Nói như vậy, hóa ra một Akino-sensei ưu tú như hiện nay, trước kia lại từng thường xuyên cởi đồ chạy vòng vòng a.
==================================
Không dám không tuân theo mệnh lệnh của đại ma vương Reborn, Tsunayoshi rốt cuộc cũng phải đưa Reborn đi đến Hyotei.
Đã trôi qua giờ tan học nên khuôn trường viên gần như không còn ai, hơn nữa Tsunayoshi còn cố tình chọn đi ở những nơi hẻo lánh, nhờ vậy mà mới không có ai để ý tới đứa bé đang ngồi trên vai cậu, thật tốt!
Thực ra khi nghĩ đến điều này, Tsunayoshi luôn không nhịn được phun tào: Tại sao mọi người xung quanh cứ hể nhìn thấy Reborn là đều cảm thấy kỳ lạ vậy? Rõ ràng chỉ là một đứa bé thôi mà, đúng không? Ờm...thì cậu thừa nhận Reborn thật ra đã rất già rồi, tuổi thật cùng tâm trí đều đã lớn, nhưng —— hiện tại không phải hắn đang ở trong thân thể trẻ em sao?
Mà nghĩ lại cũng đúng, cả ngày hắn đều mặc mỗi một bộ đồ đen thui, cùng với một con vật cưng trên đầu, còn có uống cà phê đen suốt, cộng thêm việc cứ mỗi lần mở miệng ra là liền "Mafia" rồi "Sát thủ" gì gì đó, đây là những điều mà một em bé bình thường sẽ làm hả? Còn chưa kể đến cái sở thích cosplay quái dị để tạo hiệu ứng ấn tượng gì đấy nữa, các bạn có công nhận là trình độ cosplay của hắn nhìn rất vụng về hay không?
Cảm giác rằng mình đã phun tào quá nhiều, Tsunayoshi tạm thời đình chiến. Cố duy trì trạng thái tâm bình khí hòa (*) và tiếp tục đi bộ đến sân tennis.
(*) Tâm bình khí hòa: bình tĩnh
Gần đây đội tennis đều huấn luyện đến muộn, bên ngoài sân cũng không còn nữ sinh hò hét cổ vũ, Tsunayoshi rất thích điểm này, tránh việc có nhiều người nhìn thấy Reborn.
Trong sân bóng chỉ còn lại mình nhóm chính tuyển, các thành viên khác mà hoàn thành xong bài huấn luyện thì đều có thể về nhà, duy chỉ có nhóm chính tuyển là vẫn còn có thêm bài huấn luyện bổ sung, nói chính xác hơn là bảng kế hoạch của Tsunayoshi và Atobe đã lập.
Nhìn thấy Akino-sensei - người đã bảo rằng sẽ không tới lại đột nhiên xuất hiện vào thời điểm này, bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, nhao nhao dừng lại động tác tập luyện, đi đến vây quanh lấy cậu.
" Huh, Akino-sensei sao lại tới đây? " Atobe hoài nghi nhìn Tsunayoshi.
" Haha, tôi chỉ muốn đến xem coi mấy đứa tập luyện thế nào thôi. " Sawada Tsunayoshi cười chân thành.
Chậc chậc, nụ cười giả tạo quá đấy. Atobe bĩu môi, coi như không có nhìn thấy. Quay sang hỏi một câu khác: " Thế đứa nhỏ trên vai thầy là sao vậy, huh? "
" Không phải, đó là-- " Tsunayoshi vội vàng muốn trả lời, nhưng lại bị cắt ngang.
Reborn soái khí nhảy xuống khỏi vai cậu, ngẩng đầu nhìn Atobe và tự giới thiệu: " Ciao~ す, tôi là gia sư của Dame-Gen, Reborn. "
Reborn, tôi hẳn là nên cảm ơn cậu vì đã nhớ thay đổi cách xưng hô đi?
" Gia sư của Gen-kun sao? A, trông thật lợi hại nha! " Hai mắt lấp lánh Jirou không biết đã xuất hiện từ khi nào.
Lại gọi Gen-kun! Jirou, em có thể kêu tôi bằng cách khác không? Tsunayoshi bất lực nghĩ, cho dù cậu có nói bao nhiêu lần đi nữa thì tên nhóc này vẫn chẳng bao giờ chịu sửa.
Nhưng hiện tại mấu chốt không phải là cái này, Tsunayoshi ánh mắt quét qua sắc mặt của những người khác, Jirou là thần kinh thô, không cần phải để ý tới, nhưng còn mấy đứa kia sẽ nghĩ như thế nào về Reborn. Aizz, Reborn à, lần sau cậu có thể giới thiệu bản thân theo một phương thức khác được không? Nói một đứa bé nhỏ là gia sư, người bình thường có ai thèm tin chứ.
