Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 692: Sắc dục hun tâm



CHƯƠNG 692: SẮC DỤC HUN TÂM.



Tống Thanh Thư cũng bị bất ngờ kỳ quái với phản ứng Hoàng Dung, theo lý mà nói mình đối với nàng theo dạng thế này, thì nàng sớm đã trở mặt mới đúng, tuy nhiên Hoàng Dung vẫn giữ yên lặng, còn theo chuẩn tắc bản tính của hắn nếu nắm được tiện nghi mà không chiếm lấy thì đúng là vương bát đản con rùa đen rút đầu, đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà từ bỏ cơ hội thật tốt trước mắt.

Ngay từ đầu hắn còn có chút cố kỵ, chỉ dám giả vờ đưa miệng đến bên tai Hoàng Dung vừa nói chuyện vừa vô tình đụng phải thùy tai đối phương, sau một vài lần thấy Hoàng Dung không có có phản ứng gì, lá gan nhất thời lớn.

Không hề thỏa mãn cái loại đụng chạm vào như gần như xa, nên hắn dần dần bắt đầu hôn lên phần gáy tuyết nị, dục hỏa của hắn rốt cuộc ức chế không nổi, cây côn ŧɦịŧ bên trong quần lập tức như giao long động thân mà ra trong giòng nước chảy, nặng nề chỉa vào bên dưới cái mông của Hoàng Dung.
Toàn thân Hoàng Dung run lên, nàng cũng cảm nhận được cây côn ŧɦịŧ sưng cứng của hắn đã chạm vào khe mông mình. . . Thực ra thì Tống Thanh Thư làm như vậy, tâm thần cũng rất bất an, hắn sợ Hoàng Dung trở mặt dẫn đến mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn vỡ tan, theo động tác của hắn càng ngày lúc càng quá phận, da thịt của Hoàng Dung dần dần ửng đỏ lên, ngoài ra nàng cũng không có phản ứng gì cả….

Chẳng lẽ nàng vì cứu trượng phu, nên cố ý cho mình chiếm lấy tiện nghi, để cho mình càng thêm tận tâm tận lực đi cứu người?

Trong đầu Tống Thanh Thư hiện lên một ý niệm trong đầu, một bên vừa kính nể Hoàng Dung vì trượng phu mà nguyện ý hi sinh như thế, một bên âm thầm cảnh giới: “ Ta hồng nhan tri kỷ có nhiều như vậy, các nàng nguyện ý vì ta hi sinh chắc chắn cũng không ít, vì để giữ cho các nàng được trong sạch danh tiết, ta lúc nào cũng phải cẩn thận sự an nguy của mình một chút, chứ đừng có để cho người khác bắt giữ, lúc đó các nàng sẽ bị nam nhân khác áp chế phải hy sinh trong sạch thân thể, để cho nam nhân khác tùy ý đùa bỡn, giống như tình huống bây giờ của Hoàng Dung thì rất là phiền phức, trong cái thế giới này, ta muốn luôn luôn làm kẻ thắng cuộc!" Tống Thanh Thư ôm Hoàng Dung, trong lòng âm thầm thề.
- Bây giờ có thể thả ta đứng lên đi.

Câu nói của Hoàng Dung làm bừng tỉnh tâm trí của Tống Thanh Thư.

Cảm giác được Hoàng Dung giãy dụa lấy muốn đứng lên, Tống Thanh Thư như nào bỏ thả nàng đi được, ôm nàng thật chặt bờ eo, cảm thụ được cái mông mềm mại của nàng tựa như đang ma sát nhẹ lấy hạ thể của mình, nhẹ nói:

-Quách phu nhân, hãy để cho tại hạ ôm thêm một chút.

Hoàng Dung âm thầm khí khổ, để hắn chiếm chút ít lợi lộc, hắn đã được một tấc rồi lại muốn tiến một thước!

Gặp Hoàng Dung liễu mi muốn dựng thẳng, Tống Thanh Thư biết nàng đã đến ranh giới bạo phát, vội vàng nói lãng đi:

-Phu nhân… tạo làm sao tại hạ có cảm giác trên người phu nhân lại có mùi thơm quen thuộc như vậy chứ?

Hoàng Dung trong lòng hồi hộp .. hỏng bét…lẽ nào lại lộ ra sơ hở!
Tuy nhiên nàng rất nhanh kịp phản ứng, Tống Thanh Thư cũng chính là thuận miệng hỏi qua, không phải là hoài nghi điều gỉ, thế là nàng vội đáp:

-Các nữ nhân dùng hương phấn thì vị đạo cho dù là không đồng đều, nhưng trên cơ bản thì giống nhau a.

