-Tiểu nhân không la.. không la lên, kiếm của nữ hiệp cũng đừng có đâm tới a..
Tống Thanh Thư vội vàng phối hợp giơ hai tay lên.
Sau lưng nữ nhân kia rõ ràng sững sờ, không ngờ tới hắn lại phối hợp nahnh như vậy, cứ việc tên thái giám này biểu hiện ra một bộ dáng lúng túng, tuy nhiên trong mơ hồ nàng lại có một loại cảm giác, tên thái giám này tựa hồ không có chút nào sợ hãi nàng .
-Bớt lắm mồm! Ngươi mau nhanh dẫn đường cho ta !
Thanh âm nữ nhân trở nên lạnh, mũi kiếm lại ấn tới một chút..
Tống Thanh Thư cũng không có cảm nhận trên thân kiếm của nàng có sát cơ, biết nàng chỉ là vì hù dọa mình mà thôi, chẳng qua để cho hắn đau đầu nữ nhân này có biết được tên Tiểu Hưng Quốc đã thành tử thái giám ở nơi kia không a!
-Nữ hiệp…. Tống Thanh Thư thấy cần phải cùng nàng câu thông một chút, lấy tình huống trước mắt nhìn, thì có khả năng nàng chính là thích khách trong hoàng cung đêm nay, vậy thì trước mắt bây giờ hai người cũng cùng là một mục tiêu, đều là muốn rời khỏi hoàng cung, thế nên không cần thiết để xảy ra hiểu lầm sinh ra hao tổn, huống chi nàng đã vào trong cung hành thích, nói không chừng còn là chi sĩ cùng chung chí hướng, cũng thích hợp viện thủ một chút cũng là chuyện nên làm.
Tống Thanh Thư đang muốn quay người lại, thì nữ nhân kia lập tức quát:
-Không được quay đầu..
Đồng thời mũi kiếm lại dí tới..
Tống Thanh Thư không lộ ra dấu vết dời thân mình một chút khoang cách, bảo đảm nếu đối phương muốn hạ sát mình, thì hộ thể chân khí có thể làm cho kiếm nhọn bắn ngược ra, lúc này mới tiếp tục hỏi: -Không biết nữ hiệp tại sao cứ phải bám sát tiểu nhân như vậy? Nửa đêm cô nam quả nữ, chỉ sợ có chút không tiện..
Hắn không biết tình huống Tiểu Hưng Quốc ở nơi đó là ai đã ra tay, đương nhiên chỉ có thể nói chêm chọc để ứng phó.
-Cô nam quả nữ sao?
Nữ nhân kia nhịn không được cười khẽ
-Ngươi chỉ là một thái giám mà làm được cái…
Mói đến đây, nàng đột nhiên ngậm miệng lại ..
-Là thái giám thì như thế nào, thái giám cũng có cái quyền đó chứ..
Tống Thanh Thư buồn phiền nói ra..
-Im miệng! Có người đến…
Tống Thanh Thư liền nhận biết được nữ nhân kia lập tức lách mình vào tòa giả sơn, tuy nhiên mũii kiếm này vẫn còn y nguyên ấn tại trên lưng của hắn.
-Xử lý như thế nào thì tự ngươi xử lý, nếu không đúng thì đừng trách bổn cô nương kiếm hạ vô tình… Nữ nhân tận lực hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ.
Tống Thanh Thư cũng không có coi là chuyện đáng kể, vẫn ung dung đứng yên, mắt nhìn phía đối diện đang đi tới hai tên thị vệ, hắn đang suy nghĩ sẽ đối phó như thế nào với bọn chúng, ai ngờ hai tên kia vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt tỏa sáng, một đường đi nhanh tới:
-Ui….sao trùng hợp như vậy chứ, tại chỗ này có thể gặp được Hưng công công …
-À….vậy sao?….Ha..ha… đêm nay khí trời thật tốt…
Tống Thanh Thư trên mặt tuy mở miệng cười, nhưng trong lòng cũng âm thầm kỳ quái, nhìn hai thị vệ này có vẻ mặt nịnh nọt, tựa hồ Tiểu Hưng Quốc trong hoàng cung lẫn vào cũng không tệ lắm, này đến tột cùng là ai gϊếŧ hắn đây?
Hai tên thị vệ gặp hắn cũng không có quan tâm gì đến bọn họ, nên cũng rất thức thời không có quấy nhiễu hắn, rất nhanh liền cáo từ rời đi, tuy nhiên vừa đi mấy bước, bọn họ lại quay đầu nói ra: -Hưng công công, đêm nay hoàng cung đang náo thích khách, công công đi lại ở bên ngoài chỉ sợ không an toàn, tốt nhất về sớm một chút nghỉ ngơi đi…
-Thích khách sao?
Tống Thanh Thư giả như cảm thấy rất hứng thú,
-Trong hoàng cung nhiều thị vệ như vậy, mà bắt không được một thích khách à?
-Hưng công công có chỗ không biết, thích khách kia tuy đơn độc một mình, võ công lại là cao cực kì, có rất nhiều huynh đệ của chúng ta đều mất mạng kiếm trên tay của nàng, thẳng đến lúc tối hậu đại tổng quản xuất thủ, mới làm thương tổn được thích khách…
Một tên thị vệ đáp.
-Đại tổng quản?
Tống Thanh Thư lập tức nghĩ đến tên thái giám trong Hoán Y Viện cùng mình giao thủ kia, võ công xác thực rất lợi hại .
