Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 641: Hậu trường hắc thủ?



CHƯƠNG 641: HẬU TRƯỜNG HẮC THỦ?

Ngay lập tức Tống Thanh Thư xuất hiện với khuôn mặt thật tiếp kiến đoàn người Tác Ngạch Đồ, khi biết được cao nhân chính là đại anh hùng trong tâm tưởng mình sùng bái, Ô Vân Châu hưng phấn tới cực điểm, nhất là nhớ lại lúc đối phương ôm mình tại không trung phóng chạy như bay, nàng đơn giản đã có cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Bời vì vẫn không rõ ràng địch nhân đang ẩn núp trong bóng tối là ai, Tống Thanh Thư cần phải rảnh tay phòng bị, cho nên cùng Tác Ngạch Đồ tiến hành hội đàm rất nhanh với hiệu quả cao, Tống Thanh Thư rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của đối phương đưa ra, khiến cho Tác Ngạch Đồ vừa mừng vừa lo…

Hắn tưởng rằng Tống Thanh Thư làm như thế vì chiếu cố đến đồng liêu ngày xưa, còn Ô Vân Châu nhìn thấy công việc của phụ thân mình tiến triển tốt, lại cho là bởi vì duyên cớ là do có mình, trái tim nàng phanh phanh trực nhảy, đây chính là điều Tống Thanh Thư bất ngờ.
Dù cho Ô Vân Châu muốn lưu lại bên cạnh Tống Thanh Thư thêm mấy ngày, nhưng Tác Ngạch Đồ còn phải cấp tốc quay trở về kinh thành phục mệnh, nàng là một tiểu thư khuê cũng không khả năng một mình ở bên ngoài.

-Đại ca ca, về sau có tới Kinh Thành thăm muội không vậy?

Lúc cùng Tống Thanh Thư cáo biệt, Ô Vân Châu vành mắt đỏ ửng, nàng biết sau khi chuyện này qua đi, nàng nếu còn muốn rời nhà trốn đi thì sẽ rất khó.

-Có…. ta khẳng định sẽ tới thăm muội..

Nhìn thấy ánh mắt trong sáng của tiểu cô nương, Tống Thanh Thư sắc mặt đang u ám vì đang suy nghĩ, rốt cục cũng có chút chuyển biến tốt đẹp.

-Đại ca ca nhất định phải mau đến thăm muội, chỉ sợ là hiệp nghị đình chiến kết thúc xong, đại ca ca sẽ không tiện đến Kinh Thành.

Ô Vân Châu hai đầu lông mày khó nén thần sắc lo lắng, dù sao nàng thân là tiểu thư quý tộc Bát Kỳ, Tống Thanh Thư lại là một đầu não phản tặc, hai người thân phận thực sự có quá nhiều chướng ngại. . .
Tống Thanh Thư thì lại không suy nghĩ nhiều như vậy, cười đáp:

-Yên tâm đi, cho dù hiệp nghị đình chiến kết thúc, ta cũng có biện pháp vào Kinh Thành.

Nói đùa cái gì, nói đến Kinh Thành thì có thể xem ra là đại bản doanh thứ hai của hắn mà….

Ô Vân Châu nghe hắn nói như vậy, thì cho là võ công của hắn cao cường, ra vào Kinh Thành tương đối dễ dàng, bởi vậy cũng không có suy nghĩ nhiều.

Trước đó đội ngũ sử giả bị tập kích, Tống Thanh Thư lo lắng lần nữa lại phát tình hình giống như vậy, dẫn đến quan hệ Kim Xà Doanh cùng Mãn Thanh lại rối rắm, đồng thời hắn cũng không muốn nhìn thấy một cô nương Ô Vân Châu khả ái như vậy lại xảy ra chuyện gì bất trắc, bởi vậy hắn ra lệnh cho một đội kỵ binh tinh nhuệ hộ tống phụ tử Tác Ngạch Đồ về Yến Kinh Thành.

……………………………………………………………………………………
-Chủ nhân… cô nương kia đối với chủ nhân có ý tứ a, tại sao chủ nhân không giữ nàng lại vậy?

Nhìn phía xa xa Ô Vân Châu cứ quay đầu lại nhìn, A Tử trong lòng khó chịu, ngoài miệng hỏi thăm dò.

-Đó là đường đường chính chính quý tộc tiểu thư của Bát Kỳ, gia tộc nàng làm gì mà dễ dàng để cho nàng thân cận với một phản tặc như ta chứ?

Tống Thanh Thư cười nói.

-Bất quá chỉ là một tiểu thư nhà quan Thát Tử, chứ cái gì quý tộc hay không quý tộc.

Nghe chủ nhân khen Ô Vân Châu, trong lòng A Tử lại thêm khó chịu, đột nhiên nhãn châu xoay động, giảo hoạt nói,

-Chủ nhân là người hay gạt người, lấy tính tình chủ nhân, đừng nói Ô Vân Châu chỉ là tiểu thư nhà quan, cho dù nàng là công chúa hay hoàng phi, chủ nhân nếu là muốn, chắc chắn là sẽ có vô số biện pháp đem nàng kéo tới tay. Còn đây thì rõ ràng Ô Vân Châu đối với ngài một bộ dáng thắm thiết, chủ nhân lại buông tha, thật sự là có chút kỳ quái a…
Mới vừa rồi đã biết được thủ đoạn của hắn đùa bỡn Nhậm Doanh Doanh, A Tử quả thực là bội phục sát đất, nàng ở tại Tinh Túc phái nhiều năm như vậy, vậy mà cũng chưa từng gặp qua được cố sự đặc sắc như vậy.

Tống Thanh Thư cười khổ:

-A Tử ngươi thật là thông minh, nhanh như vậy mà đã biết được tính tình của ta, vậy ngươi có chán ghét ta không vậy?

