Tống Thanh Thư nhận ra tên thái giám kia, đó là một trong hai tên thái giám trước kia hoàng hậu Bùi Mạn phái tới triệu hoán mình, thấy rõ hình dạng của hắn, Tống Thanh Thư thấy mình vừa suy nghĩ tìm đến hoàng hậu Bùi Mạn để giao hoan phát tiết, thì hoàng hậu Bùi Mạn cũng vừa lúc cho người đến triệu hoán, vậy là nàng và mình đều có suy nghĩ giống nhau.
Bất quá ý nghĩ chuyện này chỉ là trò đùa, Tống Thanh Thư trong lòng rất rõ ràng, hoàng hậu Bùi Mạn thuộc loại nữ nhân truy cầu quyền lực, tuyệt sẽ không để cho bản thân trầm mê bên trong cái chuyện nam hoan nữ ái, nàng đã phái người tìm đến mình, đoán chừng là kế hoạch của nàng sắp khởi động rồi.
Lúc này Tống Thanh Thư ẩn nấp ở bên cạnh một cây đại thụ, từ góc độ của hắn nhìn lại, thấy tên thái giám đang ở bên ngoài cổng gõ cửa, còn Hoàng Sam nữ tử thì đang núp ở phía sau cổng, trong tay nàng thanh kiếm nhấc lên, hiển nhiên là đang có tâm tư diệt khẩu. Chú ý tới bên trong ánh mắt Hoàng Sam nữ tử lóe ra một tia sát khí, Tống Thanh Thư giật mình, vội vàng phóng bay đến bên cạnh nàng đè lại bàn tay nàng lại, nói đùa cái gì vậy, gϊếŧ một tên thái giám này thì dễ dàng rồi, nhưng về sau nlại sẽ đưa tới càng nhiều phiền phức.
Hoàng Sam nữ tử bị bất ngờ nên giật mình, theo phản xạ liền vận khởi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hướng bóng người bay đến chộp tới, may mắn là Tống Thanh Thư trước đó nếm qua mấy lần công phu này dưới tay nàng rồi, sớm đã tính tới một chiêu này của nàng, nên đưa tay hướng đến khuỷu tay nàng phất một cái, Hoàng Sam nữ tử chỉ cảm thấy hai tay bị tê rần, liền mềm tủ đôi tay xuống, rất nhanh trên cái mông mình dường như lại có bàn tay vuốt ve bóp lên.
Trong nội tâm nàng hoảng hốt, hoàng cung Kim Quốc lúc nào có loại cao thủ như thế này? Nàng tứa giận đang muốn tiếp tục phản kích, thì bên tai đã truyền tới một thanh âm quen thuộc: -Đừng làm rộn, là tại hạ!
Hoàng Sam nữ tử nhìn lại, khuôn mặt Tống Thanh Thư đáng giận kia sát gần trong gang tấc, không khỏi xì một cái:
-Còn không buông ra ra, ôm chặt ta như thế để làm gì?
-Ngoài ý muốn …ngoài ý muốn, chỉ là tại hạ lo lắng cô nương gây ra động tĩnh mà thôi.
-Hừ, coi bản cô nương không biết i tính tình của công tử sao a? Muốn chiếm tiện nghi của ta thì cứ việc nói thẳng.
Hoàng Sam nữ tử càng nói càng buồn bực, nàng nhớ lại trước kia hành tẩu trong giang hồ, người người đều xem nàng là bậc cao quý, trên dưới toàn thân ngay cả góc áo cũng đều chưa từng bị nam nhân chạm qua, kết quả từ lúc gặp được Tống Thanh Thư qua đi, thì bị hắn thoát y liệu thương, lại nhiều lần ôm ấp lấy mình, trong bóng tối bị hắn lợi dụng sờ soạng nhiều chỗ, ăn không biết bao nhiêu là thua thiệt. Tống Thanh Thư cười khổ, chính đang muốn nói, thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bực tức của tên thái giám kia:
- Hưng công công, ta nghe được tiếng nói của ngươi, ngươi nếu không ra mặt, ta sẽ trở về bẩm báo nương nương, đến lúc đó nương nương trách tội xuống, thì Hưng công công đảm đương không nổi đâu!
-Được rồi… thúc cái gì mà thúc dữ vậy!
Tống Thanh Thư lên tiếng, sau đó nhìn Hoàng Sam nữ tử nhún vai, lộ ra vẻ bất đắc dĩ,
-Tại hạ đi trước ứng phó với hắn một chút
Nhìn lấy hắn nhanh chóng mang lên mặt nạ Tiểu Hưng Quốc, trong chớp mắt liền biến thành một người khác, Hoàng Sam nữ tử miệng nhỏ khẽ nhếch, giật mình thầm nghĩ: "Ngươi cái này có thuật dịch dung thật sự là xảo đoạt thiên công."
-Cô nương đã có ý trung nhân chưa vậy?
Tống Thanh Thư đột nhiên quay đầu cười cười hỏi nàng. -Không có, vì cái sao lại hỏi như vậy?
Hoàng Sam nữ tử ngơ ngác, tai sao mình vừa thầm nghĩ đến thuật dịch dung của hắn, thì hắn liền hỏi cái vấn đề này để làm cái gì a?
