Thử thách 24 giờ không nói chuyện lần trước đã đủ khiến Hoài Trông lao đao, đừng nói đến hiện tại đã mấy ngày Phương Nam không liên lạc gì với cậu. Hoài Trông tự thấy bản thân giống như người vợ thời chiến ngày xưa, ở nhà mòn mỏi chờ nhưng không biết lúc nào chồng mình mới đi đánh giặc trở về. Trong trường hợp của cậu, cậu thậm chí chẳng biết Phương Nam đã đi đâu và làm gì. Đêm trước khi đi anh ấy chỉ để lại không hơn không kém một tin nhắn ngắn gọn bảo có việc phải đi xa thành phố mấy ngày, tạm thời không liên lạc.
“Phải là có chuyện gì đó quan trọng lắm.” Hoài Trông tự độc thoại. Trong tiết học quốc phòng, trong khi mọi người đang hăng hái tập bắn súng, cậu ngồi ở một góc sân, ngẩn ngơ, trút hết buồn bực lên mấy cọng cỏ đã bị cậu ngắt hết ngọn.
Bé Thơ đi tới, ngồi xuống kế bên, uống một ngụm nước: “Mấy cô lao công mà thấy thì coi như cậu bị chửi sấp mặt.”
Hoài Trông giật mình nhìn lại các ngọn cỏ dại đã bị cậu quăng tứ tung xung quanh, mới nhanh chóng dùng mép giày gom chúng lại.
Bé Thơ cũng phụ giúp một chân: “Những cây cỏ này thì có tội tình gì mà phải bị cậu dày vò như thế chứ? Sao, cậu và cô bạn kia sao rồi? Có cần tớ giúp gì không?”
“Hôm nay chắc cậu cũng nghe mọi người đồn rằng tớ làm cô ấy khóc rồi hả? Tự dưng lại trở thành bad boy trong mắt một số người.”
“Tin đồn này là thật chứ?”
Hoài Trông gật đầu, nhưng điều đó cũng không khiến Bé Thơ thấy thỏa mãn. Cô cảm thấy còn điều gì đó uẩn khúc: “Nhìn cậu tớ đoán không phải buồn vì chuyện đó. Cậu có tâm sự gì à? Từ khi nào cậu biết giấu tớ một số chuyện rồi vậy?”
Câu nói này thành công làm Hoài Trông vừa thấy ngỡ ngàng vừa thấy có lỗi. Đúng là chơi chung với nhau có khác, nhìn thấu nhau quá trời. Nhưng cậu cũng chưa muốn nói ra sự thật, chỉ đành úp úp mở mở: “Cậu nghĩ xem, nếu như cậu và người yêu đang quen nhau, có một lúc người kia đột nhiên không liên lạc với cậu, làm chuyện gì cũng không nói cho cậu biết, thì cậu sẽ làm gì?”
“Chà chà, khó à, vì tớ có bao giờ trải qua chuyện đó đâu chứ. Lúc tâm trạng ổn định như hiện giờ tớ sẽ nghĩ là nên bình tĩnh, tin tưởng và chờ đợi. Nếu như đã yêu nhau thì xác định phải tin tưởng lẫn nhau, và người kia nhất định là có chuyện gì đó chưa thể cho cậu biết, nhưng đến thời gian thích hợp nhất sẽ kể hết với cậu. Nhưng cậu biết đấy, một khi đã yêu rồi, suy nghĩ của con người sẽ thay đổi rất nhiều, và trở nên khó đoán hơn. Chỉ có thực sự rơi vào trường hợp đó mới biết mình sẽ nghĩ và làm gì thôi.”
Được nghe giảng dài như vậy Hoài Trông thấy không khỏi mắc cười: “Hôm nay cậu sao mà sâu sắc quá.”
“Nếu nó có thể giúp cậu thì tốt rồi.”
Hoài Trông ghé sát vào tai Bé Thơ: “Nói cho cậu biết, cậu đã thất bại rồi. Đạo lí gì mà kì cục quá.”
