Mấy hôm nay Hoài Trông luôn ở trong trạng thái bất an. Phương Nam đã biệt tích gần một tuần, mà những chất vấn cùng sự tức giận trong lòng cậu thì đang ngày càng lớn thêm. Cậu không được vui vẻ, cậu thực sự muốn lan tỏa nguồn năng lượng tiêu cực này đến người khác. Nhưng cậu làm gì mà còn sức lực đâu mà làm điều đó. Vậy nên, hai ngày qua, người ta thấy Hoài Trông như một thây ma biết đi nhưng không có lí trí. Lại có thêm một tin đồn rằng Hoài Trông vì chuyện tình cảm gặp rắc rối mà trở nên sa sút, bỏ bê bản thân.
Về chuyện này, Hoài Trông cũng không phủ nhận. Đúng là cậu đang khổ sở vì chuyện tình cảm, nhưng là với Phương Nam, chứ không phải với Thảo Nhi như mọi người tưởng.
Tan học buổi trưa, Đức Hải và Bé Thơ cứ kè kè theo Hoài Trông, làm cậu cảm thấy không thoải mái: “Hai cậu làm gì đi theo tớ hoài vậy hả?”
“Làm gì có chứ! Chúng ta vô tình đi chung đường thôi.” Đức Hải khăng khăng bác bỏ.
Hoài Trông nhìn Bé Thơ như muốn sự xác nhận từ cô, nhưng sự im lặng cho thấy điều Đức Hải nói hoàn toàn sai. Lúc Bé Thơ định nói gì đó thì đã bị Hoài Trông chặn lại trước: “Hai cậu đừng lo lắng. Dạo này tớ đang có một số chuyện cần phải tĩnh tâm suy nghĩ. Bây giờ tớ muốn ở một mình.”
“Nhưng...” Đức Hải thực sự lo lắng.
“Nhưng cái gì mà nhưng. Yên tâm, tớ sẽ không làm mấy chuyện dại dột đâu.”
Lời nói như chắc nịch của Hoài Trông cũng khiến hai người bạn yên tâm đôi chút. Thế là hai người họ không day dưa gì nữa, để lại một số lời động viên rời đi. Vì họ biết, đôi khi để một người tự vượt qua những câu chuyện của bản thân sẽ tốt hơn.
Hoài Trông đang ngồi ở băng ghế đá phía sau trường. Nơi đây vắng người qua lại, giờ lại là giờ nghỉ trưa nên không có một ai cả. Cậu nhớ đến kỉ niệm hồi trước giữa cậu và Phương Nam, rồi không hiểu tại sao cậu lại nhẩm thầm trong miệng câu “Trịnh Phương Nam, mau xuất hiện đi” rất nhiều lần, mong là sẽ có một phép màu nào đó mang Phương Nam xuất hiện đến trước mặt cậu ngay lúc này, để cậu trừng trị một tay.
Bỗng dưng có tiếng chân người đi tới. Tai Hoài Trông giựt giựt như một con thỏ. Cậu thật nhanh quay lại để kiểm tra, thì càng bất ngờ hơn. Trong một giây trước, cậu nảy sinh ý nghĩ chẳng lẽ cậu thần chú có tác dụng thật sao. Nhưng hiện tại, cậu nhận ra nó cũng có tác dụng thật đó, nhưng là phản tác dụng.
Thảo Nhi lại mang theo dáng vẻ tràn đầy rạng rỡ thường ngày đến gặp Hoài Trông. Cô đi tới, thản nhiên ngồi đối diện trước mặt cậu, nói: “Chào Trông.”
“Chào cậu.” Hoài Trông đánh giá Thảo Nhi một vòng: “Cậu đến đây là vì đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?” Cậu còn tưởng tượng cô ấy sẽ buồn bã đến xơ xác, nhưng thực tế thì cô ấy vẫn bình thường.
“Thông suốt gì chứ? Tớ vẫn thích cậu thôi.”
Hoài Trông cảm thấy không nên tiếp tục cái đề tài thiếu dinh dưỡng này nữa: “À. Nhưng mà hiện tại tớ đang muốn ở một mình á.”
Nhưng Thảo Nhi không dễ dàng buông tha, cô tấn công tới, đưa tay chỉnh tóc của Hoài Trông trong sự ngỡ ngàng của cậu: “Xem cậu kìa, mấy hôm thôi mà đã xuống cấp như thế này. Xem ra mọi người đồn là đúng, cậu vì tớ nên mới như thế đúng không?”
“Không. Nhất định không phải rồi.” Hoài Trông gạt tay Thảo Nhi ra, cũng dịch chuyển người sang chỗ khác.
Thảo Nhi cũng dịch chuyển theo, nhưng lúc này giống như biến thành một con mèo tinh muốn ăn tươi nuốt sống Hoài Trông: “Thế thì tại sao chứ? Tại sao cậu không yêu tớ chứ? Hả?” Cô hét lên.
Trong sự hoảng sợ, Hoài Trông hỏi: “Vậy tại sao lại yêu tớ chứ?”
“Vì cậu đẹp trai, vì cậu nhà giàu. Chỉ hai lí do đó thôi đã đủ tớ nguyện dâng hiến cả đời cho cậu rồi.” Nói xong, cô như con mèo đã xác định thời cơ xong, nhảy vồ tới, giữ chặt con mồi. Cô cầm tay của Hoài Trông, kéo nó đặt lên trên ngực của mình. Hoài Trông nhận ra ý đồ, kháng cự, nhưng sức mạnh của Thảo Nhi lúc này lại trở nên phi thường.
