Ngày hôm nay chẳng có tiếng chuông báo thức inh ỏi nào cả nhưng Hoài Trông vẫn thức giấc vào đúng khung giờ thường lệ. Cậu nằm duỗi mình vài cái, sau đó ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài trời đã vàng ươm ánh nắng, lại vươn hai tay lên cao, vặn người sang bên trái, vặn người sang bên phải. Cậu cảm thấy hôm nay bản thân tràn đầy sức sống, bắt đầu ngày mới với một nụ cười phấn chấn. Thật tuyệt! Đã lâu rồi mới có một ngày cuối tuần không bận rộn hoàn thành danh sách các việc cần làm nữa. Hoài Trông đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay vào đêm hôm qua cả rồi.
Cậu không đụng đến điện thoại liền như cả tháng nay cậu vẫn làm nữa, mà đi thẳng vào toilet, đánh răng, vệ sinh cá nhân rồi đi ra phía trước sân nhà tập thể dục một chút. Cậu thể hiện mấy động tác khởi động cậu được học trong tiết Thể dục ở trường, trong lòng không tự chất vấn rằng liệu nó có hiệu quả như bài thể dục buổi sáng không. Sau đó cậu cầm bình nước đi tưới những bụi hoa hồng mà cậu trồng. Có hoa đã tàn, cũng có hoa mới nhú. Cậu ngân nga một gia điệu không của một bài nào cả, chỉ là những âm thanh hỗn lộn vô thức xuất hiện trong tâm trí cậu mà thôi.
Rồi cậu vào nhà, phụ mẹ cậu chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó cả gia đình ăn sáng đầy vui vẻ. Ba cậu hỏi về dự định cho đại học, mẹ cậu thì hỏi thăm tình hình ở trường. Hoài Trông thì thoải mái trả lời. Cơm xong cậu phụ mẹ dọn dẹp. Cậu biết ít nhất 30 phút sau mới được nằm nên đã ngồi chơi cờ với ba, dù cậu chẳng am hiểu gì về nó. Nhưng chung quy cậu cảm thấy nó vẫn rất thú vị. Dù vậy, ba của cậu thì không. Ông nhanh chóng thấy chán khi chơi với cậu, nên đã dừng cuộc chơi lại.
Hoài Trông canh đồng hồ, còn khoảng 5 phút nữa mới đủ 30 phút. Vậy nên cậu tranh thủ mở điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Bất giác cậu mỉm cười vì những tin nhắn của Đức Hải và Bé Thơ trong nhóm. Rồi cậu càng mỉm cười tươi hơn, khi nhìn thấy ảnh của Phương Nam trong ứng dụng tin nhắn.
Cậu thầm nghĩ, thì ra mình không mê anh ấy đến như vậy. Từ sáng giờ điều duy nhất mình nghĩ đến mà có liên quan đến anh ấy chỉ là việc mình nhắc nhở bản thân cả hai người đang thực hiện thử thách 24 giờ sống thiếu nhau mà thôi.
Mình thấy bình thường khi buổi sáng đã không nhắn tin với anh ấy, càng thấy bình thường hơn khi sống như thể mình và anh ấy chỉ là những người bình thường với nhau.
Phải chăng đây mới chính là tình yêu sao? Tình yêu ở một hạn mức cao nhất, khi hai người yêu nhau đã coi nhau như một phần quen thuộc của cuộc sống, vì thế cứ sống như thể không liên quan đến nhau nhưng thực chất là liên quan đến nhau. Nó cũng giống như tình yêu giữa mình và ba mẹ vậy. Ai nói mình không thương yêu và quan tâm họ chứ, nhưng những lúc mình đi học hay ở ngoài cũng đâu nghĩ đến họ 100% đâu, cũng đâu có phải nói chuyện với họ suốt đâu.
Nghĩ đến đây Hoài Trông thấy vui lắm, rất nhiều, khi kết luận rằng tình yêu của cả hai đã sâu sắc như tình cảm gia đình rồi.
Nhưng trong một giây phút ngạo mạn nào đó, cậu khoái chí khi nghĩ bản thân có thể an nhiên vượt qua thử thách, còn Phương Nam chắc là sẽ thấy khó khăn.
Cho anh một bài học vậy. Chỉ có anh mới không thể sống thiếu em. Còn em thì không có anh vẫn ổn. Vậy nên anh lo mà trân trọng em đi nhé.
Có lẽ Hoài Trông cũng không để ý, từ nãy giờ đã gần 10 phút cậu bật TV lên, nhưng trong đầu tràn ngập ý nghĩ về Phương Nam. Chỉ đến khi Phước Đức đến thì cậu mới nhận thức về hiện tại trở lại.
Cậu giành lại cái điều khiển TV từ Phước Đức: "Anh làm gì đó? Em đang xem mà."
Phước Đức nhăn mày lại: "Nãy giờ anh thấy em có xem gì đâu."
