Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 642: Chờ đệ tử đời thứ tư



Tống Thanh Thư hừ nói:


-Thiếu Lâm cùng Võ Đang có mối quan hệ lâu nay không được tốt, gần trăm năm qua một mực nói xấu thái sư phụ học trộm võ công Thiếu Lâm, động một chút lại tuyên cáo với bên ngoài là phản đồ Thiếu Lâm, lại thêm chuyện Long Môn Tiêu Cục lúc trước có liên quan đến ngũ. . . sư thúc, Thiếu Lâm lâu nay đã xem Võ Đang là cây gai trong mắt họ.


Trương Tam Phong lắc đầu:


- Võ công của Võ Đang tuy là do ta dốc lòng sáng tạo, nhưng nếu truy tìm nguyên nhân sâu xa, nếu không đó không có Giác Viễn đại sư truyền dạy Cửu Dương Chân Kinh cho ta, thì tất cả võ công sau này của ta giống như không có gốc rễ, bọn họ nói võ công của ta có được từ Thiếu Lâm, cũng không sai đâu…


Tống Thanh Thư trầm giọng đáp:


-Đó là do thái sư phụ khoan dung rộng rãi nên nói như vậy, đam người của Thiếu Lâm thì cũng không có hàm dưỡng tốt như vậy. Lại thêm mấy năm gần đây, Thanh Thư cùng Thiếu Lâm Tự có nhiều lần xung đột, bọn họ đã sớm muốn gϊếŧ đồ tôn để diệt trừ hậu hoạ. Lần này bọn họ đánh lén hai vị sư thúc, đoán chừng đó là cách làm chậm rãi tiêu hao thực lực chúng ta, để chờ thời cơ chín muồi, sẽ gây khó khăn ….

-Ngươi nói cũng có lý…. xem ra bần đạo phải đến Thiếu Lâm một chuyến rồi.


Trương Tam Phong từ trong nhìn ra phía chân trời phương xa ở bên ngoài, trên mặt hiện lên tâm tình rất phức tạp, phảng phất nhớ lại chuyện ngày xưa.


-Thái sư phụ, đồ tôn sẽ cùng đi.


Tống Thanh Thư nghĩ thầm:” Cùng Thiếu Lâm ân oán đã lâu, dù sao cũng nên có hồi kết thúc..”


Trương Tam Phong lắc đầu:


-Ngươi đang gánh vác trách nhiệm khu trừ Thát Lỗ, có vô số sự tình đang chờ ngươi làm, không cần cùng đi với ta đâu.


-Thiếu Lâm Tự người đông thế mạnh, mà lần này bọn họ dùng cách bỉ ổi như thế, đến lúc đó có thể không nói đến chuyện quy củ giang hồ, đồ tôn sợ thái sư phụ song quyền nan địch tứ thủ a.


Tống Thanh Thư vội nói.


Trương Tam Phong cười ha ha:


-Thanh Thư ngươi không cần phải lo lắng, ta mặc dù đã nhiều năm không có xuất thủ, nhưng nói đến chuyện giao đấu, gần cả trăm năm nay lão đạo chưa từng sợ qua ai. Ngươi thấy bây giờ trong giang hồ Võ Đang phái uy danh hiển hách đến như thế nào? Từ khi sáng lập ra môn phái đến nay, mấy chục năm nay có vô số cao thủ lên núi Võ Đang khiêu chiến, thanh danh này còn không phải dựa vào nhất quyền nhất kiếm của lão đạo đánh ra sao?

Tống Thanh Thư hiếm khi nhìn thấy Trương Tam Phong hào khí dâng cao như vậy, liền bợ đỡ:


- Phong thái của thái sư phụ khiến cho đồ tôn ngưỡng mộ.


Trương Tam Phong nguýt hắn một cái, lắc đầu nói:


-Thực ra hiện tại ta đang lo lắng nhất là chuyện khác.


-Chuyện gì?