-Giống như mùi vị hương thơm như thế này à.

Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười lấy, hắn đối với những loại mùi hương này khác nhau cũng không nhạy cảm như vậy, nên không có tiếp tục hỏi nữa.

-Công tử còn muốn ôm ta bao lâu nữa?

Khi cảm nhận được cây côn ŧɦịŧ dữ tợn của hắn đã lách vào đến khe mông của mình, Hoàng Dung biết hai người nếu cứ tiếp tục tiếp xúc thân mật như vậy, khó đảm bảo Tống Thanh Thư nổi lên thú tính không kềm chế được, lúc ấy có thể hắn sẽ phát hiện nàng sơ hở, dù sao trên da thịt thân thể của nàng bây giờ, vẫn còn lưu lại rất nhiều dấu vết bầm đỏ của đối phương trong lúc đêm qua mút liếm lấy trên thân thể nàng…
-Nói thật, tại hạ cứ muốn cứ như vậy ôm phu nhân cả một đời,

Thấy vẻ mặt của Hoàng Dung một tầng sương lạnh, Tống Thanh Thư vội buông ra hai tay,

-Thả thì thả…

Hoàng Dung hừ một tiếng, có chút chật vật từ trong ngực hắn đứng lên.

-Hả?

Trước đó ôm Hoàng Dung ngồi từ phía sau lưng nên không có chú ý, bây giờ Hoàng Dung xoay người đứng dậy, từ nơi cổ áo của nàng hơi rộng mở, Tống Thanh Thư mắt sắc liền phát hiện, từ nơi đường viền của cái yếm, phụ cận da thịt gần hai bên bầu vú tuyết trắng của nàng tựa hồ có một vài dấu đỏ bầm...

-Phu nhân… nơi này làm sao vậy? Bị thụ thương a?

Tống Thanh Thư vô thức liền duỗi tay vào muốn kiểm tra một chút.

Hoàng Dung giật mình, vội vàng che lại cổ áo, lui về sau một bước:

-Không có gì….

Tống Thanh Thư nhướng mày:

-Phu nhân… không phải tại hạ muốn chiếm tiện nghi của phu nhân, chỉ là hôm qua lúc phu nhân cùng với đám thủ hạ của Hoàn Nhan Lượng giao thủ qua, tất cả bọn họ đều là đại cao thủ, vạn nhất ở trên thân thể của phu nhân bị lưu lại ám kình thì rất nguy hiểm, mau sớm một chút kiểm tra thì cũng tốt cho bước trị liệu.
“ Cao thủ ám kình gì chứ, những dấu vết này là của ngươi tối hôm qua lưu lại! “

Hoàng Dung bực tức giậm chân, nhưng lời này lại không thể cùng hắn nói rõ, đành phải mất tự nhiên nói:

-Công tử đừng lo ngại, đừng quên ta dù nói thế nào cũng là người đứng đầu một bang phái, chính mình có bị thương hay không làm sao lại không biết chứ.

-Ừm….cũng đúng, tại hạ lo ngại không đúng.

Tống Thanh Thư thấy nàng nói cũng có đạo lý, cười khổ gật đầu.

-Bây giờ ta phải đi trước để chuẩn bị tối nay cứu người …

Hoàng Dung một tay giữ lấy cổ áo, một tay vén lên mái tóc mai bị Tống Thanh Thư làm cho có chút rối bời, vội vàng nói xong liền rời nhanh như là trốn chạy…

Nhìn qua này bóng lưng duyên dáng mềm mại với cái mông tràn đầy co dãn hơi vễnh lên của Hoàng Dung, Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ: “ Những dấu đỏ bầm kia nếu như không phải là ám kình gây nên thương tích …”
Nghĩ tới đây Tống Thanh Thư chần chờ một chút, càng nhìn càng tựa hồ giống như dấu vết dấu hôn cuồng nhiệt a. . .

…………………………………………………………………………………………….

Thời gian rất nhanh màn đêm đã buông xuống, Khai Phong thành đang vắng lặng đột nhiên trở nên huyên náo ồn ào, Hoàn Nhan Lượng đang ở trong phủ Tiết Độ Sứ nhướng mày, vội hỏi thủ hạ:

-Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?