Bé Thơ không khỏi ngỡ ngàng, ngơ ngác và muốn bật ngửa: “Ha ha, trời ơi. Tớ còn tưởng mình pro lắm chứ. Hóa ra đúng là người chưa có kinh nghiệm tình trường mà đi tư vấn tình cảm thì đúng là quá hài hước luôn.”
“Thế cậu muốn có kinh nghiệm tình trường không?”
Bé Thơ đánh hơi được một sự trêu đùa sắp xảy ra từ Hoài Trông, cô lắc lắc đầu. Nhưng Hoài Trông cũng không màng đến là cô có muốn nghe hay không, vì cậu đã muốn nói rồi: “Cậu nên đồng ý tình cảm của Đức Hải đi chứ. Tớ biết cậu cũng thích cậu ta mà.”
“Cậu muốn ăn đòn rồi đúng không?!”
Ở bên kia sân, từ một khoảng cách trung bình, Đức Hải nhìn thấy Bé Thơ đang chạy đuổi theo Hoài Trông. Cậu không thể không cảm thán: “Hai người này bị điên hay sao mà lại chơi trò bẳt rượt giờ này thế?! Đúng là trẻ con.” Thế nhưng, cậu lại bắt đầu chạy về phía hai người bọn họ, hô hào thật to: “Này, cho tớ chơi với.”
Mà ở bên này, Bé Thơ và Đức Hải không thực sự chơi trò bắt rượt, cũng chẳng phải là đang đuổi lấy nhau. Đơn giản, hai người chỉ đang muốn chạy, không ngừng tiến thẳng về phía trước, cứ chạy và chạy, để tạm thời không nghĩ đến những khúc mắc trong lòng mình nữa. Nhưng dường như những mối quan tâm của bọn họ ngược lại càng trở nên hằn rõ trong suy nghĩ hơn qua mỗi bước chạy.
Chạy không phải là cách để tạm quên đi một người.
Buổi trưa, Hoài Trông đi ra trước cổng trường nhận lấy nước uống shipper giao tới. Lúc đứng ở cổng trường chờ, cậu vô tình nhìn thấy Thúy Liễu cũng đi vào trường. Cô ấy đi taxi tới. Đã nghe Phương Nam kể về cô ấy rồi, Hoài Trông đột nhiên lại nảy sinh một cảm giác biết ơn cô ấy hơn. Nếu không có cảm ấy nhiệt tình làm lá chắn cản những người theo đuổi Phương Nam trong suốt những năm qua, có lẽ Phương Nam cũng không đến lượt mình.
“Cô Liễu ơi, cô đến trường em có việc gì hả?”
Khuôn mặt tươi cười đến độ có phần hơi thái quá này của Hoài Trông khiến cho Thúy Liễu có chút thích thú, không phải là tên nhóc này cũng đang mê mình vì thân hình tuyệt cú mèo này của mình chứ?! Cô đương nhiên là nhận ra Hoài Trông, mới gặp cách đây cũng chưa lâu, hơn nữa mối quan hệ giữa cậu ta với Phương Nam theo cô đánh giá là cũng không bình thường. Cô hỏi Hoài Trông đường đi tới phòng phó hiệu trưởng, không ngờ được cậu ta nhiệt tình dẫn đường đi luôn.
Vào bên trong rồi ra trong chốc lát, Thúy Liễu thấy Hoài Trông vẫn còn ngồi ở bên ngoài ngồi ngậm ống hút. Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Nhóc học lớp mấy rồi?”
“Dạ lớp 12.” Trong đầu Hoài Trông nghĩ, cô ấy là bạn của Phương Nam, cũng xem như là bạn mình. Nếu tạo được mối quan hệ tốt với cô ấy thì sau này chắc là cũng đỡ khó xử hơn. Cậu nói tiếp: “Cô đến đây làm gì thế cô?”
