Tuy là giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác chắc chắn khiến người ta bất giác bị thuyết phục.
==================================
Đứng ở kế bên sân tennis, Tsunayoshi đang đối mặt với tầng tầng lớp lớp nữ sinh đứng đông kín, hiện tại cậu cảm thấy việc bước vào sân tennis còn khó hơn việc khuyên Hibari-senpai và Mukuro sống trong hòa bình nữa.
Lúc này Kabaji đang đứng sau lưng cậu bước lên, vững vàng đi về phía cổng sân tennis. Sawada Tsunayoshi mở to mắt nhìn, cậu nhóc Kabaji này là đang định sẽ dùng lời nói hay vũ lực?
Nhưng kết quả là các nữ sinh lại tự động nhường đường, thậm chí có người còn không thèm quay đầu nhìn hắn nhưng vẫn có thể biết trước được mà lùi sang một phía. Cái này là do đã được đào tạo trước hay sao?
Sawada Tsunayoshi im lặng cúi đầu đi theo Kabaji vào trong. Haizz, cậu xin rút lại lời nói lúc đầu, kỳ thực là nó rất dễ đi vào.
Các nữ sinh đã bắt đầu bàn luận nhiệt tình.
" Đó không phải là Akino-sensei sao? Tại sao thầy ấy lại đến đây? "
" Cái cậu đang đu trên người thầy ấy chẳng phải chính là Jirou-kun sao? "
" Đã xảy ra chuyện gì à? "
" Nhưng ngay cả Akino-sensei cũng đã đến sân tennis rồi, tất cả những soái ca ở Hyotei đều đã có mặt hết ở đây. "
" Đúng, đúng, thật là phấn khích quá đi! Các cậu có nhận thấy rằng Akino-sensei và Jirou-kun đứng bên cạnh nhau trông rất đẹp đôi không? Kyaa thật bắt mắt! "
" Làm sao Akino-sensei và Jirou-kun có thể về chung nhà được? Cả hai đều là thụ mà! " Nữ sinh này chính là hủ nữ ẩn thân à?
...
Đối với những lời này như này, Tsunayoshi đã tự động lựa chọn bỏ qua. Cậu bước tiếp vào sân tennis.
" Này, đấy không phải là Akino-sensei sao? " Oshitari bước lên trước, hắn đưa ánh mắt quái dị nhìn ba người Tsunayoshi, Kabaji và Jirou.
" Tôi đã gặp Akutagawa-kun lúc đang đi trên đường. Chưa kịp nói cái gì thì em ấy liền ngủ mất, hơn nữa... " Sawada Tsunayoshi chỉ tay của Jirou ra hiệu: " Tôi đành phải đưa em ấy đến. "
" Huh, làm phiền thầy rồi, Akino-sensei. " Atobe cũng đi tới, đầu tiên là cảm ơn Tsunayoshi, sau đó liếc mắt nhìn Jirou, không nặng không nhẹ nói: " Này, Jirou, nếu như cậu không chịu dậy, bổn đại gia sẽ không cho cậu bất kỳ cái bánh nào nữa. "
" Là giọng của Kei-kun. Bánh ngọt, tớ muốn bánh ngọt! " Atobe vừa dứt lời thì Jirou liền tỉnh dậy. Có thể thấy, ở trong lòng của Akutagawa Jirou, đồ ăn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng!
Jirou buông Tsunayoshi ra, hắn nhào sang Atobe: " Kei-kun, Kei-kun, cậu xem tớ đã không còn ngủ nữa rồi nè. Jirou muốn ăn bánh. " Đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào Atobe.
Jirou, cậu đã 17 tuổi rồi đó, nên đừng có giả vờ dễ thương nữa, nó không thích hợp với độ tuổi của cậu đâu ahh. Đây là tiếng lòng của các thành viên còn lại.
" Huh, không được phép gọi bổn đại gia là Kei-kun. " Atobe nghiến răng nói: " Thật không hoa lệ! "
Jirou trực tiếp lơ đi lời nói của Atobe, hắn nịnh nọt nói: " Kei-kun là tốt nhất, Jirou thích Kei-kun nhất! "
Cái tên ngốc Jirou này! Oshitari đứng một bên bất lực đưa tay đỡ trán. Xem đi, đợi lát nữa xem Atobe sẽ xử lý cậu ta như nào.
