-Đây chính là y phục mà nương nương chuẩn bị sao a?
Tống Thanh Thư cười khổ, đồng thời vẫn giả ra mình là một tên thái giám nên vô cùng kinh sợ, hắn mới đầu cho là đêm đó qua đi, trong cuộc hoan ái lúc hắn chính thức đâm cây côn ŧɦịŧ sâu vào thân thể nàng, dù thế nào đi thì cũng sẽ phát hiện ra được tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn lưu sâu trong âm động của nàng, đến khi đó Hoàng hậu sẽ nhìn thấu thân phận hắn giả thái giám, nhưng thời gian lâu như vậy qua đi, một điểm động tĩnh cũng không có, hôm nay lần nữa nhìn thấy nàng biểu lộ cũng không có gì khác thường khi gặp mình, hắn liền bất động thanh sắc lấy bất biến ứng vạn biến.
-Thế nào, lần trước không phải là ngươi có lá gan rất lớn a, sao bây giờ lại sợ như thế?
Hoàng hậu Bùi Mạn tuy đang cười, nhưng trong lòng thì phiền muộn không bình thường, lần trước nếu không phải là cùng tên thái giám hoan ái quá cuồng loạn, dẫn đến mất đi thần trí, thì cũng sẽ không bị một nam nhân thần bí nào đó chiếm hết tiện nghi, trong khoảng thời gian này nàng một mực âm thầm điều tra đêm đó nam nhân kia là ai, nhưng dù tra tới tra lui cũng không thể nào tra ra được manh mối mảy may, sau cùng dưới cơn nóng giận liền cứ bất cứ người nào mà nàng hoài nghi, thì toàn diện xử tử. -Lần trước bởi vì nương nương quá xinh đẹp, nên trong lúc nhất thời nô tài cầm giữ không được, nên mới quên đi sợ hãi.
Tống Thanh Thư vừa trả lời, vừa lặng lẽ quan sát biểu lộ của nàng.
-Ngươi chỉ là một tên thái giám, như thế nào lại cầm giữ không được chứ?
Bùi Mạn cười khanh khách,
-Tiểu Hưng Tử, bản cung phát giác càng ngày càng thích ngươi rồi, ngươi có thủ đoạn vuốt mông ngựa thật sự là có suy nghĩ khác người, nói ngọt giống như là bôi mật vậy..
-Vừa rồi là nô tài nói câu câu phát ra từ phế phủ, có thiên địa chứng giám!
Tống Thanh Thư nghĩa chính ngôn từ nói ra.
-Hảo hảo…được rồi,
Hoàng hậu Bùi Mạn không hứng thú trong vấn đề này cùng hắn tiếp tục nữa, liền chỉ váo cái long bào bên cạnh,
-Nhanh lên mặc vào cho bản cung nhìn xem thử.
Tống Thanh Thư cũng muốn biết nàng đến tột cùng muốn làm gì, liền không cự tuyệt nữa, thuần thục cởi rat rang phục thái giám, nhìn thấy lồng ngực hắn cường tráng cùng với dáng người khôi ngô, Hoàng hậu Bùi Mạn hai mắt tỏa sáng, đưa tay qua vuốt lên: -Um… ngươi trong cung chắc chắn rất được những cung nữ hoan nghênh hâm mộ, nói một chút cho bản cung nghe, có bao nhiêu cung nữ đã muốn cùng ngươi “ đối thực “ rồi?
Trong hoàng cung dạo qua một đoạn thời gian rất dài, Tống Thanh Thư biết câu “ đối thực “ là gì, vì trong cung cung nữ tịch mịch nên cùng thái giám khi vừa ý với nhau, liền làm một đôi phu phụ giả, nói là phu phụ giả, thực ra thì ngoại trừ không có làm được chuyện nam nữ giao hoan thật sự, chỉ là dùng tay chân, miệng lưỡi hoan ái với nhau, so với phu thê chánh thức cũng không có gì khác biệt mấy, đó là cái mà gọi là “ đối thực “.
Tống Thanh Thư cũng không muốn phát sinh thêm sự cố, nên lắc đầu nói:
-Nô tài được nương nương sủng ái, thì làm sao dám tìm cung nữ khác để đối thực chứ.
-Ngươi cẩu nô tài lá gan cũng không nhỏ, Hoàng hậu Bùi Mạn cười mắng,
-Mới có một lần mà ngươi dám coi bản cung là đối thực với ngươi..
-Nô tài không dám.
Tống Thanh Thư trước kia, thời điểm cải trang thành Khang Hi, đã mặc không ít lần long bào, cho nên thuần thục liền thay xong y phục mới.
Hoàng hậu Bùi Mạn trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo nghi ngờ nhìn hắn:
-Hình như ngươi mặc long bào rất thông thạo …
Tống Thanh Thư trong lòng run lên, bất động thanh sắc đáp:
-Nương nương quên nô tài còn là Tổng quản y cục sao a? Trong hoàng cung những loại y phục thì nô tài đều tương đối biết rõ ràng.
-Thì ra là thế!
Hoàng hậu Bùi Mạn vừa rồi cũng là thuận miệng nói mà thôi, lực chú ý của nàng rất nhanh liền bị nam tử anh tuấn uy vũ đứng trước mắt hấp dẫn, nhịn không được tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
-Không nghĩ tới ngươi cẩu nô tài mặc vào long bào vẫn rất ra dáng, thật sự là giống … Nàng vốn là muốn nói thật sự giống Hoàng đế, bất quá kịp thời tỉnh lại, loại lời như thế này vạn nhất tiết lộ ra ngoài thì nguy hiểm khó lường, thế là liền ngậm miệng không nói.
