-Xin hỏi Vương gia, như thế nào mới có thể trở thật sự thành người một nhà?
Tống Thanh Thư nhếch miệng lên, cái đuôi hồ ly của Hoàn Nhan Lượng rốt cục đã lộ ra.
-Bổn vương cần Đường Quát huynh tham gia vào một cái vòng tròn.
Hoàn Nhan Lượng thanh âm bên trong có mấy phần ý vị khó tả.
-Không biết Vương gia muốn tham gia vòng tròn như thế nào đây?
Tống Thanh Thư hỏi nhưng trong lòng cười lạnh.
Hoàn Nhan Lượng cười cười cũng không trả lời, mà chính là đứng lên hướng đến phía trong hoa viên nhìn lại, Tống Thanh Thư theo ánh mắt hắn nhìn lại, nhìn thấy Ca Bích đang thản nhiên cười nói cùng với Hải Lăng vương phi, khuôn mặt nhất thời trầm xuống.
Gặp hắn không có nói gì thêm, Hoàn Nhan Lượng trong lòng vui vẻ, phản ứng Đường Quát Biện này nói rõ việc này có hi vọng. -Đường Quát huynh, ngươi cũng đừng tưởng rằng bổn vương ham mê sắc đẹp, chỉ vì Ca Bích là muội muội của đương kim Hoàng thượng, mà chuyện ta sắp nói cùng ngươi thì tuyệt đối không thể để lọt vào tai của Hoàng thượng được, để bảo đảm bí mật không bị tiết lộ, nên đành phải ra hạ sách này, chỉ có như thế, chúng ta mới có thể bảo đảm ngươi sẽ không phản bội chúng ta khi đã cùng chúng ta chung một chiếc thuyền.
Hoàn Nhan Lượng thành khẩn giải thích nói.
-Dạng cùng chung trên một chiếc thuyền như thế này, xin tha thứ ta không muốn lên.
Tống Thanh Thư bỗng nhiên đứng dậy, làm như muốn rời đi.
Hoàn Nhan Lượng như Lã Vọng buông cần câu, chậm rãi nói:
-Đường Quát huynh, ngươi tựa hồ đối với Vương phi của bổn vương cũng rất có hảo cảm?
Tống Thanh Thư quả nhiên thân hình dừng lại: -Vương gia có ý tứ gì?"
Hoàn Nhan Lượng đi đến bên cạnh hắn nói ra:
-Bổn vương biết để cho Đường Quát huynh bỗng dưng hi sinh Ca Bích thì rất khó, như vầy đi, vì muốn biểu lộ thành ý của bổn vương. . .
Hắn ngừng dừng lại một chút, sau đó tiến đến bên tai Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói:
-Bổn vương có thể dùng Vương phi cùng ngươi trao đổi Ca Bích."
Cuối cùng là Hoàn Nhan Lượng vẫn đưa ra cái loại yêu cầu tìm đường chết này!
Tống Thanh Thư bùi ngùi, Hoàn Nhan Lượng này đúng thực là hảo thủ sắc ma, ngươi đã muốn tìm chết, vậy thì ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là tiền mất tật mang.
Thấy Tống Thanh Thư đứng bất động, Hoàn Nhan Lượng hoàn toàn yên tâm, cho rằng Đường Quát Biện đã động tâm, tuy nhiên vẫn phải tăng thêm mồi lửa mới được:
-Đồ Đan Tĩnh tuy mỹ mạo không bằng Ca Bích, nhưng cũng là mỹ nhân nổi danh trong kinh thành, với lại nàng thân là Vương phi của bổn vương, luận thân phận, luận địa vị, ngươi tuyệt đối không có gì là thiệt thòi. Tống Thanh Thư theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Đồ Đan Tĩnh thanh tú cao nhã, trên thân lại có khí chất ung dung hoa quý của vương phi, thật đúng cũng là một nữ nhân cực phẩm.
-Nhưng Ca Bích chưa hẳn là nguyện ý.
Tống Thanh Thư nuốt nước miếng, cố ý làm như khàn giọng không chịu nổi, tựa như trong lòng làm ra quyết định cực kỳ gian nan, nhưng trong lòng cười thầm, hắn đương nhiên sẽ không hi sinh Ca Bích, tuy nhiên để Hoàn Nhan Lượng đem thê tử mình bồi ra, thì hắn vẫn là vô cùng có hứng thú.
“ Đã thành!” Hoàn Nhan Lượng mừng rỡ trong lòng, vội nói:
-Đường Quát huynh có chỗ không biết, ngươi hoàn toàn có thể không cần nói cho nàng biết, sau khi chuyện này thành công, chỉ có hai người chúng ta biết đến mà thôi, dạng này há không tốt hơn sao? Đến lúc đó ngươi cũng không cần phải tìm cách giải quyết hậu quả, cũng không cần áy náy khi đối diện bị nàng chất vấn, bổn vương cũng sẽ không quấy rầy phu phụ các ngươi sinh hoạt bình thường, tình cảm của các ngươi hoàn toàn có thể vẫn bình thường giống như trước đây.. -Vậy làm sao có thể làm được?
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, điều này hắn thật đúng là không rõ lắm.
