-Thái sư phụ, theo đồ tôn nghĩ thái sư phụ chí ít có thể sống đến hai trăm tuổi đây.
Trương Tam Phong chấn động, lão bây giờ thiên nhân hợp nhất, cũng có loại dự cảm chính mình xem chừng còn có thể sống thêm cả trăm năm, vậy tên tiểu tử này làm sao lại biết đây này?
Thấy vẻ mặt đắc ý Tống Thanh Thư, Trương Tam Phong nói ra:
-Ngươi nói đến đây, ta không thể không nhắc nhở ngươi vài câu, bởi vì cái gọi là thanh xuân nữ sắc tựa như bên hông cầm kiếm trảm ngu phu, tuy không đến mức làm người đầu rơi, nhưng ngầm làm cho người cốt tủy phải khô, ngươi bây giờ tham hoa háo sắc như vậy, không phải là chi tướng trường thọ đâu a, hay là cùng thái sư phụ tu luyện một ít chi đạo dưỡng sinh đi.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
-Thái sư phụ, nếu muốn đồ tôn giống thái sư phụ, cả đời không gần nữ sắc, đơn giản so gϊếŧ chết đồ tôn thì còn khó chịu hơn. -Nào có khoa trương như vậy,
Trương Tam Phong đáp nói,
- Bởi vì cái gọi là tàng tinh súc khí, nếu cảm ngộ được thiên nhân hợp nhất, giống như ta bây giờ đã hơn một trăm tuổi, mỗi sáng sớm đứng lên vẫn một trụ giơ cao như cũ. . . Khụ… khụ … bây giờ so với không biết bao nhiêu người tuổi trẻ, tinh lực của ta còn muốn dồi dào hơn, đây mới là chi đạo trường thọ.
Tống Thanh Thư nghe được trợn mắt hốc mồm, quả thật chỉ biết nói một chữ: “ Phục! "
-Thái sư phụ… hơn một trăm năm qua đều không hưởng qua tư vị nữ nhân, không tránh khỏi quá mức tiếc nuối, để khi nào có thời gian, đồ tôn mang thái sư phụ đến Yến Kinh Thành, trong thành có một thanh lâu lớn nhất là do đồ tôn mở, đến lúc đó tìm mấy cô nương thanh thuần phục thị lão nhân gia, lúc đó thái sư phụ mới biết được cái gì gọi là cuộc sống thần tiên a….. Gặp Trương Tam Phong sắc mặt càng lúc càng khó coi, Tống Thanh Thư liền thay đổi, biến thành nghiêm túc:
-Tuy nhiên thái sư phụ đã đạt được cảnh giới truy cầu đến thiên đạo, thì làm thế nào có thể nhìn đến những cái hạ cấp của phàm nhân, vừa rồi đồ tôn chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng, thái sư phụ quả nhiên ánh sáng như hào quang, đối mặt dụ hoặc như thế mà không có nửa phần động tâm, định lực này thực sự so với năm xưa của Phật Tổ còn cao minh hơn mấy phần.
Trương Tam Phong không nghĩ tới hắn có thể kéo tròn lại lời nói như vậy dở khóc dở cười:
-Xú tiểu tử ở nơi nào học được miệng lưỡi trơn tru, chớ nói lung tung, ta làm sao lại dám cùng Phật Tổ sánh vai?
Tống Thanh Thư âm thầm đổ mồ hôi lạnh, đến từ thế giới khác hắn cơ bản không có khái niệm lúc nào cũng cúi đầu tôn sư trọng đạo, hắn cũng không có xem lời nói của Trương Tam Phong là bậc trưởng bối, mà vô thức coi lão là thành một bằng hữu mà đối đãi, lại thêm bình thường hắn có hành vi phóng túng đã thành thói quen, bởi vậy trong lúc không tập trung liền nói ra những lời hỗn trướng … Thấy Trương Tam Phong cũng không có trách cứ hắn, Tống Thanh Thư buông lỏng một hơi, vội giải thích nói:
-Năm xưa khi Phật Tổ chứng đạo, suýt chút chịu không nổi thiên ma ba tuần dụ hoặc, trong khi thái sư phụ vừa rồi trong lòng như giếng không gợn sóng, đương nhiên so với Phật Tổ lợi hại hơn.
