Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 798: Chịu đựng chọn lựa



CHƯƠNG 798: CHỊU ĐỰNG CHỌN LỰA.

- Chỉ phúc vi hôn? Ai chỉ phúc thì tự mình gả đi, dù sao con cũng mặc kệ!

Cô nương nghe được lời nói của phụ thân càng là phẫn nộ, tức giận liền cầm bình sứ trong tay ném qua.

Trung niên nam nhân trong lòng căng thẳng, một cái bay vọt tới chụp lấy bình sứ Cảnh Thái Lam đang rơi xuống đất, thở một hơi dài nhẹ nhõm:

-May mắn ….may mắn!

Cô nương thấy thế dậm chân một cái, lại chạy tới nắm lên mộtbức tranh liền muốn xé, trung niên nam nhân hét lớn:

-Đừng …đừng g, có chuyện gì từ từ nói, đây chính là bút tích của Phạm Khoan- Bắc Tống trong bức Tuyết Cảnh Hàn Lâm Đồ…. phụ thân thật vất vả mới thuyết phục với người tac mới có được.

-Vậy thì tốt, vậy nếu phụ thân không đáp ứng, con lập tức liền xé bức họa này, phụ thân có tin hay không?
Cô nương thở phì phò làm bộ muốn xé.

Hai phụ tử này chính là Bồ Sát A Hổ Đặc cùng với Bồ Sát Thu Thảo, nhìn thấy động tác của nữ nhi, Bồ Sát A Hổ Đặc mồ hôi lạnh lập tức liền đổ ra, hoảng hốt nói vội:

-Dừng lại…ngươi cũng biết phụ thân từ trước đến nay vốn có lời hứa ngàn vàng, bây giờ Triệu Vương sớm đã qua đời, Hoàn Nhan Khang cũng chết tha hương, hiện tại nhất hệ của Triệu Vương đã xuống dốc, nếu như lúc này phụ thân hủy bỏ hôn ước, ngoại nhân nhìn vào sẽ nói chúng ta như thế nào? Bọn họ sẽ cho là Bồ Sát thế gia đều là kẻ a dua, khi nhất hệ của Triệu Vương sang chói như ánh thái dương giữa trưa thì qua làm thân, bây giờ bọn họ xuống dốc, chúng ta lại hồi hôn, làm thế chúng ta sẽ bị người chế giễu coi thường.

Bồ Sát Thu Thảo mặt lộ vẻ do dự, nhưng vẫn giương cổ lên:
-Con mặc kệ, đây là sự tình của phụ thân, dù sao con cũng sẽ không gả cho một người tàn phế.

Bồ Sát A Hổ Đặc cuống quít khoát tay:

-Thảo nhi hãy nghe phụ thân nói, Dương Quá kia thì phụ thân cũng đã gặp qua, hắn tuy bị đoạn một cánh tay, nhưng tuyệt đúng là một bậc kỳ tài, võ công của hắn phi thường cao, nghe nói tại trong võ lâm Trung Nguyên tiếng tăm rất là lừng lẫy ."

-Hừ, dáng dấp chỉ là một người tàn phế thì mà là bậc kỳ tài cái gì? Nếu hắn võ công thật sự có cao như vậy, thì sẽ không bị người chém đứt một cánh tay.

Cô nương nhịn không được kiều hừ một tiếng.

-Ách, nghe nói hắn sở dĩ bị đoạn một cánh tay là có ẩn tình khác, tuy nhiên cụ thể vì sao thì ta cũng không rõ lắm. . .

Bồ Sát A Hổ Đặc nhướng mày, lâm vào trầm tư.

-Hừ, nếu như phụ thân tìm không ra được lý do để con phục, thì bản cô nương sẽ xé bức tranh này a!
Bồ Sát Thu Thảo lần nữa cầm lấy bức họa, lại làm bộ muốn xé.

-Khoan… khoan ..

Bồ Sát A Hổ Đặc trong đầu linh quang lóe lên:

- Như vậy đi, hôm nay là yến hội lễ thành nhân của ngươi, phụ thân mời những nhân vật tiếng tăm trong kinh thành tới, đến thời điểm đó Dương Quá cũng tới, đến lúc đó ngươi len lén liếc nhìn qua hắn một chút, nếu không hài lòng, phụ thân cũng không bỏ qua cái mặt mo này, sẽ giúp ngươi đem vụ hôn nhân này lui, như vậy có được hay không?"

-Dạng này còn tạm được.

Cô nương kiều hừ một tiếng, rốt cục thả ra trong tay bức danh họa của Phạm Khoan ra, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “ Đến lúc đó cho dù là họ Dương anh tuấn đến kinh thiên động địa thì ta cũng sẽ nói với phụ thân không hài lòng, thật ra thì ta không tin, một nam nhân chỉ có một tay, lại có mị lực lớn để cho ta vừa liếc nhìn thì liền yêu thương hắn?
………………………………………………………………………………….

Còn Tống Thanh Thư trong lúc này đang vui vẻ nhìn lấy trên danh nghĩa vị thê tử khuynh quốc khuynh thành kia, làm Ca Bích phải lên tiếng:

-Làm gì nhìn muội như vậy chứ?

-Ta đang kỳ quái lời vừa rồi muội nói, chẳng lẽ muội thật sự không tức giận sao?

Tống Thanh Thư cười hắc hắc hỏi.

