" A huh, rốt cuộc thì người nào đó cũng đã biết tự giác thực hiện công việc giám sát sao? " Khóe môi Atobe cong lên, nhẹ vuốt ve nốt ruồi lệ ở dưới mắt.
==================================
Trong phòng hiệu trưởng, Tsunayoshi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hiệu trưởng Nagaki.
Chuyện gì xảy ra đâu? Phải nói là nó bắt đầu từ sáng nay.
Vào buổi sáng, Sawada Tsunayoshi đi đến văn phòng đúng giờ. Vừa ngồi xuống được một lúc thì cậu nhận được cuộc gọi điện từ hiệu trưởng, ông ta yêu cầu cậu lên phòng hiệu trưởng, nói rằng có chuyện muốn nói với cậu.
Ngay khi hai người gặp nhau, ông ta liền mang vẻ mặt kiểu "Không hổ danh là Akino-sensei", điều này khiến Tsunayoshi tự hỏi liệu ông ta có phải là đang nắm được nhược điểm gì của cậu hay không.
Sau đó, hiệu trưởng Nagaki phán ngay cho cậu một tin tức cực sốc.
Hiệu trưởng nói: " Ồ, không hổ danh là Akino-sensei, vừa tới Hyotei không lâu liền bị Sasaki-sensei nhìn trúng ( Tác giả: ê này, câu nói đó rất mập mờ đấy.), Sasaki-sensei đã chủ động tới gặp tôi và nói muốn mời cậu trở thành người giám sát của câu lạc bộ tennis."
" Hả? " Đây là phản ứng tâm lý chân thật nhất của Tsunayoshi khi biết tin.
Về cái người gọi là Sasaki-sensei này, Tsunayoshi có biết qua, nghe nói anh ta chính là giám sát của câu lạc bộ tennis sơ đẳng và cao đẳng của Hyotei, đồng thời thì anh ta cũng là người chỉ đạo cho câu lạc bộ âm nhạc. Mọi người thường nói rằng anh ta là người có tính khí rất nghiêm cẩn, không dễ nói cười; nghe nói anh ta rất được các thành viên của câu lạc bộ tennis lẫn âm nhạc tôn kính; còn nghe nói...ừm tóm lại thì anh ta là một người rất lợi hại.
Nhưng mà, hình như là cậu và anh ta chưa có gặp nhau. Cùng lắm thì cũng chỉ nói vài ba câu qua loa trong bữa tiệc chào đón giáo viên mới thôi.
Hmm, một ông chú đẹp trai, nhìn vẻ ngoài cứ tưởng mới ba mươi nhưng thực ra đã ngoài bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề, nói năng ngắn gọn. Ấn tượng của cậu đối với anh ta chắc cũng chỉ có nhiêu đó đi.
Nghĩ đến đây, Tsunayoshi mở miệng muốn từ chối: " Cái này có lẽ không thích hợp lắm, tôi... "
" Không sao đâu! " Hiệu trưởng Nagaki ngắt lời Tsunayoshi, vẫy vẫy tay phải, hào khí nói.
Không sao đâu... Mới là lạ đó! Cái quan trọng ở đây là tôi không hề có hứng thú để làm nó! Hơn nữa, lại để cho một người chỉ biết sơ sơ một số quy tắc cơ bản như tôi đi làm giám sát viên, có phải là não của các người đều bị teo lại hết rồi không? Hay là bị giảm sút trí tuệ do tuổi tác?
Sawada-kun, cậu thật độc mồm a! Đừng kích động, coi chừng bị cao huyết áp.
" Nhưng... " Tsunayoshi vẫn kiên trì giải thích tình hình của mình.
" Tình hình cụ thể, Sasaki-sensei sẽ tự mình giải thích. Tôi nghĩ hiện tại thì thầy ấy đang đợi cậu ở bên ngoài văn phòng của cậu đấy, cậu mau đến đó đi. " Hiệu trưởng lại đánh gãy lời của Tsunayoshi rồi trực tiếp tiễn khách.
