Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 803: Chấn kinh



CHƯƠNG 803: CHẤN KINH.

Hoàn Nhan Lượng không muốn đi sâu thêm về vấn đề chính sự, tiếp xuống chỉ nói đến chuyện hoan ái nam nữ, Tống Thanh Thư cũng biết nên không có tiếp tục truy vấn.

Một buổi chiều thời gian trôi qua rất nhanh, khi nghe được phu phụ Tống Thanh Thư muốn đến tham gia lễ thành nhân của nữ nhi Bồ Sát A Hổ Đặc, Hoàn Nhan Lượng cười nói:

-Thật là xảo, ta cùng Vương phi cũng muốn đến đó, đã là như vậy, chúng ta cùng đi ..

Tống Thanh Thư thực tình không muốn cùng Hoàn Nhan Lượng một chỗ, nhưng đối phương đã mời thịnh tình, hắn cũng không tiện cự tuyệt, Hoàn Nhan Lượng vì biểu hiện chi ý thân mật, thậm chí còn bảo hạ nhân lấy ra chiếc xe ngựa quí phái ưa thích của hắn đưa cho phu thê bọn họ.

Cứ việc Ca Bích không ngừng nháy mắt ra hiệu Tống Thanh Thư từ chối, thế nhưng Tống Thanh Thư hiểu rất rõ ràng bản tính của Hoàn Nhan Lượng, loại này tiện nghi không chiếm thì cũng phí..
Trước khi đi Hải Lăng Vương phi đột nhiên kéo lấy tay Hoàn Nhan Lượng, nhận được thê tử ra hiệu, Hoàn Nhan Lượng liền nói cùng phu phụ Tống Thanh Thư:

- Thật có lỗi, phụ phụ chúng ta chuẩn bị thêm một chút lễ vật cho tiểu thư nhà Bồ Sát, vậy hai người cứ đi trước đi…

Tống Thanh Thư mặc dù cũng muốn tìm hiểu xem Đồ Đan Tĩnh nói gì với Hoàn Nhan Lượng, bất quá Hoàn Nhan Lượng đã uyển chuyển hạ lệnh trục khách, hắn đương nhiên cũng không tiếp tục lưu lại, liền hướng đến Hoàn Nhan Lượng cáo từ, hắn liền đỡ lấy cánh tay mềm mại Ca Bích leo lên chiếc xe ngựa quí phái kia

Nhìn theo chiếc xe ngựa dần dần đi xa, Hoàn Nhan Lượng nụ cười trên mặt dần dần thu lại, chuyển hướng sang thê tử mình:

-Phu nhân, có chuyện gì sao?

-Không có gì, chỉ là có chút hiếu kỳ, huynh tại sao lại đối Đường Quát Biện coi trọng như thế.
Đồ Đan Tĩnh nhớ lại vừa động tác vừa rồi của Tống Thanh Thư rò rang là hắn cố tình xoa bóp hai bầu vú của mình, lại còn trước đó có cảm giác bị một bàn tay vô hình xâm nhập vào trong âm động quấy lấy, sắc mặt có chút mất tự nhiên, tiếp lời:

-Đường Quát gia tộc bây giờ chỉ còn trên danh nghĩa, lôi kéo hắn thì có cái chỗ tốt gì chứ?"

-Đường Quát gia tộc bây giờ quả thật có chút suy yếu, tuy nhiên lạc đà gầy vẫn khỏe hơn là ngựa, Đường Quát gia tộc dù sao cũng là một trong tam đại thế gia của Kim Quốc, tích súc vẫn còn là vô cùng hùng hậu,

Hoàn Nhan Lượng giải thích nói,

-Bây giờ Đường Quát Biện sự nghiệp đang xuống dốc, ta lúc này trợ giúp cho hắn, cũng chẳng khác gì là đưa than khi có tuyết, hiệu quả sẽ là làm ít công to.

Đồ Đan Tĩnh một mặt lo âu nói ra:
-Có thể Đường Quát Biện là người phía bên Hoàng thượng, huynh không sợ hắn ăn cây táo rào cây sung sao a?

