Tống Thanh Thư cau mày nói, cũng không phải hắn lo lắng Ca Bích làm hỏng chuyện tốt của hắn, mà chính là không muốn Ca Bích tiếp xúc Hoàn Nhan Lượng, rõ ràng là Hoàn Nhan Lượng có ý xấu với Ca Bích, tuy Tống Thanh Thư hoàn toàn chắc chắn sẽ bảo hộ được Ca Bích, nhưng hắn vẫn không muốn để cho nữ nhân mình đối mặt với mạo hiểm.
-Hoàn Nhan Lượng dù sao đối với phu quân có ân cứu mạng, lúc đầu muội định để cho sức khỏe huynh tốt hơn một chút thò phu phụ chúng ta cùng đến nhà hắn cảm tạ, chỉ tiếc về sau giữa chúng ta náo mâu thuẫn, chuyện này đến bây giờ cũng nên đi qua bái phỏng hắn một chút, nếu không thì cũng quá thất lễ.
Ca Bích ôn nhu đáp, nàng mặc dù không thích Hoàn Nhan Lượng, tuy nhiên lại càng quan tâm đến thể diện thế gia, trượng phu những năm qua con đường làm quan không thuận, duyên cớ là cũng vì bởi vì mình, cho nên đắc tội quá nhiều người, bây giờ không cần thiết lại đắc tội với một Hải Lăng Vương, nếu như có thừa cơ cùng đối phương tạo nên mối quan hệ, nói không chừng đối vơi trượng phu về sau con đường làm quan cũng có chỗ trợ giúp. Ca Bích nói hợp tình hợp lý, Tống Thanh Thư không có lý do gì cự tuyệt, lại thêm có màng theo Ca Bích, Hoàn Nhan Lượng cũng không đến mức một mực nhét nữ nhân vương phủ cho hắn..
Tống Thanh Thư không phải là thánh nhân, Hoàn Nhan Lượng rắp tâm không tốt, hắn cũng muốn cho đối phương ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, nếu là vào thời điểm khác hắn cũng vui vẻ nhận lấy cơ thϊếp của Hoàn Nhan Lượng, chỉ là bất quá tối hôm qua hắn liên tục hai trận đại chiến với hoàng hậu Bùi Mạn và Ca Bích, bây giờ đến đến Hải Lăng Vương phủ lêu lổng thêm một lần nữa, cho dù hắn là chày sắt cũng bị mài thành tú hoa châm.
Hai người thương lượng một chút, rồi liền xuất phát mang theo lễ vật hướng đến Hải Lăng Vương phủ, phủ đệ quan to quyền quý của Kim Quốc đều tập trung ở một khu vực, Đường Quát phủ cách Hải Lăng Vương phủ cách mấy con phố, chẳng qua là bởi vì nhà cửa phân bố quá dày đặc, chứ nếu đi thẳng tắp thì cũng chẳng có bao xa. Khi bọn họ đến Hải Lăng Vương phủ, xuyên thấu qua cửa sổ xe ngựa thì nhìn thấy Hoàn Nhan Lượng đã đứng chờ từ sớm ở cửa chính, Tống Thanh Thư từ xa xa nhìn tới, thấy đứng bên cạnh Hoàn Nhan Lượng là một vị phu nhân thanh nhã xuất sắc, nhìn qua thì hẳn là Hải Lăng vương phi Đồ Đan Tĩnh.
Tống Thanh Thư trước kia nghe được Đường phu nhân nói qua vị Hải Lăng vương phi này, nói là Đồ Đan Tĩnh cùng Hoàn Nhan Lượng cấu kết với nhau làm việc xấu, đã thiết lập ván cục để Đường phu nhân vào bẫy, vốn hắn tưởng rằng vị Hải Lăng vương phi tâm cơ thâm trầm này sẽ có một tướng mạo sắc bén hung dữ, chẳng qua bây giờ thì thấy nàng đang mặc một bộ xiêm y mềm mại màu xanh nhạt, tư thái cân xứng ôn nhu động lòng người, kiều nhan bạch ngọc không tỳ vết, nàng xinh đẹp xuất trần như nước trong veo, cùng với trên người nàng mỗi một phân, mỗi một tấc, đều hoàn toàn mang theo thành thục tao nhã hòa với khí chất tao nhã, hình thành một loại mỹ diệu hấp dẫn, đủ để hấp dẫn khiến cho đại đa số nam nhân đều muốn phạm tội, làm cho Tống Thanh Thư không khỏi có chút kỳ quái. "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nữ nhân tâm như xà hạt thường thường bề ngoài đều có một bộ vô hại. . ." Tống Thanh Thư âm thầm cảnh giác, tự nhủ trong lòng mình ngàn vạn lần không thể để cho bề ngoài nữ nhân này làm cho tê dại.