Về phần Atobe vừa mới được nam sinh Jirou công khai tỏ tình (?), tuy rằng đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, nhưng vẫn cảm thấy lỗ tai nóng ran, hắn che đi quay sang nói với Kabaji: " Kabaji, mau đem cái tên này cút khỏi người của bổn đại gia. "
" Wushi. "
" Kei-kun, Kei-kun... " Jirou bị Kabaji xách lên, hai chân đung đưa ở trên không, hắn đưa đôi mắt long lanh nhìn Atobe.
Khóe mắt Atobe giật giật, lại phải nói thêm một câu: " Hừ, chỉ cần cậu chịu ngoan ngoãn tập luyện, sau khi kết thúc bổn đại gia sẽ cho cậu bánh ngọt. "
Quả nhiên! Atobe luôn rất mềm lòng và bất lực trước Jirou.
A, thật không ngờ là vị thiếu gia phong thái tuyệt trần, cử chỉ cao điệu, tính cách kiêu ngạo tự luyến này lại là một người thú vị như vậy! Sawada Tsunayoshi trong lòng thầm đánh giá. ( Tác giả: Cậu xác định là cậu không có hắc hóa à?)
Bán manh... Thật quá xấu hổ!
Các thành viên khác trong câu lạc bộ, đặc biệt là một trong những thành viên chính thức hắc tuyến nghĩ.
Hắn, Mukahi Gakuto cũng muốn ăn bánh kem a, nhưng nếu kêu hắn bổ nhào lên trên người Atobe làm nũng giống Jirou, hắn không thể nào làm được. Loại chuyện này phỏng chừng cũng cũng chỉ có tên ngốc Jirou kia mới dám làm đi.
Hừ, mình mới không thèm ghen tị với tên kia đâu! Mukahi Gakuto tức giận quay đầu đi và tiếp tục tập luyện, cố gắng chuyển sự chú ý của mình sang hướng khác
Atobe cứ tưởng rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, thì đột nhiên hắn lại nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý trên gương mặt của Tsunayoshi, hắn bỗng cảm thấy toàn thân cứng đờ. Thật quá không hoa lệ, bổn đại gia như thế mà lại bị mất mặt ở trước mặt thấy ấy.
Thật ra, trong khoảng thời gian này, Atobe không chỉ đã công nhận năng lực của Sawada Tsunayoshi, mà cái quan trọng hơn là, hắn công nhận cậu.
Có lẽ anh ta không phải là người đơn giản, điều này rất dễ để biết được từ những thông tin cá nhân ít ỏi của anh ta, nhưng anh ta không phải là người có tính uy hiếp đối với Hyotei. Khí chất của anh ta sạch sẽ đến mức có thể che lấp đi bản năng hắc ám tồn tại xung quanh, điều này cho thấy anh ta là một người thực sự tốt bụng.
Sau khi Atobe Keigo đã học qua lớp toán và lớp tiếng Ý do cậu dạy, bất giác hắn lại càng thêm thưởng thức vị thầy giáo trẻ tuổi nhưng lại đầy tài năng này. Và bây giờ, hắn thấy cậu đang cười, nhất định là vì anh ta vừa mới chứng kiến cảnh tượng vừa rồi nên mới cười như vậy, bị mất mặt trước mặt người mình ngưỡng mộ, hỏi trên đời này còn chuyện gì không hoa lệ hơn chuyện này nữa yahh!
" Vì đã đưa Akutagawa-kun đến rồi nên tôi cũng đi đây, không làm phiền các em luyện tập nữa. " Nhìn thấy vẻ mất tự nhiên của Atobe, Tsunayoshi liền lên tiếng rút lui trước.
Atobe không hổ là Atobe, hắn lập tức hoàn hồn: " Huh, bổn đại gia nhớ rõ là Akino-sensei chưa từng đến sân tennis bao giờ đúng không, vậy thì hãy ở lại tham quan chút đi. Coi như là lời cảm ơn vì thầy đã đưa Jirou đến. "
Sawada Tsunayoshi cười cười, mặc dù không có hứng thú với tennis nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý. Từ chối một lời mời có chủ đích tốt không phải là điều mà một nhà lãnh đạo có năng lực nên làm.
