Thầy Giáo Là Boss Mafia

Chương 9: Sự xuất hiện của Reborn



Tóm tắt

Này, Reborn, thật ra là tôi thấy rất vui vì cậu đã đến đấy

==================================

Nhận thấy tiếng gào thét trong lòng của học trò, Reborn liền có cảm giác tội lỗi trong một giây: Không lẽ là trước đây mình đối xử với cậu ta quá khắt khe sao?

Tất nhiên, loại cảm xúc này chỉ kéo dài trong một giây và một giây tiếp theo hắn liền nghĩ: Không phải học sinh là thứ nên được giáo viên khổ luyện sao?

" Reborn, sao cậu lại ở đây? Còn mọi người thì sao? "

Sawada Tsunayoshi vừa mới cẩn thận hỏi xong một câu thì liền cảm giác được nguy hiểm đang ập đến, cậu nghiên đầu tránh đi cú đá của Reborn, rồi lại nhanh chóng lùi về phía sau, né tránh chiếc búa mà Leon biến thành, cậu nhìn xuống sàn nhà, vì không chịu nổi một cú đập của Reborn nên nó đã bị nứt thủng một lỗ.

Sawada Tsunayoshi toát mồ hôi lạnh nhìn sàn nhà, trong còn sợ hãi suy nghĩ, may mà không phải là đầu mình.

Cậu nhìn về phía vị gia sư cũ của mình, đối với vị cố vấn đang đứng ở ngoài cửa thấp giọng hô lên: " Reborn, làm vậy sẽ chết người đấy! Đây không phải là tổng bộ! Ở dưới lầu vẫn có người sinh sống! "

" Cậu là đang nói chuyện với ai thế hả, huh? " Reborn mở to đôi mắt đen tuyền nhìn Tsunayoshi, ẩn chứa một chút ý tứ uy hiếp.

" Tôi xin lỗi, Reborn, tôi không nên dùng giọng điệu này nói với cậu, nhưng mà, chúng ta hãy ngồi xuống rồi từ từ tâm sự được không? Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau. Tôi thật sự rất nhớ cậu. " Tsunayoshi chân thành nhìn Reborn.

" Hừ. " Reborn cong môi khinh thường: " Sau một thời gian dài ở chung với một lũ nhóc kia, chỉ số thông minh của Boss của chúng ta cũng giảm xuống rồi? Cậu là đang làm nũng đấy hả, huh? "

" Reborn, tại sao giọng điệu của cậu lại kì lạ vậy? "

" Đó không phải là câu cửa miệng của cậu học sinh hoa lệ gì đó sao? Tôi nghe xong liền cảm thấy nó rất có khí thế. Sao, không lẽ là tôi không thể nói vậy được sao hả, Dame-Tsuna? "

Tsunayoshi yên lặng cúi đầu, vô lực phun ra một câu: " Wushi. "

Reborn hài lòng ngồi trên ghế sô pha, cầm ly cà phê không biết lấy từ đâu ra rồi chậm rãi nhấm nháp.

Tsunayoshi ngồi xuống đối diện. Cậu cúi đầu suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra: " Reborn, mọi người có khỏe không? "

" Thủ lĩnh đột nhiên biến mất không tung tích, văn kiện chất đống thành núi. Bọn họ vừa phải đi tìm vị thủ lĩnh tùy hứng kia, lại vừa phải phòng tránh cho những kẻ có ý đồ xấu biết được tin tức. Cậu nghĩ xem, bọn họ có khỏe không? "

" Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn ở một mình và suy nghĩ kỹ về mọi thứ một cách rõ ràng. "

" Vậy, bây giờ cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? "

" Ừm, nghĩ kỹ rồi. " Sawada Tsunayoshi ngẩng đầu lên.