Cô nói: “Chẳng phải cậu rất thích sao? Tớ cho cậu miễn phí đó. Nó là của cậu. Nếu cậu thấy thích thì làm người yêu tớ nhé.”
Sự hoảng sợ có lẽ đã đến cực đại, Hoài Trông còn định tổng phản công thì một lời nói từ một người đã khiến cho cậu và Thảo Nhi đồng thời dừng lại hành động.
Phương Nam đứng ở đằng sau hai người, giơ chiếc điện thoại lên, khuôn mặt không cảm xúc nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Trong phút chốc, Hoài Trông còn tưởng là ác ma nào đó đã đến. Anh nói: “Còn không mau biến đi chỗ khác thì em sẽ trở thành nhân vật hot nhất trên mạng.”
Lúc này, giọng nói không có quá nhiều sắc thái lại uy nghiêm đến mức đáng sợ. Nhân lúc Thảo Nhi đang lúng túng thì Hoài Trông đẩy cô ra, thật nhanh chạy đi, nắp đằng sau lưng Phương Nam. Cậu cảm giác giống như mình đang được ác ma bảo vệ, cả thế giới này bỗng chốc không còn gì đáng sợ nữa.
Thảo Nhi như một con mèo tinh bị Tôn Ngộ Không truy tìm, đã thật nhanh bỏ chạy.
Cậu chợt cười, nhưng nụ cười chẳng được bao lâu thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Phương Nam dập tắt. Anh nói: “Đây là chuyện em nói?”
Mấy hôm nay Hoài Trông ngày nào cũng nhắn tin bảo Phương Nam rằng dạo này ở trường có rất nhiều chuyện xảy ra. Hoài Trông còn định nhào tới, ôm Phương Nam một cái, để cảm ơn rằng anh đã xuất hiện đúng lúc, rồi sẽ kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Nhưng khi cậu dang vòng tay tới thì Phương Nam khẽ lùi lại đằng sau một bước. Hai tay dừng lại, lơ lửng trong không gian. Hoài Trông khựng lại, cũng lơ lửng trong dòng suy nghĩ của mình. Phương Nam hiện giờ rất xa cách, rất lạnh lùng với mình.
“Thực sự em không biết chuyện gì đang xảy ra với anh.”
“Em biết cô gái đó có tình cảm với em không?”
“Đương nhiên là em mới biết gần đây thôi. Em...”
Phương Nam lúc này mới thể hiện sự giận dữ qua ánh mắt, qua nét mặt, qua giọng nói: “Vậy nên, nếu như hôm nay không có anh ở đây, thì chuyện gì đã xảy ra rồi hả?! Chẳng phải anh đã cảnh báo trước rồi sao?”
Lúc này Hoài Trông cũng trở nên tức giận: “Em sao chứ? Chẳng lẽ để cô ấy thích em thì em cũng có lỗi sao?”
“Nếu không phải em đối xử quá thân thiết và tốt với người ta thì người ta sẽ thích em sao? Anh đã bảo em không biết bao nhiêu lần là đừng nên quá gần gũi người khác.”
“Anh thật là ích kỉ! Chẳng lẽ em đối xử tốt với anh thì được, còn với người khác thì không?”
“Anh ích kỉ?”
Hoài Trông đi tới, mạnh tay đẩy Phương Nam ra đằng sau, một cái rồi lại một cái nữa: “Đúng đó, anh thực sự rất là ích kỉ. Anh không biết những ngày nay có rất nhiều chuyện xảy ra và em cần anh sao?! Vậy mà anh lại đi đâu biệt tích chứ?” Nói đến đây, Hoài Trông dừng lại, cười một cái tự trào: “À, em sai mất rồi. Anh vẫn ở đây, chỉ là không ở bên em thôi.”
Anh nheo mày lại: “Có chuyện riêng tư thì anh cũng nhất định phải báo cho em biết?”
Hoài Trông thực sự rất tức giận. Cậu không muốn nói chuyện với người trước mắt nữa. Cậu chạy tới, ôm ba lô lên. Cậu nhìn Phương Nam: “Khi nãy là em sai thật sự. Cảm ơn anh vì đã né tránh cái ôm của em. Bây giờ em nghĩ mình không còn có thể đụng vào anh, hay là để vòng tay đó ôm ấp nữa. Cứ nghĩ tới vòng tay của anh đã làm những gì với người khác thực sự là kinh tởm.”
Nói rồi cậu một mực rồi đi. Phương Nam ở đằng xa nói vọng lại: “Anh thì sao chứ? Em nói rõ cho anh!!”
Hoài Trông dừng lại, nhưng không nhìn anh: “Cứ nghĩ đến bàn tay của anh chơi đùa với bộ ngực của cô Liễu thì em như muốn đánh anh đến chết.”
“Em nghĩ cái gì vậy hả?”
“Tự anh biết đi.”
“Chẳng lẽ những gì anh nói em không tin?”
Hoài Trông thở một cái: “Ác ma à, trong những ngày qua anh không biết được em đã trải qua những chuyện gì, càng không biết được em đã đọc thần chú bao nhiêu lần để mong anh xuất hiện. Thế nhưng thì, lúc anh xuất hiện, anh lại làm ra cái quái gì đây này?”