Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 865: Đảo ngược



CHƯƠNG 862: ĐẢO NGƯỢC.

-Thế nào, nhìn thấy ta đánh nàng thì ngươi đau lòng?"

Nữ tử kia dừng lại nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư nhìn lại chằm chằm nàng, bắt đầu điều động lấy chân khí, ý đồ cho dù đang thụ trọng thương cũng muốn xuất thủ gϊếŧ chết hai yêu nữ Bạch Liên Giáo này .

Tựa như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nàng rất nhanh đưa tay nhẹ nhàng đặt tại trên lồng ngực hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm với hắn một câu:

-Đừng vọng động.

-Hả?

Đột nhiên nghe được cái giọng nói quen thuộc này, Tống Thanh Thư biểu lộ cực kỳ cổ quái, một bên Triệu Mẫn cũng là mắt hạnh trợn lên, giật mình .

-Muội muội, đừng nói nhiều, kỵ binh Kim Quốc đang nhanh đến, trước đem bọn họ trói lại mang đi rồi……. .

Đường Tái Nhi có chút lo lắng đi tới nói, bất quá lời vừa nói ra được phân nửa, đột nhiên sửng sốt ngây người, bởi vì vị thánh nữ kia đột nhiên ra tay với nàng, phong bế huyệt đạo toàn thân nàng.
Lấy võ công của nàng, cho dù Tống Thanh Thư hao tốn trên chục chiêu nếu muốn dồn phục nàng đã là chuyện không có khả năng, thế nhưng nàng làm sao phòng bị được chính người của mình rat ay với mình? Do đó chỉ mới một chiêu thì đã bị bắt.

Giáo đồ Bạch Liên Giáo nhìn thấy trước mắt một màn này nhất thời mắt trợn tròn, phản ứng đầu tiên là hai vị thánh nữ đang có nội chiến, dù sao nội bộ Bạch Liên Giáo tranh quyền đoạt lợi vẫn là kịch liệt lâu nay…

Bất quá Đường Tái Nhi đã là thánh nữ trong giáo nhiều năm, còn vị thánh nữ kia là gần đây mới đột nhiên xuất hiện, cho nên trong tâm bọn giáo đồ đương nhiên ủng hộ Đường Tái Nhi nhiều hơn, sau khi lấy lại tinh thần, liền cùng nhau giơ vũ khí tới cứu nàng.

-Ngươi làm gì!

-Thả thánh nữ ra!

Bất quá đáp lại bọn chúng là từng ám khí đen kịt như viên đá, phóng về phía bọn chúng nhưng lại không có độ chính xác, tất cả lướt qua rơi trên mé ngoài mặt đất phụ cận.
Đám giáo đồ này liền cười coi thường, bất quá tiếng cười vẫn chưa xong, bên tai liền truyền đến tiếng nổ kinh hoàng, tiếp theo bọn chúng cái gì cũng không thấy được..

Nhìn lấy trước mắt liên tiếp những tiếng nổ tung tạo thành một vùng tối đen mù mịt, Đường Tái Nhi sắc mặt đại biến:

-Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn! Ngươi là người của Nga Mi phái?

Nữ nhân kia lấy xuống cái mạng che mặt, tiếp theo lại gỡ ra cái mặt nạ mỏng, lộ một khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp tựa như vừa giận lại còn vừa xấu hổ, không phải Chu Chỉ Nhược xa cách đã lâu thì còn là ai đây.

-Là ngươi…..

Một bên Triệu Mẫn nhất thời nghĩ đến vừa rồi vô duyên vô cớ bị Chu Chỉ Nhược đánh hai bạt tai, trong lòng hận đến nghiến răng.

-Câm miệng, kỵ binh Kim Quốc đang đến, hãy dẫn người rời khỏi nơi này.
Chu Chỉ Nhược nói xong liền giữ lấy cánh tay Tống Thanh Thư, vịn hắn hướng bên cạnh con đường mòn đi tới.

