Lần này, nhân viên của phòng làm việc đều ở bên ngoài xem.
Đứng ở đây có ba người, ngoài tôi ra, một người bệnh máu trắng, một người là Lý Hào Kiệt chân không được tốt.
Tôi chỉ có thể nói: “Vào phòng họp ngồi nói đi.”
“Được.”
Lý Hào Kiệt đồng ý.
Tôi dẫn bọn họ vào trong phòng họp, có người mang tới hai ly trà, đặt trước mặt họ mỗi người một ly.
Lâm Kiến Thành nhìn nước trà trước mặt, thở dài một cái, “Ôi! Có lẽ ông trời trừng phạt ta rồi, để ta có ngày hôm nay, nhìn rõ con gái ruột của mình và vợ mình rốt cuộc là loại người nào!”
“Làm sao vậy?”
Tôi hỏi.
Tôi chỉ biết Lâm Tuyền không muốn phối hợp làm phẫu thuật, trước kia Cung Vân còn từng tới tìm tôi, sao lại có cả chuyện của Cung Vân?
Lâm Kiến Thành nhìn tôi một cái, có chút ngại ngùng, “Xin lỗi, Khanh Khanh, ta…..”
“Giám đốc Lâm, xin gọi tôi là Sa Điệp.”
Tôi cắt đứt lời của ông ta.
Mặc kệ ông ta kể khổ thế nào, tôi cũng sẽ không thừa nhận ông ta là cha mình.
Lâm Kiến Thành mặt đầy lúng túng, chỉ có thể dổi cách xưng hô, “Sa Điệp, xin lỗi, lúc trước ta sợ con tranh tài sản của ta, vì vậy từng đi tìm các con, bây giờ xem ra, ta mới nhận ra, bản thân là tên ngốc nhất trên đời này.”
Lâm Kiến Thành nói đến đây, đầy kích động.
Tay đặt trên bàn hội nghị nắm chặt thành nắm, khẽ run.
Nhưng dù ông ta kích động, tôi và Lý Hào Kiệt bên này lại không có cảm xúc gì.
Suy cho cùng Lâm Kiến Thành cũng không cần sự đồng tình giúp đỡ gì đó từ những người nghèo khổ.
Tiền của ông ta, chắc chắn đủ chữa bệnh.
Mặc dù chúng tôi không nói chuyện nhưng ông ấy cứ như máy phát thanh, “Thật sự không bệnh thì không biết được lòng người! Lần này sau khi ta bị bệnh, mới đầu lúc Cung Vân biết Tiểu Tuyền không đồng ý làm phẫu thuật, bà ấy còn giúp ta mắng nó.
Ta bệnh lâu như vậy cũng không tìm con, thực ra vốn dĩ không muốn thêm phiền phức cho con, ta nghĩ, Lâm Tuyền dù sao cũng là đứa con gái một tay ta nuôi lớn, từ nhỏ ta đối với nó rất tốt, nó muốn gì, ta liền cho cái đó, ta nói rõ ràng với nó, nó chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng không ngờ…..”
Nói đến đây, nước mắt Lâm Kiến Thành cũng rơi xuống rồi.
Sống hơn nửa đời người rồi, nước mắt lại cứ thế mà rơi.
Tôi từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy, đưa cho ông ta.
Ông ta lau nước mắt với nước mũi, cười khổ nói, “Con bé vậy mà có thể nói ra, dù sao ta sống cũng đủ rồi, đời nó vẫn còn dài, nếu như nó hiến tủy cho ta rồi, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó…..”
Nghe ông ta nói như vậy, tôi cũng thấy Lâm Tuyền quá đáng.
Lâm Kiến Thành bất luận là người đàn ông tồi, nhưng ông ta chắc hẳn không có gì để nói với Lâm Tuyền.
Nhưng nếu như hiện tại Lâm Tuyền bị……
Trong nhất thời, tôi có thể hiểu được sự thất vọng và đau khổ của Lâm Kiến Thành.
Lâm Kiến Thành uống một ngụm nước, tiếp tục nói, “Vốn dĩ, CungVăn vẫn giúp ta, kết quả lần này Tiểu Tuyền quay về, cũng không biết đã nói gì với bà ấy, đến Cung Vân cũng không đồng ý việc làm phẫu thuật này nữa, các con nói coi, ta sống nửa đời người được cái gì chứ!”
Tôi và Lý Hào Kiệt ngồi ở một bên, xác định ông ấy nói xong rồi, tôi mới nói, “Xin lỗi, đúng là tôi đồng ý với ông, quay về sẽ làm phẫu thuật, nhưng, tôi bây giờ cũng xác định vì do sức khỏe, không làm được nữa.”
“Cái gì?”
Lâm Kiến Thành nghe tôi nói như vậy, trừng mắt nhìn tôi, “Con đồng ý với ta rồi, sao con có thể nói lời không giữ lời chứ.”
Ông ta vô cùng kích động, trực tiếp duỗi tay qua giữ lấy tôi.
Một tay của Lý Hào Kiệt chen vào, trực tiếp tách tay ông ta ra khỏi người tôi, sau đó nói, “Cô ấy mang thai rồi.”
“Cái gì?”
Động tác trong tay Lâm Kiến Thành dừng lại, nhìn tôi.
Dường như đang xác nhận tôi.
