Ca Bích dùng ngón tay chỉ vào mặt Tống Thanh Thư, tức giận đến toàn thân phát run.
Nhìn trước mắt là ngón tay thủy nộn, Tống Thanh Thư buồn bực nói:
-Đừng có đem đệ cùng hắn nhập vào làm một chứ, việc này là do hắn đưa ra.
-Thế nhưng thúc thúc đáp ứng hắn, một dạng thỏa thuận vô sỉ!
Ca Bích lúc này có một loại cảm giác mất hết tất cả, vừa thương tâm, vừa thất vọng hay là đau lòng? Chính nàng cũng không biết rõ..
Tống Thanh Thư không có dám quản tới nàng, vội nói:
-Có cơ hội tốt như vậy, đệ đương nhiên cần phải nắm chắc! Phải biết dưới tình huống bình thường, đệ không thể nào dễ dàng đạt được tín nhiệm của hắn như vậy, tình cờ có đường tắt, chúng ta vì sao lại không lợi dụng? -Đường tắt?
Ca Bích lẩm bẩm, sau cùng cười buồn bã nói,
-Thôi được, chỉ cần có thể báo thù cho Oát Cốt Lạt, ta hi sinh một chút thì nào có quan hệ gì…
Tay nàng lặng lẽ đụng vào chuôi dao trinh tiết vệ giấu ở bẹn đùi, khi nàng biết rõ nói ra chân tướng Oát Cốt Lạt qua đi, chuôi dao này lâu nay gác xó, lại được nàng một lần nữa giấu ở trên người, chính là vì chuẩn bị bất cứ tình huống xấu nào.
-Tẩu tẩu hi sinh cái gì?
Tống Thanh Thư giật mình, chợt kịp phản ứng,
-Đừng nói là tẩu tẩu cho là đệ sẽ để cho tẩu tẩu đi bồi Hoàn Nhan Lượng chứ?
-Chẳng lẽ không phải sao.
Ca Bích cắn chặt môi, đầu ngón tay cũng thật sâu khảm vào trong da thịt mình, lúc đầu trong nội tâm nàng đối với nam nhân này có một loại cảm giác kỳ quái khác thường không rõ, nhưng hôm nay nàng đã mất hết can đảm, cái gì cũng không muốn nghĩ tới nữa. -Dĩ nhiên là không phải, cho dù là tẩu tẩu có nguyện ý, đệ cũng không nỡ để tẩu tẩu làm vậy đâu!
Thấy được nàng có bộ dáng mất hết tất cả, Tống Thanh Thư đau lòng, vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực giải thích.
-Đệ định dùng cách thay mận đổi đào, bởi vì việc này quá mức vô sỉ, cho nên khi Hoàn Nhan Lượng cùng đệ ước định, nhất định phải gạt được thê tử của mình, kế hoạch là như thế này: Trước dùng rượu để cho hai thê tử uống quá chén, sau đó để cho hai nàng trở về phòng riêng của mỗi người nghỉ ngơi, khi các người trong thời khắc ngủ mơ màng, chúng ta lại đến gõ cửa phòng, lúc ngoài cửa nói chuyện thì chính là trượng phu của mỗi người, thực tế lúc đi vào lại là người khác, bởi vì trong phòng không có đèn, sau đó muốn làm cái gì, thì cứ tự nhiên là tùy theo mà hành động. . . Ca Bích nghe được không rét mà run, vừa thẹn vừa giận mắng:
-Loại biện pháp vô sỉ hạ lưu này là của tên hỗn đản nào nghĩ ra được?
-Đương nhiên là Hoàn Nhan Lượng!
Tống Thanh Thư vội vàng nghĩa chính ngôn từ chuyển qua cho lời mắng qua cho Hoàn Nhan Lượng
-Thật không phải là do chủ ý của thúc thúc?
Ca Bích nghi ngờ liếc hắn.
-Dĩ nhiên là không phải, đệ nào có hạ lưu như vậy.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, Tống Thanh Thư liền tranh thủ hất hết nước bẩn hướng đến trên thân Hoàn Nhan Lượng giội xuống..
-Quá bỉ ổi, quá vô sỉ!
Ca Bích hiển nhiên bị thủ đoạn loại bẩn thỉu này chọc giận, phẫn nộ như một con báo cái đi tới đi lui.
Tống Thanh Thư không dám để cho nàng tiếp tục sa vào bên trong cái loại tâm tình này, vội vàng chuyển đi sang chuyện khác nói:
-Hoàn Nhan Lượng kế hoạch này tuy rất tinh diệu lợi hại, thế nhưng cũng có một cái lỗ thủng, đó chính là tuy thê tử trong phòng không biết người tiến vào không phải là trượng phu mình, thì cũng đồng dạng có thể không rõ ràng nữ nhân nằm bên trong là người nào, cho nên chúng ta mới có thời cơ thay mận đổi đào. -Vậy là thúc thúc dùng nữ nhân giả mạo là ta?
Ca Bích xưa nay thông tuệ, rất nhanh liền minh bạch đằng sau câu chuyện.