-Hồi bẩm vương gia, hình như trong thành có mấy nơi xảy ra hoả hoạn.

-Hoả hoạn?

Hoàn Nhan Lượng như có điều suy nghĩ,

-Hoả hoạn ở phương hướng nào?"

-Thành nam, thành bắc, thành đông, thành tây tựa hồ nơi nào cũng có hoả hoạn"

-Đông tây nam bắc cùng lúc có hoả hoạn?

Hoàn Nhan Lượng cười lạnh,

-Chỉ sợ là có người đang phóng hỏa.

-Vương gia, thuộc hạ nghĩ đội cứu chữa hỏa hoạn trong thành tựa hồ không đủ người, vương gia có muốn chúng ta phái người qua hổ trợ cho phủ Khai Phong Duẫn một ít sức lực?
Hoàn Nhan Lượng lắc đầu:

-Yên tâm đi, lửa này tuy nhìn thấy bốc lên cuồn cuộn, nhưng không bao lâu liền sẽ dập tắt. Một chiêu này rõ ràng là chi kế điệu hổ ly sơn, truyền lệnh xuống…tất cả mọi người giữ nghiêm vị trí, cẩn thận có người đến cướp ngục.

-Vâng…. vương gia!

Đẩy mở ra cửa sổ, nhìn qua nơi xa như ẩn như hiện hỏa quang, Hoàn Nhan Lượng khóe miệng nghiền ngẫm:

-Hoàng Dung, là ngươi hành động sao a?

Nghĩ đến Hoàng Dung dung nhan tuyệt mỹ với từng cử chỉ ra chân hay vẫy tay đều phát ra vô cùng phong vận thành thục, Hoàn Nhan Lượng liền có cảm giác phía dưới bụng mình cái đồ vật đó đã nóng nhiệt dựng đứng lên.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, Hoàn Nhan Lượng trong đầu vừa hiển hiện hình ảnh đem Hoàng Dung lột ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đè ép dưới thân thể của mình tùy ý đùa bỡn, thì cách đó không xa liền truyền đến giọng nói của Hoàng Dung:
-Hoàn Nhan cẩu tặc, mau thả trượng phu ta ra…

Cứ việc thanh âm Hoàng Dung tràn ngập phẫn nộ, nhưng Hoàn Nhan Lượng nghe qua vẫn là thanh thúy êm tai chiết phục, hắn nghĩ thầm dạng này lúc đè lên người thì tiếng rêи ɾỉ của nàng không biết đến cỡ nào mê người.

Đi mòn gót sắt tìm không thấy, lúc gặp được thì chẳng tốn chút một công phu!

Hoàn Nhan Lượng cho là Hoàng Dung vì tình thế bắt buộc, nên nàng tự chui đầu vào lưới, vì thế làm gì mà hắn nhẫn chịu được, vội vàng đi ra ngoài, lúc này dưới trướng các vị cao thủ bao quanh cũng nghe được động tĩnh bước ra xem xé, ẩn hiện thủ hộ vệ chung quanh hắn.

Hoàn Nhan Lượng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mông lung dưới ánh trăng vàng vọt, một nữ nhân phảng phất tiên nữ đang đứng tại trên tường viện cách đó không xa, trên mái tóc mây hiện rõ búi tóc cao cao trên nền trời, lộ ra vẻ đoan trang thanh tao, trên mặt nàng ngũ quan hòa hợp không chê vào đâu được, một đôi mày liễu cong cong phảng phất như vầng trăng non, đôi mắt to sáng ngời nhìn quanh chiếu sáng chọc lấy lòng người, cái mũi quỳnh dao nhàn nhạt đuộc ánh trăng đang tắm tưới, cái miệng nhỏ nhắn lúc này đôi môi mím chặc, tựa như buồn bã ngậm lấy oán niệm…
Hoàng Dung đang đứng trên tường viện, y phục màu lục tung bay theo làn gió, mái tóc cũng theo vờn theo mà lay động, tỏa ra một cỗ khí thế xuất trần.

Tốt một vị tuyệt sắc giai nhân phong hoa tuyệt đại…

Lúc này giữa sân tất cả nam nhân đều có chung nhận thức, bọn họ hận không thể đem nữ nhân tuyệt sắc tựa tiên tử này ôm vào trong ngực mà tùy ý thương tiếc, bất quá trong đám bọn họ cũng rõ ràng, mỹ nhân tuyệt sắc này, đêm nay chỉ có thể thuộc về một người, đó chính là Hải Lăng Vương Hoàn Nhan Lượng.

