Nhìn lấy dung nhan nàng thanh nhã, Tống Thanh Thư một câu hai ý nói:
-Vương gia trọng thưởng cho ta, đương nhiên ta không dám khách sáo, chỉ sợ đến lúc đó Vương phi lại không nỡ.
Hải Lăng Vương Phi liếc hắn một cái:
-Nhìn Phò mã nói vậy, bộ ta là người nhỏ mọn như vậy sao a? Bất cứ cái gì Phò mã muốn, ta cũng thuận lòng đều không tiếc…
-Vương phi đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi.
Tống Thanh Thư cười đến càng vui vẻ hơn.
Một bên Hoàn Nhan Lượng sắc mặt xẹm đen, hắn đương nhiên biết Tống Thanh Thư nói là có ý gì, nhìn lấy thê tử mù tịt không biết, bị Tống Thanh Thư đùa giỡn gài bẫy, dù là Hoàn Nhan Lượng đã quyết định hi sinh thê tử dâng ra cho Tống Thanh Thư, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng ê ẩm.
-Phu nhân, hiện tại thời gian không còn nhiều, chúng ta cũng mau đến nhập tọa. Hoàn Nhan Lượng thế là nóng vội lôi kéo thê tử rời đi.
Đồ Đan Tĩnh không rõ ràng cho lắm, tuy nhiên lại không thể phật ý mặt mũi của trượng phu, nên đối với Tống Thanh Thư mỉm cười một tiếng, sau đó cùng Hoàn Nhan Lượng rời đi.
-Phu quân đã có ý định lôi kéo hắn, vì sao lại rời đi vội vàng như thế?
Đồ Đan Tĩnh có chút không hiểu hỏi.
-Không có gì.
Hoàn Nhan Lượng lắc đầu, nhưng trong lòng âm thầm tức giận: “ Đường Quát Biện a Đường Quát Biện, dám ngay ở trước mặt Bổn vương đùa giỡn Vương phi, tạm thời vì Ca Bích mà nhịn thêm một lần, chờ ngày nào đóc Bổn vương đạt được Ca Bích rồi, mới hảo hảo cùng ngươi tính sổ sách! Vừa nghĩ tới nét mặt tuyệt thế của Ca Bích, Hoàn Nhan Lượng thân thể lại nóng lên.
Đưa mắt nhìn theo phu thê Hoàn Nhan Lượng rời đi, Tống Thanh Thư quay đầu, vẫn thấy Ca Bích thất hồn lạc phách, nên lo lắng đỡ nàng: -Phu nhân có phải hay có chỗ nào không thoải mái?
Bị tay hắn áp sát bên thân thể, Ca Bích toàn thân run lên, nhưng rất nhanh che giấu, trên gương mặt xinh đẹp miễn cưỡng tươi cười:
-Có lẽ là bị thích khách hù dọa vẫn còn, À….phu. . . phu quân có thể kể lại cùng muội chuyện trước kia nam hạ phát sinh phong hiểm như thế nào không vậy?"
-Vì sao đột nhiên nàng lại quan tâm đến việc này chứ?
Tống Thanh Thư nghi ngờ hỏi.
-Không có. . không có gì,
Ca Bích ngồi xuống,
-Chỉ là đoạn thời gian trước, hai người chúng ta có náo một số mâu thuẫn, ta vẫn còn chưa có hỏi đến tình huống phu quân gặp nạn cụ thể như thế nào…
-À….dù sao thì ta cũng đã hữu kinh vô hiểm. . .
Vấn đề này bị rất nhiều người hỏi qua, Tống Thanh Thư sớm đã có một bộ hoang ngôn thuần thục, nên liền kể lại cho Ca Bích nghe qua... Ca Bích một mực lắng nghe, không có nói câu nào, gương mặt tĩnh mịch của nàng mang theo ánh sáng nhu hòa, sau khi nghe xong nàng thình lình hỏi một vấn đề:
-Theo muội được biết, vị huynh đệ kết nghĩa Tống Thanh Thư kia, trên giang hồ là đỉnh tiêm cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, phu quân gặp nạn, hắn chẳng lẽ không có xuất thủ cứu phu quân sao a?
Tống Thanh Thư giật mình, vô tình xem nhẹ phần diễn của mình trong câu chuyện kể, Ca Bích đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ là đã nghi ngờ được cái gì?
-Lúc xảy ra chuyện thì hắn lại đến địa phương khác, về sau hắn biết được ta bị người Cái Bang nắm, liền tự mình đi tìm gặp Hoàng Dung, hai người bọn họ trước đó có một đoạn giao tình, Hoàng Dung nể mặt mũi hắn nên mới thả ta ra, nếu không thì ta đã bị Quách Tĩnh thiết lập ván cục làm cho thê thảm rồi, cho dù là có Hoàn Nhan Lượng ra mặt, nàng cũng đâu có dễ dàng buông tha ta như vậy. Tống Thanh Thư, rất nhanh nghĩ ra một đoạn hợp tình hợp lý giải thích.
