chân Tống Thanh Thư bước ra khỏi cửa rời đi, Lý Mạc Sầu nhẹ nhõm, thầm nghĩ "Thảo nào tên tiểu tử thúi này bên người vây quanh nhiều nữ nhân như vậy, quả nhiên hắn biết săn sóc cẩn thận tỉ mỉ cực kì."
Lý Mạc Sầu sở dĩ cảm kích hắn như thế, nguyên lai là bởi vì nàng luyện công luyện một ngày một đêm, lúc này mắc tiểu có chút không nín nhịn được. . .
Sau tấm bình phong tí tách truyền đến tiếng nướƈ ŧıểυ từ hạ thể mình phóng ra, Lý Mạc Sầu sắc mặt âm tình bất định, âm thầm xiết chặt nắm đấm hai tay: “ Lần trước mặt của họ Tống kia, mặt mũi cái gì cũng đều mất hết, nếu đến lúc đó gϊếŧ không được hắn, ta cũng không cần sống nữa! ..” ………………………………………………………………………………………….
Lúc này cách trấn Tuyết Nguyệt khoảng ngoài mười mấy dặm, một chiếc Xe ngựa tinh xảo quý phái đang chạy nhanh ở trên đường núi, trong xe cẩm y công tử nhìn trong tay tin tức phi cáp truyền thư của thuộc hạ đưa về, trong mắt tinh quang chớp động, bàn tay trắng noãn nắm chặt lại, trên làn da trắng huyết quản như ẩn như hiện: "Cô nam quả nữ ở trong phòng một ngày một đêm, chưa từng bước ra ngoài nửa bước…Hừ... . . Chu Chỉ Nhược a Chu Chỉ Nhược, nếu ta gặp lại ngươi cho biết tin tức này, không biết ngươi lúc đó sẽ biểu lộ ra sao đây? “
-Chạy nhanh thêm, trước khi trời tối phải tới nơi.
Trong xe truyền đến mệnh lệnh cẩm y công tử, xa phu nghe vậy nhãn thần ngưng tụ, giơ tay lên cây roi, điều khiển tuấn mã mạnh mẽ tăng tốc thêm mấy phần. …………………………………………………………………………………….
Sau khi Tống Thanh Thư cùng Lý Mạc Sầu dùng qua rượu và thức ăn, rất nhanh lại bắt đầu tiếp tục tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, có kinh nghiệm lần trước, lần này Lý Mạc Sầu tầm tình cởi mở hơn nhiều, có lẽ là trong lòng đã sớm hạ quyết tâm, cố gắng luyện thành để khôi phục thương thế trong cơ thể, liền lập tức diệt trừ dục tính mà nguyên nhân xuất phát từ từ người của Tống Thanh Thư. . .
Đệ bát đoạn cùng đệ cửu đoạn trong Ngọc Nữ Tâm Kinh phi thường hung hiểm, nhưng có Tống Thanh Thư ở một bên dẫn đạo, Lý Mạc Sầu một đường tu luyện hữu kinh vô hiểm, nàng thậm chí có thể nhận thấy được thương thế bên trong cơ thể mình đang dần dần khôi phục xong, trong lòng vừa mừng rỡ lại buồn: “ Rốt cục cũng đến lúc phải động thủ. . . “ Hai người võ công chênh lệch rất nhiều, Lý Mạc Sầu sở dĩ có lòng tin có thể gϊếŧ Tống Thanh Thư như vậy, là bởi vì nàng đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ.
Đợi lúc luyện thành Ngọc Nữ Tâm Kinh khôi phục công lực ,một sát na kia nàng sẽ cố tình nhiễu loạn chân khí trong cơ thể, sau đó bức ra một ngụm máu tươi ngã xuống, làm ra một bộ tẩu hỏa nhập ma sắp chết...
Tống Thanh Thư dưới sự bất ngờ sẽ không kịp đề phòng, khẳng định vô thức đến gần đỡ lấy nàng, bởi vì cả người mình đang không mảnh vải che thân, trong nháy mắt đó lúc đối phương đến ôm mình, da thịt cả hai người thân cận dính sát, nhất định hắn sẽ thất thần, đó chính là lúc nàng có cơ hội tốt nhất xuất thủ.
