Tình yêu mang một sức mạnh rất to lớn mà chúng ta không một ai có thể giải thích tại sao. Khi yêu đúng người, bạn sẽ làm được những thứ mà bạn tưởng chừng như không thể trước đó. Và bạn có thể nhận ra điều đó hoặc không.
Hoài Trông mở mắt ra, vui vẻ tắt báo thức. Khác với thường ngày, cậu không cần phải đấu tranh tâm lí để có thể bật người ngồi dậy. Hôm nay, trong một nốt nhạc, cậu đã rời khỏi giường, thật nhanh vệ sinh cá nhân. Sau đó, một chút thì thấy cậu chạy đi tìm đồ cạo râu, một chút thì thấy cậu loay hoay trước gương thử hết bộ này tới bộ khác, hoặc là cậu chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, dùng hết tâm trí và sức lực để mong trút hết bầu tâm sự, hoặc là cậu có tí bực bội khi mọi thứ không diễn ra đúng như cậu muốn. Cậu nhìn đồng hồ, mới có 4 giờ 30 sáng thôi. Chắc là hôm nay cậu thức sớm, nên nhịp điệu sinh học của cơ thể vẫn chưa thích ứng được, nên cậu chưa thể đi vệ sinh giờ này. Chuyện này cũng bình thường thôi, cậu chỉ sợ cậu mắc đi vệ sinh vào những lúc cậu không mong muốn thôi. Nhưng bằng tất cả sự vui vẻ của ngày hôm nay, cậu tin rằng bản thân sẽ không xui xẻo đến mức như thế.
Hôm nay, cậu được gặp lại người mà cậu thích, sau thử thách 24 giờ đồng hồ sống thiếu nhau. Giờ đây cậu mới biết được cảm xúc của những người khi yêu mà phải đợi chờ nó kinh khủng đến mức nào. Một ngày xa nhưng vạn lần nhớ. Vậy nên, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng từ rất sớm. Đúng 5 giờ, chỉ còn 20 phút nữa thôi, theo như đã hẹn, cậu sẽ đúng giờ đi ra trước cửa, và rồi chàng trai ấy sẽ đến.
Nhưng giờ đây cậu sắp không chờ đợi được nữa rồi. Cậu không thể nằm một chỗ mà chờ thời gian trôi nữa. Cậu quyết định định xuống dưới nhà, viết vào một tờ giấy nhỏ nói rằng hôm nay không ăn sáng ở nhà mà đến trường sớm rồi để trên bàn ăn, sau đó thật nhẹ nhàng đi ra phía trước nhà. Cậu không muốn đánh thức ba mẹ.
Vốn định ra thăm đàn con hoa hồng bé bỏng xinh đẹp của mình, nhưng cậu vừa mới bước ra đã bị tiếng nói của một người từ đâu đó làm cho giật mình.
“Thì ra có người nôn nao gặp anh đến vậy.”
Hoài Trông quay lại phía sau, liền được chào đón bởi một nụ cười nhẹ nhàng như ánh nắng buổi sớm, khiến người ta đắm chìm không lối thoát. Trong khoảnh khắc đó, cậu cứ tưởng đó là mặt trời, thắp sáng cả một góc đường còn chìm trong bóng tối.
Cậu như một đóa hoa hướng dương, chạy thật nhanh về phía mặt trời của đời mình, ôm chầm lấy, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp đó. Cậu lại như một đứa bé, quấn quýt và làm nũng với mẹ khi mẹ trở về sau một chuyến đi làm ăn xa hàng năm trời.
Hoài Trông không buông vòng tay, đưa mắt lên nhìn Phương Nam cũng đang nhìn cậu. Cậu nói: “Thì ra cũng có người nôn nao gặp em đến vậy. Bây giờ còn chưa tới năm giờ nữa.” Cậu nói với giọng tinh nghịch.
Phương Nam lần này cũng không phủ nhận, chỉ đơn giản siết chặt đối phương vào lòng, nói: “Bởi vì anh nhớ em đến điên dại luôn.”
Hoài Trông nghe nói vậy đương nhiên là vui sướng cực kì, cười tươi hơn bao giờ hết: “Em cũng vậy. Mai mốt mình đừng chơi trò ngu ngốc này nữa nha. Em chịu không nổi nữa đâu.”
