Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 804: Hải lăng vương phi mờ mịt không biết



CHƯƠNG 804: HẢI LĂNG VƯƠNG PHI MỜ MỊT KHÔNG BIẾT .

Vì bị thích khách, hai người tốn không ít thời gian mới rốt cục hữu kinh vô hiểm mới đến chủ trạch Bồ Sát thế gia.

Mới vừa vào cổng không lâu, Bồ Sát A Hổ Đặc nhận được tin tức đi ra đón:

-Hiền chất, nghe nói ngươi trên đường bị thích khách à?

-Làm phiền thế thúc quan tâm, tiểu điệt cũng không có sao.

Tống Thanh Thư cười đáp, trước khi đến hắn đã chuẩn bị trước, Bồ Sát A Hổ Đặc cùng phụ thân của Đường Quát Biện chiến tử sa trường ngang hàng luận giao, bởi vậy gọi hắngọi một tiếng thế thúc cũng là chuyện đương nhiên.

-Hiền chất yên tâm đi, ta cùng tướng quân thủ thành là bằng hữu, ta sẽ nhờ hắn phái nhân thủ điều tra việc này, sẽ đem thích khách tìm ram để trả lại cho ngươi công đạo.

Bồ Sát A Hổ Đặc vỗ vỗ vai hắn an ủi.
-Đa tạ thế thúc.

Tống Thanh Thư cười cười, cũng không để lời nói khách sáo này ở trong lòng, thích khách kia đã dám hành thích đường đường Vương gia, thì làm thế nào lại có thể bị những tên binh lính này tuỳ tiện tìm ra đến? Mà lại nói , thật sự trong tâm hắn, cũng không muốn thích khách kia bị bắt lại.

-Mau mau vào trong đi, mọi người đến cũng gần đông đủ rồi.

Bồ Sát A Hổ Đặc tự mình mang theo hai người đi vào, lễ thành nhân của Bồ Sát Thu Thảo thực sự buổi sáng tại bên trong từ đường đã hoàn thành, còn ban đêm thì chỉ là một trận yến hội thịnh đại.

Không giống với phong cách người Hán tại Giang Nam, yến hội Bồ Sát gia thì theo tập tục Nữ Chân, tại trên mặt cỏ một khoảng không gian trống trãi cử hành, chính giữa trung gian dấy lên hừng hực đống lửa củi to, ngọn lửa đang tham lam liếʍ ɭáρ lấy phía trên nguyên con dê nướng, trong không gian tràn ngập mùi thị nướng khiến cho người thèm nhỏ dãi, còn có các loại âm thanh đàn hát vang lên.
Phu phụ Tống Thanh Thư vào vị trí được an bài ở phía trước, dù sao Ca Bích thân là công chúa, Đường Quát Biện lại là chi trưởng của một trong tam đại gia tộc, cho dù đường công danh đang đi xuống, nhưng địa vị thì có thể vượt qua phu phụ bọn họ thật đúng là không có mấy người.

Tống Thanh liếc nhìn liếc chung quanh một chút, so với hắn những người kia lại càng có vị trí tốt hơn, hơn phân nửa người thì hắn không biết, tuy nhiên từ vị trí sắp xếp cùng tuổi tác đặc thù, không khó phán đoán thân phận những người này.

Trừ chủ nhân Bồ Sát, vị trí cao nhất đang ngồi là một lão già trên tám mươi tuổi, có tư cách ngồi tại vị trí này, chỉ có đương triều Thái Bảo, lại nắm trong tay Phù Nguyên Soái, là đương chi vô quý của triêu đình Kim Quốc Hoàn Nhan Tông Hiền!

Tống Thanh Thư con mắt nhấp nháy, Hoàn Nhan Tông Hiền cũng chính là người mà Triệu Phúc Kim trước đó nhắc đến hiệu là Cái Thiên Đại Vương, nghĩ đến lúc nghe kể là lão dâʍ nhục giao hoan cùng lúc hai người có quan hệ bà tức ( mẹ chồng con dâu ) là Vi thái hậu với Khang hoàng hậu của Tông triều trên giường, Tống Thanh Thư trong người nóng lên, tuy nhiên hắn thân là người Hán, khó tránh khỏi có cảm giác cùng chung mối thù.
Tống Thanh Thư ánh mắt lại dời đi, ngồi bên kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là tả thừa tướng Tào vương, kiêm nhiệm tả phó nguyên soái Hoàn Nhan Tông Mẫn, lão cùng Hoàn Nhan Tông Kiền, Tông Vọng, Tông Bật năm xưa khiến cho người Bắc Tống nghe tên đã sợ mất mật, bọn họ là thân huynh đệ, tuy nhiên những ca ca lần lượt qua đời, nhất mạch Thái Tổ liền rơi ở trên người lão, Hoàn Nhan Lượng cũng là nhất mạch Thái Tổ, ở trước mặt lão vẫn phải cung kính xưng hô một câu Hoàng thúc.

Tuy nhiên để Tống Thanh Thư càng lưu ý là bên cạnh là Vương phi của lão, niên kỷ nàng tầm ngoài ba mươi, một đôi mắt phượng ngập nước đang nghiêng mắt nhìn chung quanh, xem ra thì nàng cũng không phải là người an phận i.