Rốt cuộc, Atobe vẫn là người mở lời đầu tiên trước sự ngạc nhiên của Tsunayoshi: " A huh, bổn đại gia là Atobe Keigo, bộ trưởng của đội tennis. Xin chào, Reborn-san. "
Atobe-kun, hóa ra là từ đó đến giờ tôi vẫn luôn nhìn lầm em sao? Phải ha, một tên cuồng tự luyến, cuồng hoa hồng hoa lệ như em sao lại có thể là người bình thường được? Quả nhiên là sai quá sai. Sawada Tsunayoshi thừa nhận rằng mình đã bị đả kích nặng bởi lời nói của Atobe.
( Ý của Tsuna là người bình thường thì sẽ không tin vào lời nói của Reborn nhưng Atobe thì lại tin ➜ Atobe là người không bình thường:))
Kế tiếp, Sawada Tsunayoshi bị đả kích liên tục.
" A xin chào, tôi là Ohtori Choutarou, hoan nghênh ngài, Reborn-san. "
" Shishido Ryo. Chào. "
" Hiyoshi. "
" Kabaji, wushi. "
" Xin chào, Reborn-san, tôi là Oshitari Yuushi. Tôi có thể xin hỏi một câu không? "
" Cái gì? "
" Reborn-san trở thành gia sư của Akino-sensei từ khi nào vậy? Chẳng qua tôi nghĩ rằng hầu hết các gia sư đều là sinh viên. "
" Từ lúc Dame-Gen 14 tuổi, đang học cấp hai cho đến tận bây giờ. "
" Đã sáu năm rồi à. Reborn-san nhất định là đã dành rất nhiều tâm huyết đi. "
" Hoàn toàn chính xác, khi đó Dame-Gen chính là một tên phế vật không hơn không kém a!"
Reborn, đào móc lại vết sẹo quá khứ thực sự là không phù hợp với danh phận sát thủ số một thế giới đâu đấy nhé! Hơn nữa còn ở trước mặt học trò của cậu nữa! Thật quá đáng mà!
" Hể? Thật sao? Không ngờ rằng một giáo viên ưu tú như Akino-sensei, trước kia lại từng rất vô dụng đâu? Có thể đem Akino-sensei bồi dưỡng thành ra như hiện tại, Reborn-san thật sự rất lợi hại! "
" Ma~ma~, bởi vì tôi là số một thế giới mà. "
Oshitaru-kun, bộ ngày thường tôi có đắc tội gì với em à? Reborn, lúc này không cần cậu phải khoe khoang như vậy! Nói cho cùng, bầu không khí nói chuyện phiếm này đến tột cùng là cái tình huống gì a? Oshitari-kun, em thật sự tin vào lời nói của một đứa nhóc sao? Cả mấy đứa còn lại nữa, tại sao tụi bây lại làm bộ như đang say sưa lắng nghe thế hả?
Cho nên mới nói, không lẽ ở trên thế giới này chẳng có ai bình thường hết sao? Sawada Tsunayoshi thực sự muốn ngửa mặt lên trời hét to.
Thiếu niên, cậu không biết là ở Trung Quốc có câu "Mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh" à, nhưng kỳ thật mọi người đều say chính là vì sự xuất hiện của cậu. Huống chi, đây không chỉ là thế giới POT, mà còn là thế giới KHR, nên việc có một đứa bé như thế này cũng tính là bình thường đi?
Bất quá, hy vọng gì đó, kỳ tích gì đó, đều sẽ chỉ xuất hiện khi chúng ta đang ở ngay bên cạnh bờ vực của sự tuyệt vọng.
Một giọng nói êm tai đã cứu rỗi trái tim thủy tinh sắp vụn vỡ của Tsunayoshi. Chuyên trang đọc truyện ~ TгùмTruyệ И.Vn ~
" Xin chào, tôi là Mukahi Gakuto. Nhưng mà Reborn-san không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao? Làm sao có thể là gia sư của Akino-sensei được? " Gakuto nhảy đến trước mặt Reborn, ngồi xổm xuống và hỏi với đôi mắt chớp chớp đầy tò mò.
Gakuto-kun, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, hóa ra em mới chính là người thông mình nhất trong cái đám này.