" Cậu biết bọn họ nghĩ gì không? Tôi không biết tại sao mọi người lại như vậy, tôi cũng không biết liệu mình đối với bọn họ có tình cảm gì không... Nhưng, tôi rất coi trọng mọi người và rất trân trọng những tháng ngày ở bên họ. Thực ra, mọi thứ cũng không phức tạp đến mức như vậy phải không, bởi vì mọi người vẫn luôn ở bên nhau mà đúng không. Thế nên, tôi đã quyết định là sẽ thuận theo tự nhiên, sẽ không trốn thoát, sẽ không suy nghĩ về mấy cái nhỏ nhặt nữa. "

Đôi mắt đen của Reborn nhìn chằm chằm Tsunayoshi Sawada trong chốc lát: " Đây suy nghĩ hiện tại của cậu sao? Thật sự là đã quyết định kỹ rồi? "

" Ừm. " Sawada Tsunayoshi trả lời chắc chắn.

" Ra vậy. Giờ tôi đi ngủ trước. Phồng, phồng. " Reborn thổi lên bong bóng trên mũi.

Sawada Tsunayoshi sửng sờ trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng bế lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Reborn đi vào phòng ngủ.

Này, Reborn, thật ra là tôi thấy rất vui vì cậu đã đến đấy. Lúc nào cũng vậy, như thể là dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu vẫn sẽ luôn ở bên tôi. Sẽ dùng cách thức của riêng cậu động viên tôi, an ủi tôi, cho dù tôi là một đứa phế tài. Lần này, cậu vẫn là người đầu tiên tìm thấy tôi. Thực sự, mỗi khi ở bên cậu, tôi luôn cảm thấy đặc biệt yên tâm a.

Một nụ cười nhẹ hiện trên khuôn mặt của Tsunayoshi.

Về phần Reborn đang ngủ say trong tay cậu, khóe miệng đang ẩn dưới cái bóng của vành nón cũng cong lên một vòng cung nhỏ.

- --------------

Ngày thứ hai, Sawada Tsunayoshi không có đến trường đúng giờ, dù sao thì hôm nay cũng không có tiết, còn về phần câu lạc bộ tennis, thì cậu đã gọi báo cho Atobe rồi.

" Nói như vậy, là mọi người vẫn chưa biết được việc cậu đã tìm được tôi sao? "

" Hừ, đám gia hỏa kia cứ như một đám ruồi nhặng không đầu, cư nhiên lại bất cẩn bỏ qua quá nhiều thông tin chi tiết quan trọng. Như vậy thật không được, bọn họ cần phải tiếp tục huấn luyện. " Reborn chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.

" Vậy cũng tốt, tôi cũng muốn biết ai sẽ là người thứ hai tìm ra tôi? " Nếu đã coi trọng sự tồn tại của cậu như vậy, vậy thì hãy mau cho cậu xem rằng bọn họ sẽ cố gắng được tới đâu.

" Dame-Tsuna, cậu định sẽ làm gì với đống văn kiện trong thời gian cậu vắng mặt ở tổng bộ? Đừng có nói là để cho người khác làm giùm đấy. "

Văn kiện! Tao ghét mày!

" Reborn nè, cậu hãy bí mật chuyển nó cho tôi đi, ngày thường thì tôi sẽ phê duyệt nó sau giờ học. "

" A, suýt nữa thì quên mất, vị Boss đại nhân của chúng ta vẫn còn phải đi làm giáo viên nữa đúng không? Nghe nói là ở đấy cậu rất được hoan nghênh. " Reborn nhìn Tsunayoshi Sawada với đôi mắt long lanh.

Nè Reborn, thật sự là cậu đã đi điều tra hết cả rồi đúng không?

" Reborn, bọn chúng đều là người thường, cậu không thể đối với bọn chúng như vậy... " Tsunayoshi khẩn trương nói.

" Nhưng bọn chúng không phải là học sinh của học trò của tôi à? Tôi chiếu cố bọn chúng một chút thì có vấn đề gì sao? "

" Reborn! " Sawada Tsunayoshi hô lên.