-Quách phu nhân, chúng ta lại gặp mặt…

Nhìn qua Hoàng Dung bộ ngực đẫy đà sung mãn, Hoàn Nhan Lượng trong mắt lóe lên một tia tham lam chi sắc.

-Hừ, ta hận không thể vĩnh viễn mình không còn gặp ngươi nữa..

Hoàng Dung lạnh lùng đáp.

Đối với lời nàng nói, Hoàn Nhan Lượng không thèm để bụng, hắn cũng không có gấp gáp để cho thủ hạ vây bắt Hoàng Dung ngay lập tức, trong khoảng cách gần như vậy, hắn có đầy đủ tự tin, Hoàng Dung trốn không thoát bàn tay của hắn.
Nếu quả thật Hoàng Dung trốn thoát được, dưới trướng của hắn là mấy vị siêu cấp cao thủ kia, cũng nên biết xấu hổ mà đi chết đi.

-Nguyện vọng này của phu nhân chỉ sợ khó mà thực hiện, phu nhân đời này nhất định sẽ cùng với bổn vương dây dưa bất định..

Hoàn Nhan Lượng đắc ý cười ha hả.

-Vô sỉ!

Hoàng Dung lạnh lùng liếc hắn.

Hoàn Nhan Lượng thần sắc nghiêm lại, lạnh nhạt nói:

-Vô sỉ cũng tốt, cẩu tặc cũng được, hiện giờ tánh mạng của tôn phu là do phu nhân nắm giữ đấy, chỉ cần phu nhân chịu bồi bổn vương một đêm hoan lạc, bổn vương lập tức liền thả Quách đại hiệp ra. Nhưng nếu phu nhân dám nói một chữ không, hắc hắc…Âu Dương tiên sinh đã từ lâu đã muốn gϊếŧ Quách đại hiệp rồi, bổn vương sẽ để cho Quách Tĩnh đầu rơi xuống đất…

-Cẩu tặc nhận lấy cái chết đi!
Hoàng Dung hiển nhiên bị điều kiện hạ lưu của Hoàn Nhan Lượng chọc giận, thân hình lóe lên liền vung ra đả cẩu bổng hướng đến phía nện xuống.

Hoàn Nhan Lượng lui về sau một bước, cười nói:

-Bắt sống cho ta…."

Mộ Dung Bác um lên một tiếng, bước ra ngăn tại trước mặt Hoàng Dung, đả cẩu bổng pháp của Hoàng Dung tinh diệu vô cùng, thế mà lại bị lão một đôi tay không dần dần hóa giải, mắt thấy chung quanh thị vệ của Kim Quốc càng lúc càng vây đông, Hoàng Dung hét lên:

-Hoàn Nhan cẩu tặc, trước để cho ngươi sống được lâu thêm mấy ngày.

Nói xong liền thân hình nàng lóe lên, mượn lực hướng phía bên ngoài phủ bay ra ngoài.

Hoàn Nhan Lượng nhất thời gấp gáp:

-Phu nhân chẳng lẽ muốn cho Quách Tĩnh đêm nay sẽ chết sao?

Nghe được hắn lời nói, Hoàng Dung thân hình tại bên trên tường viện có chút dừng lại, đáp:
-Nếu như Tĩnh ca ca chết đi, ngươi cũng vĩnh viễn không bao giờ chạm được vào người của ta!

Nói xong mũi chân điểm một cái, thân ảnh liền nhảy xuống bên ngoài tường viện. Nghe được ngữ khí Hoàng Dung có chỗ buông lỏng, Hoàn Nhan Lượng đại hỉ, vội vàng hạ lệnh:

-Mộ Dung tiên sinh, Cừu tiên sinh, Dương thiếu hiệp, các ngươi mau bắt Hoàng Dung cho bổn vương …

Mộ Dung Bác cùng Cừu Thiên Nhận, thân hình rất nhanh liền đuổi theo, tuy nhiên Dương Quá cũng không có ý động, Hoàn Nhan Lượng trong lòng không vui, nhưng rất nhanh khôi phục lại:

-Dương thiếu hiệp quả nhiên nghĩa bạc vân thiên, bổn vương biết ngươi cùng phu phụ bọn họ là bằng hữu, việc này cũng không cần ngươi hao tâm tổn trí.

Dương Quá gật đầu, thật sâu liếc mắt nhìn theo phương hướng Hoàng Dung biến mất….