Tôi đã từng nghĩ lái xe leo núi là mộttrò giải trí rất kích thích, trong quá trình ta đi lên luôn thấp thỏm bất an,thậm chí thất vọng bản thân vì sao muốn chơi trò này. Mà khi xe chạy chậm rãilên đỉnh núi, ta còn chưa chuẩn bị tâm lí thật tốt thì đã lao xuống phía dưới mộtmạch.
Cảm giác mất trọng lượng rõ ràng làm choda đầu ta tê dại, tim đập mạnh, gió lạnh bên tai thổi vù vù, vì vậy thét lên tiếngchói tai.
Đây là cảm nhận hiện tại của tôi, nếunhư nói khoảnh khắc vừa vào cửa giống như xa đến đỉnh núi, vậy hiện tại, tôiđang hưởng thụ khoái cảm mất trọng lượng.
Tôi đầu nặng chân nhẹ, mắt nhìn phongthư mỏng đã mở và mấy chữ nhỏ được in đậm ở mặt trên kia, trầm mặc một hồi, sauđó ngẩng đầu nhìn trần nhà, mở to hai mắt, nói: “Đây là cái gì, anh đừng biếtrõ rồi mà còn cố hỏi.”
Chu Dật bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi nói:“Chu Đạm Đạm, vì sao?”
Tôi dừng vài giây, có chút không thểtin, hơn nữa hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh có phải đã sớm biết hay không?”
Anh bỗng nhiên cười giễu cợt: “Biết cáigì? Biết chuyện chụp ảnh chính là yêu sách em cố ý gửi về tạp chí cũng là emngay từ đầu đã có tư tưởng gây rối?”
“Em không có!” Tôi lập tức giương mắt liếcanh, thấy anh cứ cố bày ra vẻ mặt khinh thường, lại trẻ con thêm vào một câu:“Em không có ngay từ đầu đã có tư tưởng gây rối!”
Chu Dật thờ ơ nâng tay cởi nút tay áo sơmi, vừa hỏi tôi: “Còn nhớ rõ ngày đó ở khu Đông gặp phải người đàn ông kiakhông?”
“…”
Thấy tôi nghĩ không ra, hắn bất đắc dĩnhắc nhở: “Ngày anh cõng em đó, em làm ầm lên muốn ăn KFC!”
Nghe anh vừa nói như thế, tôi thoángnghĩ ra người đàn ông mặc âu phục giày da kia, âm hồn giống như đứng phía sauChu Dật, còn xấu xa nguýt tôi.
Chu Dật dựa vào ghế sô pha nói: “Phongthư này chính là hắn đưa cho anh.”
Tôi ngây ra một lúc, trong nháy mắt phảnứng lại, hoá ra người đàn ông kia vì nguyên nhân như vậy nên lườm tôi. Nếu hắncó thể lấy được phong thư này, vậy có nghĩa là hắn có mối quan hệ thiên ti vạnlũ [24] nhất định với nhà xuất bản kia.
[24] ở đây là NB, có thể hiểu là khốn nạn^^.
Tôi lạnh lùng nói: “Em nhớ là anh nói vớiem người đàn ông kia là nhân viên của ba anh.”
“Hắn đúng là thế.”
Tôi nhíu mày, dùng một cái nhìn hoàinghi liếc anh.
Đột nhiên, Chu Dật bật dậy, vẻ mặt âm trầmhung hăng giữ cằm tôi, khí lạnh bức người hỏi: “Chu Đạm Đạm, em dựa vào cái gìmà dùng loại ánh mắt này nhìn anh? Em không tin anh?”
Tôi ngẩng đầu, nghiêm mặt, nhìn chằm chằmvào mắt anh, hờn dỗi trong lồng ngực xoẹt đến: “Dựa vào cái gì ư?” Tôi lên giọngquãng tám, giãy dụa gạt tay anh: “Bằng việc anh cái gì cũng không nói cho tôibiết! Bằng việc anh là tổng giám đốc của Kim cương Phong Dật! Bằng việc anh làthái tử của tập đoàn Hác Phong! Bằng việc anh cấu kết với qua lại với tên ViênTrạch Khải cầm thú kia! Tôi làm thế nào để tin anh đây? Anh lấy cái gì muốn tôitin anh hả?”
Chu Dật không kiên nhẫn ngắt lời tôi:“Những việc này nói cho em thì có ý nghĩa gì? Việc này là việc mà một cô gái từngnày tuổi nên biết sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn Chu Dật, anh lại chorằng việc này không hề có ý nghĩa, căn bản không cần phải nói cho tôi biết?
Tôi tiến lên từng bước, lộ ra một tia cườikỳ quái, nói từng chữ từng câu: “Tôi đây nói cho anh biết việc này ý nghĩa ởđâu, hai năm trước mẹ của tôi chính là nhảy xuống từ trên mái nhà cao ốc của tậpđoàn Hác Phong các người. Anh nghìn vạn lần đừng nghĩ rằng bà tự nguyện, bà làbị các người dồn ép, lúc đó có anh ở hiện trường không? Anh chắc chắn không ởđó. Lúc mẹ tôi nhảy xuống, vừa mới rơi xuống đất, đầu trực tiếp bung ra, anhnhìn thấy não người chưa? Không có nhỉ! Tôi cũng không biết ngoài đầu của bà rarốt cuộc còn té bị thương ở đâu, dù sao dòng máu kia cũng giống như là chảykhông hết, dòng máu đỏ sậm trên toàn thân bà ấy tuôn ra, ngay cửa sau của cao ốcnhà các người đấy, chắc máu này hiến cho bệnh viện cũng còn dư dả. Được rồi, mẹcủa tôi khẳng định là chết ở chỗ này, lúc bà chết tuy rằng đầu nát, nhưng đôi mắtvẫn mở to. Chết không nhắm mắt, thành ngữ này, mãi cho đến ngày đó mới làm chotôi biết rốt cuộc là có ý gì. Đã quên nói cho anh, lúc mẹ tôi bị vây xem, tôi ởngay quán nước đối diện chờ bà đấy. Đúng, chính là chỗ anh phụ đạo cho tôi, cóphải cảm thấy thế giới này rất kì diệu hay không hả?”