Nếu trước kia, việc kéo Yamamoto và Ryohei-onii-san vào thế giới của mafia là bất đắc dĩ, thì bây giờ, cậu nhất định sẽ không để cho những đứa trẻ vô tội kia phải tham gia vào thế giới đầy đen tối này.

Nhưng ngay cả khi bọn chúng không tham gia, thì chúng cũng sẽ không thể nào chịu đựng được mùi vị tồi tệ của Reborn! Đây mới là điều quan trọng nhất!

" Có vẻ như những đứa trẻ đó đã có một vị trí quan trọng trong trái tim cậu rồi. "

"...Đúng vậy, nhìn bọn họ chiến đấu vì ước mơ của mình mỗi ngày khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian mà tôi đã từng sát cánh chiến đầu cùng mọi người trước đây. Ở giữa bọn họ cũng có một sự ràng buộc chặt chẽ như của chúng ta. Huống hồ chi, bọn họ chỉ là những đứa trẻ đơn thuần, sạch sẽ. "

" Cho nên, là cậu cũng nằm trong sự ràng buộc với bọn chúng? "

" Reborn, tôi... "

" Tôi không cần biết thân phận của cậu là gì khi xuất hiện trước mặt bọn chúng, nhưng cậu sẽ vẫn luôn là vị thủ lĩnh đời thứ mười của Vongola, là Boss của Mafia. " Câu nói này trông thật buồn cười khi được phát ra từ miệng của một đứa nhóc nhỏ xíu, nhưng ngữ khí của Reborn cho thấy rằng hắn đang rất nghiêm túc.

" Tôi biết, tôi sẽ thật cẩn thận, tôi chỉ muốn trở thành một người giáo viên chân chính trong khoảng thời gian này. " Tsunayoshi cũng thể hiện sự nghiêm túc của mình bằng giọng điệu và biểu cảm nghiêm túc.

" Vậy thì để tôi giúp cậu huấn luyện. "

" Hả? " Sawada Tsunayoshi còn chưa kịp phản ứng vì chủ đề được hắn thay đổi quá nhanh.

" Không phải là câu lạc bộ tennis của cậu sắp sửa có một trận đấu sao? Tôi sẽ hảo tâm giúp cậu huấn luyện. Hãy bắt đầu nó ngay hôm nay. " Reborn thực hiện cuộc gọi cuối cùng.

" Nhưng... " Cậu có chắc chắn là bản kế hoạch huấn luyện của mình sẽ không giết chết bọn nhỏ không?

" Dame-Tsuna, với tư cách là một người giáo viên, nếu không có bận việc gì thì tuyệt đối không được xin phép nghỉ việc. Cậu không có đủ tư cách đó! "

Lý do tôi xin nghĩ phép còn không phải là vì cậu sao? Hơn nữa, không phải là cậu đã thừa nhận tôi có đủ tư cách rồi mà? Hiện tại lại nói như vậy là có ý gì chứ aaaa?

Đương nhiên, Sawada Tsunayoshi chỉ dám gào thét ở trong lòng chứ không dám nói ra.

" Hừ, đừng tưởng là tôi không biết là cậu đang nghĩ gì, tôi biết là cậu đang nói xấu tôi ở trong lòng đấy. Nó đều đã viết hết lên trên mặt cậu rồi kìa, Tsuna ngốc. " Reborn hừ lạnh, vừa lòng nhìn vẻ mặt nháy mắt trở nên kinh hoảng của Tsunayoshi. Ha quả nhiên, chỉ có mấy cái biểu cảm ngốc nghếch của Dame-Tsuna mới khiến tâm tình hắn trở nên thỏa mãn được.

Sawada Tsunayoshi sợ hãi đợi một hồi, thấy Reborn không có phản ứng gì khác, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trên danh nghĩa, cậu đã là Boss của hắn và trong vòng hai năm qua, Reborn cũng không có dạy dỗ cậu nữa, nhưng mà dư âm thì vẫn còn ở đó a.