-Làm sao lại chán ghét,

A Tử nói,

-Tiểu nữ lại ưa thích tính cách thủ đoạn không từ của chủ nhân, nếu như chủ nhân là một người chính nhân quân tử, thì ngược lại A Tử mới cảm thấy sợ hãi đây này.

Tống Thanh Thư lông mày nhăn lại, nha đầu A Tử này thật sự là thức thời…

Không muốn A Tử liên tục truy vấn, Tống Thanh Thư đành phải đáp:

-Lần này ….phụ thân của . . . ta tung tích không rõ, ta nào có tâm tư gì chứ, bây giờ ta còn phải đi tìm manh mối, ta chỉ sợ cũng không tiện mang theo ngươi, vì thế ngươi hãy ở lại chỗ này, hiệp trợ A Cửu cùng Thanh Thanh nhé…
Nghe được một mình đơn độc ở lại đối mặt với hai vị chủ mẫu, A Tử liền hốt hoảng:

-Chủ nhân, A Tử chỉ muốn đi theo bên cạnh chủ nhân mà thôi…

Nghĩ đến A Tử cũng có đủ loại diệu dụng, nhất là về cái khoản trên giường thì nàng vô cùng tốt, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, bất quá cuối cùng hắn vẫn phân rõ nặng nhẹ, đáp:

-Lần này ta cùng thái sư phụ rong ruổi cùng một chỗ, ta đối với lão nhân gia chỉ là một tiểu bối mà lại mang theo nha hoàn phục thị, thì còn ra thể thống gì chứ?

-A Tử có thể phục thị lão nhân gia thái sư phụ cùng chung luôn á…

-Ý ta đã quyết, không cần nói nhiều nữa… Tống Thanh Thư lắc đầu,

-Bằng vào công lực của ta cùng thái sư phụ, gặp được sự tình gì bất trắc cũng có thể tiến thối tự nhiên, còn nếu mang ngươi ở bên người, thực sự là không tiện.
A Tử một mặt thất vọng không nói gì thêm….

……………………………………………………………………………………

-Khởi bẩm Kim Xà vương, người của Cửu công chúa đã vào trong cái miếu hoang đổ nát, đã có manh mối….

Một tên quân của Kim Xà Doanh chạy tới bẩm báo.

Tống Thanh Thư thần sắc nhất động, lôi kéo A Tử nói ra:

-Chúng ta trở về, thông tri cho thái sư phụ.

Tống Thanh Thư cùng Trương Tam Phong phóng tới toà miếu hoang kia, bên trong đồ vật náo loạn khắp nơi, hiển nhiên đã trãi qua một trận kịch liệt đánh nhau.

-Đây là bội kiếm của Hân Lê Đình!

Trương Tam Phong thần sắc chợt kích động, từ trong đống cỏ khô lượm lên một thanh trường kiếm.

-Thái sư phụ.. mau đến xem nơi này.

Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm lấy trước mắt, trên một tảng đá, có một thủ chưởng ấn sâu vào ba phân,
-Tứ Thúc cùng Lục Thúc có luyện qua chưởng pháp cao thâm nào không vậy thái sư phụ?

-Đây không phải là chưởng ấn của Tùng Khê cùng Lê Đình lưu lại.

Trương Tam Phong cũng đi tới, nhìn chưởng ấn trên tảng đá quan sát thật lâu, đột nhiên “ ồ “một tiếng, nhíu mày không nói thêm gì.

-Thái Sư Phụ có phải đã nhận ra lai lịch chưởng ấn này?

Tống Thanh Thư bây giờ võ công tuy cao, nhưng bàn về võ công đối với các môn các phái trên giang hồ, thực sự còn kém rất rất xa so với vị nhất đại tông sư Trương Tam Phong này.

-Đây là Bàn Nhược Chưởng của Thiếu Lâm Tự.

Trương Tam Phong chậm rãi nói,

- Thiếu Lâm thất thập nhị tuyệt kỹ, trong đó công phu chưởng pháp chiếm số nhiều, tỉ như Đại Kim Cương Chưởng, Thiên Thủ Như Lai Chưởng, Tu Di Sơn Thần Chưởng các loại, mỗi dạng chưởng pháp đều có uy lực cực đại, tuy nhiên Bàn Nhược Chưởng là chưởng pháp được Thiếu Lâm công nhận là đứng hàng đầu trong các loại chưởng pháp của họ, chính là bởi vì như thế nên ta mới không nghĩ ra được….
-Thái Sư phụ không nghĩ ra về vấn đề gì?

Tống Thanh Thư ánh mắt trở nên sắc bén, Thiếu Lâm….hừ……ta không tìm ngươi, ngươi lại chọc tới ta.

-Nếu là chưởng ấn Bàn Nhược Chưởng của Thiếu Lâm, trãi qua mấy trăm năm qua, Thiếu Lâm có nhiều đệ tử như vậy, có thể khó tránh công phu bị tiết lộ ra ngoài, cho nên ta vẫn không dám kết luận là do chính Thiếu Lâm gây nên. Có thể nói Bàn Nhược Chưởng chính là chưởng pháp chí cao vô thượng của Thiếu Lâm, từ trước đến giờ, chỉ có số ít cao tăng mới có cơ hội tu luyện, kinh thư được bảo quản cực kỳ nghiêm mật, cho nên cũng không có khả năng tồn tại chuyện bị người khác vu oan giá họa, nhưng nếu là như vậy thì vì sao Thiếu Lâm lại làm chuyện như thế ?

Trương Tam Phong tự lẩm bẩm, vừa trong bên trong miếu đi qua đi lại, hiển nhiên trong lòng vẫn chưa hiểu rõ…..