Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 997: Hỗn loạn



CHƯƠNG 994: HỖN LOẠN.

Đại Khỉ Ti bị hắn nói mấy câu khiến cho cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nàng càng là không ngừng kinh hãi khi thấy cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư giờ đã cứng rắn trở lại, thêm mấy hiệp giao phong xuống, liền đã đáp ứng yêu cầu của Tống Thanh Thư.

Lúc hai người đi ra khỏi lều lớn, bên ngoài mặt trời đã lên rất cao, chứng kiến ánh mắt của đám người Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhẫn, Đại Khỉ Ti hận không thể có một cái lỗ chui vào.

Tống Thanh Thư thì là da mặt so với tường thành còn dầy hơn, sắc mặt như thường cùng hai người trao đổi về việc sắc phong Toàn Chân giáo.

Cho dù Toàn Chân từ trên xuống dưới, không ai muốn tiếp nhận sắc phong triều đình Kim quốc, thế nhưng trước đó thì Vương Trùng Dương đã cùng Toàn Chân ngũ tử gặp riêng trao đổi suốt mấy canh giờ, về sau bọn họ liền đồng ý tiếp nhận sắc phong.
Bởi vì đời thứ ba chưởng giáo Doãn Chí Bình đã chết, Kim quốc liền đưa ra ý kiến để cho Trương Chí Quan đảm nhiệm chưởng giáo đời thứ ba vì lúc trước hắn đã đồng ý tiếp nhận sắc phong, Trương Chí Quan luận võ công và uy vọng, cũng không thể nào phục chúng được, nhất là bên nhất mạch của Khưu Xử Cơ, bởi vậy liền phản ứng kịch liệt.

Chỉ là Kim quốc bên này có mấy tên tông sư cấp cao tọa trấn, hơn nữa dưới chân núi Chung Nam sơn còn có lấy ba nghìn tinh binh, cường thế đàn áp cho nên giáo đồ bọn họn muốn phản bác cũng không có đủ thực lực.

Vốn giáo chúng định cầu trợ ở Toàn Chân Ngũ Tử, chỉ là Toàn Chân Ngũ Tử đã có chỉ thị của Vương Trùng Dương, nên đành đối với sự tình này vẫn bảo trì trầm mặc, cuối cùng Trương Chí Quan hữu kinh vô hiểm lên làm chưởng giáo đời thứ ba.
Lúc này Trương Chí Quan đã ở trong quân doanh đợi chờ đã lâu, cho dù Tống Thanh Thư một mực ở trong đại trướng cùng Đại Khỉ Ti hoan ái, hắn chờ đợi vẫn không có lộ ra nửa phần thần sắc bất mãn, bởi vì hắn biết rõ, hắn sở dĩ có thể lên làm chưởng giáo Toàn Chân giáo, chính là nhờ người ở bên trong soái trướng.

Tống Thanh Thư cùng đám người Âu Dương Phong thương thảo xong, liền đem Trương Chí Quan gọi vào bên trong soái trướng.

Trương Chí Quan tiến lều vải liền chú ý tới nữ nhân đứng ở bên cạnh Tống Thanh Thư, nàng tư thái phong lưu lã lướt, đuôi lông mày toát ra mị ý chọc người, còn không biết nguyên nhân gì khiến cho khuôn mặt ửng hồng, nàng vốn là đã kiều diễm, hai má như rặng mây đỏ càng thêm mê người, dù là Trương Chí Quan tu đạo đã mấy chục năm, khi nhìn thoáng qua nàng thì liền thân thể xốp giòn, hắn nghĩ thầm khó trách Doãn Chí Bình vì một nữ nhân mà không cần đến tiền đồ, bực nữ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế này thì bất luận nam nhân nào cũng kháng cự không được.
Bất quá hắn tự mình biết rõ bổn sự, mắt nhìn thoáng qua rồi liền vội vàng cúi xuống ánh mắt, đối với Tống Thanh Thư cung kính hành lễ nói:

-Tham kiến nguyên soái đại nhân.

Tống Thanh Thư nhìn qua tên đạo nhân:

-Ngươi cũng là thức thời, ngươi có biết tại sao ta phải nâng đỡ một người không có uy vọng, võ công so với giáo chúng Toàn Chân cũng là bình thường, đưa lên làm chưởng giáo không?

Trương Chí Quan chần chừ một cái, không xác định nói:

-Là vì bần đạo lúc trước đã ủng hộ việc tiếp nhận sắc phong?

Tống Thanh Thư lắc đầu:

-Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu.

-Kính xin nguyên soái chỉ giáo.

Trương Chí Quan thi lễ rồi nói.