Sau đó, Tsunayoshi ngồi trên băng ghế bên cạnh sân và nhìn những quả bóng màu vàng bay qua bay lại. Thỉnh thoảng lại quay qua nói mấy câu với Atobe--người đang giám sát quá trình luyện tập của mọi người.
Đối với thiếu niên Atobe Keigo, Tsunayoshi rất chú ý đến hắn: Thứ nhất là bởi vì hắn là học sinh của lớp mà cậu đang dạy; thứ hai là vì gia tộc Atobe của hắn chính là cổ đông lớn nhất của trường Hyotei và hơn nữa, Atobe cũng được xem là vua của Hyotei; thứ ba là vì bản thân hắn tuy còn nhỏ nhưng lại quá ưu tú, bạn phải biết rằng Tsunayoshi lúc 14 tuổi rất vô dụng, lúc đó cậu cực kỳ hy vọng rằng bản thân có thể trở thành người xuất sắc như vậy; còn thứ tư là vì cảnh tượng lúc ở cổng trường, nó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tsunayoshi. Vì vậy, tổng kết lại là cậu thực sự đánh giá cao thiếu niên Atobe.
Với điều kiện là hai bên phải đều có lòng, khoảng cách giữa hai người đã được kéo lại gần hơn khá nhiều.
Ngay khi Tsunayoshi bị những quả bóng tennis bay xẹt qua xẹt lại trước mặt làm cho chán nản, thì có một tiếng "Phanh" mạnh mẽ, sau đó là âm thanh vội vàng kêu "Cẩn thận", cuối cùng là tiếng kêu hoảng hốt "Kyahhh".
Những âm thanh này gần như là vang lên cùng một lúc. Trong nháy mắt, Tsunayoshi nhìn thấy một quả bóng tennis đang bay với tốc độ cao về phía các nữ sinh của đội cổ động đứng bên ngoài. Mà nữ sinh đang đứng ở phía trước không có cách nào tránh được.
Bản năng của cơ thể luôn đi trước lý trí một bước, mặc dù Sawada Tsunayoshi không muốn bị bại lộ bất cứ một khả năng nào, nhưng trong trường hợp này, đầu óc cậu còn chưa kịp định thần thì cơ thể đã bất ngờ lao ra. Quả bóng tennis vừa chuẩn bị bay đập vào người nữ sinh, đám người chỉ kịp thấy có cái gì đó vút qua làm cho hoa mắt, thì có một bàn tay trắng nõn bắt lấy quả bóng tennis.
Nữ sinh vừa được "anh hùng cứu mỹ nhân" đã sớm quên đi sợ hãi, cô nhìn Tsunayoshi với đôi mắt đỏ hoe, background những bông hoa tình yêu nảy mầm khắp cơ thể khiến các nữ sinh xung quanh không khỏi đỏ mắt ghen tị. Họ cũng muốn được Akino-sensei làm anh hùng cứu mỹ nhân a!
Mà Ohtori Choutaro--người đã vô tình đánh trượt vẫn đang nhìn vóc người gầy yếu của Akino-sensei với ánh mắt kinh ngạc, chính hắn là người biết rõ nhất về sức mạnh của cú giao bóng lúc nãy, hơn nữa nó còn đang bay với tốc độ xoáy nhanh, người bình thường làm sao có thể bắt được?
Câu hỏi tương tự như vậy cũng đã xuất hiện trong đầu các thành viên khác của câu lạc bộ tennis.
Nhưng Atobe thì lại càng tự hỏi nhiều hơn. Đùa à, Akino-sensei đã chạy từ chỗ của hắn đến bên đó trong chớp mắt, đây là kiểu tốc độ gì a! Tất nhiên là Oshitari cũng đã phát hiện ra điều này, hắn và Atobe bất động thanh sắc trao đổi một cái ánh mắt, đồng thời bọn hắn đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương.
" Em xin lỗi, em xin lỗi... " Ohtori định thần lại rồi chạy tới, cúi đầu rối rít xin lỗi Tsunayoshi.