Cái yếm cùng với tiểu nội khố của Lý Mạc Sầu cũng đã cởi sạch, toàn thân trống trơn không có chỗ nào giấu được ám khí, cho dù bất cứ ai thấy nàng lõα ɭồ dạng này cũng sẽ không có chút nào chi tâm phòng bị, thế nhưng vừa vặn ở trên mái tóc nàng lại còn cất giấu ba mủi Băng Phách Ngân Châm dùng để bảo mệnh. Ba mũi độc châm nàng là cứu cánh cuối cùng của nàng, độc tính so với Băng Phách Ngân Châm bình thường mạnh gấp hơn mười lần, cho dù địch nhân võ công có cao tới đâu, cũng khó lòng tránh thoát khỏi cái chết.
Nghĩ đến Tống Thanh Thư sắp chết ở trong tay mình, chẳng biết tại sao Lý Mạc Sầu đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, suy cho cùng người này ba lần bốn lượt đã cứu tánh mạng của nàng, bản thân mình lại lấy oán báo ân. . .
-Thân thể của ta nhìn có đẹp mắt không?
Nhìn nam nhân đối diện đang che hai mắt, Lý Mạc Sầu yếu ớt thở dài hỏi.
Tống Thanh Thư ngẩn ra, mỉm cười nói:
-Chinh là vưu vật trời ban …
Lý Mạc Sầu đỏ mặt, hít một hơi thật sâu:
-Vậy ngươi có muốn nhìn thấy thêm cho thật rõ ràng hơn?
-Hả?
Tống Thanh Thư mơ hồ không hiểu, hỏi
-Tiên Tử đã xảy ra chuyện gì rồi sao? -Không có,
Lý Mạc Sầu từ tốn nói,
-Nếu ta bất chợt gặp chuyện không may, thì ngươi có nhìn thấy không?
Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng:
-Tại hạ kỳ thực vẫn là nhắm mắt lại chứ không có nhìn xuyên qua tấm vải làm gì...
Lý Mạc Sầu cười nhạt, nàng đương nhiên không tin:
-Ồ? Nguyên lai ngươi còn là một chính nhân quân tử.
Tống Thanh Thư vẻ mặt xấu hổ:
-Tống mỗ không dám xưng là chính nhân quân tử, thật ra ngay từ đầu ta không nhịn được đã nhìn thấy rõ hết, nhưng vì thân thể Tiên Tử thực sự quá hoàn mỹ, chân khí trong cơ thể của tại hạ không bị khống chế trào động, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc chữa thương cho Tiên Tử, nên đành phải tự nhắm lại.
Hắn giọng nói chân thành, còn nói rất hợp tình hợp lý, Lý Mạc Sầu vô thức liền tin đến bảy, tám phần…. bắt đầu còn có chút cảm động đột nhiên lại nghĩ đến thân thể mình xét đến cùng vẫn bị hắn nhìn thấy toàn bộ những chỗ không được phép nhìn, sát ý lại một lần nữa hiện lên. " Nhìn một lần cũng là đã nhìn, nhìn vạn lần cũng là nhìn, ngươi đem miếng vải đen lấy xuống đi."
Lý Mạc Sầu trong lòng rốt cục đã quyết tâm, kiên định nói.
Nàng biết sát tâm đã khởi động rung, lấy võ công Tống Thanh Thư, đến lúc đó mình ra tay có do dự, chắc chắn là vô pháp thành công, thì mình cũng không có đường lui nữa, nên bây giờ không thể làm gì khác hơn là đập nồi dìm thuyền, đem toàn bộ thân thể của mình phô bày rỏ ràng trước mắt đối phương, đến lúc đó mình cũng không còn có đạo lý mềm lòng. "Cũng được, ta chung quy thiếu nợ ngươi ân tình, để ngươi trước khi chết xem được rõ ràng toàn bộ thân thể của ta xem như là bồi thường đi." Lý Mạc Sầu trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
-Thực sự là Tiên Tử muốn tại hạ lấy miếng vải đen xuống sao?
Tống Thanh Thư trong giọng nói có vẻ không tin. -Lấy xuống đi.
Lý Mạc Sầu đỏ mặt ừ một tiếng.
Tống Thanh Thư không phải là cái loại thư sinh cổ hủ, vừa rồi nhìn thoáng qua rồi nhắm lại hai mắt, hắn đã làm được điều không thẹn với lương tâm, bây giờ nhân gia chủ động đồng ý để hắn nhìn xem, đương nhiên là hắn không có gì mà thẹn với lương tâm rồi.