Nhìn gương mặt tái nhợt của Chu Dật, tôitừng bước đến gần sát: “Tôi nói quá hoảng sợ à, dĩ nhiên điều quan trọng nhấtcũng đã quên nói cho anh, trước đó mẹ tôi là cửa hàng trưởng «Kim cương Phong Dật»khu Đông, bị Viên Trạch Khải hãm hại, bị tổng công ty coi thường vũ nhục, phòngở của nhà chúng tôi bị tổng công ty thu, Viên Trạch Khải còn muốn làm cho mẹtôi phải ngồi tù, anh xem những tháp người này của các người nhiều uy phong lắmnha, một gia đình bình thường bị các người hủy thành những mảnh nhỏ, thoả mãntâm lí thay đổi của các người chứ? Tôi lại rất khó chịu, lúc xảy ra chuyện này,anh tổng giám đốc cao cao tại thượng này đến tột cùng là đi hả?”
Sắc mặt của Chu Dật cực kì khó coi, anhtiến lên đè vai tôi lại, gầm nhẹ với tôi: “Chu Đạm Đạm, em câm miệng cho anh,hãy ngồi xuống nghe anh nói!”
Tôi làm như không nghe thấy, gạt tay củaanh đi, cười hì hì hỏi anh: “Cảm thấy rất kì diệu chứ? Đừng nóng vội nhé, kì diệuhơn còn ở phía sau, sau ngày chết của mẹ tôi vừa vặn chính là sinh nhật mườisáu tuổi của tôi, bất ngờ chứ? Anh cũng đừng cho rằng sức chịu đựng của mẹ tôiquá kém liền tuỳ tiện nhảy lầu, dù sao bà cũng là con gái độc nhất trong nhà,lúc gả cho ba tôi không lo ăn không lo mặc giống như công chúa màu hồng, còntìm được công việc tốt, nhưng thế sự vô thường, ai mà biết được công việc nhìnnhư tương lai rộng mở phía trước này lại chính là thủ phạm hại chết bà chứ. Cònnữa anh cũng đừng cho rằng bà là một người mẹ không có trách nhiệm, tặng một phầnmáu chảy đầm đìa làm quà sinh nhật cho con gái mình. Nói thật tôi có thể hiểuđược, người đang bị kích thích chuyện gì mà làm không được nhỉ, cũng sẽ khônglo lắng nhiều như vậy, nhảy lầu là chuyện vài giây, ai, mẹ nó, lại nghĩ lâu nhưvậy ha, tối đa chỉ có thể nói tình thương của mẹ tôi không quá cao. Nhưng mànói thật, món quà đầu tiên nhận được lúc trở thành người mười sáu tuổi chính làcả người mẹ nhuốm đầy máu, đầu vỡ tung, chết không nhắm mắt, tôi cảm thấy trìnhđộ tình cảm của mình đã có một bước nhảy vọt về chất ở một mức độ nào đó, tuy rằngmón quà này đều đi vào mộng đẹp tìm tôi mỗi đêm, làm cho tôi kinh hồn tròn mộtnăm, trừ cái này ra, tôi cho rằng tôi vẫn bình tĩnh mà tiếp nhận rồi.”
Mắt tôi chậm chạp nhìn Chu Dật đang cúiđầu không biết suy nghĩ gì gì đó, thở dài, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trần nhà:“Ai~, nói xong rồi, tuy rằng lời nói thừa hơi nhiều, nhưng chỉ số thông minh củaanh cao như vậy chắc chắn nghe hiểu.”
Tôi còn chưa nói cho anh, những chuyệnliên tiếp xảy ra sau này, có một lần tôi cảm thấy bản thân mình bị bà Quỳnh Daonhập vào, chỉ là bên cạnh không có nam diễn viên chính nhu tình như nước màthôi, đã biết bao lần tôi ngửa mặt lên trời huýt sáo một tiếng dài: “I am thetragedy of the world!”
Cả căn phòng yên lặng rất lâu, tôi nhìntrần nhà đến nổi cổ cũng mỏi nhừ, không thể làm gì khác hơn là cúi xuống nhìnsàn nhà, kết quả là vừa mới cúi đầu, nước mắt giống như được mở van lách cách lạchcạch rơi xuống, tôi vội vàng dùng tay áo lau lau, sau đó ngồi ngay ngắn lại,không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Chu Dật cúi đầu, hơi thở nặng nề, gục đầulên hai cánh tay chống trên đầu gối. Tôi thoáng nhìn qua, cặp lông mi dày rậm củaanh có chút mệt mỏi rã rời, hình ảnh trẻ trung giờ này lại trở nên nhợt nhạt.
Một lúc lâu sau, anh rốt cuộc cũng hơingẩng đầu lên, nói: “Xin lỗi, lúc chuyện này xảy ra anh còn chưa về nước.”
“Hứ.”
Anh mím môi, thở dài, sau đó đè ngón taylên huyệt Thái Dương nói: “Thế nhưng Đạm Đạm…”
Anh mở to đôi mắt phượng thường ngày đềusáng như ngôi sao nhìn tôi, giọng điệu giống như một đứa trẻ đang làm nũng: “Emkhông cảm thấy đối với anh như vậy rất bất công ư?”
Ngón út của tôi hơi run rẩy, không nỡquay đầu sang một bên: “Có cái gì không công bằng, anh là giám đốc của công tynày, cho dù lúc đó anh chưa về nước, nhưng bây giờ anh về nước đã lâu như vậy,tôi không tin anh căn bản không biết việc này. Huống chi… ngày đó tôi nhìn thấyViên Trạch Khải ở đây… Anh còn nói…”
Tôi cứng lưỡi không nói được, lại nghethấy tiếng cười nhạt của Chu Dật ở bên cạnh: “Cô bé, phương diện này dù saocũng liên quan đến một mạng người, sự việc đâu có đơn giản như em nghĩ.”