Bị người khác cắt ngang lời là điều khó chịu nhất a! Tôi nguyền rủa ông về sau ngày nào cũng bị người khác cắt ngang lời nói! Tsunayoshi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, trong lòng không nhịn được oán thầm.
Có lẽ là do đã nguyền rủa xong nên tâm tình của cậu tốt lên không ít, cho nên lúc nhìn thấy thầy Sasaki, Tsunayoshi đã mỉm cười hướng anh ta chào hỏi trước.
" Akino-sensei, tôi muốn mời cậu làm giám sát viên cho câu lạc bộ tennis của chúng tôi. " Sasaki-sensei vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.
" Thực ra thì, tôi không am hiểu về tennis cho lắm. " Tsunayoshi khó xử nói.
" Mấy ngày hôm trước, tôi đã nhìn thấy Akino-sensei chặn cú phát bóng của Ohtori. Tôi liền biết là Akino-sensei nhất định có chỗ hơn người, Akino-sensei không cần làm gì hết, chỉ cần thường ngày có thể chú ý và chiếu cố bọn chúng nhiều hơn một chút là được, tuy rằng các thành viên trong câu lạc bộ tennis đều rất xuất sắc, nhưng cũng có không ít vấn đề. Nếu có thêm một giám sát viên ở đây thì sẽ tốt hơn, tôi tin tưởng Akino-sensei có thể quản lý tốt. Còn về những cái khác, Atobe sẽ xử lý. " Sasaki hiếm khi nói một tràng dài như vậy.
" Chiếu cố một chút thì không thành vấn đề, nhưng tôi có thể hỏi nguyên nhân được không? Bình thường không phải Sakaki-sensei luôn là người phụ trách câu lạc bộ tennis sao? " Tsunayoshi hỏi ra nghi vấn trong lòng.
" Vài ngày nữa, tôi sẽ phải dẫn các thành viên trong câu lạc bộ âm nhạc đến Paris để tham dự một cuộc thi. Đội tennis sơ đẳng thì đã tìm được một giám sát viên đủ tiêu chuẩn rồi nhưng ở đội tennis cao đẳng thì vẫn chưa có ai."
" Ừm, anh nói là, tôi thực sự chỉ cần mỗi ngày đến xem một chút đúng không? "
" Đúng vậy. "
" Vậy thì được. " Nếu anh ta đã có thành ý như vậy, bản thân cậu cũng không thể cự tuyệt a. Nên tận lực giúp đỡ một ai đó nếu việc đó nằm trong khả năng của mình, đây là điều mà một nhà lãnh đạo có năng lực nên làm.
Dù sao, công việc này tựa hồ rất nhẹ nhàng, nó chỉ là đứng nhìn và giám sát.
" Vậy thì, xin cảm ơn một lần nữa, Akino-sensei, lát nữa tôi sẽ thông báo chuyện này cho đội tennis. Quấy rầy rồi. "
Trong những ngày tiếp theo, Tsunayoshi đã đến sân tennis vài lần và xem họ luyện tập để hoàn thành chức trách. Đại khái là các thành viên trong đội đều đã biết chuyện, tuy rằng có rất nhiều nghi ngờ trong mắt bọn họ nhưng mà bọn họ vẫn rất tôn trọng khi cậu làm giám sát viên.
Và Atobe đã rất trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn của mình, như thể là Tsunayoshi đã làm điều gì đó rất phi thường. Là do thầy Sasaki đã nói thêm gì à? Tại sao cậu cứ có cảm giác như đây là một âm mưu gì đấy vậy? Tuy nhiên, trực giác siêu phàm của cậu nói rằng không có gì nguy hiểm đến bản thân cả, nên cuối cùng Tsunayoshi đã quyết định bỏ qua nó, không nghĩ nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây thực sự là một nhóm bạn trẻ chăm chỉ nha! Nhớ tới hồi đó, lúc còn bị Reborn huấn luyện, cậu cũng không có tập luyện một cách liều mạng như vậy đâu, trừ khi là cậu bị trúng một cú bom đạn từ Rerbon. Nếu hồi đó cậu cũng nổ lực tập luyện như vậy-- stop, điều này tuyệt đối không có khả năng! Mấy bài huấn luyện của Reborn chắc chắn là sẽ chết người đó, ai mà muốn nổ lực tập mấy cái đó chứ!