Thậm chí ở sâu trong nội tâm Tống Thanh Thư, mơ hồ nghĩ đến có thể là Lý Mạc Sầu nói không chừng đối với mình đã động tình, dù sao dáng vẻ của mình đường đường anh tuấn, có võ công cao thủ hiếm có trong thiên hạ, mấy lần lại cứu tánh mạng của nàng, lần này nàng muốn có quan hệ gần gủi chung giường, đối phương phương tâm ám hứa cũng là chuyện rất bình thường, hắn nào đâu biết rằng mình đã nửa bước chân đạp vào quỷ môn quan.
………………………………………………………………………………………… Cẩm y công tử cuối cùng cũng đã chạy tới trấn Tuyết Nguyệt, có thuộc hạ tại trấn nghênh đón, rồi đem tin tức bẩm báo, nghe nói Tống Thanh Thư chỉ là xuất môn để lấy rượu và thức ăn rồi lại quay trở về phòng, còn Lý Mạc Sầu thì một mực chưa từng bước ra khỏi phòng, cẩm y công tử liền liên tục cười lạnh:
-Dẫn đường, ta muốn xem xem hắn đang hưởng thụ phong lưu khoái hoạt như thế nào.
Cẩm y công tử này trời sinh tính hỏa nhiệt lớn mật, nên liền hấp tấp xông lên, rất có khí thế của loại nữ nhân truy bắt tiểu tam.
……………………………………………………………………………………………
Tống Thanh Thư lúc này đang ngắm nhìn trước mắt cảnh đẹp, Lý Mạc Sầu hai chân cố tình hơi mở ra, toàn bộ đồi thịt no đủ nhục cảm nhô lên lấy, phía trên màu da trắng noãn là một khối hình tam giác ngược lại màu đen, độ phì nhiêu thảm lông tơ nhưng vô cùng mềm mại, đất hoang chưa bao giờ bị cày cấy qua, mơ hồ hiện lên cái khe thịt non hồng, hai mép ngoài no đủ mấp máy giữ nghiêm môn hộ, Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời ngơ ngác nên không lưu ý đến cẩm y công tử đang trực tiếp hướng phòng của hắn tới rồi. Lý Mạc Sầu bị hắn nhìn thấy hai má nóng lên, cửa ngọc môn quan bất giác co rút nhíu lại, âm dịch có chút rỉ ra, trong lòng ngượng ngùng lại thêm nảy sinh ác độc: “ Nhìn đi …cứ nhìn đi… dù sao thì ngươi lập tức sẽ chết, cứ thất thần như vậy thì ta càng dễ dàng hơn hạ thủ…”
Nhận thấy được Ngọc Nữ Tâm Kinh sắp viên mãn chỉ cần điều tức chân khí là xong, Lý Mạc Sầu liền chuẩn bị ngụy tạo bị tẩu hỏa nhập ma để phóng ra Băng Phách Ngân Châm từ trên mái tóc của mình.
-Họ Tống, ngươi làm chuyện bất dung như vậy... không sợ…thất vọng Chu Chỉ Nhược,... thất vọng. . .
Chính vào trong lúc mấu chốt, cửa gian phòng bị đá văng, cẩm y công tử xông vào…
Lý Mạc Sầu kinh hãi, mình lúc này cả người không phiến vải, bị Tống Thanh Thư nhìn thì cũng còn xem như có tình có lý, đối phương có ân với mình, hơn nữa lập tức cũng sẽ bị nàng gϊếŧ chết là xong, ngàn vạn lần không nghĩ đến lại có một nam nhân khác xông vào nhìn thấy thân thể của mình! Lý Mạc Sầu tâm tư như biến chuyển, tức thay đổi chủ ý ra tay xuất thủ, Băng Phách Ngân Châm trên đầu không chút lưu tình hướng phía cẩm y công tử bắn tới, so với Tống Thanh Thư, nàng lúc này càng muốn gϊếŧ hơn tên nam nhân xa lạ đột nhiên xông vào.
Nàng đang vận sức chờ phát động, vốn là đối phó Tống Thanh Thư, nhất kích tất sát, lần này ôm nỗi hận xuất thủ, ba mũi Băng Phách Ngân Châm dĩ nhiên so với bình thường phải còn nhanh hơn ba phần.
Cẩm Y Công Tử mới vừa xông vào cửa, thì thấy ánh bạc lóe lên, không có phản ứng kịp, ba mũi ngân châm kịch độc đã bay đến trước mắt.