Tống Thanh Thư vừa rồi để cho đám người Hoàn Nhan Bình rời đi, chính mình tìm cơ hội cùng nhóm Tống Viễn Kiều nói chuyện, lại quên mất Hoàn Nhan Bình vừa đi, thì cánh cửa này liền đóng, mà cái loại phòng giam trọng địa này, vì phòng ngừa phạm nhân đào tẩu, đại môn đều có thiết kế chỉ có thể từ bên ngoài mở, hắn thân ở trong lao, bản sự cho dù lớn, cũng không cách nào mở cửa ra được…
Đương nhiên, muốn xông ra cũng không phải là không được, nhưng làm như vậy, tất sẽ kinh động đám thủ vệ nơi này, một khi đả thảo kinh xà, tất cả công phu trước đó đều là uổng phí …
Chẳng lẽ cứ ở lại đây chờ đến lúc có người tiến đến? Vạn nhất cách mấy ngày nữa mới có người tiến đến, thì mình sẽ bị thụ động luống cuống? Hoàn Nhan Ca Bích nơi đó sẽ không gạt được nữa, mà ở chỗ này thời gian càng dài, xác suất bị thủ vệ phát hiện lại càng lớn… Tống Thanh Thư đang gấp rút giống như kiến bò trên chảo nóng, đột nhiên lỗ tai phát hiện có tiếng động, vội vàng lách mình đến bên cạnh bóng tối nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mấy hơi thở qua đi, cánh cửa lập tức liền mở ra, một tên thái giám đi tới, ánh mắt sắc bén địa quét nhìn trong phòng một vòng, Tống Thanh Thư giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt ở trong bóng tối.
-Tham kiến đại tổng quản..
Trong phòng giam thủ vệ vội hướng tên thái giám hành lễ .
-Ừ…
Thái giám gật đầu, tiếp lấy cất bước bắt đầu dò xét bốn phía,
-Ta vừa rồi truy đuổi thích khách, thích khách chạy đến hướng bên này liền tìm không thấy, các ngươi ở trong này có thấy tình huống gì hay không?
-Hồi bẩm đại tổng quản, nơi này thủ vệ sâm nghiêm, thích khách không có khả năng đi vào …
Sớm có tiếng đáp .. Tên thái giám quả thực cũng là nghĩ như vậy, hắn tiến đến xem xét bất quá là phòng ngừa vạn nhất …
Tống Thanh Thư thừa dịp tên thái giám đưa lưng về phía hắn liền lướt qua phóng đi, , mũi chân điểm một cái, cả người liền như một làn khói xanh vọt nhanh ra phía ngoài cửa, đám thủ vệ lực chú ý tất cả để trên thân tên thái, chỉ cảm thấy bên tai có gió nhẹ lướt qua, cũng không nghĩ đến sẽ có người như thế quang minh chính đại lao ra bên ngoài.
Tuy nhiên tên thái giám kia lại là lập tức phát giác được có điều không ổn, bỗng nhiên quay người:
-Là ai?
Tống Thanh Thư lao ra ngoài cửa nhưng không có lập tức tránh xa, ngược lại cố tình cong người quay trở lại, để cho lọt vào tầm mắt tên thái giám kia là một hắc y nhân mới từ bên ngoài viện phóng đến không cẩn thận bị bắt gặp. -Chạy đi đâu….
Hai tay tên thái giám mở ra, cả người liền như một con dơi phóng về phía Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng tụ, tên thái giám này võ công khá cao!
Hắn cùng đối phương đối chưởng, tuy nhiên Tống Thanh Thư không dốc hết toàn lực, mà giả dạng nội lực của mình không bằng nên đã bị đối phương đánh cho chấn thương, thuận thế liền hướng ra phía ngoài bỏ chạy….
Tên thái giám làm gì có thể bỏ mặc để cho hắn rời đi, vội vàng đuổi theo, tuy nhiên Tống Thanh Thư một khi thoát khỏi tầm mắt của tên thái giám, thì thi triển khinh công, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm, tên thái giám đứng tại trên đầu tường của Hoán Y Viện, thở hổn hển quát to với đám thủ hạ:
-Truyền lệnh xuống, phong bế lại Tứ môn! Đừng để cho thích khách chạy thoát… Nghe được lời tên thái giám nói như vậy, núp trong bóng tối Tống Thanh Thư thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn sở dĩ quay lại, chính là sợ đối phương nhân biết là chính mình từ bên trong phòng giam lao ra, bởi vậy kiến tạo một loạt cảnh giả, để cho đối phương lầm tưởng là mình chính là tên thích khách kia đêm nay, mới sẽ không sinh ra hoài nghi từ trong Hoán Y Viện, sẽ làm ảnh hưởng đến ngày sau kế hoạch cứu viện nhóm Tống Viễn Kiều…
Chờ truy binh đi xa qua đi, Tống Thanh Thư từ trong bóng tối đi ra, đang muốn ly khai lại đột nhiên dừng lại bước chân, chần chừ một lát, sau đi đến nơi tòa giả sơn trước đó giấu tên thái giám Tiểu Hưng Quốc, bây giờ trong hoàng cung đang náo vì thích khách, chắc chắn là sẽ đề phòng sâm nghiêm, nếu hắn dùng khinh công, để nhẹ nhàng xông ra cũng có chút khó khăn, vì ngăn ngừa phiền phức không đáng, hắn quyết định cải biến một chút trang phục, lấy thân phận của tên thái giám Tiểu Hưng Quốc đi ra, thì mạo hiểm liền sẽ hóa thành rất nhỏ hơn nhiều. Từ khi học được thuật dịch dung về sau, hắn cải biến thủ pháp của A Chu, sáng tạo ra một loại phương pháp dịch dung mau lẹ tiện lợi hơn, trước đó đã chuẩn bị sẵn cái mặt nạ trống không, chỉ cần ấn tại mục tiêu trên mặt của đối phương, thì có thể lấy được hình dáng khuôn mặt đối phương mang lên, loại phương pháp này tương đối là mau lẹ thuận tiện nhưng chi tiết sơ hở thì có nhiều hơn, nhưng khi cần dùng tại một số tình huống bộc phát thì có hiệu suất cao.