Thấy lão thận trọng như thế, Tống Thanh Thư thần sắc nghiêm lại.


-Thiếu Lâm cùng Võ Đang mặc dù có nhiều hiềm khích, nhưng nếu công nhiên xuống tay với người Võ Đang, thực sự có chút không thông,


Trương Tam Phong nhìn thanh trường kiếm trong tay,


-Nếu bọn họ đã quyết định xuất thủ, không có đạo lý lưu lại dấu vết tại hiện trường rõ ràng như vậy, có bội kiếm của Lê Đình, còn cố ý lưu lại chưởng ấn Bàn Nhược Chưởng, ta lo lắng là có người núp trong bóng tối cố ý châm ngòi cho hai phái chúng ta sống mái với nhau,để rồi ngồi làm ngư ông thủ lợi.

Trương Tam Phong lời nói phân tích làm Tống Thanh Thư bội phục, quả nhiên không hổ là trăm năm lịch duyệt, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì muốn giấu diếm qua ánh mắt của lão, thật sự là không thực tế.


-Vậy thái sư phụ không phải đã nói Bàn Nhược Chưởng là công phu bất truyền chi bí của Thiếu Lâm sao?


Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi.


-Đây cũng là vấn đề trăm bề ta không hiểu được …


Trương Tam Phong đồng dạng vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc.


-Mặc kệ là thật hay là giả, chúng ta sẽ lên Thiếu Lâm điều tra, cao tăng Thiếu Lâm Tự luyện được Bàn Nhược Chưởng có thể đếm được trên đầu ngón tay, chúng ta dần dần loại bỏ, đến lúc đó nếu xem như có người vu oan giá họa, sẵn dịp có thể tra được dấu vết để lại.


Tống Thanh Thư đáp.


-Không tệ, đây cũng là con đường duy nhất trước mắt, phải cứu về nhóm người của phụ thân ngươi…

Trương Tam Phong gật đầu.


Tống Thanh Thư liền nói:


-Thiếu Lâm Tự cao thủ như mây, bây giờ lại có thêm một địch nhân ẩn núp trong bóng tối, đồ tôn sẽ bồi thái sư phụ cùng tiến lên Thiếu Lâm để đòi lại công đạo.


-Thanh Thư, ngươi biết rất rõ ràng tu vi của ta, tại sao ngữ khí lại cứ tràn ngập lo lắng vậy, có phải là có chuyện gì lừa dối, biết rằng thái sư phụ lần này đi Thiếu Lâm sẽ gặp nguy hiểm?


Trương Tam Phong đột nhiên nhìn lấy hắn.


-Thái sư phụ quả nhiên mắt sáng như đuốc,


Tống Thanh Thư nói,


-Bởi vì nếu như hậu trường hắc thủ là người khác thì không nói gì, còn nếu quả thật là Thiếu Lâm Tự giở trò thì. . .


-Thiếu Lâm Tự trăm ngàn năm qua danh tiếng khắp võ lâm, cao thủ trong chùa đếm không hết. Đương kim các cao tăng hàng tự Huyền, hàng tự Không, hàng tự Phương ….võ công bọn họ đối với người trong giang hồ đã là núi cao ngất ngưỡng, nhưng cũng không uy hϊếp được thái sư phụ. Nhưng còn Độ Ách, Độ Kiếp, Độ Nan ba người với công phu Kim Cương Phục Ma Quyển, lúc trước ngay cả võ công đã đại thành của. . . Trương Vô Kỵ ..,cũng còn bị vây đến thúc thủ vô sách.

Nghe được hắn nhắc đến Thiếu Lâm Tam Độ, Trương Tam Phong hơi gật đầu:


-Sự tình đại hội Đồ Sư ta cũng có nghe qua, Tam Độ tọa thiền suốt hơn ba mươi năm, sớm đã tâm ý tương thông, bởi vậy Kim Cương Phục Ma Quyển uy lực tăng lên gấp bội, đối phó với bọn họ thật có chút khó giải quyết.