Ánh mắt anh mang theo cảm giác áp bức nặngnề, nói: “Chu Đạm Đạm, em rất không hiểu chuyện.”
“Em có thể lợi dụng quan hệ của chúngta, lợi dụng những bức ảnh này để trả thù anh, em cho là có thể làm xôn xao dưluận khiến anh thân bại danh liệt, thế nhưng em cũng thấy đấy, xã hội này khôngphải em muốn như thế nào là được thế đó, chuyện này đã xong, không có ai biết,cũng không làm xôn xao dư luận, về phần mất công việc dạy học, anh nghĩ em cũngbiết rõ, anh không kiếm sống dựa vào việc này.”
Chu Dật nói rất chậm, từng chữ rõ ràng,những câu có lý, đánh vào đầu tôi: “Thế đó Chu Đạm Đạm, cho đến cuối cùng tất cảnhững việc em làm căn bản là uổng công.”
Tôi á khẩu không trả lời được, nghe từngchữ như ngọc của Chu Dật, nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia của anh, vẻ mặt trông có vẻrất tự tin, trái tim tôi không còn cảm giác.
Đúng vậy đúng vậy, nhà bọn họ có quyềncó thế, tin tức gì cũng có thể bưng bít, thử hỏi chênh lệch giữa người với ngườisao có thể lớn đến vậy chứ. Tin tức về mẹ tôi ngày thứ hai đã lên báo, ngày thứba toàn bộ thành phố đều biết.
Tôi cũng nghĩ mình có quyền làm cho tòasoạn báo ngậm miệng, mẹ tôi trước khi chết không ai hỏi th, sau khi chết lại bịnhững người ăn xong mùi ngon cười nói, đây là đạo lí gì chứ?
Tôi đã từng ngây thơ cho rằng, nếu chuyệnnày lên báo sẽ có người truy cứu trách nhiệm trong đó, nhưng tra hỏi luẩn quẩn,cũng không biết là người nào đặt ra cạm bẫy, tin tức này lại dần dần bị ngườita lãng quên, đâu còn có người quan tâm, càng đừng nói đến việc gì sau khi đưatin hoặc là truy cứu trách nhiệm.
Đây là số phận của thường dân chúng tôi.
Tôi cười khổ, trào phúng chính mình: “Làuổng công, hiện tại tôi cũng hiểu được bản thân rất ngu ngốc.”
“Thế nhưng!” Tôi dứt khoát ngẩng đầunhìn anh, giọng điệu kích động: “Người chết là mẹ của tôi! Bà bị oan, bị xỉ nhục,bị coi thường, bị Viên Trạch Khải hãm hại! Lẽ nào tôi không thể làm cái gì? Cửahàng mà mẹ tôi quản lí là chi nhánh có doanh thu buôn bán cao nhất đấy, anh cóbiết nơi đó có bao nhiêu phần tâm huyết của mẹ tôi không? Hiện tại thật khéo,bà qua đời, Viên Trạch Khải lên thay, sự hãnh diện cùng vinh quanh vô hạn này đềubị hắn đoạt lấy, nhưng hắn đã làm được cái gì cho cửa hàng này?”
Tôi quệt mắt, nói: “Chu Dật, thầy Chu,tôi biết tôi khờ, đối với anh chỉ có thể làm như vậy.”
Chu Dật nhẹ mở miệng, mắt híp lại: “Côbé, em có thể nghĩ cho anh không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Anh nhíu mày, lấy từ trong túi áo mộtbao thuốc lá, rút một điếu, tay phải bật lửa. Ngọn lửa vừa bật lên, anh liềnbuông ra, ném điếu thuốc và bật lửa lên bàn trà.
“Em đã từng nghĩ tới anh muốn gì không?”Anh lại hỏi lại một lần nữa. “Anh không quan tâm những giáo viên khác trong trườnghọc nhìn anh như thế nào, anh càng không quan tâm hiệu trưởng đuổi việc anh,nhưng em, Chu Đạm Đạm, từ đầu tới cuối có từng quan tâm đến cảm giác của anhkhông?”
Chu Dật căng hàm, một nửa gương mặt ẩntrong bóng tối. Anh đứng lên khỏi sô pha, đi tới trước người tôi, hơi ngồi xổmphía trước sô pha tôi ngồi, giơ tay lên lau đi nước mắt dính trên mặt tôi, nhẹgiọng hỏi: “Em có biết cái em lợi dụng không đơn giản là ảnh chụp của chúng ta,không đơn giản là quan hệ của chúng ta, mà là tình cảm của anh dành cho emkhông?”
Nhìn Chu Dật ngồi trước mặt mình đangđau khổ bất đắc dĩ, trái tim tôi giống như bị vật nặng đánh mạnh và
Anh hình như… thực sự rất thương tâm?
Anh nhìn tôi chăm chú, nói: “Chu Đạm Đạm,anh yêu em, mới có thể chọn ở bên em. Nhưng bây giờ xem ra, hình như em cũngkhông quan tâm.”
“Cô bé, em thích anh không?”
Hai tay tôi bấu chặt lấy sô pha, tronglòng vừa hoảng vừa loạn, dĩ nhiên ngay cả mắt anh cũng không dám nhìn.
Anh nói anh yêu tôi, nhưng anh hỏi tôicó thích anh hay không?
Anh cứng rắn chụp lấy cằm tôi: “Trả lờianh.”
Tôi nghĩ nếu như anh buông tay bây giờ,hàm răng của tôi cũng có thể run lên, tôi thực sự không biết bản thân mình lạihèn nhát như vậy, chột dạ bất an tràn ngập trong đầu tôi.
“Không.” Tôi nghe thấy thanh âm trong trẻocủa chính mình quanh quẩn trong căn phòng.
Ngay lập tức, bàn tay nắm lấy tôi liềnbuông ra dứt khoát.
Chu Dật chậm rãi đứng lên, hai tròng mắtđen nhánh như ao tù nước đọng, không có độ ấm không có sóng lớn. Anh liếc nhanhmắt qua tôi như không có gì: “Em đi đi, chúng ta không nên gặp lại nữa.”