" A, không sao, nhưng mà về sau em nhất định phải chú ý đấy. " Tsunayoshi sửng sốt một chút, cậu chưa từng gặp qua học sinh lễ phép như vậy.
" Em thực sự xin lỗi, ưm, tay của thầy có sao không? " Ohtori thận trọng hỏi.
" Hả? "
" Tại vì, lúc nãy em đánh quả bóng với lực rất mạnh, nên... "
" Thảo nào lực lại mạnh như vậy, sức mạnh của em thật lớn a. Nhưng không sao, tôi vẫn ổn. " Tsunayoshi âm thầm cảm ơn Ngọn Lửa Bầu Trời. Khi nãy cậu chạm vào quả bóng tennis, cậu đã nhận thức được uy lực của quả bóng. May mắn là đã có Ngọn Lửa bao phủ trong lòng bàn tay, nếu không tay của cậu nhất định sẽ bị thương nặng.
" Thật sao? Ý em là... " Ohtori ngừng lại, vì có một bàn tay đang vuốt tóc hắn. Vuốt nhẹ từng cái, từng cái, rất ôn nhu.
Ohtori luôn là một nam sinh rất dễ ngại ngùng hay xấu hổ, mặc dù hắn thực sự rất cao, ít nhất cũng cao hơn Tsunayoshi hẳn một cái đầu. Nhưng hiện tại là do hắn đang duy trì tư thế khom lưng, nên Tsunayoshi mới có thể dễ dàng xoa đầu hắn.
Ohtori cảm thấy vô cùng ngại ngùng trước hành động này, hắn ngẩng đầu lên, những gì mà hắn nhìn thấy chính là nụ cười ấm áp và bao dung của Tsunayoshi, nụ cười được mệnh danh là nụ cười của Bầu Trời. Khuôn mặt của hắn lập tức đỏ bừng.
" Thật sự không sao đâu. Đừng lo lắng. " Tsunayoshi dùng âm thanh ôn nhu của mình chậm rãi an ủi thiếu niên đang lo lắng trước mặt. Tuy là giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác chắc chắn khiến người ta bất giác bị thuyết phục.
" Huh, Akino-sensei đã không sao rồi, Ohtori, cậu mau trở lại tập luyện đi. "
Ohtori quay lại thì thấy Atobe đã đi đến cùng với Kabaji.
" Đội trưởng, tớ... " Ohtori còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại không nói ra, hắn chỉ cúi đầu chào Tsunayoshi một cái rồi rời đi. Hắn tin rằng đội trưởng sẽ hiểu được hắn đang nghĩ gì và nếu như tay của người kia bị thương, thì đội trưởng có thể đem mọi thứ xử lý tốt.
" Atobe-kun, tôi thực sự không sao. " Thấy Atobe cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, Tsunayoshi liền đưa lòng bàn tay ra cho hắn xem, còn về phần quả bóng tennis, vừa nãy cậu đã trả lại cho thiếu niên Ohtori kia rồi.
" Huh, bổn đại gia biết. " Atobe khinh thường nhìn cậu, tựa hồ như cậu đang nói chuyện mà mọi người đều biết.
" Hôm nay cũng đã không còn sớm nữa nên tôi về trước. Lần sau sẽ lại đến xem các em luyện tập. " Tsunayoshi chào tạm biệt.
" Huh, hừ. " Atobe hừ một tiếng thay cho câu trả lời.
Tsunayoshi trong lòng khẽ lắc đầu cười thầm, thiếu niên Atobe này thật sự không lúc nào là không toát ra khí chất của đại thiếu gia a.
" Vậy, ngày mai gặp lại. "
Dù đã đi được một đoạn khá xa nhưng Tsunayoshi vẫn còn cảm nhận được ánh mắt của Atobe đang phóng trên người mình. Aiya, có lẽ là hắn đang nghi ngờ về thân thủ và kỹ năng của cậu đi.
Nhưng có điều mà Sawada Tsunayoshi không biết, chính là còn có thêm một người nữa cũng đang quan sát cậu. Người đàn ông đang đứng ở trên lầu kia đã quan sát được hết tất cả mọi thứ từ nãy đến giờ thông qua cửa sổ, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, hắn ta đã đưa ra quyết định.