Tìm tới nới giấu Tiểu Hưng Quốc, Tống Thanh Thư trái tim trầm xuống, cái tên thái giám này thế mà đã chết mất rồi!
Lúc trước hắn chỉ là điểm huyệt ngủ của đối phương, tuyệt đối không có khả năng gây nên cái chết chí tử như thế này, như vậy chỉ là sau khi mình đi, thì có người đi tới nơi này gϊếŧ chết Tiểu Hưng Quốc, hắn cẩn thận kiểm tra lại một chút, nguyên lai là bị người cắt đứt cổ, khí tuyệt thân vong… "Đến tột cùng là ai gϊếŧ hắn đây?" Tống Thanh Thư nghi hoặc, tuy hắn biết rõ tên thái giám này cùng hắn không thân chẳng quen, chết thì chết, hắn cũng không cần truy đến cùng làm gì, ngoại trừ hung thủ bên ngoài, chỉ sợ không còn có người biết, bây giờ mình chỉ là mượn nhờ thân phận của tên thái giám này, tránh sự chú ý của đám thị vệ hoàng cung mà thôi, sau khi rời đi khỏi hoàng cung là xong….
Sau khi làm xong khuôn mặt nạ, Tống Thanh Thư rất nhanh thay đổi y phục thành bộ dáng Tiểu Hưng Quốc, không khỏi tự bật cười: “ Nói đến ta cũng là đường đường một cao thủ cấp tông sư, nhưng lại không có chút nào phong phạm của một tông sư, nếu đổi lại là cao thủ khác, thì tuyệt đối sẽ không có ai chịu giả làm thân phận thái giám, bất quá hắn từ trước đến giờ cái nhìn luôn phóng khoáng, thấy cũng không có cái gì mà kiêng kỵ… Quay đầu nhìn thi thể Tiểu Hưng Quốc một chút, Tống Thanh Thư do dự, đột nhiên nghĩ đến nơi này cách Hoán Y Viện không xa, nhỡ vạn nhất thi thể của hắn bị người trong hoàng cung phát hiện, thì khó tránh khỏi sẽ phát sinh ra mầm mống tai vạ
-Người chết là hết, chúc ngươi kiếp sau sẽ làm một nam nhân hoàn chỉnh..
Tống Thanh Thư xuất ra Hóa Cốt Thi Phấn trước kia của Vi Tiểu Bảo vẩy vào trên thân Tiểu Hưng Quốc, rất nhanh hắn thi thể liền hóa thành vũng máu, tìm không được một chút dấu vết mảy may..
Tiếp lấy Tống Thanh Thư lợi dụng bộ dáng của Tiểu Hưng Quốc nghênh ngang đi trên đường, nhìn lấy từng nhóm thị vệ vội vàng đi qua hoàng cung, hắn không khỏi âm thầm đắc ý .
"Ta thật đúng là một kỳ tài!"
Tống Thanh Thư đột nhiên nụ cười ngưng tụ, bởi vì hắn bén nhạy cảm giác được cách đó không xa trong tòa giả sơn khác cũng đang cất nấp một người, phản ứng đầu tiên là hắn muốn thay đổi tuyến đường rời đi, nhưng dù sao hắn cách người kia chỉ có khoảng cách mấy bước, dạng này đột nhiên thay đổi tuyến đường chẳng phải là rõ ràng nói cho đối phương biết chính mình phát hiện ra đối phương? Lấy trước lúc gặp Tiểu Hưng Quốc xem ra thì Tiểu Hưng Quốc rõ ràng không biết một chút võ công gì, bây giờ thì có thể nào phát hiện ra được đối phương?
Tống Thanh Thư không biết rõ ràng đối phương là ai, nếu là thích khách thì cũng là thôi, vạn nhất là trạm gác ngầm trong hoàng cung, bọn họ phát hiện ra một tên tiểu thái giám thế mà biết được võ công cao thâm, chính mình chẳng phải là tự làm thân phận bại lộ?
Hắn là người tài cao đại gan, trong thời khắc điện quang thạch hỏa liền có chủ ý, nên vẫn tiếp tục đi về phía trước, nghĩ thầm chờ phát sinh tình huống cụ thể thì tính…
Giả giả vờ không biết người kia tồn tại, Tống Thanh Thư ung dung đi ngang qua tòa giả sơn, thấy đối phương không có phản ứng, hắn đang vừa muốn thở một hơi, thì đột nhiên toàn thân cứng đờ, nguyên lai người kia duỗi ra một thanh kiếm chỉa ngay tại phía sau lưng hắn Tống Thanh Thư ngưng thần đề phòng, chỉ cần mũi kiếm đối phương nhích thêm một chút, hắn liền lập tức sẽ phản ứng lôi đình một kích
-Không được nhìn lại, cũng không được la lên, nếu không thì một kiếm này ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
Sau lưng truyền tới một giọng nữ nhân hạ thấp giọng, Tống Thanh Thư sắc mặt lấy làm quái lạ, giọng nói này cũng có vẻ giống như đã từng nghe qua?