Tôi sửng sốt vài giây, sau đó chân tay bắtđầu luống cuống.
Anh đã châm một điếu thuốc, hờ hững ngồilại sô pha, nhắm mắt lại.
Có lẽ là không nghe thấy động tĩnh gìnên anh trợn một mắt, không nhịn được nói: “Chu Đạm Đạm, anh không muốn nói nhữnglời khó nghe.”
Tôi yên lặng nhìn vẻ mặt không chút thayđổi của anh, muốn nói gì đó. Nhưng mở miệng, chẳng nói được gì cả.
Căn phòng yên tĩnh đến mức khiến ngườita khó thở, tôi cắn môi, giữ lại những giọt nước mắt trong mắt mình, nhỏ giọngnức nở: “Thầy Chu, em sai rồi.”
Anh lạnh lùng ngồi đó, hình như căn bảnkhông nghe thấy.
Tôi khom người mang giày, lúc đi ra cửatôi vẫn chịu đựng không khóc. rằng ra khỏi nơi đây, tôi và anh thực sự là trờiđất từ biệt, sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.
Nhưng đây đều là tôi gieo gió gặt bão,không phải sao?
Tôi đã quên mình đi ra khỏi chỗ của ChuDật như thế nào, cũng đã quên mình về đến nhà ra sao.
Con đường dài dằng dặc này hình như vĩnhviễn không bao giờ đi đến được điểm cuối, tôi không biết nét mặt của mình nhưthế nào, chỉ cảm thấy trên mặt tê dại, trong không khí nóng bức của mùa hè haibàn tay lại lạnh buốt.
Có lẽ Chu Dật chính là một giấc mơ xa vờikhông thể với tới, rõ ràng chính tay mình đã bắt được, nhưng lại coi thường, nổiđiên, tự tay đập nát giấc mơ này. Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, cuối cùng sẽ cóngày phải tỉnh lại, không phải ư?
Không có Chu Dật, thời gian vẫn qua đi,một phút vẫn là sáu mươi giây, ngày thi của tôi vào trường đại học chỉ còn cách48 ngày.
Bảng đen phía sau phòng học được lau chùisạch sẽ, chính giữa viết số ngày còn lại thi vào trường đại học, con số càngngày càng nhỏ, bầu không khí trong lớp học cũng càng ngày càng khẩn trương,ngay cả lúc giữa tiết, cũng toát ra cảm giác gấp rút kì lạ. Khí thế ngất trờithường ngày trên hành lang, bây giờ yên tĩnh, ảm đạm, không có sức sống.
Tầng học này giống như toát ra khí đenai oán, đàn em cấp dưới đều phải đi đường vòng.
Dưới bầu không khí này, tôi đã huấn luyệnbản thân mình thành một cô gái kim cương chỉ biết ăn ngủ ôn tập thành công, tôiđã có thể thức dậy đúng 6:30 để đi rửa mặt sau đó đi thẳng đến phòng học, buổitối phòng ngủ chưa tắt đèn tuyệt đối không buông quyển sách trên tay, hận khôngcó giường trong phòng ngủ để cắm rễ.
Kiểu thái độ phấn đấu mạnh mẽ như tôilàm Lăng Linh và hai cô bạn yêu quý ở cùng phòng khiếp sợ. Bị cô gái kim cươngcần cù chịu khó này của tôi lôi kéo, mắt bốn người nhanh chóng xuất hiện mộtvòng bọng mắt màu đen nông sâu không đồng đều.
Lăng Linh đặc biệt cảm thán: “Cậu trôngcòn giống tội phạm hơn là những phạm nhân hối cải chờ làm lại con người trongnhà tù ấy!”
Tôi quay đầu lại nhìn khinh thường: “Cậuthì biết cái gì, đây là tớ biến đau thương thành sức mạnh. Tớ phải đậu đại họcA!
“Được! Thái độ liều sống liều chết này củacậu đậu Bắc Kinh cũng không có vấn đề gì chứ đừng nói là đại học A!”
Tôi xấu hổ che mặt: “Đáng ghét thế~”
“Đồ chập.”
Thời gian một ngày đêm trôi qua cònnhanh hơn cả xé lịch, tôi toàn tâm toàn ý chỉ đọc sách thánh hiền, những danhngôn của những danh nhân cuối cùng trong một tháng được phát huy vô cùng nhuầnnhuyễn, làm cho những người bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối.
Chính tôi cũng có chút cứng họng, tôibùng nổ như vậy quả thực không phải là người!
Mới vừa đến tháng sáu, nhiệt độ khôngkhí của thành phố A liền không ngừng nóng lên, cố gắng tranh thủ mang danh hiệutốt thành phố hỏa lò số một toàn quốc.
Ngày thi vào trường đại học cũng là mộtngày như vậy, bầu trời nghìn dặm không mây, mặt trời chói chang bậc nhất, vôtình làm sụp đổ các bậc phụ huynh trước cổng trường.
Đương nhiên, ngồi ở trong phòng thi tôitự nhiên cảm thấy một cảm giác bị thiêu nóng.
Giấy kiểm tra sạch sẽ chỉnh tề, phẳngphiu đặt trên mặt bàn để thí sinh bắt đầu viết.
Cây đại thụ xanh biếc ngoài trường thingạo nghễ đứng sừng sững, lá xanh ùn ùn kéo đến mang đến cho người ta một cáinhìn mát rượi.
Thỉnh thoảng có tiếng ve phụ họa chothanh âm giải bài thi soàn soạt soàn soạt, hài hòa đến bất ngờ.
Có lẽ ngày này cũng không dài dằng dặcnhư trong tưởng tượng của chúng tôi, lúc buông bút máy trong tay xuống, sau khikết thúc môn thi cuối cùng, tất cả phiền não đều bị ném ra sau đầu.
Các ba các mẹ lo lắng chờ đợi ở cổng trường,các phóng viên bận bịu đến nóng như lửa chỉ tay lên trời, còn có bảo vệ cố gắngduy trì trật tự trường học, cũng đáng yêu như vậy!