Trương Tam Phong cười mắng:
-Thiên ma ba tuần dụ hoặc thì khác, làm sao mà chỉ mới mấy câu nói của ngươi mà lấy ra so sánh chứ…
Một già một trẻ trò trêu đùa vài câu, Tống Thanh Thư chợt nhớ tới trước đó Trương Tam Phong có nhắc tới Kim Cương Phục Ma Quyển của Tam Độ, nói là có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phản ứng gì là lo lắng cả, Tống Thanh Thư không khỏi bội phục: “ Thái sư phụ tu vi quả nhiên thâm bất khả trắc, năm đó Trương Vô Kỵ võ công đã đại thành thế mà lại bị Tam Độ dùng Kim Cương Phục Ma Quyển đánh như đánh chó. . . “ Cho dù bây giờ Trương Vô Kỵ cũng không phải là chính thức Trương Vô Kỵ, trong thân thể đó là linh hồn Minh Tôn, tuy nhiên có lẽ là vì ảnh hưởng chấp niệm với cái thân thể đó, Tống Thanh Thư đối với Trương Vô Kỵ cũng không có gì hảo cảm, bởi vậy khi nhớ tới đối phương thì không có khách sáo…
-Thái sư phụ, Thiếu Lâm Tự ngoại trừ Tam Độ, còn có danh xưng thần tăng Huyền Trừng là đệ nhất nhân trãi qua hai trăm năm đến nay mới có một đã luyện được thập tam tuyệt kỹ Thiếu Lâm, còn có Phương Chứng đại sư tu luyện đại thành Dịch Cân Kinh, thêm một tiểu hòa thượng Hư Trúc vô cùng thần bí, những người này nếu như cùng nhau tiến lên, thì sẽ làm khó thái sư phụ a.
Trương Tam Phong trầm ngâm không nói, hắn biết đây là thời điểm để chốt lại cuối cùng,
-Những người này thực cũng không phải làm cho đồ tôn lo lắng nhất, mà người đáng sợ nhất của Thiếu Lâm Tự là lão tăng quét rác Tảo Địa Tăng trong Tàng Kinh Các -. -Tảo Địa Tăng?
Trương Tam Phong lông mày nhất động, hiển nhiên lão chưa từng nghe qua người này.
Tống Thanh Thư liền miêu tả Tảo Địa Tăng với tình huống cụ thể, nghe qua trong đôi mắt Trương Tam Phong dị sắc liên tục.
-Theo nhãn lực bây giờ của ngươi, cho rằng Tảo Địa Tăng có một thân tu vi không dưới ta, tối thiểu cùng bằng khoảng tám, chín phần….
Trương Tam Phong mặt lộ vẻ thần sắc lo lắng,
-Nếu là như vậy, đến Thiếu Lâm đòi người chỉ sợ không dễ dàng như vậy. . . Cũng được, ngươi lần này cùng ta đến Thiếu Lâm đi, tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta một việc.
-Thái sư phụ cứ nói…
Tống Thanh Thư nói.