Nghĩ đến việc lôi kéo Tống Thanh Thư vào cái vòng tròn, Hoàn Nhan Lượng trong lòng lại nóng lên, khẽ cười nói:

-Ta đương nhiên có biện pháp chắc chắn là hắn phải theo mình.

-Thế nhưng còn Ca Bích thì sao?

Đồ Đan Tĩnh thần sắc lo lắng không chút nào giảm bớt,

-Ca Bích thân là muội muội của Hoàng thượng, huynh muội bọn họ cảm tình từ trước đến nay thì rất tốt, chi dù là Đường Quát Biện nguyện ý đầu quân dựa vào chúng ta, thế nhưng còn Ca Bích tuyệt sẽ không phản bội Hoàng thượng, một khi nàng biết được từ nơi Đường Quát Biện có cái gì, chúng ta liền sẽ phiền phức.

Hoàn Nhan Lượng một tay lấy thê tử ôm vào trong ngực một tay vuốt lấy cái mông nẩy nở của nàng:
-Yên tâm đi, bổn vương sớm đã thiết lập tốt một cái cục diện tinh diệu, bảo đảm Đường Quát Biện không dám tiết lộ một chút tin tức gì cho Ca Bích.

-Đang đứng bên ngoài, đừng có như vậy.

Đồ Đan Tĩnh khuôn mặt đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy trượng phu ra, có chút tò mò nhìn hắn,

-Đến tột cùng là cục diện tinh diệu cái gì, có thể hay không nói cho muội biết?

-Chuyện này nói ra liền mất linh, yên tâm đi phu nhân, ta có lúc nào làm việc mà không có nắm chắc sự tình?"

Hoàn Nhan Lượng nụ cười ngưng tụ, nghĩ thầm nàng cũng là một con cờ trong cục diện tinh diệu này, hắn há có thể đem chân tướng nói cho nàng biết?

Đồ Đan Tĩnh cũng không biết mình đã bị trượng phu tính kế bên trong, nghe hắn nói như vậy, nàng cũng không hỏi them nữa, nàng vốn là loại người có tính tình đơn thuần, ngay cả sự tình trượng phu mưu đồ, nàng thực ra cũng biết đến không nhiều, chỉ là vì trách nhiệm của một thê tử mà nhắc nhở trượng phu một chút mà thôi.
Bởi vì Đồ Đan Tĩnh tính tình nhã nhặn, khiến cho Hoàn Nhan Lượng phá lệ ưa thích, cho dù bên người mỹ nữ vô số, nhưng trong lòng của hắn, Đồ Đan Tĩnh có một vị trí không gì sánh bằng.

Lại nói Tống Thanh Thư hai người sau khi rời khỏi Hải Lăng Vương phủ qua đi, trong xe ngựa Ca Bích lặng lẽ hỏi trượng phu:

-Phu quân, huynh cùng Hoàn Nhan Lượng trò chuyện về vấn đề gì vậy?

-Cũng không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm, sau đó hắn mấy lần ám chỉ mời chào.

Tống Thanh Thư cũng không có cho nàng biết sự thật, bời vì bây giờ hắn đang ở trong tối, còn Hoàn Nhan Lượng thì ở ngoài sáng, hắn nắm chắc khống chế được toàn cục, nhưng nếu như đem tâm tư xấu xa của Hoàn Nhan Lượng nói cho Ca Bích, có thể Ca Bích bị kích động chạy đi tìm Hoàng đế cáo trạng, đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều đảo lộn. Kim Hi Tông khẳng định sẽ đem Hoàn Nhan Lượng trách mắng một trận, bởi vì dù sao nói miệng không bằng chứng, hơn nữa không có hành vi phạm tội rỏ ràng, Kim Hi Tông cũng rất khó đem Hoàn Nhan Lượng xử tội.
Nếu chuyện xảy ra như vậy, Hoàn Nhan Lượng nhất định ghen ghét chính mình, đến lúc đó biến hóa trở thành mình ở ngoài sang, Hoàn Nhan Lượng ở trong tối, lúc nào cũng phải phòng bị Hoàn Nhan Lượng trả thù, mà hắn thì không thể thời khắc nào cũng ở bên người Ca Bích để bảo đảm an toàn cho Ca Bích.