“À, đến đây để bổ sung hồ sơ giúp chồng...” Cô ngừng lại, tựa như biết mình sắp hớ hên: “À, giúp thầy Nam đó.”
Hoài Trông có hơi kinh ngạc: “Thầy ấy đâu mà phải nhờ cô đi giúp vậy cô?” Rồi cậu cũng muốn khai thác một xíu thông tin nữa: “Nghe đồn thầy ấy đang xảy ra chuyện gì nên mất tích mấy ngày nay hả cô?”
“Mất tích?” Thúy Liễu trưng ra bộ mặt đầy bất ngờ: “Ai đồn ác quá vậy chứ. Thầy ấy đang ở với cô đây mà, vẫn bình an và đang có những ngày vui vẻ trong đời nhé.”
Hoài Trông bắt đầu trở nên lùng bùng lỗ tai, tim đập nhanh. Nhưng cậu vẫn còn muốn chưa tin: “Thật, thật hả cô?”
Thúy Liễu gật đầu, sau đó ra vẻ bí hiểm: “Nói nhỏ cho em nghe, em đừng đi kể cho ai nghe nhé. Thực ra cô và thầy đang sống thử với nhau. Cô thì thấy bình thường, nhưng thầy ấy ngại nên mới giấu á.”
Cùng với sự ngờ vực, Hoài Trông thực sự muốn nói rằng cô ấy đang nói dối vì mình mới chính là người yêu của Phương Nam. Nhưng cậu còn đủ lí trí để bình tĩnh.
Thấy thái độ bất thường của Hoài Trông, Thúy Liễu càng muốn nói tiếp: “Chắc anh ấy cũng nói với em rồi. Haizz, lại nói là cô chỉ là bạn và chỉ đang giúp anh ấy không bị những người con gái khác làm phiền chứ gì. Kịch bản quá xưa rồi. Nhưng không sao, dù sao thì cô cũng đã quen rồi.” Khuôn mặt trưng ra vẻ ủ rũ.
Nghe đến đây Hoài Trông giật mình, sao cô ấy lại biết được những gì anh ấy nói với mình chứ?! Cậu lại có thêm một cái cớ để sụp đổ thêm một chút. Nhưng cậu tiếp tục phản biện: “Theo như em thấy thì cô chịu đau đớn nhiều vì thầy ấy trăng hoa, nhưng sao cô vẫn chấp nhận chứ? Người đẹp như cô muốn người chung tình thì có khó gì.?”
“Đấy, mấu chốt là chỗ đó đó. Vì thầy cô yêu nhau thật lòng mà. Anh ấy trăng hoa nhiều, đôi khi hay lạc lối ăn chơi một chút, nhưng cuối cùng vẫn trở về với cô thôi. Như em thấy đó, mấy hôm nay anh ấy cứ quấn quýt cô mãi, không rời phút nào luôn.” Thúy Liễu nhìn xuống ngực của mình một chút, sau đó khổ sở nói: “Mấy hôm nay tụi nó bị dùng hơi nhiều, em xem có phải là thiệt thòi cho tụi nói vì cứ bị nhào nặn không thương tiếc đúng không? Haizz, nhưng anh ấy thích là được.”
Hoài Trông che tai lại, cậu không còn muốn nghe, cũng không còn có thể tiếp nhận được bất kì đả kích nào nữa. Đây là khiến mấy hôm nay anh ấy không liên lạc với mình? Anh ấy đang nói dối? Anh ấy chỉ xem mình như một cuộc đùa vui trong kì thực tập? Hết kì thực tập thì muốn cắt đứt liên hệ với mình sao?
Cậu đứng lên, gật đầu chào Thúy Liễu một cái rồi rời đi. Cậu lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Phương Nam, nhưng lại là thuê bao.
Bây giờ, cậu thực sự muốn gặp anh ấy, không phải để nghe trần tình, không phải để thể hiện sự đau buồn, mà chỉ muốn đánh anh ta thật nhiều.