Tống Thanh Thư nghe nàng cứ mở miệng là "Cẩu nô tài", trong tức giận: “ Hừ, đêm đó cũng không biết là ai giống cẩu, gục xuống vễnh mông lên để cho ta thọc vào ở chỗ này. . . “
Nhìn lấy Tống Thanh Thư mặc long bào, trên mặt Bùi Mạn lộ ra một vẻ hài lòng:
-Không tệ …không tệ, so bản cung suy nghĩ thì còn tốt hơn nhiều. Tiểu Hưng Tử, còn nhớ rõ bản cung trước đó dạy ngươi những lễ nghi đó không?
-Bẩm ..một khắc cũng không dám quên.
-Vậy là tốt rồi,
Hoàng hậu Bùi Mạn đột nhiên trên mặt nóng lên,
-Cứ như lần trước ngươi biểu hiện như thế là được.
Lần trước tên thái giám này đột nhiên tản mát ra một cỗ chi khí bá vương khiến cho nàng trong ký ức vẫn còn mới mẻ, phải biết nàng thân là chi chủ hậu cung, tràng cảnh gì mà chưa thấy qua, thế mà bị uy phong của hắn tùy tiện thoáng nhìn, liền bị dọa đến mức không dám đứng lên. -Ngay bây giờ sao?
Tống Thanh Thư không hiểu ra sao, chẳng lẽ lại tới tìm ta giở trò giả phượng hư hoàng nữa sao?
-Chờ một lúc,
Hoàng hậu hô hấp đột nhiên có chút dồn dập lên, hiển nhiên tâm tình không hề giống mặt ngoài bình tĩnh như vậy,
-Chờ một chút sẽ có hai người tới nơi này, ngươi hãy giả bộ như là đương kim hoàng thượng thì được.
Tống Thanh Thư trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ là không dùng dịch dung cho giống hoàng thượng sao? Dung mạo của mình, bây giờ so cùng hoàng đế Kim Quốc thì là khác biệt cực lớn.
-Không biết chút nữa hai người đến là ai, để nô tài sớm có chuẩn bị trước.
Tống Thanh Thư hỏi thăm dò.
Hoàng hậu Bùi Mạn cười cười:
-Không cần khẩn trương như vậy, chắc chắn sẽ không phải là Thượng Thư Nguyên Soái, chuyện phức tạp như vậy thì bản cung cũng không dám cho ngươi giả mạo a. Chỉ là hai cung nữ mà thôi, các nàng chưa từng nhìn thấy qua Hoàng thượng, ngươi chỉ cần biểu hiện hành động theo như bản cung đã dạy cho ngươi, các nàng không sẽ nhìn ra tới. -Hai cung nữ?
Tống Thanh Thư càng kỳ quái hơn, Hoàng hậu Bùi Mạn thân là hậu cung chi chủ, muốn đối phó hai với hai cung nữ thế mà lại phí lớn như vậy tâm trí, khẳng định là có vấn đề.
-Bẩm…nô tài ngoại trừ giả trang Hoàng thượng, vậy còn có chuyện gì cần phải làm hay không vậy?
Tống Thanh Thư tin rằng sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, Bùi Mạn tông công sức nhiều như vậy, cũng không phải là đơn thuần vì lừa gạt hai cung nữ này mà thôi.
-Đương nhiên có chuyện để ngươi làm,
Chú ý tới trong mắt đối phương lộ ra vẻ lo lắng, Bùi Mạn cười nói,
-Ngươi đừng lo lắng quá, thực ra chuyện này là một chuyện tốt.
-Chuyện tốt?
Tống Thanh Thư khẽ giật mình.
-Đúng, chuyện tốt!
Hoàng hậu Bùi Mạn nụ cười trên mặt đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo,
- Hai cung nữ này coi như là hôm nay là đến cho Hoàng thượng thị tẩm, cho nên đến lúc đó, bản cung mặc kệ ngươi dung ngón tay cũng tốt, sử dụng đồ vật cũng được, nhất định phải phá thân các nàng! -Hả?
Tống Thanh Thư nghe hoàng hậu Bùi Mạn nói thì kinh ngạc, hắn phỏng đoán qua rất nhiều loại khả năng, lại hoàn toàn không hề nghĩ tới Hoàng hậu Bùi Mạn có mệnh lệnh như vậy, đương nhiên là không rõ rang đầu đuôi gì cả, phá thân hai cung nữ? Cái này là cái chuyện gì đây…
-Thế nào, công việc này không tệ chứ?
Gặp Tống Thanh Thư ngây người, Hoàng hậu Bùi Mạn còn tưởng rằng hắn là cao hứng,
-Chuyện như vậy có rất nhiều nam nhân cầu mà cũng cầu không được, không ngờ lại tiện nghi cho một tên thái giám như ngươi. Yên tâm, bản cung tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi, hai cung nữ này từng đều là quốc sắc thiên hương, đều mỹ nhân bại hoại trong vòng ngàn dặm mới tìm được một.
"Nghe khẩu khí Hoàng hậu Bùi Mạn, tựa hồ còn cho là mình là thái giám, chẳng lẽ đêm đó qua đi, nàng cũng không có kịp phản ứng?" Tống Thanh Thư thấy kỳ quái không thôi, bất quá chú ý lực rất nhanh lại trở lại trước mắt sự tình sắp tới. Con bà nó, cung nữ có xinh đẹp hay không, thì không quá quan trọng! Mấu chốt là Hoàng hậu Bùi Mạn này đến tột cùng muốn làm gì?"