Hoài Trông vừa khuấy nước trong ly vừa nhìn vào điện thoại như người mất hồn. Phước Đức từ nãy giờ vẫn mải mê chơi game điện thoại cũng không để ý lắm.
“Này, em ghét ai mà khi đi chơi với người khác mà bấm điện thoại lắm.” Hoài Trông dùng ánh mắt đầy khó chịu nhìn Phước Đức.
Phước Đức vẫn không ngừng chơi, dán mắt vào màn hình, các ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên bàn phím, giọng nói bình thản: “Ủa anh đang đi chơi với người hả? Trưa giờ anh cứ tưởng mình đi với một cái tượng sáp không đấy chứ?” Các động tác của anh càng ngày càng quyết liệt hơn, chẳng mấy giây sao anh một tay cầm điện thoại, tay còn lại cung lại, đưa thẳng lên trời, hí hửng: “Yes, thắng rồi.” Niềm hớn hở chỉ kịp lưu lại trên mặt vài giây, sau đó chuyển thành một sự tò mò: “Hôm nay anh thấy em rất lạ.”
“Em bình thường.”
“Đừng qua mặt anh. Hôm nay cảm giác như em là người mất hồn vậy. Nói đi, có chuyện gì? Hay là...”
Phước Đức úp úp mở mở làm Hoài Trông thấy bực cả mình: “Hay là cái gì? Nói luôn ra đi. Anh bị cà lâm à?”
“Ơ hay!” Phước Đức không khỏi có chút kinh ngạc trước thái độ này: “Em bị gì thật rồi, tự nhiên nổi quạo với anh!? Hay là tương tư người nào rồi mà bị từ chối? Rồi bây giờ giận cá chém thớt?”
Hoài Trông hút một hơi phần nước còn lại trong ly, sau đó nhìn điện thoại vừa điểm đúng 17 giờ. Cậu giữ nguyên sự bực dọc, nhưng lần này có phần dịu hơn và rõ ràng không nhắm vào người đối diện: “Đúng đúng, em đây là đang giận cá chém thớt đó. Anh nằm yên đó cho em chém.”
Phước Đức đưa gương mặt không có gì ngoài vẻ hớn hở tới gần Hoài Trông một chút, nghiên cứu, ngay cả giọng nói cũng thể hiện sự thích thú: “Ha ha, cuối cùng em cũng đã lớn. Anh nhém chút quên mất việc này. Sao, ai làm em buồn? Yên tâm, về khoản tình cảm anh đây là đỉnh của đỉnh. May cho em đó, có người anh họ xịn quá xịn.”
Những lời nói này nhận lại sự khỉnh bỉ của Hoài Trông: “Anh bớt giùm em xíu đi. Mà, anh có người yêu bao giờ chưa mà tư vấn tình cảm?”
Phước Đức cảm giác như vết cắt lâu ngày đã lành của mình nay bị hở ra, chảy máu. Anh ôm lấy ngực trái, vở ra vẻ khổ sở, sau đó dõng dạc nói: “Anh đây chưa từng có người yêu, nhưng anh biết tư vấn chuyện tình cảm, được chưa?”
Hoài Trông cười, hình như là nụ cười đầu tiên của buổi trưa hôm nay. Cậu chật lưỡi, có chút do dự nói: “Này, nếu như, em nói nếu thôi nha.”
Phước Đức ngắt lời: “Em không cần phải ngại. Anh rất chuyên nghiệp, không tung thông tin cá nhân cho người ngoài biết đâu. Anh nói ở đây là người ngoài, ba mẹ và bạn bè em không phải người ngoài đâu.”
Hoài Trông vốn dĩ còn định giãi bày tâm sự chân thành nhất có thể thì bị tuột hứng, đánh lên bả vai Phước Đức một cái: “Không thèm nói chuyện với anh nữa. Mình về thôi.”
“Ơ, ơ, nói đi chứ. Xong mới được về.”
Nhưng Hoài Trông không còn tâm trạng đâu để đôi co hay đùa giỡn nữa. Giờ đây cơn tức giận trong lòng cậu lại như một ngọn lửa bùng cháy lên. Cái người tên Phương Nam đáng ghét này!! Thử thách 24 giờ không liên lạc gì chứ?! Khó chịu quá đi được!!
Cả hai cùng ra ngoài. Hoài Trông đứng ở trước quán cafe đợi, Phước Đức thì đang lấy xe trong bãi. Trong lúc chờ, cậu thấy ở bên cạnh có rất nhiều người, nam nữ đều có, đa phần là trung niên, tụ họp lại. Cậu nhìn lên bảng hiệu mới nhận ra đó là đại lí bán vé số. Chợt nhớ lại hôm trước mình cũng có mua vài tờ, cậu cũng tìm một chỗ trống trong đám người, theo dõi bảng thông báo kết quả sổ xố của ngày hôm nay. Tìm mãi mà không thấy của ngày mà cậu mua, thế là cậu lên mạng tra.
Khi cả hai về đến nhà cũng vừa lúc bữa tối đã chuẩn bị xong. Hoài Trông không tắm mà ăn liền. Hôm nay cậu ăn ít hơn, chậm hơn, cũng không giành ăn hay cà khịa Phước Đức. Trong lúc ăn cũng không nói năng gì với ai. Trong khi mọi người đang ăn dở thì cậu buông đũa xuống: “Con ăn xong rồi.” Nói xong liền đi lên phòng.
Mẹ cậu nói với theo: “Sao ăn ít thế? Hôm nay con thấy không được khỏe à?”
“Mẹ yên tâm. Con rất khỏe. Chỉ là con đang không có tâm trạng thôi.”
Phước Đức không bỏ qua cơ hội này: “Đó chỉ là dấu hiệu cho thấy em ấy đang chuẩn bị thành người lớn thôi đó mà. Hai bác đừng lo.”