Không đợi Reborn trả lời, Mukahi đã tự mình tìm ra đáp án: " Tôi hiểu rồi, có phải Reborn-san rất thích chơi trò đóng vai nhân vật đúng không? Reborn-san thực ra là của em trai của Akino-sensei đi. A, nếu vậy thì không thể kêu là Reborn-san được rồi, phải là Reborn-kun? "
Cảm thấy Reborn trên người đã bắt đầu tỏa ra hắc khí nhè nhẹ, Sawada Tsunayoshi thương hại nhìn về phía Gakuto vẫn còn đang không biết gì, rồi quay sang nhìn Oshitari - bạn đánh đôi với Mukahi, quả nhiên, vô tri chính là hạnh phúc a! Gakuto-kun, ra đi thanh thản nhé, tôi sẽ cầu nguyện cho em.
Mấy lời nói vừa rồi của Mukahi tựa như một khúc nhạc dạo, mọi người rất nhanh liền quên lãng nó đi ngoại trừ... Tsunayoshi khẽ liếc xuống đứa bé đang tỏa khí đen mịt mù kia.
" Dame-Gen nói các cậu sắp tham gia giải đấu khu vực nên bây giờ phải luyện tập nhiều hơn đúng không? " Reborn nhìn Atobe hỏi.
Mặc dù có chút không quen với cách xưng hô của Reborn-sang dành cho Akino-sensei, nhưng Atobe vẫn đáp: " Đúng vậy, nhưng cái quan trọng không phải là giải đấu khu vực, mà là giải đấu quốc gia. Hyotei nhất định sẽ trở thành quán quân! " Ngay khoảng khắc đó, cả người Atobe dường như đang tỏa ra hào quang, hại Tsunayoshi chói mắt đến muốn mù.
" Hừm, có được niềm tin mãnh liệt như vậy, rất tốt! Vậy thì, hãy để tôi làm huấn luyện của các cậu đi! "
Đã nói ra rồi, Reborn thực sự đã nói ra rồi.
" Như vậy có làm phiền Reborn-san quá không? " Không cần hoài nghi, thiếu niên Atobe này tuy rằng có chút tự đại, nhưng nhất định vẫn là một đứa trẻ biết lễ phép.
" Nói thế nào thì các cậu cũng là học sinh của học trò tôi. Nếu đã là học trò của tôi, thì tuyệt đối không cho phép có thể tùy ý thua cuộc! " Reborn, hình tượng và khí thế của cậu một chút cũng không hề khớp với nhau a! Sawada Tsunayoshi ở một bên phun tào.
" Huh? Vậy thì xin nhờ Reborn-san rồi. " Sau khi Adobe nói xong, hắn còn cung kính cúi đầu một cái.
" Reborn-san muốn giúp chúng tôi làm huấn luyện viên sao? Tuyệt quá! " Nè nè, hiện tại mấy đứa cao hứng ít thôi, không lát nữa không còn sức mà khóc đâu đấy.
" Oya, Reborn-kun vẫn còn đang chơi trò nhập vai à? Tôi cũng muốn chơi nữa. " Được thôi, Gakuto-kun, em sẽ là đứa thảm nhất trong đám đấy.
" Vậy thì, bây giờ hãy tiến hành huấn luyện theo hình thức Reborn! Dựa theo tình hình thể trạng hiện tại của các ngươi, hôm nay sẽ chạy 50 vòng quanh sân tennis. " Reborn vung tay nhỏ lên, thông báo nội dung huấn luyện đầu tiên.
Không phải là hình thức Vongola, mà là hình thức Reborn sao? Lại nói đến Reborn, đó không phải là câu nói yêu thích của cậu à,...cậu đã thay đổi nó vì tôi sao? Mặc dù nhìn qua bộ dáng có vẻ hồ nháo, nhưng cũng thật đáng tin cậy nha! Đối với việc tự nguyện làm huấn luyện viên của bọn họ cũng vậy, bởi vì đám nhóc này đã chiếm một vị trí quan trọng lòng tôi nên Reborn mới muốn nhận thức bọn họ, giúp đỡ bọn họ đúng không? A, Reborn, thật cảm ơn cậu! Kính áp tròng màu đen của Tsunayoshi đã che đi ánh sáng ấm áp trong mắt cậu.
Lúc này, nhóm chính tuyển nhìn qua sân tennis rộng lớn, có chút không thể nói nên lời. 50 vòng? Oshitari nhịn không được lén nhìn trộm qua Atobe. May mắn là Atobe không giống như Tezuka, nếu không thì bọn họ chắc chắn sẽ bị phạt chạy mỗi ngày như Seigaku mất. Sân tennis của Seigaki căn bản là không thể so với sân tennis của Hyotei a! ( Sân của Hyotei rộng hơn sân bên Seigaku.)
