Nghe được tiếng kêu của thái giám, vì lo lắng đối phương sẽ xông vào, Hoàng Sam nữ tử vội vàng ôm Triệu Phúc Kim rút lại trên giường, Tống Thanh Thư đưa tay phất một cái, thả xuống tấm rèm giường, mang lại mặt nạ Tiểu Hưng Quốc đi ra mở cửa.
-Lại là các ngươi?
Tống Thanh Thư nhìn ngoài cửa chính là hai tên thái giám lần trước tìm đến mình…
-Ôi ….Hưng công công thời gian đã lâu không đến thỉnh an cho cho hoàng hậu nương nương, nên hoàng hậu nương nương lên tiếng truyền, nếu hôm nay tìm không thấy Hưng công công, thì hai huynh đệ chúng ta sẽ cùng đi với công công đến gặp Diêm vương ….
Hai tên thái giám gấp gáp, liền đưa tay lôi kéo Tống Thanh Thư ra bên ngoài sảnh.
-Hai người chờ một chút, ta vào trong cầm ít đồ.
Tống Thanh Thư nói xong không đợi bọn họ cự tuyệt, liền đóng lại đại môn, sau đó vội vàng trở lại trong phòng nói với hai nữ: -Hiện tại hoàng hậu bên kia triệu tại hạ đi qua, nên tại hạ trước qua bên đó ứng phó một chút, để xem có thể hay không thừa cơ tìm hiểu một chút về Tiêu Dao Tán, chính các người ở lại chỗ này hãy cẩn thận.
-Công tử. . . tự mình cũng phải cẩn thận.
Hoàng Sam nữ tử do dự một chút, nhỏ giọng nói ra.
-A, thái dương xuất hiện từ hướng tây rồi sao?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói.
-Hừ….công tử bây giờ liên quan đến những tỷ muội kia có thể thoát ly khổ hải hay không, nên ta quan tâm đến một chút thì như thế nào?
Hoàng Sam nữ tử cả giận nói.
-Yên tâm đi, tại hạ ứng phó những cục diện như thế này thì dễ dàng như trở bàn tay . . . nhắc đến tại hạ mới nhớ tới, y phục này phải thay đổi một chút.
Vừa rồi nhìn thấu vết xe đổ khi Triệu Phúc Kim phát hiện ra, Tống Thanh Thư không dám mặc lại bộ y phục này đi gặp hoàng hậu Bùi Mạn, trời mới biết hoàng hậu có thể phát hiện ra cái gì, dù sao bây giờ trên người của hắn ngoài vị hương phấn của Triệu Phúc Kim, còn có hương khí của Hoàng Sam nữ tử. Tống Thanh Thư cũng không tị hiềm, đứng ngay trước mặt hai nàng đem y phục trên người cởi ra, liền lộ ra một thân hình cân xứng bắp thịt sung mãn, bởi vì nhờ có chân khí tẩm bổ, trên da thịt của hắn phảng phất lưu chuyển một tầng ánh sáng óng ánh.
-Công tử… làm cái gì…
Bên tai truyền đến tiếng nói của Hoàng Sam nữ tử vừa thẹn vừa xấu hổ, Tống Thanh Thư quay đầu lại, thì thấy trên giường hai nàng sắc mặt đỏ bừng, đang nghiêng đầu qua ánh mắt lãng tránh.
-Tại hạ phải thay y phục a, bởi vì cũng không muốn trên thân mang theo hương khí của các người, sơ rằng lát nữa lại bị hoàng hậu nhìn thấu,
Tống Thanh Thư thấy bộ dáng hai nàng quẫn bách, liền cười rộ lên,
- Tại hạ cởi ra không ngại thì thôi, còn các người làm gì mà lại thẹn thùng?"
-Lăn nhanh đi…
Đáp lại hắn là một cái gối đầu theo lửa giận bay ra… -Ha …ha ..
Lưu lại một trận cười dài, Tống Thanh Thư liền quay người rời đi….
Xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, nhìn thấy thân ảnh Tống Thanh Thư cùng hai tên thái giám biến mất từ phía xa, Hoàng Sam nữ tử trở lại bên giường nói với Triệu Phúc Kim:
-Ngũ tỷ, nơi này bình thường thì không có người nào tới, tỷ cứ yên tâm ở chỗ này, muội đi một lát rồi sẽ quay trở lại.
Triệu Phúc Kim thấy được ánh mắt nàng nóng lòng muốn đi, không khỏi sững sờ:
-Muội muốn theo dõi Tống công tử sao?"
-Um..
Hoàng Sam nữ tử gật gật đầu,
-Muội luôn cảm thấy hắn cùng hoàng hậu Kim Quốc kia có mối quan hệ không có đơn giản như vậy, đường đường một hoàng hậu, thường xuyên cứ đêm khuya tìm một tên thái giám, khẳng định có cái bí mật gì mà không thể cho ai biết.
Triệu Phúc Kim mặt lộ vẻ vẻ do dự: -Ta cảm thấy Tống công tử là người tốt, hắn sẽ không làm cái gì gây bất lợi cho chúng ta đâu…
- Ngũ tỷ… tỷ biết được hắn bao lâu, mà làm sao tỷ đã nói giúp thay cho hắn, chẳng lẽ trước đó tại Thu Hương lâu hai người đã… . .
Hoàng Sam nữ tử giữ chặt cánh tay Triệu Phúc Kim, cố ý trêu ghẹo nói.