Trước kia Tống Thanh Thư còn có chút kỳ quái, Đường phu nhân xuất từ Đường Quát thế gia là một trong tam đại thế gia của Kim Quốc, vì sao lại bị Hoàn Nhan Lượng khi dễ mà chỉ có thể yên lặng chịu đựng, sau khi ở kinh thành một đoạn thời gian qua đi, hắn rốt cuộc minh bạch trong đó huyền bí, bây giờ Đường Quát gia tộc, trên danh nghĩa vẫn là một trong tam đại thế gia, nhưng sớm đã mặt trời lặn cuối chân núi rồi.
Một nguyên nhân rất lớn cũng là do Đường Quát Biện cưới đệ nhất mỹ nhân Ca Bích Kim Quốc, gây nên bên trong tất cả nam nhân của đám vương tôn công tử công phẫn, mọi người dần dần xa lánh hắn, Đường Quát Biện cũng không phải là loại ngươi luồn cúi, cho nên con đường làm quan một mực không có cái gì khởi sắc, ở trong quan trường bước đi liên tục gặp khó khăn, bởi vì vậy hắn bị người trong Đường Quát gia tộc không thích, trong nội bộ tuy không tính là sụp đổ, nhưng cũng là cuồn cuộn sóng ngầm lục đục. Cho nên cũng trách không được Đường phu nhân tứ cố vô thân, trước đó Đường Quát Biện nam hạ mở ra, vẫn là nhờ có Hoàn Nhan Bình vận dụng quan hệ của mình để cho Đường Quát Biện có một cơ hội lập công, dùng để ngày sau tấn thăng chi dụng, ai ngờ công không có lập thành, ngược lại còn bị chết tha hương.
Tống Thanh Thư đang cảm khái, thì trong mũi truyền đến một mùi thơm thanh nhã, thân thể mềm mại Ca Bích dựa vào:
-Phu quân, địa vị của Hải Lăng Vương hôm nay quyền thế hơn xa chúng ta, vậy mà hắn lại làm ra một bộ nhiệt tình như thế, người Hán có câu nói gọi là “ Vô sự hiến ân, cần phi gian tức đạo '’ phu quân phải hết sức cẩn thận.
-Ừm, ta sẽ cẩn thận.
Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán Đường Quát Biện, hắn có vị kiều thê như thế này thật sự là huệ chất lan tâm, thực ra hắn biết rõ Hoàn Nhan Lượng vì cái gì mà đối với mình nhiệt tình như vậy, chỉ sợ phía sau mục đích vẫn là tại trên thân Ca Bích, chỉ là những lời này cũng không cần phải nói cho Ca Bích biết, miễn tăng thêm phiền não cho nàng. -Quả nhiên là khách quý đã đến a, công chúa, Đường Quát huynh, ta đã đợi từ lâu.
Hai người xuống xe ngựa, Hoàn Nhan Lượng nhiệt tình vui vẻ đến chào đón.
-Chào Hải Lăng vương huynh, Vương Tẩu.
Ca Bích nở nụ cười xinh đẹp, khom người thi lễ.
-Mau đứng dậy, đều là người một nhà làm gì mà khách sáo như vậy.
Hoàn Nhan Lượng gấp vội vươn tay ra đến muốn đỡ nàng, tuy nhiên Ca Bích lại thẳng người lên trước, khiến cho hai tay của Hoàn Nhan Lượng đỡ vào khoảng không.