Thầy Sasaki đã đặc biệt dành hẳn một ngày để đến chào tạm biệt Tsunayoshi trước khi anh ta lên đường đến Paris và anh ta cũng đã cảm ơn cậu thêm một lần nữa. Tsunayoshi chỉ mỉm cười và hứa rằng sẽ chiếu cố các thiếu niên kia thật tốt.
Khi đã làm quen với các thành viên của đội tennis, Tsunayoshi cuối cùng cũng cảm thấy tội lỗi vì sự vô trách nhiệm của mình. Nghe Atobe nói rằng là giải đấu khu vực sắp bắt đầu, cho nên mới phải cần có sự giám sát của người ủy nhiệm, hơn nữa lịch tập luyện của mọi người cũng đã tăng lên rất nhiều.
Tuy rằng ngay từ đầu thầy Sasaki có nói là cậu không cần làm gì hết, nhưng khi nhìn bọn họ khắc khổ luyện tập mỗi ngày như thế, cậu luôn cảm thấy như mình phải làm cái gì đó. Một loại cảm giác giống như trước kia, vì để bảo vệ gia đình và bạn bè nên cậu cùng bọn họ đã phải phấn đấu rất nhiều để trở nên mạnh mẽ hơn. Trận chiến cầu vòng, future ars... Mọi người, không biết họ đã như thế nào rồi?
Tsunayoshi cười nhạt, bọn họ hẳn là đang tìm kiếm cậu khắp nơi đi, có lẽ việc trốn tránh của cậu cũng sẽ khiến bọn họ tổn thương. Lại nhìn buổi huấn luyện hừng hực khí thế trên sân, dù là có những lời phàn nàn than thở nhưng tất cả mọi người đều hoàn thành bài tập một cách nghiêm túc, trong mắt bọn họ lóe lên tia sáng kiên định, giống như...là cậu của trước kia!
Nghe nói hai năm trước, Hyotei đã trượt giải vô địch quốc gia, mặc dù đã bước vào vòng chung kết của giải đấu, nhưng cuối cùng vẫn thua cuộc. Một năm trước, đội chính tuyển còn chưa lên cao đẳng, thực lực không đủ mạnh, cuối cùng lại bị Rikkaidai đánh bại. Nên bây giờ mọi người đều đang nghẹn một cục cay mà nổ lực tập luyện.
Tsunayoshi quay đầu nhìn Atobe, làm sao một kẻ kiêu ngạo như hắn lại có thể chấp nhận việc mình đã thua cuộc được. Tuy nhiên, khi trên sân đấu, hắn vẫn luôn tự tin, kiêu ngạo, sẽ không lộ ra một chút yếu đuối nào, hắn làm sao có thể cho phép mình thật không hoa lệ như thế được. Nghĩ đến đây, Tsunayoshi không khỏi cười khẽ, khiến cho Atobe đang đứng kế bên liền nghi hoặc nhìn qua.
" Không có gì, tôi chỉ nghĩ rằng Atobe thực sự là một đội trưởng tuyệt vời, rất được mọi người tin tưởng. "
Dù có chút khó hiểu trước lời khen bất ngờ của Tsunayoshi nhưng Atobe vẫn chấp nhận như lẽ đương nhiên: " Huh ừm, bổn đại gia đương nhiên là người hoa lệ nhất. " Nốt ruồi lệ dưới khóe mắt như sáng lên.
" Đúng vậy a. " Tsunayoshi đã sớm đoán trước được phản ứng của hắn.