“Còn tùy vào ai kia.”
“Ý anh là sao?” Hoài Trông làm mặt không hài lòng.
“Còn sao nữa? Em mà không giữ ý tứ với người khác nữa thì mình sẽ lại có những lúc xa nhau, dài hơn cả 24 giờ đó.”
“Rồi, rồi, đã hiểu, thưa ngài.”
Không đợi lâu hơn nữa, Hoài Trông định ngồi lên phía sau xe của Phương Nam, nhưng lại bị anh cản lại. Anh lắc đầu nói: “Hôm nay em chở anh đi.”
“Cái gì?” Hoài Trông tròn mắt kinh ngạc: “Em đâu biết chạy xe!”
“Thì mình tập.” Phương Nam nói tựa như chuyện này đơn giản và bình thường lắm. Anh đưa tay chỉnh lại chiếc nón bảo hiểm Hoài Trông đang mặc cho ngay ngắn lại, sau đó cũng chỉnh lại dây gài cho vừa vặn. Anh đặt hai tay lên hai bả vai của Hoài Trông, tràn đầy niềm tin: “Rồi, xong rồi đó tài xế, mau lên xe chạy thôi.” Vừa nói anh vừa kéo Hoài Trông ngồi lên xe.
Hoài Trông nhận được sự tin tưởng, với cả thêm một lần nữa ảnh hưởng bởi niềm vui khôn xiết của ngày hôm nay, cậu quyết định thử chạy xe. Thực ra đây cũng không phải lần đầu cậu tập chạy. Vốn cậu có thể chạy được, nhưng còn yếu.
Khi cậu đã chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lí, cậu nói: “Được rồi, anh chỉ cần ôm em một cái là xuống xe được rồi.”
Phương Nam có vẻ bất ngờ: “Sao anh lại phải xuống?”
“Thế anh không sợ à? Tay lái của em còn non lắm.”
Anh hiểu ra được vấn đề: “Ha ha, anh tin tưởng tuyệt đối. Giao tính mạng cho em đó.” Có vẻ như là một lời nói đùa nhưng anh thực sự mong muốn bản thân cũng có thể gửi gắm an toàn của mình cho Hoài Trông, như cái cách em ấy đã làm đối với mình.
Về phía Hoài Trông, cậu nghĩ điều đó thật sến súa, nhưng không may là cậu lại cực kì thích. Tuy vậy, cậu vẫn có lí lẽ của mình: “Nhưng em sợ làm tổn thương người em thương lắm. Em không muốn chỉ vì sự yếu kém của bản thân mà ảnh hưởng xấu tới người em thương đâu.”
Phương Nam chợt im lặng quan sát Hoài Trông, dường như đã ngầm suy nghĩ điều gì đó. Sau đó anh bước xuống xe. Hoài Trông tưởng là anh ấy đã suy nghĩ kĩ càng lại, muốn bảo toàn tính mạng nên mới như vậy. Có đâu ngờ cậu bị anh ấy kéo về phía sau xe, rồi anh ấy ngang nhiên ngồi ở vị trí phía trước.
Hoài Trông khó hiểu: “Ơ, ơ kìa.”
Phương Nam khỏi động xe: “Vậy thì để anh gánh vác sự an toàn cho cả hai chúng mình là được chứ gì!”
Hoài Trông chợt hóa đá. Cái câu này... nó khiến cậu sinh ra một loại cảm giác gì đó còn hơn là cả hạnh phúc nữa. Cậu không biết đó là gì, chỉ thấy phần đời còn lại của mình chợt vô lo vô nghĩ và tràn đầy tươi sáng thôi.
Cậu ôm chặt Phương Nam, thật nhanh như để đáp hồi lại, sau đó buông ra rồi vờ như giận hờn nói: “Nói vậy thôi chứ em muốn tập chạy xe. Em muốn chở thầy.”
“Đã muộn rồi.”
“Ơ... Thật là đáng...” Cậu không thể nói ra từ cuối được. Trái tim đã ngăn cản cậu làm vậy.