-Không sai, đệ đã cùng hắn trước đó thỏa thuận, vì không để cho bại lộ bí mật, lúc vào trong phòng thì không thể để đèn sáng, để tránh cho thê tử trong phòng nhìn thấy hình dạng trượng phu, Hoàn Nhan Lượng cho là đệ sợ thân phận của mình bị bại lộ, thực ra là đệ sợ thân phận nữ nhân trong phòng bại lộ.
-Vậy thúc thúc định dùng người nào thay thế ta?
Ca Bích sắc mặt không dễ nhìn, nàng cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy nữ nhân bởi vì nàng, dẫn đến bị Hoàn Nhan Lượng ô nhục.
-Yên tâm đi, đệ trong thành tìm một kỷ nữ là xong, sẽ không làm thương tổn đến người vô tội.
"Hừ, ngươi đã nỗ lực hiến dâng thê tử của mình, ta cũng kiếm cho ngươi một mỹ nhân lầu xanh, tình ra ngươi cũng không quá ăn thiệt thòi." Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ, về phần việc cô nương kỷ nữ kia thì hắn cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa sẽ dùng Di Hồn đại pháp áp lên cô nương đó, để cho nàng nhận mình là Ca Bích, bởi có như vậy thì Hoàn Nhan Lượng mới không có thể phát giác ra cái gì có quỷ. Nghe được hắn nói, Ca Bích buông lỏng một hơi, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến cái gì, nhịn không được nguýt hắn một cái:
-Thúc thúc tìm người thay thế ta, thế nhưng còn bên Hải Lăng vương phi thì sao đây?"
Tống Thanh Thư vội vàng một mặt chính khí nói:
-Tẩu tẩu xin yên tâm, đệ sở dĩ làm như thế, hoàn toàn là vì để được Hoàn Nhan Lượng tín nhiệm, tuyệt sẽ không lợi dụng lúc người gặp khó khăn, mà chiếm lấy tiện nghi Hải Lăng vương phi.
Ca Bích sắc mặt âm tình bất định, bờ môi đỏ mấy lần hé mở ra, lại không nói ra lời gì, do dự thật lâu rốt cuộc nói:
-Ai bảo là thúc thúc sẽ không chiếm tiện nghi!
-Hả?
Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Ca Bích hận hận nói:
-Hoàn Nhan Lượng tên cẩu tặc kia hại chết trượng phu của ta, gián tiếp làm hại ta bị mất đi sự trong sạch, thống khổ như vậy ta cũng phải để cho hắn kinh lịch giống một lần. -Này,,,này… tại sao đệ nghe lời này, giống như là đang mắng đệ vậy, cái gì gọi là mất đi trong sạch, Đường Quát huynh trước khi chết đã là giấy trắng mực đen. . . A …không đúng, lụa trắng màu đỏ viết xuống tặng đưa tẩu tẩu cho đệ, đệ chính là danh chính ngôn thuận, giữa chúng ta cho dù có làm lại nhiều lần giống như thế, cũng là hợp luân thường đạo lý, chứ có chỗ nào mà cướp đi trong sạch của tẩu tẩu?
Tống Thanh Thư vội vàng cải chính.
-Im miệng!
Ca Bích nghe được mắt trợn trắng,
-Um…thì giữa chúng ta nói không còn là trong sạch thì không đúng sao a.
-Nói thế thì còn tạm được.
Tống Thanh Thư liền ôm nàng, ở trên mặt nàng hôn lên một cái.
Ca Bích cũng dần dần đã quen hắn thân mật, chỉ là hơi có hờn dỗi, hai người lúc này càng thân thiết hơn, bởi vì cái chuyện kia cũng đã làm qua bao nhiêu lần. -Ta muốn là để cho cẩu tặc Hoàn Nhan Lượng kia cũng nếm thử tư vị thống khổ, vừa nghĩ tới sau này khi hắn biết được chân tướng sự thật thê tử của mình bị nam nhân khác đưa lên giường, thì ta liền có chút vui vẻ a.
Có lẽ là quá mức hưng phấn, Ca Bích hô hấp của nàng trở nên dồn dập lên.
-Nhưng Đồ Đan Tĩnh dù sao cũng là vô tội….
Tống Thanh Thư có chút do dự.
-Tống công tử không phải là thương hương tiếc ngọc chứ?
Ca Bích tức giận nguýt hắn,
-Đêm đó ta không phải cũng đang mơ mơ màng màng liền bị công tử chiếm đoạt thân thể, khi đó tại làm sao công tử không cảm thấy ta vô tội?"
-Đệ giúp tẩu tẩu báo thù…giúp tẩu tẩu báo thù!
Tống Thanh Thư thấy tình thế nàng xưng hô không đúng, vội vàng đáp ứng.
Ca Bích má ngọc ửng đỏ, nói:
-Đến lúc đó thúc thúc tuyệt đừng khách sáo, những năm qua Hoàn Nhan Lượng cũng đã làm hỏng không biết bao nhiêu nữ nhân trong sạch, cũng nên để hắn nếm qua một chút thể tử của mình bị nam nhân khác đùa bỡn. . . là một loại tư vị dạng gì ….