Tống Thanh Thư rất hài lòng thái độ cung kính của hắn, lên tiếng:

-Toàn Chân giáo từ trên xuống dưới, có rất nhiều người không muốn tiếp nhận sắc phong triều đình, nếu ta chọn những người khác, thì khó bảo toàn sẽ bằng mặt mà không bằng lòng, ngỗ nghịch lại ý của ta, thế nhưng đối với ngươi thì sẽ không có vấn đề này. Ta sở dĩ chọn ngươi cũng là bởi vì ngươi uy vọng chưa đủ, võ công cũng chưa đủ, nếu ngươi lên làm chưởng giáo Toàn Chân giáo, thì tất nhiên những người khác không phục ngươi, vì để ngồi vững vàng vị trí chưởng giáo, ngươi chỉ có một cách là phải ôm chặt đùi của ta mà thôi.
Trương Chí Quan nghe được thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gấp gáp nói:

-Bần đạo ngày sau nhất định sẽ như thiên lôi, nguyên soái sai đâu thì sẽ đánh đó.

Tống Thanh Thư âm thầm lắc đầu với nhân phẩm trơ trẽn của Trương Chí Quan, chỉ bất quá thời điểm này hắn lại cần loại người như vậy:

-Đạo trưởng nói vậy là tốt rồi, bất quá ta nói trước, ta nâng đỡ ngươi thượng vị cũng không phải là để cho ngươi đảm đương làm bù nhìn đấy, nếu như ngươi không có hữu hiệu khống chế Toàn Chân giáo, thì ta đưa ngươi lên thượng vị có cái gì hữu dụng?"

Trương Chí Quan cau mày nói:

-Thế nhưng đệ tử nhất mạch của Khâu sư bá còn rất nhiều, thế lực cường đại, chỉ sợ...

Tống Thanh Thư phất tay cắt đứt lời hắn:

-Đây là chuyện của ngươi tự suy tính.

Trương Chí Quan cắn răng đáp:
-Được rồi, bần đạo sẽ nghĩ biện pháp đối phó, bất quá khả năng cần phải có sự trợ giúp của nguyên soái.

Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, tên này tuy rằng nhân phẩm không được, nhưng năng lực tựa hồ không tệ, hiểu được các nương nhờ mượn lực:

-Ngươi nói xem, nếu như chẳng phải chuyện quá đáng, ta có thể suy nghĩ một chút.

Trương Chí Quan suy nghĩ, nói ra:

-Bần đạo muốn nguyên soái lưu lại một cao thủ thay cho bần đạo áp trận, sau đó...

Tống Thanh Thư cười nói:

-Có thể được, ta sẽ để cho Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu bang chủ ở tại đây một đoạn thời gian, để xem ngươi sau này biểu hiện rồi hãy nói.

Trương Chí Quan lập tức đại hỉ:

-Đa tạ nguyên soái!

Nhìn xem bóng lưng Trương Chí Quan rời đi, Đại Khỉ Ti ánh mắt phức tạp nói:

-Không nghĩ tới đường đường đệ nhất chưởng giáo lại bị ngươi sai khiến giống như chó giữ nhà vậy…
Tống Thanh Thư đưa tay nắm ở vòng eo nàng:

-Như thế nào, chứng kiến nam nhân của phu nhân uy phong như vậy, chẳng lẽ phu nhân mất hứng sao?

Đại Khỉ Ti đẩy ra hắn, nói:

-Ta chỉ là cảm thán Toàn Chân giáo một đời không bằng một đời mà thôi.

Tống Thanh Thư đồng cảm gật đầu:

-Hoàn toàn chính xác một đời không bằng một đời.

Tiếp kiến xong Trương Chí Quan, Tống Thanh Thư triệu tập các chỉ huy trong quân doanh, tuyên bố kế tiếp hắn sẽ mang theo mấy thị vệ võ công cao cường đồng hành đi sứ Dương Châu, tiếp kiến Giang Chiết đề đốc Lý Khả Tú, còn lại chư tướng sẽ suất lĩnh đại quân phản hồi phủ Đại Hưng…

Cuối cùng các chỉ huy đám quân binh tổ chức một trận tiệc tối long trọng, thực tế thì Tống Thanh Thư trong quân doanh không cho phép uống rượu, đây chỉ là quy định mà thôi, quy định là cái chết, người là sống, hôm nay Tống Thanh Thư dịch dung Đường Quát Biện tụ tập thượng thư lệnh cùng nguyên soái trên một thân, tại Kim quốc dưới một người trên vạn người, các tướng lĩnh chỉ huy đều ngóng trông nịnh bợ hắn, ai còn quan tâm đến vấn đề có thể hay không uống rượu?
Tống Thanh Thư thì cũng cố ý cùng có tầng quan hệ giữa quan quân hoà mình, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì giữa lúc mọi người đang hung phấn.

Tiệc tối trên một đám người thay nhau hướng đến Tống Thanh Thư mời rượu, Tống Thanh Thư thì ỷ vào bản thân nội công thâm hậu, ai mời rượu đến cũng không có cự tuyệt, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Bồ Sát Thu Thảo thì là vì trong chuyện đã xảy ra trong cổ mộ nên tinh thần chán nản, nào có hứng thú cùng đám nam nhân này lêu lổng, nám lại xã giao một chút rồi cáo từ rời tiệc, khi nàng đi ra không bao lâu, liền bị Đại Khỉ Ti cản lại.