-Mời chào?

Ca Bích đôi mi thanh tú cau lại,

-Hải Lăng Vương người này, tuy mặt ngoài khiêm tốn, nhưng muội luôn cảm thấy bên trong ánh mắt hắn ân giấu quá nhiều chuyện, huynh phải cẩn thận.

-Ta sẽ chú ý.

Tống Thanh Thư không thể không bội phục trực giác của nữ nhân, phải biết hiện tại bây giờ Hoàn Nhan Lượng vẫn chưa có biểu hiện ra hắn là một kẻ hoang dâʍ tàn bạo, bây giờ đa phần trong mắt mọi người hắn là một người khiêm tốn, đương nhiên chỉ có Đường phu nhân cùng số ít người đã sớm lĩnh giáo hắn dưới mặt nạ khác, Ca Bích dưới loại tình huống này cũng có thể nhìn ra Hoàn Nhan Lượng không phải người tốt…
Ca Bích gật đầu:

-Tuy nhiên muội vẫn không thế nào ưa thích được người này, nhưng phải thừa nhận Hoàn Nhan Lượng là một nhân tài, toàn bộ quan tướng triều đình so ra có thể vượt hắn cũng không có mấy người, phu quân nếu đạt được sự trợ giúp của hắn, đối với con đường làm quan chắc chắn là có chỗ tốt.

Tống Thanh Thư đang trò chuyện với Ca bích, đột nhiên trong lòng run lên, ngẩng đầu lên, trước cửa xe ngựa trong nháy mắt vỡ ra thành một lổ thủng, một đạo hàn quang mang theo lẫm liệt sát khí hướng hắn đâm tới, Ca Bích vừa rồi lúc nói chuyện sợ đám hộ vệ Hoàn Nhan Lượng phái đi theo nghe được, bởi vậy cả thân thể đều áp sát vào trên thân Tống Thanh Thư thì thầm nói nhỏ, bây giờ đạo hàn quang đâm tới, nàng vừa vặn đứng mũi chịu sào.

Đạo hàn quang tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã phóng đến trước người Ca Bích, một đôi mắt đẹp của nàng mở thật lớn, sát khí kia hiện hữu, khiến cho toàn thân căng cứng, ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy nỗi.
"Chỉ tiếc không thể cùng phu quân mãi mãi bên nhau." Ca Bích nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại có ý niệm này trong đầu.

Chỉ bất quá không có sự đau đớn nào như nàng nghĩ đến, mới vừa rồi trong thùng xe ngựa còn sóng to gió lớn, chợt trở nên yên tĩnh như hồ nước, làn sát khí tràn tới cũng nhanh, mà ra đi cũng nhanh, cơ hồ là liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ca Bích kinh ngạc mở to mắt, trước mắt một cảnh tượng làm cho nàng kinh ngạc đến ngây người.

Vừa rồi hàn quang tới quá mau lẹ, nàng không kịp biết đến đạo hàn quang đó là cái gì, nhưng bây giờ đạo hàn quang đã tĩnh lại, nàng rốt cục thấy rõ toàn cảnh hiện ra là một thanh đoản kiếm toát ra hàn khí, một thích khách áo đen đang trong tư thế đâm thẳng tới, bây giờ trong mắt đối phương cũng đang kinh hãi, bời vì chuôi đoản kiếm cũng không có cách nhúc nhích đâm tới được, bởi vì mũi kiếm đang bị hai ngón tay Tống Thanh Thư kẹp chặt lại giữ lấy.
Tống Thanh Thư kẹp lấy đoản kiếm, hắn quan sát thích khách trước mắt này, một thân áo đen bịt kin che giấu toàn bộ thân thể, duy nhất lộ ra chính là một đôi mắt linh động, một đôi mắt hết sức vô cùng quen thuộc

-Lại là ngươi!