-Hắc hắc, thích khách kia là nữ nhân, tuy không nhìn thấy được tướng mạo, tuy nhiên dựa vào thân thể lồi lỏm hoàn mỹ, nơi nào vun cao thì vun cao, nơi naò cần nẩy nở thì nẩy nở, thì tuyệt đối là một mỹ nhân không kém.. Một tên thị vệ khác lộ ra một nụ cười thô bỉ …
Tống Thanh Thư lập tức cảm giác được sau lưng sát cơ liền bạo khởi, sợ phía sau lưng mình, nữ nhân kia nhất thời xúc động, sẽ làm bại lộ hành tích, vội trầm giọng nói:
-Các ngươi không nhanh đi bắt thích khách, cứ ở chỗ này mà nói huyên thuyên, nếu như bị đại tổng quản nghe thấy, vậy thì cũng không biết đến hậu quả ra sao đây…
Hai tên thị vệ vội vàng rối rít:
-Hưng công công chỉ dạy rất đúng, rất đúng…
Nói xong cũng rất nhanh vội vàng rời đi ..
Hai người đi một đoạn, một tên thị vệ nói với đồng bạn:
-Cũng không biết đầu óc ngươi nghĩ cái gì nữa, tại trước mặt một tên thái giám lại nhắc đến dáng vóc của nữ nhân?
-Ặc…. chẳng qua thường cùng các huynh đệ nói chuyện phiếm thành thói quen, thuận miệng nói ra a… Hai người thanh âm cực nhỏ, đương nhiên không sợ tên thái giám Tiểu Hưng Quốc kia nghe được, chỉ bất quá bọn chúng không biết Tiểu Hưng Quốc bây giờ đã là không phải Tiểu Hưng Quốc kia, Tống Thanh Thư công lực hạng gì, nên nghe được rõ ràng từng câu một, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nữ nhân thích khách đằng sau kia hẳn là cũng nghe được..
-Ặc..
Nữ thích khách kia nghe thấy được cũng có chút buồn cười, rất nhanh che miệng lại ..
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, nghĩ thầm ngươi cười sao? Để ta dọa ngươi một chút cũng tốt, thế là liền lớn tiếng hô lên:
-Hai vị thị vệ đại ca….
Quả nhiên khi nghe được hắn kêu gọi thị vệ, nữ nhân kia kiếm lại chống tới một chút, thấp giọng quát nói:
-Ngươi muốn làm cái gì….
Tống Thanh Thư cũng không thèm quan tâm đến nàng, vẫn thản nhiên đứng ở nơi đó, rất nhanh hai tên thị vệ liền chạy lại, vừa cười lấy lòng vừa nhìn qua hắn: -Không biết Hưng công công có dặn dò gì?
"Chẳng lẻ tên thái giám này nghe được lời chúng ta mới vừa nói sao a?" Đang trong lúc hai tên thị vệ thấp thỏm bất an trong lòng, thì Tống Thanh Thư mở miệng nói:
-Nghe các ngươi nói nử nhân thích khách kia rất lợi hại, làm ta có chút sợ hãi, không biết có thể làm phiền hai vị đại ca hộ tiễn ta về nhà được không?
Nghe được hắn muốn nói lại là lý do này, hai tên thị vệ liền thở một hơi dài nhẹ nhõm:
-Không dám … không dám, có thể vì Hưng công công mà cống hiến sức lực, là phúc khí của bọn tiểu nhân…
"Nếu không phải là vì ngươi là kẻ thân tín bên cạnh hoàng hậu nương nương, thì huynh đệ chúng ta đường đường là ngự tiền thị vệ sẽ đối với một tên thái giám khách sáo như vậy sao?" Hai thị vệ tuy ngoài miệng hồ hởi nói như vậy, nhưng trong lòng thì đem tên thái giám này hung hăng mắng một trận Tống Thanh Thư rõ ràng cảm giác được mũi kiếm lại tựa như lúc nào cũng sẽ đâm thủng da thịt, tuy nhiên vẫn không quan tâm:
-Vậy làm phiền hai vị đi ở phía trước mở đường….
Hai thị vệ trong lòng thầm mắng, lại vẫn phải cười ha hả nghe theo lời đi ở phía trước ..
-Ngươi đến cùng muốn giở trò gì đây?
Gặp hai thị vệ đi phía trước, nữ thích khách kia lách mình đi ra sau, hung tợn hỏi hắn.
Tống Thanh Thư nhún vai:
-Tiểu nhân chẳng qua là cảm thấy nếu như làm cách này, thì sẽ càng thêm không có người chú ý tới nữ hiệp..
Nữ thích khách kia trầm mặc, rồi mở miệng nói ra:
-Tốt, ngươi đi trước, ngoài ra ta khuyên ngươi đừng có ý đồ xấu gì, đừng tưởng rằng dựa vào hai tên thị vệ này thì có thể cứu được mạng ngươi, bằng vào võ công của ta, muốn gϊếŧ bọn chúng cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi… -Tiểu nhân biết rồi…
Tống Thanh Thư âm thầm bật cười, hắn sở dĩ lâm thời thay đổi chủ ý, là bởi vì hai tên thị vệ tỏ vẻ thái độ với mình mà phân tích ra, Tiểu Hưng Quốc thân phận e rằng không phải chỉ là một tên tổng quản Y Cục nho nhỏ đơn giản như vậy, có thể cái thân phận này biết đâu tạo dựng được tác dụng không tưởng được, thế là liền muốn tìm hiểu dò tra tên thái giám Tiểu Hưng Quốc này đến tột cùng có cái bí mật gì, mà hắn lại không biết nơi nghỉ ngơi của Tiểu Hưng Quốc là ở nơi nào, cho nên mới linh cơ nhất động mượn nhờ hai tên thị vệ này dẫn đường, dù sao lấy tình huống của hai tên thị vệ vừa rồi đối với Tiểu Hưng Quốc quen thuộc như vậy mà phán đoán, khẳng định là sẽ biết chỗ ở của Tiểu Hưng Quốc.