Ngay cả bây giờ, chỉ cần cậu nhớ về giai đoạn quá khứ kinh hoàng đó, toàn thân cậu không khỏi phát run, lệ rơi đầy mặt.

Bản thân những người chưa từng trải qua chuyện đó sẽ không thể nào cảm nhận được cảm giác bi thảm và tuyệt vọng của cậu lúc đó đâu aaa.

May mắn thay, Reborn cũng không có truy cứu, tính tình của hắn hiện tại tốt hơn rất nhiều. Tsunayoshi vui vẻ nghĩ, hoàn toàn quên không giấu giếm câu nói này đi.

Vì thế, Reborn trong lòng thầm nói ngu ngốc, hiện tại hắn tha cho cậu, nhưng trong tương lai sẽ dành hẳn một ngày ra trừng phạt cậu.

Nghĩ đến cái tin mà mình "lỡ miệng" tiết lộ ra khi đang thông báo chuyển hồ sơ cho Basil vào tối qua, Reborn âm thầm cười khẩy, có lẽ mấy tên đó sẽ sớm biết được chuyện này thôi. Tới lúc đó, bọn họ sẽ liền tụ hết lại đây, tôi đợi xem rằng cậu sẽ phải làm sao đây, Dame-Tsuna? Cho chừa cái tội bỏ nhà trốn đi, hừ!

Reborn, thực sự ngài mới là Boss chính trong chuyện này, phải không?

Nhìn Reborn uống cà phê một mình ( Tác giả: Thực ra, là hắn đang tính kế cậu đấy! Siêu trực giác của cậu đâu mất tiêu rồi?), Tsunayoshi liền hỏi ra câu hỏi mà cậu đã phải đấu tranh tư tưởng nãy giờ xem là có nên hỏi hay không: " Reborn, làm thế nào mà cậu lại có thể tìm thấy tôi? Tôi đã rất cẩn thận, không có để lại manh mối. "

Nghe hỏi như vậy, Reborn lại càng tức giận hơn. Mọi người sẽ không biết được, lúc xem cái video giám sát đó, nó đã làm hắn đau mắt đến mức nào đâu?

" Chỉ là khi xem qua một đoạn video giám sát của một sân bay nào đó, tôi phát hiện ra một bóng người quen thuộc. Mặc dù lúc đó, người đó vẫn đang mặc một bộ trang phục phụ nữ trông thật buồn cười. " Reborn bình tĩnh nói, có chút nhấn mạnh vào chỗ "trang phục phụ nữ."

" Hể " Mặt của Tsunayoshi thoáng chốc đỏ bừng, không ngờ chuyện cậu giả trang thành phụ nữ lại bị phát hiện ra.

" Re...Reborn, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giả trang để không bị nhận ra thôi. Giotto có nói tốt hơn là nên mặc đồ của phụ nữ, nên tôi mới mặc. " Tôi thật sự không phải là biến thái đâu! Cậu nhất định phải tin tôi!

" Hóa ra đó là kiến nghị của ngài Đệ Nhất a, xác thật cũng không tồi. Ít nhất thì tôi là người duy nhất nhận ra đó là cậu. "

" Haha. " Tsunayoshi miễn cưỡng cười hai tiếng.

" Nhưng mà Dame-Tsuna, cậu thật sự không phải là phụ nữ sao? Cậu sẽ không giấu giếm giới tính thật của mình đâu nhỉ? "

" Cậu nói cái gì vậy, Reborn! " Sawada Tsunayoshi trợn tròn mắt.

" Cậu mặc đồ phụ nữ trông rất hợp! Một chút cũng không hề thấy cậu giống đàn ông! " Reborn, nhất định là cậu đang cố ý đổ thêm dầu vào lửa.