-Thanh Thư… ngươi tuổi trẻ khí thịnh, lại có một thân võ công kinh hãi thế tục, ta lo lắng ngươi đến lúc đó khống chế không nổi tâm tình, lúc đó lại sẽ cùng với cao tăng Thiếu Lâm kết xuống cừu oán không giải được, dù sao chúng ta bây giờ còn vẫn chưa có rõ ràng lắm, đến cùng có phải hay không là Thiếu Lâm ra tay, vạn nhất trách oan người tốt, chẳng phải là tiện nghi cho âm mưu của hắc thủ núp trong bóng tối sao? Vì thế đây mới là nguyên nhân mà Trương Tam Phong một mực do dự có nên để cho Tống Thanh Thư cùng đi hay không, năm xưa lão đến Thiếu Lâm vì Trương Vô Kỵ mà cầu Cửu Dương Chân Kinh, khi đó gặp những tăng nhân sắc mặt hùng hổ dọa người vẫn còn lưu lại trong ký ức của Trương Tam Phong như ngày nào, lão đã sống trăm năm, sớm đem tất cả mọi chuyện nghĩ thoáng, đương nhiên sẽ không bời vì những chuyện nhỏ nhặt này tức giận, nhưng Tống Thanh Thư tuổi còn trẻ, chưa tu dưỡng được cái khí chất kia, nếu đến lúc đó bời vì nóng giận ra tay đánh nhau, thì thực sự không phải là mục đích của Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong tính tình hiền hoà, nhưng lại không phải hạng người bảo thủ, nếu Thiếu Lâm Tự quả thật còn ẩn giấu một Tảo Địa Tăng với võ công không thua kém gì mình, nếu như cứ kiên trì một mình lên núi, thực sự có chút bất trí. -Thái sư phụ yên tâm, đến lúc đó đồ tôn hết thảy mọi chuyện đều nghe theo lời thái sư phụ phân phó.
Nghe được lời nói Trương Tam Phong, Tống Thanh Thư có chút không màng tới, mình cùng Thiếu Lâm đã kết lấy cừu oán không giải được, lúc trước cùng Thiếu Lâm nhiều lần trở mặt, những người Thiếu Lâm kia chỉ sợ sớm đã dự định diệt trừ chính mình.
Mặc dù như thế, hắn vẫn là lựa chọn cùng tiến lên Thiếu Lâm với Trương Tam Phong, dù sao lấy võ công hắn bây giờ, còn có Trương Tam Phong cùng đường, hắn không tin Thiếu Lâm Tự có thể làm gì được hắn.
Hai người quyết định lập tức khởi hành tiến về Thiếu Lâm, Hạ Thanh Thanh và A Cửu cũng muốn cùng đi, nhưng Tống Thanh Thư suy nghĩ hồi lâu, rồi quyết từ chối. Các nàng võ công mặc dù không tệ, tuy nhiên dưới tình huống có chuyện xâu xảy ra, thì sự trợ giúp của các nàng chỉ là hữu hạn, mà Kim Xà Doanh thì cần người tọa trấn, đồng thời mé bên Lý Khả Tú dù sao cũng cần phải phái người đi qua liên lạc một chút. Thế là hắn an bài Hạ Thanh Thanh tiếp tục tọa trấn Kim Xà Doanh, A Cửu thì mang theo thư hàm của hắn tiến đến bái phỏng Lý Khả Tú, cứ việc mình không thể tự thân đi, nhưng dựa vào thân phận công chúa Tiền Minh của A Cửu, cũng đủ để cho Lý Khả Tú thấy Kim Xà Doanh đối với lão rất là coi trọng.
Tống Thanh Thư rất rõ ràng, Lý Khả Tú trong tay cầm mười vạn quân Lục Doanh, có nhiều thế lực khắp nơi đang cạnh tranh tìm kéo lôi kéo Lý Khả Tú về phía mình, A Cửu lần này đi, cũng chưa chắc có hiệu quả.
Nhậm Doanh Doanh thì thừa dịp mọi người ra ngoài, thừa cơ chạy trốn, Tống Thanh Thư nghe được tin tức này, chỉ là âm thầm thở dài một hơi, hạ lệnh để nàng ra đi, không cho phép bọn thủ hạ truy đuổi bắt nàng.
Về phần A Tử, bị Tống Thanh Thư lưu lại hổ trợ cùng với Hạ Thanh Thanh ….. An bài xong mọi việc, một già một trẻ liền hành trình tiến về Thiếu Lâm.