" Reborn-san, 50 vòng có nhiều quá không? " Atobe trầm mặc một lát, nhưng vẫn hỏi.
" Hm, vậy thì 10 vòng cũng được. " Tâm tình của Reborn phi thường tốt, nên rất hào sảng đồng ý.
Reborn, từ khi nào mà cậu lại dễ nói chuyện vậy? Sawada Tsunayoshi có chút không thể tin nhìn Reborn đã nhảy vào trong lồng ngực cậu.
" A huh, vậy 10 vòng đi, bổn đại gia cũng sẽ chạy cùng. "
" Này, cậu định chạy thật đấy à? " Mukahi dường như vẫn chưa hiểu rõ về tình hình,Oshitari một phen giữ chặt hắn rồi kéo hắn bắt đầu chạy. Người ta nói rằng trực giác của loài sói rất nhạy bén, lời này quả thật không sai. Oshitari Yuushi cảm thấy rằng nếu để Gakuto tiếp tục ở lại đó, hắn sẽ phải hứng chịu những hậu quả đáng sợ nhất.
" Cho rằng chạy đi thì sẽ không có việc gì sao? Hừ. " Tiếng cười lạnh của Reborn khiến Tsunayoshi giật mình.
" Thôi nào Reborn, Gakuto-kun vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn mà, cậu cũng đừng so đo với em ấy quá. "
" Tôi biết, đây chỉ là một hình phạt nhỏ thôi. "
Mukahi Gakuto là người có thể lực tệ nhất trong cả đám, mắt thấy rằng những người khác đều đã chạy xong, nhưng mình thì vẫn còn thiếu tận ba vòng, Gakuto càng cảm thấy kiệt sức hơn.
" Không ổn rồi, không ổn rồi. " Gakuto nói xong liền muốn lăn ra nằm.
" Mới có thế mà đã gục rồi à? Quá yếu! Một con người yếu đuối như vậy, nên đi chết thì hơn! " Reborn vừa dứt lời, chưa để Tsunayoshi kịp ngăn lại, một viên đạn đã bay về phía Gakuto.
Chết, viên đạn? Là muốn giết chết mình sao? Là bởi vì mình chưa hoàn thành đủ 10 vòng? Nếu sớm biết như thế, hắn sẽ nỗ lực hơn một chút nữa.
Gakuto kinh hãi nhìn viên đạn bay về phía mình, nó nhanh chóng bắn trúng vào trán hắn.
Sau đó, chỉ cảm thấy như có một nguồn năng lượng mạnh mẽ nháy mắt bùng nổ trong cơ thể, toàn thân bỗng nhiên dồi dào khí lực. Điều duy nhất trong đầu hắn lúc này là: Liều chết chạy xong 10 vòng!
Mà ở trong mắt những người khác thì lại là tình huống như thế này:
Gakuto đột nhiên ngã xuống đất, sau đó quần áo đều rách nát, chỉ chừa lại một cái quần lót với vô số họa tiết bánh dâu tây được in trên đó, hắn hô to một tiếng "Reborn" (sống lại) rồi chạy nhanh như bay đi, nhanh đến nỗi gần như không nhìn thấy bóng dáng hắn, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy vài câu như "Liều chết chạy xong 10 vòng", đồng thời kèm theo đó là đám bụi khổng lồ bay mù mịt.
Gakuto thật lợi hại! Jirou xoa đôi mắt mông lung đầy buồn ngủ nhưng lại ánh lên vẻ tán thưởng.
Gakuto cư nhiên lại có một mặt nhiệt huyết như vậy a, quen biết lâu vậy rồi mà giờ mình mới nhận ra. Đây là ý nghĩ chung của mọi người.
Tất nhiên, sau khi chạy xong 3 vòng còn lại, Gakuto liền khôi phục lại bình thường, hắn la "Ahh." một tiếng chói tai, ngồi xổm xuống hàng ghế huấn luyện, hai tay ôm lấy đầu gối, giấu đi khuôn mặt, ôiiiii chết mất.
Tại sao mình lại khỏa thân chạy vòng vòng vậy trời! Xấu hổ chết đi được aaaaaaa!
Trong đầu Gakuto cứ lặp đi lặp lại hai câu này.
" Etou, Gakuto-senpai, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, hơn nữa cũng đã đi suối nước nóng cùng nhau nên là không sao đâu, mọi người sẽ không cười anh. " Ohtori vẫn luôn là một cậu bé ngoan, vì vậy hắn đã đem áo khoác của mình choàng lên người Gakuto, lên tiếng an ủi.