-Phu nhân muốn làm gì?

Bồ Sát Thu Thảo vẻ mặt đề phòng nhìn qua đối phương, cho dù nàng đối với nữ nhân này không có hảo cảm, nhưng phải thừa nhận nữ nhân trước mắt này xinh đẹp không gì sánh được, tuyệt đại tao nhã không chút nào thua kém Tiểu Long Nữ.
Hơn nữa so với Tiểu Long Nữ một thân làm cho người ta không dám gần với khí chất lành lạnh, Đại Khỉ Ti thì mắt hạnh má đào, mị cốt xinh đẹp tự nhiên, từng cái nhăn mày nụ cười đều đủ để cho bất luận nam nhân nào mặt đỏ tới mang tai.

-Ngươi nói ta tìm ngươi làm gì, nhanh như vậy đã quên lần đánh cuộc của chúng ta sao?

Đại Khỉ Ti dịu dàng cười nói.

Bồ Sát Thu Thảo sắc mặt đen xạm, hai ngày này bởi vì chuyện của Dương Quá khiến cho nàng quên đi chuyện này, nghe vậy tức giận nói:

-Đương nhiên là nhớ …

Đại Khỉ Ti sắc mặt lạnh lẽo:

-Ngươi là nha hoàn mà có thái độ như vậy sao?

Bồ Sát Thu Thảo lập tức gận dữ hô hấp dồn dập, sắc mặt biến ảo bất định, Đại Khỉ Ti hừ một tiếng:

-Như thế nào, dám làm không dám chịu à?

-Ai nói ta không dám nhận,

Bồ Sát Thu Thảo bởi vì chuyện của Dương Quá, nghẹn lấy một bụng tà hỏa, nghe vậy cả giận nói,
- Nha hoàn thì nha hoàn, có gì mà lớn chuyện đâu.

Đại Khỉ Ti duỗi cái lưng mệt mỏi, lộ ra đường cong ưu mỹ bộ ngực:

-Vậy đấm bóp cho ta đi đi, hai ngày này không biết chuyện gì xảy ra, toàn thân bủn rủn mệt mỏi…

-Được …

Bồ Sát Thu Thảo nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn đường cong thân thể đối phương, trong lòng tức giận mắng: “ Thứ hồ ly quyến rũ, quả nhiên tiền vốn hùng hậu, khó trách Đường Quát Biện tại trong soái trướng giày vò suốt ngày suốt đêm, hiện tại trong toàn quân doanh người nào cũng biết rồi, thân thể không mệt mới là lạ…”

Đại Khỉ Ti thân hình lóe lên, làm cho bàn tay không có hảo ý của Bồ Sát Thu Thảo chụp vào khoảng không:

-Có nha hoàn nào trước mắt mọi người mà nắn vai đấm lưng cho chủ nhân như vậy không?

Bồ Sát Thu Thảo nhướng mày:

-Vậy ngươi muốn ở nơi nào đây?
-Đương nhiên là doanh trướng của ta .

Bồ Sát Thu Thảo không có chú ý tới Đại Khỉ Ti lúc nói chuyện trong mắt hiện lên giảo hoạt.

-Được rồi…

Bồ Sát Thu Thảo thì không có hoài nghi cái gì, dù sao đối phương chỉ là nữ nhân, dĩ nhiên nếu đổi lại là nam nhân, hơn nửa đêm kêu nàng đi đến lều vải, nàng thà mang tiếng dám làm không dám chịu thì cũng sẽ không đi đấy.

Hôm nay Bồ Sát Thu Thảo chỉ muốn sớm một chút ứng phó cho xong với Đại Khỉ Ti, sau đó quay về nghỉ ngơi.

Phảng phất là nhìn ra trong nội tâm nàng suy nghĩ, Đại Khỉ Ti bên môi nổi lên nụ cười lạnh: “ Hừ, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi hảo hảo ngủ đủ…”

Cùng theo Đại Khỉ Ti đi vào nàng vào trong lều vải, nhìn bên trong đã chỉnh tề tấm đệm…

-Phu nhân nằm xuống đi…

-Tốt!

Đại Khỉ Ti rất phối hợp nằm ở trên tấm đệm,
-Nơi đây… còn có nơi đây, xoa bóp chỗ này cho ta..

Nhìn đối phương xem mình đúng là nha hoàn vậy, Bồ Sát Thu Thảo lửa giận ứa ra, nghĩ thầm lát nữa ta phong bế huyệt đạo của ngươi, không sửa trị ngươi một phen làm sao có thể nuốt được khẩu khí này?

Khi ngón tay tiếp xúc đến bả vai Đại Khỉ Ti, Bồ Sát Thu Thảo trên mặt lộ ra một tia thắng lợi, bất quá rất nhanh nụ cười của nàng liền đọng lại.