Triệu Phúc Kim duỗi ra ngón tay hung hăng dí tại trên trán nàng điểm một cái:
-Khó trách Tống công tử luôn trêu ghẹo ngươi, bên trong đầu của muội đến tột cùng là suy nghĩ cái gì a, ta chỉ là lo lắng ngươi sẽ làm hư đại sự của Tống công tử mà thôi…
-Yên tâm đi Ngũ tỷ, muội chỉ là đi theo ở phía sau xa xa, sẽ không quấy rầy hắn đâu.
Hoàng Sam nữ tử sợ Triệu Phúc Kim không đồng ý, vội hướng phía ngoài phóng đi, vừa nói,
-Ngũ tỷ cẩn thận chút a, muội rất nhanh quay trở về. Nhìn thấy muội muội trong nháy mắt biến mất ở ngoài cửa, Triệu Phúc Kim lắc đầu, đồng thời âm thầm thở dài một hơi: “ Ta nếu có bản sự giống như nàng sẽ đi tới đi lui thì tốt dõi thì hay biết bao a….”
…………………………………………………………………………………..
Tống Thanh Thư đi theo hai tên thái giám xoay trái rẽ phải, ngoài điện Thái Hòa thị vệ lúc này đề phòng nghiêm mật rất lợi hại, tuy nhiên những tên thị vệ kia khi nhìn thấy ba người bọn họ, phảng phất nhìn thấy không khí, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, liền cứ thế để bọn hắn đi qua.
"Hoàng hậu Bùi Mạn này quả nhiên có bản lĩnh." Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, vốn cho rằng xáy ra sự tình lần trước, Ngụy Vương đã khống chế được thị vệ Thái Hòa điện, không ngờ nhanh như vậy, Bùi Mạn đã hóa giải một số người bên trong, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đủ để cho chuyện Ngụy Vương bố trí người trở thành công dã tràng. Tiến vào trong Thái Hòa điện, hai tên thái giám liền lui ra, Tống Thanh Thư quen thuộc đi vào, rất nhanh liền nghe được thanh âm lười biếng của hoàng hậu Bùi Mạn:
-Tiểu Hưng tử, Bản cung lần trước đã nói sao với ngươi?
Đến rồi, đây là hưng sư vấn tội!
Tống Thanh Thư trong lòng hiểu rỏ, nhưng ngoài miệng lại giả bộ như ủy khuất:
-Nô tài nhớ kỹ lời nương nương dạy bảo, cách ba ngày đều liền âm thầm tới đây, nhưng lúc ấy ngoài điện Thái Hòa tất cả đều là thị vệ lạ mặt, nô tài lo lắng bị bọn họ kiểm tra làm hỏng đại sự của nương nương, cho nên không dám vào tới.
-Hừ, quả thật đã xảy ra một ít chuyện tại điện Thái Hòa, chứ ngươi tên nô tài này mà dám lỡ hẹn, thì bản cung đã sớm phái người chặt đầu ngươi rồi…
Hoàng hậu Bùi Mạn thanh âm bên trong đều là sát khí. Tống Thanh Thư nghe được lông mày cau chặt, trước đó đã nghe Triệu Phúc Kim kể về năm xưa các nữ nhân Tống Quốc bị bắt làm tù binh gặp phải tao ngộ bi thảm, hắn vốn đối với người Kim tàn bạo nổi lên cơn giận dữ, bây giờ lại bị hoàng hậu Kim Quốc cứ mỗi câu đều gọi hắn là nô tài, hắn cảm thấy mình sắp có chút không khống chế nổi tâm tình.
-Tuy nhiên ngươi cũng là người cơ linh, chứ nếu cứ đâm đầu đến, nhỡ lọt vào trong tay những tên thị vệ kia, thì đối với bản cung đúng là có chút phiền phức,
Hoàng hậu Bùi Mạn cười khanh khách, vẫy tay đối với hắn,
-Đến đây ngồi vào bên cạnh bản cung, xem tiểu tử ngươi cơ linh phân thượng đến mức nào, rồi bản cung sẽ thưởng cho ngươi mấy quả bồ đào, trước đó những lễ nghi bản cung chỉ bảo ngươi đã luyện tập được như thế nào rồi? Hoàng hậu Bùi Mạn người khoác một cái áo choàng tơ lụa rộng rãi, thoải mái nằm nghiêng ở trên giường, một bên vừa nói vừa khẽ nhẹ cắn lấy quả nho mọng nước.
Chẳng qua các bộ lễ nghi lời nói và việc làm mỗi ngày hoàng đế cần phải chú ý ,đến mà hoàng hậu dạy, thì đối với hắn đã quá quen thuộc..
-Nô tài đã thuộc lòng.
Ngồi tại trên giường hoàng hậu, nhìn lấy bên cạnh xiêm y lộ ra mảng lớn tuyết da thịt trắng, Tống Thanh Thư cười khổ, hoàng hậu thật đúng là không có xem mình là nam nhân a.
Hoàng hậu Bùi Mạn nở nụ cười xinh đẹp, hiển nhiên rất hài lòng câu trả lời này, nàng ngồi thẳng người đem hai tay câu đến trên cổ Tống Thanh Thư, từ phía sau dựa người đến bên hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai:
-Hôm nay bản cung sẽ cho ngươi nếm một chút cảm giác làm hoàng đế.