Thế là thành phố sớm hôm nay chứng kiến Phương Nam chở Hoài Trông đi khắp các con đường. Thời tiết buổi sáng thật mát mẻ, tinh thần thật thoải mái. Ngồi phía sau Phương Nam đã không biết bao nhiêu lần, nhưng Hoài Trông vẫn cứ như là lần đầu tiên vậy. Cảm xúc vẫn thăng hoa như lần đầu tiên mà không bị chai lì.
Có người vì một người mà yêu mến cả thành phố.
“Thầy này, cái hoa kia là hoa gì ha? Nhìn đẹp quá thể.”
“Thầy này, cái tòa nhà cao cao kia kìa, nhìn vững chãi quá đi.”
“Thầy này, gánh hàng rong của cô kia nhìn hấp dẫn quá đi.”
“Thầy này, nhìn chiếc xe hơi mới chạy qua mình sang trọng ha.”
“Thầy này, cái cô đang chạy xe sát bên mình mặc áo dài đẹp ghê, chắc chắn là cô giáo rồi.”
...
Hoài Trông vẫn cứ huyên thuyên những câu chuyện mà không màng đến Phương Nam có trả lời hay không. Nhưng có lẽ mọi thứ rồi cũng sẽ có cái kết ha? Đèn đỏ 120 giây. Phương Nam dừng xe, lên tiếng: “Em xuống xe đi.”
Hoài Trông như bị tát mạnh cho một cái: “Anh chê em nói nhiều nên đuổi em xuống xe? Em biết mà, em biết mà, anh có thương yêu gì em đâu chứ. Mới nói có nhiêu đó thôi mà anh còn thấy phiền.”
Cậu còn đang định trách móc thêm thì Phương Nam đưa cậu 100 ngàn. Điều này càng làm cậu sững sờ hơn: “Anh có tâm đến thế ư? Đuổi em xuống xe, còn có chút lương tâm đưa tiền để em tự bắt xe đến trường?! Nói cho anh biết, xuống xe thì xuống xe. Nhưng mà làm người tốt thì nên tốt cho đến cùng. Em chưa ăn sáng, cho em thêm 50 ngàn ăn sáng đi.”
Phương Nam nói: “Đem lại cho cái người đang ngồi trên lề đi.”
Hoài Trông giờ đây mới phát hiện ra người đàn ông già gầy gò đang ngồi xin ăn bên đường. Cậu không để lỡ bất kì giây đèn đỏ nào, cầm lấy tiền rồi thật nhanh đem đến cho ông ấy. Khi cậu trở lại trên xe, cậu cũng đã hiểu ra được, liền cảm thấy người ở phía trước mình thật đáng kính nể: “Này, quý ông hoàn hảo, sau này anh giàu, em cũng giàu, thì mình sẽ đi giúp đỡ những người nghèo nhé.”
Phương Nam cười khẽ: “Cũng báo cho quý ngài nhiều chuyện và hay tự suy diễn biết, anh đây đã giàu rồi, chờ em giàu lên nữa thôi.”
Hoài Trông cười khúc khích: “Thầy đã giàu rồi ư? Vậy không cần chờ, em cũng giàu rồi.”
“Giàu?” Phương Nam không hiểu.
Hoài Trông lại cười khúc khích, kèm theo một chút ngại ngùng: “Thầy nghĩ xem, thầy giàu, em là người yêu của thầy, tiền của thầy cũng là tiền của em, vậy coi như em cũng giàu rồi.”
“Ở đâu ra?”
“Không chịu?” Hoài Trông giả vờ cụt hứng: “Vậy cũng báo cho quý ngài hoàn hảo biết, Hoài Trông đây hiện tại đang giàu nhé.”
“Thật sao?”
“Thật hay không từ từ sẽ biết.”
“Vậy thì anh phải lấy lòng em rồi, quý ngài giàu có.”
“Đã muộn rồi. Mà này, hồi nãy anh gọi em là gì? Dám nói em phiền và nói nhiều hả? Em sẽ không tha cho thầy đâu.”
Thế rồi, như một chú chim họa mi hay hót, Hoài Trông cứ ríu rít rót vào tai Phương Nam rất nhiều thứ khi cậu ngồi phía sau xe. Khi thì cậu chuyện của ngày hôm qua, của năm rồi, khi thì câu chuyện của hiện tại. Mà Phương Nam thì chỉ yên lặng, lắng nghe.