Hoàn Nhan Lượng sắc mặt bất biến, hai tay rất tự nhiên thuận thế buông xuống qua, nhìn không ra có gì lúng túng, tuy Tống Thanh Thư thờ ơ, nhưng đối với tâm tư của Hoàn Nhan Lượng thì lại quá là rõ ràng.
-Vương huynh trước đó đã cứu tánh mạng Oát Cốt Lạt nhà chúng ta, đúng ra ân cứu mạng phu phụ chúng ta phải sớm tới đáp tạ, nhưng bởi vì đoạn thời gian trước, Oát Cốt Lạt vị trọng thương chưa lành, mong rằng vương huynh thứ lỗi. Ca Bích ra hiệu ánh mắt, một bên hạ nhân liền đưa tới lễ vật đã chuẩn bị trước đó, để biểu hiện thành ý hai người, nàng không có mượn ta hạ nhân dâng lên, mà chính là tự tay cùng Tống Thanh Thư bưng lấy lễ vật đưa đến trước mặt phu phụ Hoàn Nhan Lượng.
-Ca Bích muội quá khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, đâu cần phải dùng chi lễ đây.
Hoàn Nhan Lượng vừa cười ha hả, vừa đưa tay đón lấy lễ vật trong tay nàng.
Ca Bích nao nao, dựa theo lễ pháp vốn phải là Hải Lăng vương phi đón nhận lễ vật trong tay nàng mới đúng, Hoàn Nhan Lượng lại trực tiếp nhận thì khó tránh khỏi có chút nam nữ thụ thụ bất thâ, bất quá khoảng cách của hai người tương đối gần, Hoàn Nhan Lượng thuận tay đón nhận cũng tìm không ra cách gì để mà nói được
Tống Thanh Thư thấy thế nhướng mày, đang định qua thay Ca Bích giải vây, thì thấy Ca Bích đã đem lễ vật đưa cho Hoàn Nhan Lượng, một đôi tay trắng như tuyết rất là thành thạo rút nhanh về đến, căn bản không có lưu lại đối phương một chút cơ hội nào chạm vào tay mình. Tống Thanh Thư kinh ngạc, rồi rất nhanh liền kịp phản ứng, Ca Bích thân là đệ nhất mỹ nhân nhi Kim Quốc, trước kia chắn chắn không thiếu ong bướm vây quanh, những kẻ này này dùng thủ đoạn muốn chiếm tiện nghi, nàng đã quen ứng phó nhiều lần thuận buồm xuôi gió, cho nên lần này mới khiến cho lão hồ ly Hoàn Nhan Lượng phải mấy lần vồ hụt kinh ngạc.
Tuy Ca Bích thông minh không có bị Hoàn Nhan Lượng chiếm tiện nghi là một chuyện, nhưng tràng tử này thì Tống Thanh Thư phải tìm cách lấy trở về, lúc này Hoàn Nhan Lượng đang xoắn xuýt với Ca Bích, Tống Thanh Thư linh cơ nhất động, bắt chước cầm lễ vật trong tay hướng đến Hải Lăng vương phi đưa tới:
-Chút ít lòng thành, mong vương phi đừng từ chối.
Đối phương hai tay bên dưới đỡ lấy lễ vật đưa qua, nhưng đầu ngón tay lại khẽ chạm tới trước ngực nàng, lạ kỳ là rất chuẩn xác, thoáng cái Hải Lăng vương phi liền có cảm giác là đầu ngón tay của hắn khều nhẹ đúng lên trên hai đầu núʍ ѵú của mình dù cách qua cái yếm cùng làn tơ lụa xiêm y, vô thức nàng lui lại nửa bước, liếc nhìn Tống Thanh Thư một chút, thấy ánh mắt hắn thanh tịnh, không giống như là cố tình, nên liền cũng không có cho là chuyện đáng kể, khuôn mặt trắng nõn tú lệ gượng cười: -Phò mã khách sáo….
Chỉ bất quá sắc mặt nàng rất nhanh đại biến, bởi vì lúc nàng đưa tay đón nhận lễ vật, thời điểm đó Tống Thanh Thư mượn lễ vật che chắn, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay tay nhỏ của nàng.