Trương Tam Phong thở dài một hơi:


-Thanh Thư, ngươi cùng Vô Kỵ có ân oán chỉ vì Chu cô nương mà ra, bây giờ ngươi cùng Chu cô nương đã vui kết liền cành, vậy thì hãy để đoạn ân oán này trôi qua đi, các ngươi là đời thứ ba kiệt xuất nhất của Võ Đang phái, thái sư phụ thực sự không muốn các ngươi gà nhà lại bôi mặt đá nhau.


-Cẩn tuân theo lời dạy bảo của Thái Sư Phụ.


Tống Thanh Thư cung kính đáp, trước đó tại Hắc Mộc Nhai hắn đã tha Trương Vô Kỵ một mạng, đồng thời lại để cho Trương Vô Kỵ luyện một bản Hấp Tinh đại pháp sai lệch, thì cừu hận của hắn cũng đã hoàn toàn tiêu tan, bây giờ điều hắn cân nhắc quan tâm nhiều hơn là đại cục, bời vì cũng phải cần Trương Vô Kỵ suất lĩnh Minh Giáo tại Tây Vực ngăn chặn đường tiến của Mông Cổ, lúc trước hắn lựa chọn cách thả Trương Vô Kỵ, cũng đồng dạng là cái đạo lý này, hôm nay hắn cũng không có đem chuyện Trương Vô Kỵ bị Minh Tôn đoạt xá nói cho Trương Tam Phong biết, bởi vì hắn sợ Trương Tam Phong đối với Trương Vô Kỵ yêu thích, nói không chừng dưới cơn nóng giận, Trương Tam Phong sẽ lên Quang Minh Đỉnh gϊếŧ tận, như thế thì vô tình lại tiện nghi cho Mông Cổ.

Trương Tam Phong không biết ý nghĩ của Tống Thanh Thư, thấy hắn trả lời như vậy, liền hài lòng gật đầu:


-Thanh Thư, có mấy lời thái sư phụ cho tới bây giờ vẫn chưa có nói với ngươi, giờ thì coi như là ta cùng ngươi tâm sự, phụ thân ngươi cùng mấy vị sư thúc tthì thiên tư có hạn, vô pháp chánh thức kế thừa y bát của ta. Vô Kỵ tuy thiên tư thông minh, nhưng dù sao thân cũng là giáo chủ Ma Giáo, con đường của hắn cùng tiêu chí của Võ Đang khác rất xa, cho nên trong lòng thái sư phụ cho tới nay, đều xem ngươi làn gười kế thừa y bát Võ Đang, chỉ tiếc là về sau lại phát sinh sự tình như thế. . "


Trương Tam Phong có vẻ cô đơn:


-Tạo hóa trêu người, bây giờ ngươi một thân thành tựu, lại cũng cùng Võ Đang quan hệ không lớn, mà giờ ngươi lại làm Kim Xà vương….ai da….thật đáng tiếc đệ tử đời thứ ba của Võ Đang ta có hai đệ tử kinh tài tuyệt diễm, kết quả cuối cùng cũng không thể có ai kế thừa y bát của ta….

Tống Thanh Thư cười nói:


-Thái sư phụ cũng không cần khổ tâm đâu, đệ tử đời thứ ba không được, thì chờ đến đệ tử đời thứ tư cũng đâu có sao…


Trương Tam Phong giật mình:


-Lấy đâu ra đệ tử đời thư tư?


Tống Thanh Thư nói:


-Thái sư phụ cũng đã biết đồ tôn có nhiều nữ nhân, sau này chắc chắn sẽ không thiếu nhi tử, đến lúc đó chọn mấy hài tử có tư chất tốt đưa đến Võ Đang cho thái sư phụ là được rồi….


Trương Tam Phong nhịn không được cười mắng:


-Chờ nhi tử của ngươi lớn lên, thì thái sư phụ đã chết rồi….