Tuy nhiên, sau khi nghe Ohtori nói xong, Gakuto lại càng cúi đầu xuống thấp hơn. Đôi tay gắt gao nắm lấy áo khoác của Ohtori.
" Gakuto, tụi tớ sẽ không chê cười cậu đâu, mặc dù thẩm mĩ quần lót của cậu có hơi kỳ lạ. " Oshitari hoàn toàn không có chút lòng hảo tâm, mở miệng trêu chọc hắn.
Oshitari, tớ hận cậu! Gakuto cảm thấy, mặt mũi cả đời của mình đều đã mất hết, còn bị mấy đồng đội tốt cười nhạo vì chiếc quần lót in hình bánh kem dâu tây của mình. Đây chính là cái quần mà hắn yêu thích nhất đấy, bọn họ không thấy rằng nó rất dễ thương sao?
Atobe cảm thấy mọi thứ thật kỳ quái, hắn quay lại nhìn vẻ mặt không đành lòng của Tsunayoshi cùng vẻ mặt vô biểu tình của Reborn: " Này Reborn-san, Akino-sensei, hai người có biết chuyện gì đang xảy ra không? "
" Tôi biết. " Reborn lại đoạt mất câu trả lời của Tsunayoshi: " Đây là một đạo cụ tôi dùng để dạy dỗ học trò, gọi là đạn Dying Will. Những người trúng đạn, có thể bộc phát ra tiềm năng của chính mình, bọn họ sẽ liều mạng để hoàn thành những mục đích trong đầu. "
" Vậy sau khi bộc phát tiềm năng thì sao? Đó có phải là những tiềm năng thực sự không? Khi bộc phát xong thì sẽ không gây ảnh hưởng gì về sau chứ? "
" Hoàn thành xong mục đích hoặc là sau 5 phút thì sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường. Đạn Dying Will về cơ bản thì không có ảnh hưởng gì. Chỉ có điều, nếu cậu bị thương trong khoảng thời gian đó, cậu sẽ không cảm nhận được đau đớn, nhưng một khi bình phục trở lại thì cậu liền có thể cảm giác được cơn đau. " Reborn giải thích cặn kẽ.
" Ra vậy. " Atobe đáp, trông hắn có vẻ đang suy tư cái gì đó.
Ngược lại Oshitari, sau khi nghe xong những lời này, hắn đã nghĩ ngay đến một vấn đề.
" Reborn-san vừa nói rằng cái này được sử dụng khi dạy dỗ học trò. Vậy thì, Akino-sensei cũng từng thử qua nó sao?"
Tất cả đều yên lặng nhìn Reborn, nhưng ngoài khóe mắt thì lại nhắm vào Sawada Tsunayoshi, bao gồm cả Atobe đang trầm tư cùng Gakuto đang tự ghét bỏ bản thân.
" Đương nhiên. " Khi nghe Oshitari hỏi như vậy là trong Tsunyoshi đã có linh cảm không lành rồi. Cho đến khi vừa nghe thấy câu trả lời của Reborn, linh cảm của cậu đã mạnh mẽ đến mức khiến cậu muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Oshitari đẩy mắt kính, khóe miệng câu lên một độ cong khả nghi: " Nói như vậy, hóa ra một Akino-sensei ưu tú như hiện nay, trước kia lại từng thường xuyên cởi đồ chạy vòng vòng a. "
Xung quanh một mảnh an tĩnh. Sawada Tsunayoshi giờ khắc này thực sự rất muốn chết tâm.
Và trong sự tĩnh lặng ấy, Gakuto choàng áo khoác của Ohtori đứng dậy khỏi băng ghế với vẻ mặt vân đạm phong khinh (*).
(*) Vân đạm phong kinh: bình thản, không màng đến điều gì khác.
" Khụ khụ, Gakuto-kun không sao chứ? " Sawada Tsunayoshi quan tâm hỏi, hy vọng có thể thoát khỏi bầu không khí kỳ cục và khó xử này.
" A, đột nhiên cảm thấy như chính mình vừa được chữa lành. " Gakuto đáp với nụ cười thanh tao.
Đáng ghét! Đúng là một đám hỗn đản mà!
Sawada Tsunayoshi đáng thương, hôm nay trái tim cậu thật đúng là đã chịu đủ tra tấn đâu!
==================================
Cũng khá lâu rồi tôi mới đăng chap mới nhỉ, xém xíu nữa thì quên bộ này mất tiêu.