" Tào vương đã lớn tuổi, thê tử thì còn trẻ, nếu nàng không có vấn đề mới là lạ." Tống Thanh Thư mỉm cười, đồng thời cũng bùi ngùi, Vương phi này có tên gọi là Bồ Sát A Lan, là muội muội của Bồ Sát A Hổ Đặc, so với việc nàng được gả cho nhân vật đứng hang thứ hai của triều đình, thì Đường phu nhân muội muội của Đường Quát Biện chỉ có thể gả cho một Tiết Độ Sứ nho nhỏ, bởi vậy có thể nhìn thấy được tuy cùng là tam đại thế gia Kim Quốc, bây giờ thực lực nhà Đường Quát đã suy yếu tới cỡ nào.
Ngồi tại bên cạnh Tào vương Tông Mẫn hẳn là hữu thừa tướng Hoàn Nhan Tông Bản, lão không chỉ có quan chức ngang hàng cùng Tông Mẫn, ngay cả trong gia tộc thì có địa vị cũng kém không nhiều, Tông Mẫn là người nhất mạch Thái Tổ, Tông Bản thì là người nhất mạch của Thái Tông .

Tống Thanh Thư chợt nghĩ đến cô nương như nước trong veo Hoàn Nhan Trọng Tiết kia, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Tống Thanh Thư đang nghĩ đến Trọng Tiết, thì liền phát hiện sau lưng Tông Bản duỗi ra một cái đầu mỹ lệ, không phải Trọng Tiết thì là ai? Nhìn thấy ánh mắt Tống Thanh Thư, nàng lại hung hăng nguýt hắn một cái, khiến cho Tống Thanh Thư lắc đầu: “ Ta đến tột cùng đắc tội với nàng lúc nào? “

Tống Thanh Thư cũng chẳng quản truy đến cùng tâm tư của nàng, tiếp tục quan sát mọi người giữa sân, bên trên trí thủ vị khác là một người quen, trước đó tại Thu Hương lâu đã từng gặp mặt Thường Thắng vương, Tống Thanh Thư liếc nhìn hắn, ánh mắt liền bị một nữ nhân bên cạnh hắn hấp dẫn lấy, nhìn xiêm y của nàng hẳn là Vương phi Đào Thiên của Thường Thắng vương.
Trước đó đã từng nghe người nói đến mỹ mạo của Vương phi Thường Thắng vương, ngay cả đương kim Hoàng đế Kim Quốc cũng ngự phong nàng là "Đào Hoa phu nhân", Tống Thanh Thư trước đó cũng không hiểu tại sao nàng lại được phong danh như vậy, chẳng qua hiện nay vừa nhìn thấy người thì lập tức liền hiểu được, mặt nàng ửng hồng hiện hoa đào, hai mắt ẩn tình, khóe môi hơi nhếch lên, phảng phất lúc nào cũng có thể mỉm cười, thân hình thon dài rất là mê người, bắp chân tiêm tú, cái mông đầy đặn duyên dáng đường vòng cung chắc nịch, tái phối trên khuôn mặt thanh tú là làn da trắng nõn, có loại gợi cảm, có mỹ cảm nhu uyển thành thục, cùng bộ ngực vểnh lên linh lung bay bổng, chỗ nào nên mảnh thì mảnh, chỗ nao nên đỉnh thì đỉnh, thật là một vưu vật hiếm có tuyệt sắc. đó là một loại hấp dẫn cực kỳ trí mạng, để cho người nhìn một chút liền tâm động không ngừng.
"Cái dung mạo này tuyệt đối có thể nói cùng Ca Bích cân sức ngang tài!" Tống Thanh Thư âm thầm tán thưởng, bất quá nghĩ đến Ca Bích còn ở bên người, nếu mình cứ nhìn chằm chằm vào nữ nhân khác thì chẳng phải là làm thương tổn tâm nàng?

Quay đầu nhìn lại Ca Bích một chút, thì thấy nàng không hề có chú ý đến mình, mà lại nhìn chăm chú vào đống lửa giữa sân ngẩn người, hỏa quang chiếu rọi tại trên khuôn mặt tú lệ vô trù của nàng, càng lộ ra xinh đẹp tuyệt luân.

"Nàng đến tột cùng làm sao vậy?" Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc.

-Đường Quát huynh, thật sự là có lỗi!"

Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy phu thê Hoàn Nhan Lượng- Đồ Đan Tĩnh đang đi tới, cười khổ nói:

-Xem ra xe ngựa của Vương gia, ta thực sự ngồi không được a.

Hoàn Nhan Lượng cũng có chút xấu hổ:
-Hừ, bổn vương thề, nhất định phải bắt cho bằng được tên thích khách kia, thay cho Đường Quát huynh xuất khí!

Tống Thanh Thư cười lạnh, chẳng qua là cho chính ngươi xuất khí thì mới đúng, dù sao lúc nào cũng bị một thích khách võ công cao cường dòm ngó, ngươi chỉ sợ là Hoàn Nhan Lượng ngủ cũng không an ổn.

-Đường Quát huynh, xem như đây là lần thứ hai cứu mạng Bổn vương rồi,

Hoàn Nhan Lượng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm,

-Yên tâm, bổn vương tuyệt đối sẽ tuân thủ lời hứa hẹn trước đó, Đường Quát huynh lúc nào chuẩn bị xong, tùy ý chọn.

Một bên Hải Lăng Vương Phi không hiểu ra sao:

-Cái gì tùy ý chọn vậy phu quân?

Hoàn Nhan Lượng cười cười:

-Không có gì, vốn trong vương phủ có một bảo vật mà ta để cho Đường Quát huynh tùy ý chọn lấy.

Hải Lăng Vương Phi hé miệng cười, hoàn toàn không biết trượng phu ám chỉ là mình:
-À…thì ra là vậy, đến lúc đó phò mã nhìn trúng cái gì, thì cứ mở miệng nói, tuyệt đối đừng khách sáo nha.