Tôi đang tìm bóng dáng của ba, Lăng Linhđã bổ nhào từ phía sau lên, đi theo phía sau cô nàng là Lý Đông Lâm và Đinh Trạch.
Tư tưởng của mỗi người đều tương thôngcười ăn ý một tiếng, cùng nhau bật ngón tay cái.
Khiến cho tôi vui mừng chính là, chủ nhiệmlớp Từ béo của chúng tôi lại chờ chúng tôi ở cổng trường.
Đã lâu không gặp Từ béo, giáo viên NgữVăn tràn đầy hài hước tình cảm này, hình như gầy đi, thoạt nhìn đẹp trai, châncũng khỏi hẳn. Vẻ tươi cười của ông tràn đầy thỏa mãn, dưới ánh nắng mặt trời hừnghực cho mỗi người chúng tôi một cái ôm!
Tôi nhìn các bạn học với những vẻ mặtkhác nhau um tùm ở xung quanh thầy giáo Từ mập mạp này, nhịn không được nhớ tớiChu Dật.
Nếu như anh không đi, có lẽ sẽ là anh ởđây, chờ tôi tự tin tràn đầy ra khỏi trường thi. Sau đó cho tôi một cái ôm antâm.
Kì thi vào trường đại học mỗi năm một lầncứ như vậy kết thúc thuận lợi.
Chia ly sắp tới, tôi và các bạn học hầunhư mỗi ngày đều dính cùng một chỗ để chơi đùa.
Cho đến khi cái ngày nhận được thư thôngbáo đó.
Lúc nhận được thư thông báo của đại họcA, ba cũng mang về một tin tức tốt.
Khởi đầu mới
(A)
Buổi tối ngày đó trời mưa rất lớn, máinhà bị nước mưa bên ngoài đánh vào vang lên loảng xoảng.
Tôi mơ mơ màng màng mãi đến nửa đêm mớingủ, sau đó mơ một giấc mơ rất ngắn.
Mơ tới ngày kì thi vào đại học kết thúc,khí trời vốn nghìn dặm không mây thật là tốt đột nhiên thay đổi, mưa xối xảkhông có bất kì dấu hiệu nào kéo tới. Đoàn người có tôi và Lăng Linh đứng ở cổngtrường, xa xa thấy chủ nhiệm lớp Từ béo đi về phía chúng tôi, hắn bước từng bước,giẫm lên bọt nước, càng đến càng gần, đợi hắn đi đến trước mặt chúng tôi, bỗngnhiên nhìn lên, lại biến thành Chu Dật.
Anh cầm mấy cây dù đưa cho chúng tôi,sau đó ôm mỗi người chúng tôi một cái, chúc chúng tôi tốt nghiệp thuận lợi.
Tôi là người cuối cùng, Chu Dật đi tới,nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, con mắt đen bóng cười khanh khách nhìn tôi. Tôi ngẩngđầu đang muốn nói với anh gì đó, hình ảnh đột nhiên run lên, người trước mắtkhông hiểu sao lại biến lại thành Từ béo.
Tôi sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn Từbéo cười ngây ngô, hỏi: “Thầy Từ, thầy biết thầy Chu đi đâu không?”
Từ béo cũng ngây người, nói: “Em đangnói về thầy Chu, Chu Dật hả? Cậu ta đã đi lâu rồi!”
Không đợi tôi lấy lại tinh thần, cănphòng đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
Ba vui vẻ chỉ chỉ phòng khách: “Có kháchđến, nhanh thay áo quần ra ngoài.”
Tôi tùy ý mặc vào cái T-shirt rồi đi rangoài, thấy hai người đàn ông mặc âu phục đi giày da ngồi trên sô pha, nhìn thấytôi thì cười rất tươi: “Cô Chu sao, xin chào, tôi là trợ lí Tổng giám đốc củaKim cương Phong Dật, vị này chính là luật sư của công ty.”
Tôi bỗng chốc đứng tại chỗ, trước mắt lướtqua gương mặt lạnh lùng của Chu Dật, trong lòng không khỏi căng thẳng, ngay cảnói cũng trở nên lắp bắp: “A, các chú… chào.”
Ba tôi ở phía sau tiếp họ hai cốc nước.
Người đàn ông nhã nhặn kia nói tiếng cảmơn, đón lấy rồi trả lời: “Tôi họ Nhâm, cô Chu đừng lo lắng, hôm nay chúng tôi tớinhà thăm hỏi là để bày tỏ sự áy náy đối với chuyện ngoài ý muốn của bà nhà xảyra ở công ty chúng tôi.”
Tôi kéo kéo khóe miệng: “Gì đây, tôi nhớrằng một năm trước, các ông cũng đã nói rõ rồi, không cần hàng năm đều tới cửanhắc nhở chuyện ngoài ý muốn của mẹ tôi như vậy chứ?”
Người đàn ông mặc âu phục họ Nhâm cườicười: “Cô Chu hiểu lầm rồi, nguyên nhân chúng tôi đến đây lần này là cho cô vàông nhà một lời giải thích hợp lí.”
Tôi và ba cùng nghi ngờ nhìn hắn.
Luật sư bên cạnh trợ lý Nhâm gật đầu rahiệu với hắn, lấy từ trong tập công văn ra một xấp tài liệu, nói: “Theo điềutracông ty chúng tôi, hai năm trước Trần Nghiên lúc đó thân là cửa hàng trưởngcủa cửa hàng «Kim cương Phong Dật» khu Đông bị tố cáo lợi dụng chức quyền đemkim cương chất lượng kém lén đổi kim cương quý báu trong cửa hàng, cũng tự bánđi, đánh cắp kim cương, tự ý sửa chữa sổ sách ghi chép công việc, loại tội danhnày chỉ do bị vu oan hãm hại.”
Luật sư sắp xếp tài liệu, nói: “Quản líhiện tại của cửa hàng khu Đông, Viên Trạch Khải.”