" Tuy rằng không người nào có thể hoa lệ bằng bổn đại gia nhưng đối với việc làm đội trưởng, còn có một người cũng không tồi. "
" Khó có mà được nghe Atobe-kun mở miệng khen ngợi a, người đó là... "
" Tezuka Kunimitsu, đội trưởng câu lạc bộ tennis của Seigaku. "
" À, tôi cũng có nghe nói qua. " Thì ra là cậu ta, theo tư liệu cho biết thì vị đội trưởng này đã từng giao đấu với Atobe bất chấp cánh tay đang bị thương, quả thực là một người đáng khâm phục khi có thể làm đến bước này.
" Chẳng phải là Akino-sensei không có hứng thú với tennis sao, như thế nào thầy lại biết được Tezuka? " Atobe ngạc nhiên hỏi.
" Dù gì thì tôi cũng đang làm giám sát viên mà, đương nhiên là phải tìm hiểu về mấy đội đối thủ một chút chứ. "
Atobe liếc nhìn Tsunayoshi một cái, ậm ừ quay người nhìn về phía sân đấu.
Có lẽ quyết định trốn nhà để đến Tokyo lần này là điều đúng đắn. Từ nhóm thiếu niên ở đây, cậu đã học được một điều quan trọng mà sắp bị cậu lãng quên mất. Đó là sự tin cậy, sự trách nhiệm, sự ràng buột. Trên người của những thiếu niên này đều có những phẩm chất đặc biệt chói sáng.
Quyết định rồi, nếu bọn họ có tìm được cậu, thì cậu cũng sẽ không trốn tránh nữa. Ngay cả khi cậu không thể chấp nhận nó, thì cậu cũng phải cùng bọn họ nói rõ ràng ( Tác giả: Cậu thực sự nghĩ rằng bọn họ sẽ để cậu toại nguyện à?), bọn họ chính là sự ràng buộc sâu nhất của cậu. Thật là nhớ bọn họ quá đi!
Nhưng mà, điều quan trọng bây giờ là một giám sát viên như cậu có thể làm gì cho đám thiếu niên kia?
Cậu không giỏi mấy cái kỹ năng tennis gì đó đâu, nên điều duy nhất cậu có thể giúp họ đó là rèn luyện thể lực và tốc độ. Có lẽ là cậu sẽ đem mấy bài huấn luyện trước đây của Reborn chỉnh sửa lại một chút và đưa cho bọn họ luyện tập.
Chắc hẳn là chủ ý ban đầu của thầy Sasaki về việc mời cậu làm giám sát cũng là vì cái này đi.
" Này Atobe-kun, ngày mai tôi sẽ mang tờ huấn luyện đến, em xem giúp tôi là có thể dùng đến hay không. "
" A huh, rốt cuộc thì người nào đó cũng đã biết tự giác thực hiện công việc giám sát sao? " Khóe môi Atobe cong lên, nhẹ vuốt ve nốt ruồi lệ ở dưới mắt.
" Đúng a, tôi đã bị các em làm cho cảm động và cũng đã học được một điều quan trọng rồi. Nếu tôi đã làm một người giám sát, thì tôi vẫn nên nổ lực cùng các em chứ, đúng không? "
" Huh, bổn đại gia biết rồi. Bài huấn luyện của thầy chủ yếu là về cái gì? "
" Hẳn là nó sẽ hỗ trợ cho các em về tốc độ và sức mạnh thể lực. Chi tiết cụ thể thì vẫn chưa rõ lắm, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau xem xét vào ngày mai, tôi cũng đang không biết là liệu nó có phù hợp với các em hay không. "
" Huh, vậy sao... " Atobe trầm ngâm nhìn Tsunayoshi. Vị Akino-sensei này rất thần bí, kỹ năng của anh ta cũng đã được khẳng định vào ngày hôm đó. Cho nên khi thấy cậu được mời làm giám sát thì hắn liền biết được mục đích chính của huấn luyện viên Sasaki và cũng rất sảng khoái đồng ý.
Vốn dĩ là hắn hơi thất vọng khi thấy Akino-sensei chỉ luôn đến xem mà chẳng làm gì cả, thậm chí anh ta còn không nói bất cứ một lời nào, vậy mà hôm nay anh ta lại nói "Không biết là liệu nó có phù hợp với các em hay không."