Tôi gật đầu, “Phải, được nửa tháng rồi.”
Nghe tôi nói như vậy, Lâm Kiến Thành không thể tin được, ông ta nhìn về hướng Lý Hào Kiệt, không chắc chắn nói, “Nhưng mà, Tiểu Tuyền luôn nói con đã không thể…..vì vậy……”
“Vì vậy, cô ta ở bên ngoài nuôi mấy tên đàn ông cũng không tính là chuyện sai trái gì.”
Lý Hào Kiệt tiếp lời của Lâm Kiến Thành.
Vẻ mặt của Lâm Kiến Thành rõ ràng có chút bất ngờ, lại có chút không dễ chịu.
Ai cũng có thể nhìn ra, ông ta đối với những việc con gái mình làm, rõ ràng rất hiểu rõ.
Cho dù như vậy, tôi cũng không sợ nữa, thuận tiện hỏi luôn, “Vậy con của Lâm Tuyền là của ai?”
“Con?”
Lâm Kiến Thành nghe tôi nói, vẻ mặt lập tức lờ mờ chẳng biết gì,
Tôi và Lý Hào Kiệt nhìn ông ta, quả nhiên, Lâm Kiến Thành không biết con gái bảo bối của ông ta đã có con.
Thật ra chuyện này tôi biết không nhiều, cùng lắm là từng thấy một tấm hình, nói với Lý Hào Kiệt hai câu.
Tôi cứ thế nhìn Lý Hào Kiệt, xem xem anh ấy có muốn nói không.
Con ngươi của người đàn ông rủ xuống, trầm mặc một lúc mới nói, “Chuyện này ông đi hỏi con gái ông đi, chẳng qua nếu như cô ta nói đứa con là của tôi, đã vậy ông thay tôi chuyển lời cho cô ta, tất cả những chuyện của cô ta làm bên đó tôi đều nắm tường tận, không cần giở trò.”
Lời này, ai nghe xong cũng đều hiểu là ý gì.
“Nhưng mà, các con từng kết hôn, sao con có thể chắc chắc đứa bé không phải của con.”
Lâm Kiến Thành đây là đang vạch rõ ý đồ như vậy.
Nếu như đứa bé có thể dựa vào Lý Hào Kiệt, vậy thì quá tốt rồi.
Nói cho cùng bây giờ Lý Hào Kiệt và Lam Thị, chỉ cần Lý Hào Kiệt để lộ ra chút tài nguyên cũng đủ để Lâm Thị phát triển rồi.
Tôi đều hiểu, Lý Hào Kiệt đương nhiên cũng hiểu, khóe miệng người đàn ông hiện lên nụ cười lạnh lùng, “Về mặt này, tôi và giám đốc Lâm không giống nhau, người phụ nữ tôi không tính chịu trách nhiệm, tôi tuyệt đối sẽ không lên giường, huống hồ gì là người phụ nữ lúc kết hôn với tôi đã có con với người đàn ông khác.”
Lời này, quả thật là mỉa mai Lâm Kiến Thành.
Năm đó lúc quen Mưu Lan Tích, chắc chắn cũng biết, bản thân không trị được Cung Vân, nhưng ông ta vẫn làm đấy thôi!
Sắc mặc Lâm Kiến Thành trắng bệch, “Ta biết rồi……ta……khụ khụ khụ!”
Lâm Kiến Thành nói được một nửa, đột nhiên bắt đầu ho dữ dội!
Mặc dù ông ấy lấy tay che lại, nhưng rất nhanh, tôi liền nhìn thấy trong kẽ tay của ông ấy có chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống.
Bị dọa, tôi vội vàng cầm lấy giấy đưa cho ông ấy, khẩn trương nói, “ Không sao chứ?”
Lâm Kiến Thành xua tay, lau sạch cái bàn, cười khổ, “Ngại quá, làm dơ bàn của con rồi.”
“Không sao…..” Tôi nhìn ông ấy, có lẽ do quan hệ huyết thống, rõ ràng có chút khó chịu.
Lâm Kiến Thành lau sạch tay xong, đứng dậy, “Nói chuyện với các con xong, ta nhận ra được, quả thực tất cả đều do ta tự làm tự chịu, tất cả đều là nhân quả báo ứng mà thôi.”
“Giám đốc Lâm, ông tích cực phối hợp điều trị, vẫn còn hi vọng chữa khỏi.”
Tôi nói.
Lâm Kiến Thành nhìn tôi, một bước đi tới trước mặt tôi, nói với tôi, “Ta có thể ôm con không?”
………
Tính ra, ông ấy cũng là cha tôi, mặc dù ông ấy không chịu trách nhiệm, nhưng nếu không có ông ấy tôi cũng không có cách nào đên với thế giớ này, bây giờ tới nông nỗi này, tôi không cách nói từ chối yêu cầu của ông ấy.
Tôi gật đầu.
Lâm Kiến Thành dang hai tay, ôm tôi một chút liền buông ra, nhìn tôi nói, “Xin lỗi, ta không làm tròn trách nhiệm của người cha, nhưng ta sẽ làm lại di chúc, sẽ để con một phần tài sản, cũng coi như là ta bồi thường cho Mưu Lan Tích, ta không sợ hai người oán trách ta, chỉ mong hai người không bệnh tật, có thể khỏe mạnh sống thật lâu.”