Nhìn thấy vẻ mặt đã đoán được trước củatôi và ba, vị trợ lý Nhâm kia vội vàng nói: “Hai người yên tâm, công ty sẽkhông tha cho nhân viên đó tiếp tục làm việc tại công ty, chúng tôi cũng sẽthông qua phương thức của pháp luật để trừng trị hắn.”
Ba và tôi liếc mắt nhìn nhau, đều im lặng.
Một lát sau, tôi bình thản hỏi thăm:“Các ông đến đây ngày hôm nay để nói cho chúng tôi biết những chuyện này sao?”
Trợ lý Nhâm lắc đầu, nói: “Đương nhiênkhông phải, thực ra mục đích chủ yếu của việc chúng tôi tới ngày hôm nay làthay mặt cho ngài Chu Tổng giám đốc của công ty chúng tôi bồi thường xứng đángcho người nhà của nhân viên.
Thứ nhất, công ty đã phong cho bà TrầnNghiên danh hiệu nhân viên nòng cốt ưu tú. Thứ hai, trả lại cho người nhà củanhân viên khu phòng ở được phân phối cho nhân viên mà năm xưa công ty thu hồivô điều kiện. Thứ ba, với tư cách là nhân viên lâu năm của công ty, chúng tôithực sự rất xin lỗi về chuyện đáng tiếc của bà Trần Nghiên, trong đó việc nàycàng liên quan đến vấn đề kỷ luật, tác phong và quản lý không làm tròn bổn phậnđối với toàn bộ nhân viên của công ty. Cho nên, bộ phận cấp cao trong công tyđã bàn bạc, công ty mong muốn trả năm mươi vạn tiền bồi thường cho người nhà củanhân viên.
Nếu như hai người có gì không hài lòngcó thể nói rõ, cũng xin mời nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu củahai người.”
Nói xong, trợ lý Nhâm mang vẻ mặt chânthành nhìn tôi và ba.
Năm mươi vạn…
Có phải quá nhiều hay không?
Tôi máy móc quay đầu muốn xem ý kiến củaba, không nghĩ tới phản ứng của ba cũng giống như tôi, nhíu mày hỏi trợ lýNhâm: “Phí bồi thường năm mươi vạn này… là theo căn cứ của pháp luật sao?”
Quả thực, việc mẹ tôi tự sát thực racũng nhận được một khoản phí bồi thường mấy vạn khối, nhưng lúc đó công ty bọnhọ làm qua loa, nói cho chúng tôi biết việc mẹ tự sát, trên nguyên tắc bọn họ vốnkhông có trách nhiệm, nhưng nghĩ đến việc bà là nhân viên lâu năm mới bồi thườngcho.
Sự việc đã lâu như vậy, bọn họ lại đưara yêu cầu bồi thường năm mươi vạn, thực sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trợ lý Nhâm và luật sư thoáng nhìn nhau,trấn an chúng tôi: “Hai người cứ yên tâm, khoản tiền này là quyết định nhất trícủa ban giám đốc công ty, tuyệt đối hợp pháp.”
Luật sư lại lấy ra mấy xấp giấy, đẩy ragiữa bàn, nói: “Nếu như hai người đồng ý, xin mời kí một chữ vào hợp đồng chuyểnnhượng nhà ở này nhé, ngoài ra công ty chúng tôi không đưa chi phiếu, cho nênxin cho chúng tôi một tài khoản ngân hàng, ngày mai số tiền này sẽ được gửi tớicho hai người.”
Tôi bị những việc bất ngờ từ trên trời giángxuống này đánh cho có điểm choáng váng đầu, thứ nhất nhận được thư thông báo củađại học A, còn chưa tiêu hóa hết vui sướng của hôm nay, vụ án mẹ bị oan uổngkia lại có kết quả rồi.
Tôi ngây người nhìn hợp đồng trên bàn,đây thực sự là điều mà người ta gọi là chuyện tốt thành đôi ư?
Lúc mới lấy lại tinh thần, ba đã kí xonghợp đồng, cùng tôi tiễn hai người mang âu phục ra cửa.
Đi tới cửa thì trợ lý Nhâm gật đầu nhướngmi: “Cô Chu, có thể nói chuyện riêng với cô vài câu không?”
Cũng đã tới giờ nhà hàng của ba mở cửa,ông cầm áo khoác nói lời cảm ơn với hai người kia xong, vội vội vàng vàng đi rasân.
Chờ vị luật sư kia biết điều đi tới giaolộ, trợ lý Nhâm mới cười tủm tỉm nói với tôi: “Tổng giám đốc của chúng tôi bảotôi truyền đạt lại cho cô, Viên Trạch Khải không chỉ hãm hại mẹ của cô, đuổi mẹcủa cô cùng một số công nhân làm việc cùng nhau mà còn tiêu hủy camera ở cửahàng. Đồng thời sau khi hắn nhậm chức cửa hàng trưởng, càng không kiêng nể gì cảmà đút lót nhận hối lộ, số tiền dơ bẩn đó nhiều vô số k. Tổng giám đốc củachúng tôi nói, những việc rất nhỏ này cộng lại, chưa đến mười năm, Viên TrạchKhải hắn còn không ra được.”
Tôi kinh ngạc há hốc miệng, căn bảnkhông nghĩ đến Chu Dật sẽ bảo trợ lí nói cho tôi việc này.
“Thầy Chu anh ấy…”
“Cho nên Chu tổng bảo cô yên tâm, khôngnên chần chừ, học tập thật tốt ở đại học A.”
Mưa to chẳng biết dừng lúc nào, nhữngtia nắng vàng rực rỡ từ giữa tầng mây vừa dày vừa nặng chiếu rọi, tôi ngẩng đầunhìn, có thể thấy được mặt trời mờ mờ ảo ảo, trừng mắt nhìn.
Trong lòng giống như bị người ta nhéotàn nhẫn, vừa đau lại khó chịu.
Tôi gượng gạo hỏi hắn: “Thầy Chu… Giờ ởđâu ạ?”
Vì sao anh không tự mình đến nói cho tôibiết?
Trợ lý Nhâm lễ phép mỉm cười: “Chu tổngkhông ở trong nước.”