Hoàn Nhan Lượng quỷ dị cười lên, tiến đến bên cạnh hắn thấp giọng nói:
-Phương pháp thì có rất nhiều, dùng thuốc là biện pháp đơn giản nhất; nhưng chẳng qua nếu như vì truy cầu mà dùng đến thuốc thôi tình dược, thì không có sảng khoái, còn có một biện pháp khác, ví như trước đó để cho nàng ở tại trong một gian phóng tối đen, hai chúng ta cùng lúc đứng ở ngoài cửa, sau đó ngươi vào trong phòng cùng nàng bắt đầu vuốt ve, đến khi nàng hứng thú thì ta nhẹ nhàng đi vào, lúc đó ở trong bóng tối, nàng đang mê muội nên nhìn thấy không rõ hình dạng, ngươi tìm cách lui ra, nàng trong vô thức liền coi ta là thành ngươi, sự tình còn lại thì là nước chảy thành sông. . .
Tống Thanh Thư nghe được cũng phải tắc lưỡi với Hoàn Nhan Lượng này. -Ta cảm thấy cái phương pháp sau có nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.
Tống Thanh Thư cũng quỷ dị cười, nếu ngươi muốn chơi, thì ta sẽ chơi lớn, chơi cho ngươi phải sợ đến già.
-Được…ta cũng cảm thấy như vậy.
Hoàn Nhan Lượng cười hắc hắc, chợt ý thức được có chút hạ thấp dáng vẻ của một Vương gia, vội vàng nghiêm trang nói,
- Chuyện này dù sao không thế nào để lộ ra, đến lúc đó chỉ có ngươi biết ta biết là được..
-Đây là đương nhiên.
Tống Thanh Thư biết Hoàn Nhan Lượng nói là lời thật, Ca Bích thân là công chúa, là muội muội của đương kim Hoàng đế; Đồ Đan Tĩnh là bảo bối nữ nhi của chi trưởng Đồ Đan gia tộc, bây giờ thân là Vương phi tôn quý, mặc kệ là nữ nhân bên nào biết được chuyện này mà gây náo đứng lên, đều sẽ gây ra một sự tình đau đầu khó cứu vãn được Hoàn Nhan Lượng tới ôm đầu vai hắn, thân thiết nói ra:
- Chúng ta đã đạt thành nhất trí, thì sau này có thể xem như là người một nhà, hiện tại tuy có rất nhiều chuyện quan trọng chưa thể nói, cùng ngươi, nhưng cũng có thể cho ngươi hiểu thấu một chút hướng gió.
Tống Thanh Thư rất muốn hiểu được dự định của Hoàn Nhan Lượng, cho nên mới cùng hắn lá mặt lá trái, nghe vậy liền vểnh tai.
-Đường Quát huynh, bây giờ thân thể hoàng thượng càng ngày càng suy yếu, lời nói đại bất kính, cũng không biết nay mai sẽ có chuyện phát sinh,
Hoàn Nhan Lượng cười lên,
-Đường Quát huynh lần trước nam hạ, chỉ sợ là có tâm tư tìm kiếm lấy công lao phải không?
Tống Thanh Thư gật đầu, cười khổ nói:
-Đáng tiếc là sắp thành lại bại, Quách Tĩnh được cứu đi, ta cũng bị bắt làm tù binh, công lao đã không có kiếm được, lại còn làm cho dính đầy bụi đất. Hoàn Nhan Lượng vỗ vai hắn:
-Đường Quát huynh cũng không cần quá mức để ở trong lòng, chút chuyện nhỏ như vậy không cần cũng được, ngươi biết trên đời này công lao lớn nhất là cái gì không?
Tống Thanh Thư không hiểu ra sao:
-Là cái gì?"
Hoàn Nhan Lượng thần bí lại gần, phun ra bốn chữ:
-Tòng long chi công! ( Theo rồng lập công )
Tống Thanh Thư biến sắc, Hoàn Nhan Lượng quả nhiên có tính toán quá lớn!
-Tuy nhiên phần công lao này có thể dễ để kiếm được,
Hoàn Nhan Lượng tiếp tục nói,
-So với dệt hoa thêu gấm mà nói, trên đời này tất cả mọi người càng coi trọng đưa than sưởi khi trời có tuyết, mà thượng vị thì rất chán ghét dây leo đầu tường, cho nên cái chỗ đứng này phải tìm sớm, mà nhất định phải chọn lựa cho đúng, thì mới có thể ôm lấy cái công lao thiên đại này. -Nhưng đương kim Hoàng thượng không phải là đã co một nhi tử duy nhất là Ngụy Vương sao?"
Tống Thanh Thư không hiểu hỏi.
-Có khả năng chưa chắc là Hoàng thượng chính thức sắc lập Ngụy vương làm Thái tử a,
Hoàn Nhan Lượng cười như không cười nói một câu,
-Với lại Đường Quát huynh, chẳng lẽ ngươi quên câu chuyện ngày xưa Thái tổ truyền vị cho Thái Tông ?
-Vậy ý của Vương gia nói là Thường Thắng Vương?
Tống Thanh Thư kinh hô, giả tra một bộ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Lượng,
-Không biết Vương gia đến tột cùng thì đứng ở bên nào?
Hoàn Nhan Lượng cười ha ha:
-Hôm nay bổn vương cùng ngươi lộ ra sự tình cũng đã đủ nhiều, phần còn lại thì để sau khi các chuyện nữ nhân kia hoàn thành, đến lúc đó hai chúng ta sẽ chậm rãi mà trao đổi.
Tống Thanh Thư sắc mặt biến hóa, biết Hoàn Nhan Lượng là người không thấy thỏ thì sẽ không thả chim ưng, sau khi chiếm lấy được thân thể của Ca Bích, chỉ sợ là Hoàn Nhan Lượng sẽ không bao giờ lộ ra thêm được tin tức gì hữu dụng. -Đã là như vậy. . .
Tống Thanh Thư ánh mắt dời về phía nơi xa Hải Lăng Vương phi tao nhã thanh tú kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.