-Thì ra là như vậy a,
Ca Bích như có điều suy nghĩ gật đầu,
-Nhưng vì sao trước đó muội chưa từng nghe phu quân nhắc qua chuyện này?
- Vị huynh đệ kết nghĩa kia dù sao cũng là đối thủ một mất một còn với Thanh Quốc, vì thế đương nhiên cũng là đối thủ một mất một còn Đại Kim Quốc, thân phận hắn mẫn cảm vô cùng, cho nên ta lo lắng nói ra sẽ sinh ra nhiều thị phi.
Tống Thanh Thư mặt không đổi sắc nói ra.
Ca Bích trán hơi nhăn lại, trên mặt nhìn không ra là phủ nhận hay không, lại hỏi:
-Hôm qua vị huynh đệ kết nghĩa kia đột nhiên xông đến trong phủ, về sau thì chẳng biết đi đâu, huynh có biết hắn bây giờ đang ở đâu không vậy?
Nhìn lấy sóng mắt Ca Bích trong trẻo như nước, Tống Thanh Thư cảm thấy có chút quái lạ, nghĩ thầm nàng tại sao đột nhiên liền đem những chuyện này kéo lên? -Vấn đề này ta cũng không rõ ràng lắm, hắn từ trước đến nay tới vô ảnh, đi vô tung. . .
-Chẳng lẽ hắn đến Đại Hưng phủ đô mà không có liên lạc qua phu quân sao?
Ca Bích ánh mắt sáng rực nhìn qua hắn.
-Um…. có lẽ lần trước hắn muốn tới tìm ta, kết quả chạm mặt với muội.
Tống Thanh Thư đáp.
-Thật vậy sao?
Ca Bích khóe môi nụ cười đắng chát,
-Như vậy lần sau hắn nếu nếu có tìm đến huynh, nhớ gọi muội lên cùng gặp, ngươi huynh đệ kết nghĩa đến Đại Hưng phủ, muội thân là tẩu tẩu dù thế nào cũng phải làm tốt người chủ nhà ...
-Được. . . Tốt.
Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, trên đời này nói dối quả nhiên không phải chuyện dễ dàng…
…………………………………………………………………………….
Cùng lúc này, Bồ Sát A Hổ Đặc đang an ủi bảo bối nữ nhi mình: -Con à, Dương Quá khẳng định sẽ đến, ngươi cứ chờ một chút sẽ thấy.
-Hừ! Mọi người đã đến, chỉ có hắn thế mà còn chưa tới, rõ ràng là không có đem ta để ở trong lòng, loại hôn phu như thế này thì muốn để làm cái gì?"
Bồ Sát Thu Thảo miệng nhỏ vểnh lên lên cao mắng.
-Hắc hắc,
Bồ Sát A Hổ Đặc lộ ra thần sắc cổ quái,
-Ngươi không phải không ưa thích hắn, vì cái gì cứ ngóng trông hắn đến?
-Con không thích hắn là chuyện của con, nhưng hắn không đến rõ ràng là không có đem bản tiểu thư để vào mắt, khẩu khí như thế này, bản tiểu thư có thể nhịn được không!
Bồ Sát Thu Thảo dậm chân nói, lộ ra tức giận bất bình cực kỳ.
Nhìn thấy nữ nhi tức giận, Bồ Sát A Hổ Đặc cười khổ, chính mình thật đúng là lão rồi, nên không hiểu tâm tư của những người tuổi trẻ này. -Tiểu muội yên tâm, chuyện long trọng như vậy, hắn không có khả năng không tới.
Ngồi ở một bên một nam nhân khôi ngô an ủi nói,
-Nếu lát nữa tên hỗn đãn này đến, ca ca đánh cho hắn một trận giúp muội hả giận, như thế nào đây?
Nếu Tống Thanh Thư ở chỗ này, liếc sẽ nhận được tên nam nhân cao lớn này lúc trong Hoán Y Viện thì đi theo sau lưng Hoàn Nhan Bình, đó là Bồ Sát Thế Kiệt một trong hai cao thủ hộ vệ nàng, Bồ Sát Thế Kiệt thiên sinh thần lực, về sau lại được danh sư truyền thụ, đã là đệ nhất cao thủ của Kim Quốc thuộc thế hệ sau này, nếu như so với cao thủ thế hệ trước đó, thì võ công cũng không hề rơi xuống hạ phong chút nào, ngoại trừ vị Tổng quản đại nội thần bí khó lường kia, thì ai cũng không có nắm chắc có thể thắng được hắn.
Bồ Sát Thế Kiệt hôm nay từ trong Hoán Y Viện quay trở về để mừng lễ thành nhân của muội muội Bồ Sát Thu Thảo, hắn từ nhỏ đã cực kỳ yêu thương vị muội muội này, vì nàng mà đã đánh không các công tử ca trong kinh thành. Khi biết được Dương Quá cùng muội muội chỉ phúc vi hôn là người bị đoạn một cánh tay, hắn cũng có chút không thích, liền dự định hảo hảo giáo huấn Dương Quá một trận để biết khó mà lui. -Vẫn là ca ca hiểu rõ muội nhất ..