Có phải câu nói này là đang ẩn ý cho việc bài huấn luyện sẽ rất khó, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, đúng không?
Ngày hôm sau, Tsunayosh đưa tờ huấn luyện mà cậu đã sửa đổi lại vào tối hôm qua cho Atobe, sau khi thảo luận trong giờ nghỉ trưa, hai người cuối cùng đã đưa ra quyết định về phương pháp huấn luyện và khối lượng bài huấn luyện.
Và thế là, thời kì ác mộng của câu lạc bộ tennis chính thức bắt đầu. Khối lượng bài huấn luyện dường như không thay đổi, nhưng độ chi tiết thì đã tăng lên khá nhiều. Ví dụ, trước đây họ cần 30% năng lượng để tập luyện, thì bây giờ họ lại phải cần đến 70% năng lượng. Trong mấy ngày đầu, bọn họ thậm chí không còn sức lực để về nhà và cuối cùng Atobe đã phải phái người đến đưa từng người về.
Tất nhiên, những lợi ích của loại hình huấn luyện này đã xuất hiện rất rõ. Chỉ trong vòng vài ngày, bọn họ đều đã cảm nhận được sự thay đổi về thể lực và tốc độ của mình một cách rõ rệt và bọn họ cũng đã bắt đầu công nhận Sawada Tsunayoshi là một người giám sát thực thụ.
Vì đã thân quen với đội tennis nên hiện tại Tsunayoshi không còn phải ăn trưa một mình nữa, ngày nào cậu cũng ngồi ăn với đội chính tuyển và ăn những bữa ăn đặc biệt do đầu bếp của gia đình Atobe chế biến. Trong lòng cậu thầm cảm thản, so với đồ ăn ở đây thì những bữa trưa trước đó của cậu lại đơn giản lạ thường.
Sau đó nhìn Akutagawa Jirou và Mukahi Gakuto đang tranh giành món tráng miệng ngọt; Ohtori Choutaro ở một bên đỏ mặt bối rối khuyên bảo; Shishido Ryo nhìn thấy vậy liền kéo Ohtori sang một bên; Kabaji vẫn luôn lặng lẽ đi theo Atobe, hắn nhìn mọi người với ánh mắt trong veo mà ấm áp; Atobe ưu nhã cắt miếng bít tết, thỉnh thoảng lại nói " Thật không hoa lệ. " nhưng lại không hề có ý định ngăn cản; Oshitari đang châm ngòi thổi gió (*) hoặc là dùng ánh mắt soi mói nhìn những đôi chân dài của mấy nữ sinh đi ngang qua, phán đoán xem là chân của họ dài bao nhiêu; Hiyoshi thì chỉ lo ngồi một bên ăn trưa, mặc dù bộ dáng hắn trông rất lạnh lùng, nhưng hắn vẫn sẽ lặng lẽ ngồi đợi đến khi Jirou cùng Gakuto tranh giành đồ ăn xong rồi sẽ nhẹ nhàng lén lấy đi phần bánh ngọt của mình.
Sawada Tsunayoshi khóe miệng co giật, xém chút nữa liền bị nghẹn. Thiếu niên Hiyoshi, cậu có chắc là mình không cố gây ra Thế chiến thứ hai không?
Nhưng mad...
Cuộc sống như vậy thật tốt!
Nhưng rất nhanh sau đó, niềm vui của Tsunayoshi liền hóa nỗi buồn. Cậu mới về đến nhà, vừa mở cửa thì liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến mức khắc sâu trong tâm trí cậu, dù muốn cũng không quên được: " Dame-Tsuna, xem ra cậu đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ nhỉ. "
Xin lỗi, Reborn, tôi sai rồi!
Làm ơn, xin đừng tiễn tôi đến sông Tam Đồ!
Làm ơn đừng bắn Dying Will vào tôi, phải cởi trần rồi đội quần lên đầu chạy long nhong ngoài đường hay mấy cái gì đó, tôi thực sự không muốn bị mất mặt đâu aaaa!