“Vậy… Lúc nào anh ấy trở về thế?”
Vị trợ lý trẻ tuổi liếc mắt nhìn tôi chằmchằm, không trả lời. Trái lại, lấy ra một phong thư trắng ở ngực.
“Chu tổng trước khi đi dặn dò nhất địnhphải tự tay đưa cho cô. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Tạm biệt, cô Chu.”
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm phong thưtrong tay, hai cánh tay nhẹ run lên.
Bên trong hé ra một tờ giấy viết thư đãcắt bớt, tôi cầm ở trong tay mà không có can đảm mở ra.
Lúc này, từ trong phong thư lại rơi ra mộttấm ảnh.
Một tờ nho nhỏ hình chữ nhật.
Là lần đầu tiên lúc tôi nhận được cái cameranày đã bắt Chu Dật chụp một tấm.
Tôi buộc tóc đuôi ngựa cao cao, cười đếnmức khóe miệng có thể kéo dài đến huyệt Thái Dương, đôi mắt cong thành hai hìnhtrăng lưỡi liềm nho nhỏ.
Bởi vì mối quan hệ ở bên trong, phiếm hồng.
Chu Dật ở bên cạnh chỉ chụp hơn một nửamặt, khóe miệng hơi hất lên, đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn tôi. Áo sơ mi trắngtrên người càng làm cho anh thêm tuấn tú nho nhã.
Dầu của hai chúng tôi dựa sát vào nhau,thoạt nhìn giống như anh ôm tôi vào trong ngực.
Lúc đó, bởi vì tấm hình này không chụpđược toàn bộ khuôn mặt của anh, cho nên bị tôi để qua một bên.
Nào ngờ, anh lại vẫn giữ gìn tấm hìnhnày.
Tôi sững sờ nhìn chăm chú bức ảnh mộtlát, sau đó ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng mở bức thư ra.
Một mùi mực viết thơm mát xông vào mũi.
Một phong thư lớn như vậy, bên trong lạichỉ có rất ít chữ lẻ loi ở phía trên.
Hình như đang cười nhạo sự ngu ngốc củatôi.
Tôi lẳng lặng nhìn thật lâu thật lâu,lâu đến mức hai chân đều mỏi nhừ.
Không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống,nhìn nhìn, mũi đau xót, vươn đầu chôn vào giữa hai chân mà gào khóc lớn lên.
Chữ viết ở trên bức thư tôi đã quen thuộcđến mức không thể quen thuộc hơn.
Không có danh xưng, không hỏi thăm,không phần đề chữ, không có ngày.
Giống như tuyên bố sự kiên quyết củaanh.
Chỉ có một ít chữ nhỏ:
Rời khỏi em, không phải bởi vì khôngthương em, mà là em không quý trọng.
~*~
(B)
Đợt nghỉ hè buồn chán này, tôi mơ hồkhông thể nhận thấy đã trải qua hơn một nửa.
Nhận được điện thoại từ biệt của LăngLinh, tôi mới chợt giật mình tỉnh giấc. Bạn bè bên cạnh cũng vào lúc này đều aiđi đường nấy, sau này muốn gặp mặt sẽ không phải đơn giản như ngồi trên xe bustừ Thành Đông sang Thành Tây nữa.
Vé tàu của Lăng Linh là vào cuối tuần,đông hơn so với trạm xe lửa bình thường rất nhiều.
Ba mẹ của Lăng Linh đã đi Thượng Hải mộttuần trước, cô nàng luyến tiếc bạn bè ở thành phố A, cho nên kéo dài thêm mộttuần, rồi tự mình tới đó.
Lúc tôi chạy tới nhà ga, liếc mắt liềnthấy Lăng Linh cao gầy một mình gian khổ kéo hai cái va li thoạt nhìn so với cônàng còn nặng hơn, qua lại như con thoi ở trong đám người.
Đến tiễn cô nàng đều là bạn bè thân thiết,tôi, An Nhược, còn có Lục Hạo, Lý Đông Lâm.
Thời gian tàu chạy chỉ còn có một tiếng,Lục Hạo đứng ở giữa vẫn đùa giỡn kể mấy câu chuyện cười quý báu của mình, chọcmấy người chúng tôi cười ngật ngưỡng, cũng thoát khỏi một ít cảm giác chia ly nặngnề.
Hai tay Lăng Linh để trên va li hành líhỏi tôi: “Bọn họ trả nhà lại cho hai cha con, lúc nào thì hai người dọn đến đấy?”
Tôi lắc đầu: “Ba nói ở đây mấy năm nhờ cóláng giềng xung quanh chăm sóc, không nỡ bỏ đi. Hơn nữa, cách sống như vậy đãtrở thành thói quen, chuyển đến khu vực sang trọng kia sợ rằng sẽ quá cô đơn lạnhlẽo.” Tôi đắc ý nhướng mi tiếp tục nói: “Hì hì, tớ bảo ba đem nhà kia cho ngườikhác thuê, đồ dùng trong nhà hay gì đó đều mới, vị trí phong thủy cũng không tệ.Tiền thuê nhà định kì hàng quý, ba tớ nói để tiết kiệm làm phí sinh hoạt đại họccho tớ.”
“Trời ơi!” Lăng Linh đột nhiên nhìn trờithở dài, ôm lấy cổ tôi sầu não nói: “Bọn họ đều nói người Thượng Hải có tính rấtcổ hủ, đến lúc tớ chịu đựng không nổi, tớ sẽ trở lại tìm các cậu để nương tựa.”
Tôi khí phách vỗ vỗ vai cô nàng: “Hưởngthụ thật nhiều đi, đến lúc tớ hồ đồ không đi, đến nhờ vả cậu cũng không khác biệtlắm!”
“Ô ô, bạn học của chúng ta lần này thi đậuở Thượng Hải nghe đâu rất ít! Cậu thật tốt đấy, cùng Lý Đông Lâm đều thi đậu đạihọc A.”
