Hoàng Dung cảm thấy giờ phút này trái tim đập nhanh đều muốn nhảy ra bên ngoài, nàng còn tưởng rằng chuyện đêm qua đã lộ ra sơ hở, dẫn đến Tống Thanh Thư đã biết hết thảy nên mới dám nói như vậy..
Nhìn lấy khuôn mặt Hoàng Dung tái nhợt, Tống Thanh Thư cũng có chút hoảng:
-Phu…nhân cũng biết miệng của tại hạ…hay đùa giỡn nói lung tung, phu nhân đừng để trong lòng, tại hạ chỉ là nói đùa ….
Hoàng Dung lúc này mới như trút được gánh nặng, tâm tình buông lỏng, thoáng cái có chút tâm tư tinh nghịch, cắn môi nhìn lấy nam nhân trước mắt:
-Nếu quả thật ta hi sinh thân thể cho công tử, công tử có thể bảo chứng đem Tĩnh ca ca cứu ra ngoài sao?
Tống Thanh Thư sững sờ, tiếp theo cuồng hỉ:
-Đó là đương nhiên, đến lúc đó tại hạ cho dù phải đánh liều tánh mạng cũng không cần đến, bằng mọi cách phải đem Quách đại hiệp cứu ra a. Chú ý tới sắc mặt Hoàng Dung chuyển sang lạnh lẽo, hắn liền hiểu ra là nàng đang thử lòng dạ của hắn, lập tức hắng giọng hai tiếng, rồi đổi lại một bộ mặt nghiêm túc:
-Phu nhân…. vừa rồi tại hạ chỉ là cố ý nói như vậy để cho phu nhân thư giãn một chút tâm tình mà thôi, chẳng lẽ tại trong lòng của phu nhân, cho tại hạ là cái loại người như vậy sao? Yên tâm đi, bằng vào giao tình của chúng ta, tại hạ sẽ dốc hết toàn lực đem Quách đại hiệp cứu ra.
Hoàng Dung hai má nhiễm lên một tầng đỏ ửng, nụ cười trở nên cực kỳ cổ quái:
-Chẳng hiểu vì sao dù đã cố gắng, ta vẫn thấy công tử giống như cái loại người bại hoại đó a….
-Tại hạ chính là một người chính trực, quân tử bên trong quân tử đấy! -Phì…còn nói là quân tử!
Hoàng Dung xì một cái, trước đó nàng cũng quả thật coi Tống Thanh Thư là một người quân tử, nếu không thì tối hôm qua nàng cũng sẽ không yên tâm mà cởi ra cái áo Nhuyễn Vị Giáp rồi ngủ quên trên giường của hắn, ai có thể ngờ tới trời đưa đất đẩy làm sao mà phát sinh chuyện như vậy, lại nghĩ tới tối hôm qua trên giường hắn một bộ long tinh hổ mãnh, Hoàng Dung mặt đỏ tới mang tai, từ đó nàng cũng không còn cách nào xem tên nam nhân này cùng hai chữ quân tử có liên hệ với nhau nữa.
Tuy nhiên nhớ tới Tống Thanh Thư vừa rồi với bộ dáng kích động hốt hoảng khi thấy nàng vừa rời đi, Hoàng Dung trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm: “ Nếu thật sự phải đến tận cấp độ sơn cùng thủy tận, ta cũng chỉ đành đem chuyện tối hôm qua cùng giường với hắn nói ra…Hừ… lấy dung mạo cùng thân phận của bổn phu nhân, bị hắn chơi đùa suốt đêm, nếu hắn phải liều mạng vào nơi hung hiểm vì ta thì cũng không tính là quá phận đi…” Ý nghĩ này mới vừa ra tới, Hoàng Dung cũng phải tự đỏ bừng mặt, lại âm thầm khinh bỉ chính mình: “ Hoàng Dung a Hoàng Dung… ngươi tại sao lại có loại ý nghĩ trao đổi như thế này chứ? …”
Khi Hoàng Dung lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tống Thanh Thư ngơ ngác nhìn lấy chính mình, trong lòng run lên, vội nói:
-Công tử có nghĩ ra biện pháp cứu người chưa? Nếu vẫn chưa nghĩ ra thì ta phải đi đây…
-Khoan…khoan….có..có cách rôi….