Triệu Mẫn mắt trợn tròn:

-Ngươi để cho ta cõng nữ nhân này sao? Ta không làm, để ta đỡ Tống Thanh Thư, còn chính ngươi đến cõng nàng ta đi..

Từ nhỏ cho đến bây giờ, nàng chưa từng có phục thị cho người ..

-Ta là thê tử của Thanh Thư, ngươi là cái gì của hắn chứ?

Chu Chỉ Nhược hơi ngẩng đầu lên nói.

Triệu Mẫn hô hấp cứng lại, bị Chu Chỉ Nhược nói một câu nghẹn đến không thở nổi, một chốc qua đi mới lấy lại tinh thần:

-Hừ, thê tử cái gì mà cứ bỏ đi biền biệt mà thê tử chứ?

Nàng trên miệng tuy nhiên nói như vậy, nhưng nhìn thấy Chu Chỉ Nhược đã mang theo Tống Thanh Thư phóng đi xa xa, đành phải dựng lên Đường Tái Nhi mang theo sau.

………………………………………………………………………………..
Các nàng rất nhanh đến một nơi phụ cận, tìm tới một sơn động, nhìn thấy Tống Thanh Thư đầu đầy mồ hôi lạnh, Chu Chỉ Nhược đau lòng cầm ra cái khăn xoa lau mồ hôi cho hắn:

-Có phải trong người rất là khó chịu phải không?

Tống Thanh Thư môi run run, cuối cùng vẫn không nói ra lời.

Đường Tái Nhi lúc này mới cười lạnh nói:

-Đương nhiên là hắn rất khó chịu, nếu ai trúng phải Sinh Tử Phù, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Chu Chỉ Nhược lông mày giương lên, trở tay liền cho nàng một cái cái tát: ‘

-Đưa giải dược ra đây.

Đường Tái Nhi cái mạng che mặt lúc vừa rồi đánh nhau đã rơi xuống, bên trên gương mặt phấn trắng rất nhanh hiện ra dấu đỏ, hằm hằm liếc nhìn Chu Chỉ Nhược:

-Không nghĩ tới đường đường chưởng môn Nga Mi phái, thế mà lại hạ mình đầu quân dựa vào chúng ta tà ma ngoại đạo này để làm thánh nữ, ha ha.
-Bạch Liên giáo vốn chính là của phụ thân ta, ta thu hồi lại di vật của phụ thân ta thì không có gì mà không ổn,

Chu Chỉ Nhược lạnh hừ,

- Nói sang chuyện khác, mau đưa giải dược giao ra.

-Sinh Tử Phù không có thuốc nào chữa được, ngươi chờ lấy thủ tiết đi.

Đường Tái Nhi quay mặt qua chỗ khác.

Bất quá sắc mặt nàng rất nhanh liền biến, khi nhìn thấy Chu Chỉ Nhược đang muốn cởi y phục nàng ra, Đường Tái Nhi vừa sợ vừa giận:

-Ngươi muốn làm gì?

-Ngươi không đưa ra giải dược, thì ta phải cởi y phục của ngươi, từng chỗ kiểm tra a.

Chu Chỉ Nhược cho là chuyện đương nhiên đáp.

Đường Tái Nhi ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư liếc qua, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ:

-Dừng tay, để ta đem giải dược đưa cho ngươi!

-Hừ…nếu sớm như vậy là tốt hơn không..

Chu Chỉ Nhược giải khai huyệt đạo trên người Đường Tái Nhi, nàng đã dùng thủ pháp điểm huyệt khác biệt của Cửu Âm Chân Kinh, Đường Tái Nhi giờ phút này tuy có thể hoạt động tứ chi, bất quá toàn thân bất lực, không thể nào điều động được chân khí.
Đường Tái Nhi lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ ném tới trước mặt nàng, liền ôm hai đầu gối ngồi vào một bên, không hề liếc nhìn một cái.