Tống Thanh Thư cùng thích khách kia cùng một lượt thốt ra lời, thanh âm của Tống Thanh Thư nhiều kinh ngạc, mà thích khách kia trong thanh âm càng thêm nhiều tức giận phiền muộn.

Một bên Ca Bích giật mình, bởi vì thanh âm thích khách này thanh thúy kiều nộn, rõ ràng là của một cô nương!

Tống Thanh Thư càng im lặng, chính mình đây là số mạng như thế nào vậy? Liên tục thế thân giúp cho Hoàn Nhan Lượng hai lần cản lại bị ám sát, lần trước trên đường đến Thu Hương lâu thì thôi, kết quả lần này lại tới? Xem ra không nên tham đến tiện nghi ngồi trên xe ngựa của Hoàn Nhan Lượng nữa, còn không có kịp hưởng thụ được gì, thì đã bị thích khách phá hủy, nếu không nhờ mình có được võ công cao cường, thì đã bị thích khách này gϊếŧ chết, phía dưới cửu tuyền tìm ai mà khóc đây?
Hắc y kia rốt cục kịp phản ứng, muốn đem kiếm rút về a, nhưng kiếm bị Tống Thanh Thư kẹp lấy không nhúc nhích chút nào, vừa tức vừa gấp:

-Mau buông tay!"

Lúc này bên ngoài đám thị vệ cũng kịp phản ứng, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, cô nương này chỉ là ám sát Hoàn Nhan Lượng, hắn đương nhiên không muốn tiện nghi cho Hoàn Nhan Lượng, đã từng thả nàng một lần, thì lần này cũng không ngại buông tha.

Trên tay hắn lắc một cái, một cỗ nhu kình truyền đến trên thân cô nương kia, còn hắc y thì đang muốn đoạt kiếm nên dùng nội lực lui lại, hai làn nội lực phát ra cùng lúc, vì thế cả người hắc y so với lúc đến, thì càng nhanh hơn với độ bay ngược quay về, trong chớp mắt liền nhảy ra hơn mười trượng bên ngoài, làm cho đông đảo đám thị vệ đang xông tới vào một khoảng không.
Cô nương kia cũng không có lập tức rời đi, mà đứng tại trên nóc nhà liếc nhìn Tống Thanh Thư một chút, phảng phất muốn đem tướng mạo của hắn ghi ở trong lòng, hai người đối mặt trong vài giây khắc, cô nương kia lúc này mới quay người rời đi biến mất ….

"Thích khách này có đôi mắt nhìn qua quen thuộc a." Tống Thanh Thư nhíu mày, hắn rõ ràng cảm thấy lập tức liền có thể nhận ra là ai, thế nhưng vẫn còn một chút chưa rỏ rang…

"Có lẽ là trong khoảng thời gian này sự tình quá nhiều nên không kịp nhận ra." Hắn nghĩ không ra, liền thuận theo tự nhiên, lúc quay đầu lại nhìn Ca Bích, gặp khuôn mặt nàng trắng bệch, cả người tựa như kinh hãi quá độ ngơ ngẩn ngồi yên ở một chỗ không nhúc nhích, lòng thương yêu nổi lên, hắn đưa tay tới ôm nàng:

-Phu nhân không sao chứ?

Ai ngờ tay hắn vừa chạm phải bả vai, Ca Bích lại như bị bỏng nước sôi, lập tức ngồi thẳng thân thể, tránh hắn ôm ấp, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tống Thanh Thư, Ca Bích cười gượng nói:
-Muội không sao.

Tống Thanh Thư còn muốn hỏi, tuy nhiên bên ngoài đám thị vệ đang thỉnh an, hắn đành phải bước ra ngoài trước an bài bọn họ.

Nhìn qua bóng lưng hắn bước ra ngoài, Ca Bích đưa tay che lại miệng mình, vành mắt lập tức liền ửng đỏ, trong ánh mắt tràn ngập chấn kinh đau thương như không thể tin được….