Thấy Hoàng Dung nhốm người ra vẻ muốn gấp đi, Tống Thanh Thư quýnh lên, liền kéo tay nàng lại.
Bời vì chuyện tối hôm qua đã xảy ra, cho nên bây giờ dù cho Hoàng Dung bị hắn chiếm chút tiện nghi trên thân thể cũng không có quá nhạy cảm mà phản ứng, lại thêm bây giờ lực chú ý đang dồn về biện pháp cứu người của hắn, nên mặc kệ hắn nắm lấy tay của mình, chỉ là truy vấn: -Nhanh nói cho ta nghe thử xem…
Tống Thanh Thư trong mắt hiện lên một chi quang tia giảo hoạt, nhỏ giọng nói ra:
-Từ nơi sâu xa tự có thiên ý, tại hạ bây giờ nói ra chỉ sợ mất linh.
Hoàng Dung sầm mặt lại:
-Công tử đây là đang lừa gạt ta phải không?
-Thiên địa chứng giám, tại hạ quả thật là có biện pháp, "
Tống Thanh Thư thấy Hoàng Dung một mặt không tin, vội thề nói,
-Nếu tại hạ nói dối, xìn thề trong vòng một năm sẽ không chạm đến thân thể của bất kỳ nữ nhân nào!
-Cái gì mà thề loạn thất bát tao như thế..
Hoàng Dung hơi đỏ mặt, tuy nhiên nàng lại tin đối phương đến bảy, tám phần, dù sao cái dạng lời thề như thế này đối với nam nhân khác thì chẳng là cái gì, nhưng đối với tên đại sắc lang này phải nhịn thèm hoan ái với nữ nhân lại là lời thề cực độc.
-Nhưng công tử không nói ra, thì ta làm sao biết được là thật hay là giả? -Nếu phải thật nói rathì tại hạ lo lắng liền mất linh a.
Tống Thanh Thư vẻ mặt đau khổ nói,
-Đây có thể là biện pháp duy nhất mà tại hạ nghĩ ra, vạn nhất mất linh làm hại Quách đại hiệp cứu không được, thì đó là một sai lầm lớn.
-Nào có cái chuyện quỷ quái như thế chứ?
Hoàng Dung nhíu mày nói tiếp,
- Chẳng lẽ công tử lo lắng tai vách mạch rừng? Đối với võ công của công tử, trong vòng phương viên mấy chục trượng có người hay là không cũng không qua được thính lực của công tử mà…
Tống Thanh Thư đứng đắn nói ra:
-Nếu võ công của chúng ta có đạt đến tầng thứ nhất định, đã có thể ẩn hiện chạm đến thiên đạo, thì sẽ có một chút cảm ngộ, chắc hẳn phu nhân cũng đã từng được nghe nói giác ngộ Phật gia cũng không phải là thông qua cao tăng đắc đạo truyền miệng, mà chỉ có thể tự chính mình ngộ ra phật pháp sao a? Bời vì một khi truyền miệng, thì chính vị cao tăng này đã làm mất đi hiệu quả của sự ngộ đạo rồi.. Hoàng Dung cũng hơi gật đầu, trong lịch sử thật là có loại hiện tượng giống vậy, từ xưa đến nay những cao tăng hoặc là trí giả nổi danh, chính mình sau khi lĩnh ngộ, cũng không có đem chuyện mình làm sao ngộ đạo thuyết pháp cho đệ tử nghe, mà chỉ là dẫn đạo để tự cho đệ tử tự lĩnh ngộ lấy, nguyên lai là nguyên nhân này...
-Vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàng Dung âm thầm chấn kinh, chẳng lẽ Tống Thanh Thư cảnh giới bây giờ đã đạt tới tình trạng như vậy sao?