Bồ Sát Thu Thảo lanh lợi chạy tới ôm cánh tay ca ca lay động, trên mặt cười đến phảng phất muốn nở ra hoa ..
-Hai người các ngươi đừng làm rộn, Dương Quá kia không phải là đang đến sao!
Bồ Sát A Hổ Đặc chỉ từ nơi xa đang tiến đến cười nói.
Bồ Sát Thu Thảo nghe xong trong nháy mắt liền buông ra cánh tay ca ca chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cho dù nàng không hài lòng việc hôn sự này, trong lòng đã hạ quyết tâm, mặc kệ đối phương hình dạng thế nào thì cũng sẽ nói cho phụ thân là mình không hài lòng, nhưng có thể Dương Quá dù sao cũng là trên danh nghĩa vị hôn phu, lại thêm trước đó chưa từng gặp mặt, bộ dáng của hắn như thế nào thì nàng vẫn có chỗ hiếu kỳ thì cũng rất là bình thường.
Bồ Sát Thu Thảo vốn chính định liếc qua một chút, nàng trước đó chưa từng gặp qua Dương Quá, thế nhưng khi đã nhận ra hắn, ngoại trừ một ống tay áo trống rỗng phất phới, trên người đối phương còn một cỗ khí chất tiêu điều thê lương, thật sự là quá khác biệt, lập tức liền gây nên nàng lực chú ý, khi nàng thấy rõ hình dạng Dương Quá, cả người lập tức ngơ ngẩn… Một trương gương mặt tuấn tú, mày kiếm nhập tấn, mắt phượng sinh uy..
Bồ Sát Thu Thảo vừa nhìn một chút thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền bắt đầu nóng lên, thậm chí còn thay cho đối phương đau lòng: Sắc mặt người này tái nhợt tiều tụy như thế, cũng không biết trong lòng có cái gì chuyện thương tâm đây.
Bồ Sát Thế Kiệt cũng đứng ở bên cạnh quan sát kẻ mà mình trên danh nghĩa là muội phu, chỉ bất quá thì hắn không có cái loại cảm giác giống như muội muội của mình, mà chỉ cảm thấy người này bộ dáng lôi thôi lếch thếch nhếch nhác, thực sự không xứng với muội muội mình.
-Tiểu muội, lát nữa ca ca sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn một trận giúp ngươi hả giận.
-Ừm, tốt. . .
Bồ Sát Thu Thảo căn bản không có nghe rõ ca ca đang nói cái gì, nàng hiện tại trong mắt tất cả đều là bóng dáng của Dương Quá. . . Tống Thanh Thư lúc này cũng đang đánh giá Dương Quá, phát hiện hắn cũng không phải là một thân một mình đến, bên cạnh người còn đi theo một người trung niên, Tống Thanh Thư tuy không biết đối phương là ai, nhưng thu thập tình tức thì cũng biết người trung niên này tên gọi Hoàn Nhan Tông Hiến, quan Lễ Bộ Thượng, là nhất mạch của Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt .
Cùng người Hán thì người Kim khác biệt, tại Kim Quốc quyền lực quan chức tập trung trong phủ Nguyên Soái, Lục Bộ thì chỉ là một số trợ thủ nha môn, còn Lễ Bộ nghe thì uy phong, thực chất cũng không có bao nhiêu quyền lực, về khía cạnh cho thấy thế lực của nhất mạch Triệu Vương bây giờ cũng đã suy yếu đến loại tình trạng nào.
Dương Quá là trưởng tôn của Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt, nên đi cùng Hoàn Nhan Tông Hiến cũng là chuyện đương nhiên. Người đến đã đông đủ, yến hội cũng chính thức bắt đầu, Bồ Sát A Hổ Đặc sau khi hoàn thành lễ thành nhân nữ nhi, tiếp xuống Bồ Sát Thu Thảo bước ra múa một vũ khúc đáp tạ các quý khách đến chúc mừng nàng.
Màn múa này khá thú vị, một là thưởng thức dáng múa của nàng, hai là sau khi nàng múa xong thì sẽ mời nam tử trẻ tuổi cùng nàng hợp múa, mà nam tử này cũng không phải là tùy tiện tuyển chọn , bình thường thì sẽ tuyển chọn nam tử chưa lập gia đình, mà người được tuyển chọn thường thường đều là ý trung nhân trong lòng của cô nương đó.
Tống Thanh Thư âm thầm cảm khái, đồng thời lại thấy rất kỳ quái, Ca Bích vì sao lại chủ động giải thích những điều này với mình, tựa như là biết mình không hiểu gì cả vậy.
Lặng lẽ dò xét Ca Bích, phát hiện nàng bây giờ đang tập trung tinh thần nhìn cô nương ra sân, bên khuôn mặt trong suốt như ngọc, khóe miệng còn mang theo nhàn nhạt ý cười, Tống Thanh Thư không khỏi cười thầm chính mình nhạy cảm, cũng ngẩng đầu nhìn theo …