Chu Chỉ Nhược lấy ra giải dược đang muốn cho Tống Thanh Thư cho nuốt lấy, thì Triệu Mẫn liền đưa tay ngăn lại nàng:

-Chờ một chút, để cho nàng nuốt trước một viên thử xem sao..

Thấy hai nàng gấp nhìn mình chằm chằm, Đường Tái Nhi hừ một tiếng, xuất ra một viên liền nuốt vào, Chu Chỉ Nhược lúc này mới buông lỏng, xuất ra giải dược cho Tống Thanh Thư nuốt vào.

-Thế nào, trong người có thấy tốt hơn một chút nào không?

Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn khẩn trương nhìn Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư phun ra một ngụm khí:

-Thể nội ngứa ngáy rốt cục cũng đã tạm ngừng.

Đường Tái Nhi lúc này tiếp lời nói:

-Đã có giải dược cho hắn, có thể thả ta đi rồi chứ…
Chu Chỉ Nhược nói mà không có biểu cảm:

-Ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi rời đi sao a?

Đường Tái Nhi trên mặt không một chút kinh ngạc.

-Ngươi sẽ phải thả ta đi.

-Ngươi cũng rất có tự tin đấy.

Chu Chỉ Nhược nhịn không được cười lên.

-Đương nhiên,

Đường Tái Nhi ánh mắt chuyển qua trên thân Tống Thanh Thư,

-Bởi vì vừa rồi, cũng không phải thật sự là giải dược của Sinh Tử Phù, dược vật này chỉ có thể tạm thời làm dịu lại cảm giác ngứa ngáy, đến lúc bình thuốc giải dược này sử dụng hết, cơn ngứa ngáy của hắn ngóc đầu trở lại sẽ tăng hơn trước gấp mười lần.

Chu Chỉ Nhược sắc mặt quả nhiên biến:

-Đem giải dược chính thức giao ra, ta có thể tha cho ngươi nhất mệnh.

-Ngươi thấy ta sẽ còn tin tưởng ngươi sao a?

Đường Tái Nhi khinh thường bĩu môi,

Chu Chỉ Nhược bất vi sở động, ngược lại ra hiệu cho Triệu Mẫn:
- Cởi y phục của nàng ra lục soát đi…

Triệu Mẫn nghe qua sững sờ, nhưng cũng bước tới..

-Trên người của ta thật không có giải dược.

Rất nhanh áo ngoài, rồi áo thϊếp thân liền rơi xuống mặt đất, Đường Tái Nhi thật gấp vì trên người của nàng chỉ còn cái yếm màu trắng tơ lụa, khuôn mặt của nàng đỏ bừng lên.

Tống Thanh Thư sau khi liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy rỏ ràng hai bầu vú tròn trịa nẩy nở của Đường Tái Nhi nổi bật lộ rỏ trong tầng tơ lụa màu trắng, thậm chí hai đầu núʍ ѵú cỡ đầu ngón tay út cũng nhô đầu đội lên hằn lên sau lớp vải tơ mỏng cũng không hề bỏ sót, rồi tằng hắng nuốt nước miếng một cái mới nói,

-Không cần lục soát, trên người nàng không có giải dược đâu.

Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn nghi hoặc quay đầu nhìn lấy hắn:

-Làm sao ngươi biết.
-Bởi vì Sinh Tử Phù không có thuốc nào chữa được.

Tống Thanh Thư trầm giọng đáp.

Đường Tái Nhi sắc mặt đại biến, Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên quay đầu nhìn qua nàng:

-Ngươi dám lừa gạt ta!

Vừa dứt lời, năm đầu ngón tay trong suốt như ngọc liền bóp lên phía trên cổ họng Đường Tái Nhi .

-Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!

Đường Tái Nhi đồng tử co rụt lại, nàng cùng Hoàng Sam nữ tử giao đấu nhiều năm như vậy, làm thế nào lại không biết đến môn võ công này, sợ đối phương trong nháy mắt sẽ đoạn cổ mình, vội vàng nói,

-Sinh Tử Phù mặc dù không có giải dược, thế nhưng ta biết được có người giải được…