-Thôi….như vậy đi, phu nhân tới sát gần tại hạ chút nữa, đưa lỗ tai để tại hạ nói cho nghe…
Tống Thanh Thư đáp.
Bởi vì cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, Hoàng Dung sợ rằng biện pháp kế hoạch cứu Quách Tĩnh ra có chỗ sơ suất, cho nên dù trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn là tùy ý để cho Tống Thanh Thư dẫn dắt nàng hướng về thân thể hắn nhích lại tới gần. Tống Thanh Thư mỉm cười, ngồi cuống tại trên ghế, đưa tay kéo một phát Hoàng Dung liền đứng không vững, đặt mông ngồi vào trên đùi của hắn.
Hoàng Dung giật mình, đang muốn đứng dậy, thì bên tai truyền đến thanh âm Tống Thanh Thư:
-Phu nhân không nên động đậy, tại hạ sẽ nói cho phu nhân biết...
Tống Thanh Thư giọng nói càng lúc càng nhỏ, Hoàng Dung vì sự an nguy của trượng phu, vô thức liền đem lỗ tai nhích sát gần miệng của hắn.
Nhìn lấy trước mắt trong suốt sáng long lanh vành tai, Tống Thanh Thư hô hấp một trận gấp rút, giờ khắc này cái gì là lý trí hoàn toàn mất đi tác dụng, hắn liền cúi đầu hôn lên…
Hoàng Dung run giọng nói ra:
-Chẳng lẽ cái gọi là biện pháp công tử nói cho ta nghe, chính là như vậy sao a?"
Tống Thanh Thư vốn có chút hối hận vì mình nhất thời xúc động, nên tưởng rằng đối phương lập tức sẽ trở mặt, thật không ngờ đối phương thế mà phản ứng nhẹ như vậy, hắn lá gan không khỏi lớn hơn vài ba phần, một bên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động lấy vành tai mẫn cảm của nàng, một bên nhỏ giọng tại trong lỗ tai nàng: -Phải như thế này mới có thể giấu giếm được….
-Công tử... đến tột cùng muốn giấu diếm …ai?
Hoàng Dung tại trong lòng rõ ràng, hơn phân nửa là Tống Thanh Thư lợi dụng để tiếp xúc gần với thân thể của mình, nhưng không biết vì cái gì, bị hắn ôm vào trong ngực, bên dưới mông thì cái đồ vật của hắn khẽ chạm vào, nàng cảm thấy toàn thân như nhũn ra, không biết phải làm sao bây giờ….
-Thiên đạo...
Bờ môi của Tống Thanh Thư dần dần bắt đầu di động xuống cái cổ thon dài tuyết trắng của Hoàng Dung…
-Đừng có như vậy…..không được….
Hoàng Dung cũng cảm nhận được đại thủ của hắn như muốn luồn vào bên trong vạt áo mình, nàng liền giãy dựa …
-Kế hoạch là như thế này..
Gặp Hoàng Dung ý phản kháng đã lộ rõ ràng, Tống Thanh Thư biết nếu sẽ không thêm cho nàng chút điểm ngon ngọt, đối phương chỉ sợ đảo mắt liền sẽ đứng dậy rời đi. Nghe qua kế hoạch của hắn, ánh mắt của Hoàng Dung thay đổi liên tục, nàng không thể không thừa nhận, tên tiểu nam nhân này mặc dù háo sắc vô sỉ, nhưng quả thật là rất có bản lĩnh.
Cứ việc Tống Thanh Thư cố gắng nói rất chậm, nhưng có thể kế hoạch của hắn cũng không tính là phức tạp lắm, bởi vậy cũng không lâu, toàn bộ kế hoạch hắn đã nói xong.
Lúc này thì Hoàng Dung hít sâu một hơi qua đi, thăm thẳm thở dài nói:
-Ai….. công tử bây giờ có thể thả ra để cho ta đứng lên chứ…