-Hừ, đương nhiên là có tức giận,

Ca Bích cố ý lộ ra bộ dáng tức giận, nhưng rồi rất nhanh cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng noãn,

-Bất quá tuy muội tức giận, thế nhưng muội lại không ngốc, Trọng Tiết kia rõ ràng là muốn lợi dụng muội làm vũ khí, muội như thế nào lại nhảy vào cái hố mà nàng thiết lập sẵn..

Tống Thanh Thư lộ vẻ kỳ dị:

-Không nghĩ tới phu nhân lại thông tuệ như thế. . .

- Có phải huynh nói quanh co lòng vòng là ám chỉ muội lâu nay là kẻ ngốc?
Ca Bích cắn môi, hung hăng nguýt hắn một cái.

-Dĩ nhiên không phải, đây là từ đáy lòng ca ngợi mà…

Tống Thanh Thư cười nói.

"Hừ, coi như bỏ qua,

Ca Bích đột nhiên đôi mi thanh tú nhăn lại,

-Chỉ bất quá Trọng Tiết này tại sao lại phải cố ý nhằm vào huynh vậy, hay là huynh đã đắc tội với nàng?"

Tống Thanh Thư phiền muộn:

-Ta cũng chính đang thấy kỳ quái đây, trước giờ ta đều chưa gặp nàng.

Nói xong, hắn liền biết đã hỏng, may mắn là Ca Bích đang suy nghĩ vấn đề, nên không có thấy được sơ hở gì của hắn.

-Chẳng lẽ huynh…. khi dễ qua mẫu thân của nàng?

Ca Bích đột nhiên nghi ngờ nhìn Tống Thanh Thư,

- Mẫu thân của nàng là góa phụ, những năm gần đây chịu khổ không ít, nghe rất nhiều nam nhân có chủ ý với mẫu thân nàng, Trọng Tiết hận nhất loại chuyện như thế này.

-Làm sao có thể như vậy chứ!
Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại, không nghĩ tới Ca Bích não động thế mà lại nghĩ tới như thế, mẫu thân của Trọng Tiết thì hắn chỉ là nghe qua mà thôi, mặt mũi như thế nào thì hắn cũng chưa từng thấy được..

-Ừ.. cũng không có khả năng này.

Ca Bích cũng chỉ là một câu nói đùa, về phương diện này nàng vẫn là tín nhiệm trượng phu mình,

-Thôi không nghĩ tới nữa, có lẽ chẳng qua là Trọng Tiết kia hôm nay tâm tình không tốt a.

Tống Thanh Thư trong đầu lại không ngừng hiện ra ánh mắt linh động của Trọng Tiết, cái ánh mắt này mình tuyệt đối ở nơi nào đã gặp qua, thế nhưng là đến tột cùng ở nơi nào đây?

-À…, quên hỏi về chuyện mỹ nhân đệ nhất thanh lâu kia, nàng có phải là rất đẹp phải không a?

Ca Bích đột nhiên cười như không cười nhìn qua hắn.

-Nàng thật đúng là rất xinh đẹp,
Chú ý tới sắc mặt Ca Bích biến hóa, Tống Thanh Thư vội bổ sung nói,

-Tuy nhiên so với phu nhân thì vẫn là kém xa.

-Hừ..chỉ biết hống muội vui vẻ.

Ca Bích biết rõ trượng phu chỉ là lời nói dễ nghe bên ngoài, cho nên trong lòng nàng vẫn là buồn phiền.

-Huống chi về sau xuất hiện ra một thích khách, đã cứu đi mỹ nhân đệ nhất này, ta cùng nàng cái gì cũng chưa có phát sinh.

-Vậy huynh có bị thương hay không?

Nghe được hắn gặp phải thích khách, sắc mặt Ca Bích rốt cục biến, vội vàng lôi kéo hắn nhiền từ trên xuống dưới.

-Nếu ta bị thụ thương, thì tối hôm qua không phải là thân thể đã bị muội dập nát hết rồi sao?

Tống Thanh Thư đột nhiên một mặt ái muội nhìn Ca Bích.

-Um…

Ca Bích la lên một tiếng, hai gò má nhất thời diễm như hoa đào, tối hôm qua hắn cường tráng như một con trâu cày cấy không biết mệt mỏi, nào có bộ dáng gì thụ thương đâu.
Hai người trong lúc đang liếc mắt đưa tình, thì lại có hạ nhân vào hông báo, sử giả Hải Lăng Vương- Hoàn Nhan Lượng đến cầu kiến.

-Hắn tìm huynh để làm gì nữa đây?

Không biết vì cái gì, Ca Bích trong vô thức lại thấy Hoàn Nhan Lượng đáng ghét.

-Không biết.

Tống Thanh Thư lắc đầu, liền bảo hạ nhân cho người sứ giả kia tiến đến, lúc này mới biết Hoàn Nhan Lượng mời hắn qua phủ một chuyến, chẳng qua là bởi vì chuyện đêm qua xảy ra, nên muốn an ủi cho hắn một chút.

"Đừng nói là Hoàn Nhan Lượng sẽ còn nhớ rõ lời hứa muốn đem cơ thϊếp trong phủ tùy tiện để cho ta chọn lựa chứ." Tống Thanh Thư một mặt cổ quái, hắn đương nhiên biết rõ đối phương mục đích là vì Ca Bích, chẳng qua hiện nay hắn ở trong tối, đối phương ở ngoài sáng, nên hắn có lòng tin tuyệt đối để cho Hoàn Nhan Lượng ăn trộm gà bất thành, lại còn mất cả nắm gạo.
-Muội sẽ cùng đi với huynh…

Tống Thanh Thư đang trong thời khắc trầm tư, Ca Bích đột nhiên mở miệng nói.