Thành Lâm và Diễm Lệ cùng cười, dường như cả hai đều có những suy nghĩ của riêng mình.
Hoài Trông nằm dài trên giường, khuôn mặt để ngang tầm với điện thoại. Cậu cảm thấy có chút hối hận vì đã đồng ý tham gia cái thử thách này. Cậu sắp chịu không nổi nữa rồi,cứ thấy điện thoại là muốn vào Messenger, mà muốn vào Messenger là lại muốn nhắn tin cho Phương Nam. Cậu nghĩ hay là cứ nhắn tin của anh ấy vậy, làm người thua hay thắng thì cũng có ích gì đâu chứ. Nhưng nghĩ lại, cậu lại thấy không được làm vậy. Chẳng lẽ thầy ấy có thể chịu đựng được việc xa mình 24 giờ dễ dàng vậy sao? Chẳng lẽ, đối với anh ấy, có mình hay không cũng chỉ là một việc có thêm hoặc không có thêm thôi sao? Anh ấy rốt cục không yêu mình như anh ấy thể hiện và như mình nghĩ sao? Không được, không được. Đúng, đây là thử thách, để xem tình cảm dài ngắn ra sao.
Cậu vực người ngồi dậy, trong phút chốc nghĩ thông suốt, cười bình thản, hát nghêu ngao lấy đồ tắm, mong là sau khi tắm sẽ có tinh thần trở lại. Thế nhưng khi bước chân vào phòng tắm, cởi đồ ra, nhìn mình trong gương, cậu lại thấy Phương Nam xuất hiện trong chiếc gương. Rồi khi cậu sạch sẽ thơm tho tắm xong, ngồi vào bàn học, mở sách ra lại thấy Phương Nam xuất hiện trong trang tập. Hay khi nghe nhạc, lời bài hát chợt nhiên lại toàn là hai chữ Phương Nam. Cậu cần tìm một người nào đó để chặn lại ý nghĩ về Phương Nam, nên gọi nhóm với Đức Hải và Bé Thơ, nhưng giọng nói của hai người họ làm thế nào đó lại trở thành âm thanh quen thuộc - là giọng nói của Phương Nam. Cậu vội vàng tắt điện thoại đi, cảm thán hôm nay mình coi như xong rồi.
Thế là cậu tiêu thời gian cho việc vào Facebook của Phương Nam, xem đi xem lại những thứ mà anh ấy đã đăng, cũng đọc hết tất cả các bình luận mọi người dành cho anh. Sau đó, để đổi bầu không khí cậu lại vào đọc lại những tin nhắn cũ.
Messenger báo anh ấy đang hoạt động. Người ta thường nói còn gì buồn hơn việc hai người cùng online nhưng không nhắn tin cho nhau. Nhưng Hoài Trông thì không cảm nhận điều đó. Có lẽ, những cảm xúc hạnh phúc nảy nở trong cậu lúc này, về những cuộc trò chuyện đã qua, về những hình ảnh và bài đăng đã qua, đã bao trùm và khỏa lắp những nỗi trống vắng trong lòng cậu rồi.
Ngồi đếm sao mang cho người ta cảm giác lãng mạn. Hoài Trông nghĩ, việc cậu đang làm là đếm thời gian trôi cũng lãng mạn tương tự như vậy. Vì mỗi một giây được đếm đồng nghĩa với việc cậu trở lại gần hơn với người cậu thích.
Cứ như thế thời gian đã trôi không biết là bao nhiêu giây, Hoài Trông cũng chợt ngủ quên lúc nào không hay. Nhưng cậu đã dự định trước điều đó và đã cài báo thức rồi. Đúng 0 giờ, điện thoại reo. Cậu trong tức khắc bật người dậy, y như rằng cậu chưa bao giờ ngủ, tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cậu vào Messenger, muốn nhắn tin cho Phương Nam, thì thấy bên kia cũng đang soạn tin nhắn cho mình. Ánh trăng ngoài kia chợt ghé sát vào khung cửa, nhìn trộm Hoài Trông đang tủm tỉm cười. Gió cũng nhiều chuyện dừng lại, nhìn trộm Hoài Trông đang hát một bản tình ca...
“Một ngày ta xa nhau mới biết yêu là...
... ngàn lần tim đau nhói nhưng sao vẫn chờ...”
(Muộn màng - Thủy Tiên)
Gió bắt chuyện với trăng: “Cậu có biết Hoài Trông làm sao mà vui vẻ đến thế không?”
Trăng cũng đành chịu: “Tớ cũng không biết nữa.”
[Phương Nam: Ayo, nhớ nhóc quá đi.]
[Hoài Trông: Hật hông? Hớ hem hao hông hiên hệ hới hem?]
[Phương Nam: Một ngày mà cứ như trăm năm vậy.]
[Hoài Trông: Hoát hỏi hem hanh hui hắm hứ hì? Hem hiết mà.]
[Phương Nam: Em đang làm cái trò gì vậy]
[Hoài Trông: This is because of Facebook’s latest update. If someone misses someone so very much, every Vietnamese word he texts will be automatically transfered into the word that begins with the letter h.]
[Phương Nam: Hanh hớ hem hiều hắm. Hong hời hau háng hể hược hặp hem.]
[Hoài Trông: Hơ hìa. Hanh hiết hữ hình hường hậy hà hết hớ hem hồi hải hông?]
[Phương Nam: Trẻ con quá! Mai bị phạt đó.]
Tất cả mọi bực dọc và chán trường, ủ dột và thiếu sức sống của ngày hôm nay chợt như đã biến mất hết. Giờ đây, cậu sẽ ngủ ngon thật ngon, để ngày mai cậu sẽ được gặp lại người cậu yêu.