Chỉ thấy Tống Thanh Thư tiếc nuối lắc đầu:
-Vậy thì quá đáng tiếc, nếu như cô nương đã có ý trung nhân, thì tại hạ có thể cải dạng thành bộ dạng của hắn, để cho cô nương vơi bớt nỗi khổ tương tư.
Hoàng Sam nữ tử lo lắng bị người bên ngoài nhìn thấy mình, liền ẩn mình trốn vào trong bóng tối, sau đó mới hiểu được đây là Tống Thanh Thư cố ý, là vì để mình phân tâm không tính sổ sách cái vụ sờ soạng kia, nhìn lấy hắn kề vai sát cánh cùng tên thái giám kia chạy xa, Hoàng Sam nữ tử nhịn không được cười khúc khích: "Tên hỗn đản này rõ ràng đã là nhất phương chi chủ, lại có đôi khi tinh nghịch như một hài tử vậy." - Hưng công công, ta nói ngươi, toàn bộ trong hoàng cung, nếu nghe được Hoàng Hậu cho gọi, đừng nói chúng ta là những nô tài này, mà ngay cả Phi tần cũng phải lập tức lên đường đi đến thỉnh an, ngươi thì ngược lại, mỗi lần đều phải do nương nương tự mình phái người đến mời, đã vậy lại còn có một bộ dạng miễn cưỡng nữa chứ.
Trên đường đến Thái Hòa điện, tên thái giám kia liền bắt đầu líu lo nói không ngừng …
Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói:
-Huynh đệ ta vừa rồi trong bụng không thoải mái, tại trong nhà xí ở lâu một chút, vì đến gặp Hoàng hậu nương nương, nên phải đi thay bộ y phục khác cho thơm tho, nên mới chậm trễ.
Tống Thanh Thư thuận tay ném ra một kim tử nhỏ cho hắn,
-Nếu có chỗ đắc tội, thì công công tha thứ.
-Kim tử?
Tên thái giám liền đưa tới miệng cắn, sắc mặt liền giãn ra, -Ừm, làm người ai cũng có việc gấp, được rồi đến lúc đó nương nương có hỏi tới, ta sẽ thay Hưng công công giải thích giùm cho.
-Này, không biết lần này nương nương tìm ta có chuyện gì vậy?
Khối kim tử này cũng không thể mất trắng, dù sao cũng phải từ trong miệng hắn móc ra một ít gì đó, để mình cũng có chuẩn bị tốt hơn.
-Nương nương muốn cái gì thì những nô tài như chúng ta này có thể phỏng đoán được?
-Tiểu Hưng Tử, đừng trách huynh đệ không có nhắc nhở ngươi, lát nữa ngươi nhưng phải xốc lại tinh thần của Hoàng hậu nương nương, ta nhìn thấy nương nương tâm tình hôm nay hình như không thích hợp, bên trong cung thái giám, cung nữ đều bị nương nương đuổi đi ra ngoài, lúc này lại tìm ngươi, chỉ sợ. . . chỉ sợ là. . cái chuyện kia…hắc hắc. Tênthái giám cũng không có nói rỏ ràng, còn nháy mắt ném cho hắn một câu "Ngươi tự hiểu", Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ: Tên thái giám này nhãn giới quá thấp, chỉ cho là hoàng hậu Bùi Mạn tâm tình không tốt, thế nhưng từ vài lời bên trong của tên thái giám này thì hắn biết được, hoàng hậu Bùi Mạn đã dọn bãi, đến tột cùng là chỉ là muốn cùng ta giao hoan theo kiểu như lần trước hay là kế hoạch của nàng đã muốn phát động? Vừa nghĩ tới đêm đó điên cuồng cỡi lên người hoàng hậu Bùi Mạn rong ruỗi cày cấy, Tống Thanh Thư có chút miệng lưỡi phát khô.
-Quy cũ, chính Hưng công công tự đi vào đi.
Tên thái giám dẫn hắn đến trước cửa đại điện Thái Hòa, liền quay người rời đi, có kinh nghiệm lần trước, Tống Thanh Thư quang minh chính đại ngay trước những ánh mắt của thị vệ kia đi vào, quả nhiên những tên thị vệ kia tựa như là mù, cũng chẳng thèm nhìn liếc hắn một chút. -Ngươi rốt cục cũng đã đến.
Hoàng hậu Bùi Mạn thanh âm hơi mang theo tức giận, nhưng rồi rất nhanh che giấu qua,
-Đến thì tốt rồi, mau đến xem nhìn bản cung chuẩn bị cho ngươi bộ y phục, xem thử có vừa người không.
Tống Thanh Thư thấy cổ quái, tuy hắn luôn luôn đối với khả năng hoan ái của mình thì rất là tự tin, nhưng với hoàng hậu Bùi Mạn loại nữ nhân này, làm sao thì cũng không có khả năng mới có một lần cái âm động được cây côn ŧɦịŧ to lớn của hắn đút vào, liền rửa sạch hết mưu đồ, mà giờ giống như một phu nhân chăm sóc cho nam nhân mình bộ y phục mới.
Bất quá khi hắn nhìn thấy nàng chuẩn bị cho mình cái gì gọi là y phục, trong lòng liền tự mắng: “ Ta thật sự là có đôi mắt chó!”
Bên trên móc treo y phục rõ ràng là một bộ Ngũ Trảo long bào ánh vàng rực rỡ!