"Ai nói chứ. Em rất tập trung xem luôn."
Phước Đức càng nhăn mày hơn: "Em thích xem phim Winx - Công chúa phép thuật đến vậy à? Anh tưởng chỉ có con gái mới thích chứ."
Hoài Trông chợt nhận ra là TV đang phát phim hoạt hình đó. Lúc nãy cậu mở TV lên, chưa kịp chuyển kênh khác, cứ như thế mà nghĩ đến Phương Nam. Cậu biện hộ bằng một thái độ không hài lòng: "Phim làm ra là cho tất cả mọi người xem. Anh đang phân biệt giới tính à? Con trai con gái ai chẳng xem được."
Rồi Phước Đức đột nhiên đứng dậy, hai tay để chéo phía trước: "Dám phân biệt nam nữ hả? Phép thuật Winx, enchanted. Ta là tiên nữ Flora, đại diện cho nhân quyền thế giới. Ta sẽ không tha cho những ai dám phân biệt giới tính đâu. Hey!"
Cái giọng nói giả nữ thều thào của Phước Đức làm Hoài Trông không thể nhịn cười, cười đến độ nước mắt cũng chảy ra và lời nói cũng khó mà hoàn thành. Thứ mà cậu có thể hoàn chỉnh nói đó là: "Anh điên rồi."
Chẳng lâu sau cả hai người ngồi ngang nhau trên chiếc ghế sofa, mắt tập trung vào màn hình TV, bàn tay không ngừng bấm bấm. Thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng Phước Đức chửi thề và tiếng nhắc nhở chú ý ngôn từ của Hoài Trông. Hai người họ đang chơi game. Chỉ là hôm trước trong lúc dọn phòng, cậu tình cờ thấy lại mấy cái video game này, liền hồi tưởng lại ngày xưa lúc còn nhỏ cậu và Phước Đức hay chơi cùng nhau, có chút muốn tìm lại cảm giác xưa nên mới rủ anh ấy đến đây chơi.
Nhưng cảm giác xưa thì chưa thấy, chỉ thấy trên màn hình là khuôn mặt của Phương Nam. Hoài Trộng nhắm mắt lại, mở ra, vẫn là thấy Phương Nam. Cậu lắc lắc đầu, nhìn sang trái thấy thầy ấy đang mỉm cười, nhìn bên phải thấy thấy ấy đang dang vòng tay như thể kêu mình chạy đến.
"What the hell!! Em đang làm cái gì vậy? Chết tới nơi rồi kìa. Mau, còn đứng yên đó làm gì?!" Phước Đức gấp gáp một bên khuôn mặt đầy căng thẳng bấm bấm bàn phím chơi game không ngừng mong cứu vãn tình hình, một bên hối thúc đồng đội nhanh chóng ra tay cứu trợ. Thế nhưng Hoài Trông vẫn còn đơ ra. Cậu đang mê mẩn nhìn hết trái rồi lại phải.
"Thôi xong, game over!" Phước Đức hai tay ôm đầu, đầy khổ sở. Anh quăng cái bàn phím xuống ghế, một tay đập vào đó: "Tức ghê. Sắp thắng đến nơi rồi." Rồi anh nhìn sang người bên cạnh: "Đang chơi sao em im ru vậy?"
Hoài Trông người vẫn còn đơ ra, giọng nói thất thần: "Em bị điên rồi."
"Sao?"
"Đẹp, rất đẹp. Trời ơi."
Phước Đức liếc ngang ngó dọc: "Em đang nói gì đó? Anh không hiểu gì hết."
Hoài Trông nhìn Phước Đức, cảm tưởng như người trước mặt là Phương Nam. Cậu vò đầu bứt tóc, hoảng loạn lui về phía sau, rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
"Em đi đâu vậy?"
"Em phải thoát ra khỏi nơi này mới được. Em thay đồ chút. Anh chờ em tí nha."
Hai tiếng sau, Hoài Trông và Phước Đức có mặt ở rạp chiếu phim. Trong lúc xem, Hoài Trông liên tục xem đồng hồ và xem điện thoại. Thời gian vẫn cứ trôi một cách chậm rãi, còn điện thoại thì không một tin nhắn. Cậu một chút thở dài, một chút thì nằm dài sang bên phải. Khi cả rạp cười lên thì cậu lại là khán giả duy nhất trong rạp ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy đến. Hiếm khi cậu mới nhìn lên màn hình, mà cứ mỗi lần như vậy lại là hình ảnh của Phương Nam nháy mắt với mình một cách đầy mê hoặc.
Xem xong hai người đi uống nước, nhưng ngay cả nhìn vào ly nước cũng thấy họa tiết trang trí trên phần topping của ly cafe cũng biến thành khuôn mặt anh ấy.
Đáng trách, có phải là mình có vấn đề thần kinh sao? Phải đi gặp bác sĩ!!