" Tôi là đàn ông, là đàn ông đích thực đó, quần áo phụ nữ gì đó mới không hề thích hợp, đừng có mà nghĩ tôi là phụ nữ! Hơn nữa, Reborn, không phải trước kia chúng ta đã cùng nhau ngủ chung, tắm chung và cùng đi vệ sinh sao. Reborn, không phải cậu là người biết rõ ràng nhất sao? " Sawada Tsunayoshi tức muốn hộc máu kêu lên.

Những lời nói của Reborn đã thành công kích hoạt một chuyện mà Sawada Tsunayoshi vẫn còn đang canh cánh trong lòng, nhưng có lẽ chính cậu cũng không nhận ra điều đó. Một tên nam nhân lại bị một đám nam nhân khác theo đuổi, điều này khiến cho Tsunayoshi trở nên vô cùng để ý đến việc phân biệt giới tính nam nữ, mà hiện tại, cậu lại bị Reborn chạm vào vấn đề này.

" Ma~ ma~, đùa thôi. "

Cậu đừng có mà đùa giỡn một cách tùy tiện như thế chứ, đồ tồyyy!

Tsunayoshi hít một hơi thật sâu và tận lực quên hết đi những lời vừa rồi.

" Dame-Tsuna, cậu định làm gì cho bữa trưa? " Reborn đột nhiên đề cập sang một vấn đề khác.

" A. " Sawada Tsunayoshi gãi gãi tóc: " Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi? "

" Ra ngoài ăn? Đây là điều mà một sát thủ số một thế giới như tôi có thể làm sao? "

Tại sao lại không? Sau khi chửi thầm trong lòng xong, Tsunayoshi nói ra một đề nghị khác: " Nếu không thì kêu cơm đến nha? "

Reborn không nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm Tsunayoshi.

Áp lực quá đi!

" Rồi rồi, tôi hiểu rồi, đồ ăn hộp không hợp với thân phận của ngài. Vậy giờ ngài muốn thế nào đây? " Tsunayoshi hỏi, hạ quyết tâm là nếu yêu cầu của hắn khó quá, thì liền đưa Reborn đến Hyotei ăn chực.

" Huh, tôi sẽ miễn cưỡng ăn những món cậu làm. " Reborn làm ra vẻ mặt như đang ban ơn cho người khác

Sawada Tsunayoshi sững sờ, mặc dù là trước kia cậu có biết nấu ăn nhưng từ khi trở thành Boss Mafia thì lại chưa bao giờ làm qua, kể cả khi trốn đến Tokyo, cậu đều ăn ở ngoài hoặc là ăn ở trong trường học. Bây giờ hắn lại yêu cầu cậu tự mình nấu ăn, cậu thực sự lo rằng mình sẽ làm cháy luôn nguyên nồi cơm mất.

" Cái này, Reborn, cậu có thể đổi qua yêu cầu khác được không? " Tsunayoshi khó xử hỏi.

" Huh, không phải là trước đây cậu biết nấu ăn sao? Mau đi nấu nhanh lên! "

Thấy Tsunayoshi vẫn không nhúc nhích, Reborn liền chĩa thẳng họng súng Leon vào người Tsunayoshi: " Dame-Tsuna, cậu là muốn chết sao? " Ngừng một chút, hắn nói tiếp: " Cậu thà chết chứ vẫn quyết tâm không nấu đúng không, ah huh? "

Tsunayoshi đi về phía nhà bếp với vẻ mặt bi phẫn, buồn bực xen lẫn ủy khuất. Hiện tại, liệu cậu có nên cảm ơn vì những nguyên liệu trong bếp vẫn còn thay vì phải ra ngoài mua không?

Nói đến Reborn, cậu có thể ngừng việc nói "Ah huh" hay "Huh" không?

Còn nữa, dùng cách thức ép buộc khỏa thân đội quần lên đầu chạy long nhong ngoài đường để uy hiếp người khác là vô liêm sỉ lắm đó, làm người ai lại làm thế!!!

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~