Lời chúc mộc mạc biết bao, nhưng đợi tới lúc mắc bệnh hiểm nghèo ông ấy mới phát hiện ra.
Tiền tài, quyền lực, địa vị gì đó sinh ra không có, chết không thể đem đi.
Sức khỏe trước mắt, vẫn là quan trọng hơn.
Nếu như không có sức khỏe, bất kể chuyện gì tới cuối cùng đều là công dã tràng.
Tôi nắm chặt tay ông ấy: “ông Lâm…..ba, tài sản con không cần, người giữ gìn sức khỏe, nhất định có thể chiến thắng bệnh tật.”
“Cảm ơn.”
Lâm Kiến Thành nhìn tôi, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Nói xong, liền quay người muốn rời đi.
Tôi lập tức đi qua nói: “Tụi con đưa ba về.”
“Phải.”
Lý Hào Kiệt cũng đứng sau nói.
Ông ấy là người bệnh, tôi không chắc ông ấy tới đây bằng cách nào.
Lúc nãy còn ho ra máu, lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì…..
“Không cần, không cần, các con bận việc của mình đi, tài xế đưa ta tới.”
Nghe Lâm Kiến Thành nói như vậy, tôi cũng không cố chấp nữa.
Tôi và Lý Hào Kiệt tiễn ông ấy tới cửa, nhìn Lâm Kiến Thành lên xe tôi mới yên tâm.
Đợi ông ấy đi, tôi cũng tiễn Lý Hào Kiệt lên xe, mới rời khỏi.
Chuyện của Lâm Kiến Thành, sau đó tôi cũng không quá quan tâm, dù sao ông ấy cũng không thiếu tiền, đương nhiên cũng không cần lo lắng ông ấy không có tiền chữa bệnh, hoặc dùng không nổi thuốc gì đó.
Bây giờ y học phát triển, bệnh máu trắng đã không phải bệnh hiểm nghèo mà người mắc phải chắc chắn phải chết rồi.
Nhưng không ngờ, một tuần sau khi gặp Lâm Kiến Thành, tôi lại nhận được điện thoại của Lâm Tuyền.
Lúc tôi nhận điện thoại phát hiện là cô ấy, tôi liền trực tiếp cúp điện thoại.
Nói cho cùng từ những lời Lâm Kiến Thành nói, tôi cảm thấy Lâm Tuyền con người này so với tôi nghĩ trước đó cách biệt tới mười vạn tám nghìn dặm.
Từ sau khi tôi biết chuyện đó, cô ta con người này vô cùng ích kỷ, tính kế chi li, tất cả mọi việc, đều xuất phát từ lợi ích cá nhân.
Mà vì cái này, cô ta thậm chí đến lương tâm cũng không cần.
Tôi và cô ta dù là chuyện gì, cũng không có gì để nói.
Chỉ đáng tiếc, tôi ở đây có một vấn đề rất lớn, chính là nơi làm việc của tôi là cố định.
Người nào muốn tìm tôi cũng rất đơn giản, giống như lần trước Lâm Kiến Thành tìm tôi.
Không tới mấy tiếng sau khi tôi cúp điện thoại, cả văn phòng làm việc bị bảy tám cái xe chặn lại.
Sau đó mười mấy người xuống xe, những người này không giống đám vệ sĩ của Lý Hào Kiệt.
Mà là ăn mặc như một đám côn đồ.
Đa số trên cánh tay đều xăm một bông hoa lớn.
Người của văn phòng đều bị dọa.
Ai cũng không dám ra ngoài.
Tôi và Đào Nhi nói chuyện một chút, mặc kệ là ai, báo cảnh sát trước.
Tôi gọi điện báo cảnh sát, sau đó, cùng Đào Nhi đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn.
Nghe thấy Vương Thanh Thanh ở dưới hét: “Mấy người có phải nợ tiền ai rồi không?”
“Không có!”
“Tôi nợ là tiền hàng của ngân hàng, mỗi tháng tôi đều trả.”
“Tôi cũng không có……”
Nhân viên bên dưới lần lượt trả lời.
Không tới mấy phút, tôi nhìn thấy phía sau đám người lại có thêm một xe đi tới, loại xe sang màu trắng.
Mặc dù không nhìn rõ là hãng xe gì, chỉ nhìn dáng xe, tôi đã ý thức được đây rốt cuộc là người của ai.
Lái xe không tới một phút đồng hồ.
“Rầm rầm rầm!”
“Mở cửa!”
“Mở cửa!”
Cửa ở lầu một đã có người bắt đầu đạp điên cuồng.
Các nhân viên bị dọa đều phải trốn ở phía sau, cuối cùng tất cả đều đi vào phòng họp.
Chỉ mình tôi còn đứng ở đó.
Vương Thanh Thanh từ phòng họp thò đầu ra, đứng đó nhìn tôi, mới hỏi: “Sa Điệp, đám người này chẳng lẽ là tới tìm em sao?”
“Có khả năng.”
Tôi đứng ở đó không dám mở cửa.
Dù sao tôi cũng đang mang thai, lỡ như bọ họ xông vào đánh tôi, vậy thì con tôi có khả năng sẽ không giữ được.
Tay tôi nắm chặt điện thoại, vì có nguy hiểm, tôi nhanh chóng gọi vào số của Lý Hào Kiệt.
“Tút…..tút…..”
Nhạc chờ điện thoại và tiếng đập cửa của đám người Lâm Tuyền vang dội lại.
Đại khái khoảng một phút, điện thoại chuyển qua chế độ để lại tin nhắn.
Xem ra Lý Hào Kiệt có lẽ đang họp.
Tôi nắm chặt điện thoại, cửa sổ ở bên cạnh phát ra âm thanh cực lớn, tôi bị dọa sợ.
Nhìn qua, đám người đó không đập cửa, mà bắt đầu đập vỡ kính.
Có người cầm ống sắt, đập vào cửa kính, mặc dù là loại thủy tinh công nghiệp, nhưng dường như bọn họ rất thông thạo, lựa góc cửa mà đập.
Rất nhanh, cửa kính đã có vết nứt.
Vương Thanh Thanh bị dạo sợ muốn chết, lui lại: “Sa Điệp, em qua đây, không phải em đang mang thai sao? Đừng đứng ở đó bọn họ đi vào thì làm sao, chúng ta đã báo cảnh sát rồi.”
Tôi không biết mấy người này tới làm gì, nhưng tôi không thể đem con mình ra làm trò đùa.
Do dự một lát, vẫn là trốn trong phòng họp.
Vừa vào phòng họp, tôi liền tìm cuộc gọi ban nãy Lâm Tuyền gọi tới.
Bởi vì thời gian quá dài, tôi vừa nhận mấy cuộc gọi của rất nhiều khách hàng, nhất thời không tìm được cuộc gọi ban nãy.
Nghe thấy tiếng đập cửa kính ở bên ngoài ngày càng to.
Mồ hôi của tôi cũng chảy ra.
Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của cảnh sát.
Lúc tiếng cảnh sát vang lên, cả phòng họp đều thở phào.
Rất nhanh, tiếng đập cửa kính cũng dừng lại.
Mọi người lần lượt di chuyển ra ngoài.
Cùng đứng bên cửa kính nhìn.
Qủa nhiên, có mấy cảnh sát tới, đang nói gì đó với Lâm Tuyền.
Không bao lâu, ngoài cửa lại có tiếng vang lên.
Rất nhanh bên ngoài truyền đến giọng nói: “Xin chào, cảnh sát đây, mời mở cửa.”
Nghe thấy là cảnh sát, tôi mới tiến tới, đang định mở cửa, Đào Nhi từ lầu hai chạy xuống, cản trước mặt tôi nói: “Để tớ mở, lỡ như có gì đó không tốt, cậu còn đang mang thai đó.”
Tôi cảm kích nhìn cô ấy.
Đào Nhi mở cửa ra, tôi đứng phía sau cô ấy.
Ngoài cửa quả nhiên có hai cảnh sát, người đứng phía sau là LamTuyền.
Lâm Tuyền nhìn thấy tôi, cười lạnh: “Em gái. Sao em lại trốn chứ?”
Lúc cô ta gọi tôi em gái, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thù hận.
Tôi đứng phía sau Đào Nhi, mặt không cảm xúc giải thích với cảnh sát, “Tôi không có quan hệ gì với cô ta.”
Cảnh sát nghe tôi nói như vậy, liền nói trước: “Mặc kệ như thế nào, hai người nói chuyện rõ ràng trước đi.”
Tôi ý thức được lấy tay che bụng phía trước, không muốn gặp mặt Lâm Tuyền: “Tôi không có quan hệ gì với cô ta.”
“Sa Điệp, lúc trước tôi cảm thấy cô là một tên ngốc, nhưng không phát hiện ra, cô cũng có đầu óc đấy.”
Tôi chưa nói xong, Lâm Tuyền đã mở miệng rồi.
“Nghe không hiểu cô đang nói gì.”
Lời cô ta nói, tôi cũng không biết cô ta rốt cuộc đang ám chỉ cái gì.
Lâm Tuyền nghe tôi nói như vậy, vẻ mặt rõ ràng đầy tức giận: “Cô bớt giả ngốc đi, cô tốn nhiều tiền như vậy, tìm người hiến tủy cho ba tôi, không phải vì muốn tranh tài sản sao? Bây giờ ông ta đã lập lại di chúc, cô giả bộ hoa sen trắng gì chứ?”
“Cái gì?” Người hiến tủy đã tìm được rồi?” Lời của Lâm Tuyền, khiến tôi nhất thời không hiểu gì, phủ nhận: “Tôi không biết chuyện này.”