Lý Đông Lâm đứng bên cạnh cười: “Thực sựkhông ăn thua gì, đến lúc đó tớ và Đạm Đạm có thể thu lưu cậu bỏ nhà trốn đi,nhưng mà phải đóng tiền cơm nước nhé!”
Lăng Linh vừa nghe tức giận trừng hai
Giữa lúc mấy người nói chuyện phiếm, thờigian qua rất nhanh.
Lúc máy phát thanh truyền tin nhắc nhởlên tàu lần thứ ba, Lăng Linh mới lưu luyến không rời lôi kéo cái va li, đứnglên, dùng sức ôm mỗi người, kìm nén nước mắt nói: “Được rồi, không cho phép cáccậu tiễn, tránh để tớ lại khóc.”
Cô nàng dẫn theo cái va li đi vài bước,lai quay đầu nhìn lại: “Tớ đi đây, phải nhìn kĩ bạn Chu Đạm Đạm một lần, cậucũng đừng quên nha! Đồng chí Lý Đông Lâm kia, khai giảng cậu phải giúp tớ chămsóc Đạm Đạm nhà tớ, nếu như cậu ấy thiếu mất một sợi lông tớ cũng đánh cậu! Còncó Lục Hạo! Nhớ đem ảnh cậu mặc bộ quân phục ngu ngốc đăng lên diễn đàn đấy… Gớm,sao tớ lại lải nhải hơn cả bà tớ thế này!”
Cứ như vậy, cô bạn thân nhất thời cấp 3của tôi đã bước trên một hành trình mới, rời khỏi quê hương của cô nàng, trườngcũ của cô nàng.
Vẫn biết tới đạo lí của thế giới này, cóbữa tiệc nào mà không đến lúc chia li, mới biết được tình bạn là khó bỏ nhất.
Lý Đông Lâm đưa cho tôi một cái khăntay: “Bạn bè thực sự, bất kể đối phương ở nơi nào, cuối cùng cũng sẽ có cách biếtđược bạn ấy sống có tốt hay không.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Đông Lâm, ánh mặttrời chiếu rõ ràng từng sợi tóc trên đầu hắn, hơn một nửa kì nghỉ hè đã qua đi,hình như chiều cao tăng thêm một chút?!
Thời gian còn lại, tôi thường gọi điênthoại online nói chuyện phiếm với Lăng Linh, ban ngày thỉnh thoảng tới nhà hànggiúp đỡ, có lúc cuối tuần cũng sẽ cùng bọn Lý Đông Lâm, An Nhược ra ngoài đi dạo.
Có một lần đi dạo với Lý Đông Lâm, lúcđi ngang qua cửa hàng video, ông chủ mở một bài hát cũ.
Tôi đứng tại chỗ, im lặng nghe hết bàihát.
Giọng nữa khàn khàn thuần thục thâm tìnhhát lên:
Yêu một người có bao nhiêu đau khổ
Chỉ có bản thân rõ ràng nhất
giá tất cả tuổi xuân đã hoang vắng
Hóa ra chỉ là sai lầm
Còn trẻ không biết gì nên quá vội vàng
Đã không đi cùng đường với anh
Giấc mơ khó giữ lại đêm qua, tối nay khóngủ mơ.
Em và anh đều đang đóng kịch
Em cũng không muốn giả bộ hồ đồ
Rồi lại phải chịu thua
Đánh mất người yêu
Còn có ai có thể níu kéo lại
Em cũng chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi
Giả vờ rằng bản thân rất hạnh phúc
Lại thầm đau đớn trong lòng
Nước mắt đã không còn chảy ra nữa
Người trong cửa hàng video nho nhỏ vốncũng không nhiều lắm, để không ảnh hưởng đến khách hàng, cho nên ông chủ mở âmthanh bài hát không lớn, trong lúc nhất thời, toàn bộ cửa hàng giống như trànngập không khí bi thương nhè nhẹ.
Tôi đi lên trước, hỏi: “Ông chủ, bài hátông đang mở đây gọi là gì?”
Ông chủ cầm lấy bìa giấy nhìn một chút:«Đánh mất người yêu»
Cuộc sống đại học
(A)
Ngày đó nhập học vào trường A, tôi sống chết không cho ba cùng đi đến trường.Thứ nhất là bởi vì việc buôn bán trong nhà hàng nhỏ của ba đang gặp dịp, chắc chắn bận bịu đến mức không thể phân thân.
Thứ hai tôi lại là học sinh bản địa, còn có Lý Đông Lâm đi cùng tôi, đúng lúc có người bầu bạn, cũng không sợ không quen cuộc sống ở đây.
Hôm nay nhiệt độ cao quá mức, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên người giống như lửa đốt.
Tôi kéo một ít đồ dùng sinh hoạt tới cổng trường thì mồ hôi cũng đã đầm đìa, nhìn qua đoàn người nối liền không dứt đứng ở cửa đăng ký thật là đau lòng.
Học sinh của vùng khác xách cái túi bằng vải bố thoạt nhìn vô cùng cực khổ, còn có một đoàn phụ huynh cũng hăng hái bừng bừng, có một số người thì cầm cái quạt đi theo phía sau con cái nhà mình không ngừng quạt mát, một số người khác để cho con cái đứng hưởng thụ dưới bóng cây râm mát, còn mình thì làm thủ tục ôm lấy tất cả mọi việc.
Nghe đủ loại tiếng địa phương siêu việt lạ thường, tôi nhất thời choáng váng hoa mắt.
May mà Lý Đông Lâm đứng trong đám người phát hiện ra tôi bị chìm ngập, chặn lại, đỡ lấy cái rương nhỏ của tôi. Tôi lúc này mới phát hiện ra phía sau hắn còn hai người đang đứng, một nam một nữ, đều hai tay trống trơn, nhìn tôi.
Lý Đông Lâm cười, chỉ chỉ người con trai đứng ở phía sau hắn: “Anh ấy là anh họ của tớ, Lữ Viên. Năm nay là năm ba.”
Ôi! Hóa ra là người quen + đàn anh.
Tôi lập tức cung kính kêu một tiếng: “Anh họ khỏe.” Cảm thấy xưng hô sai liền vội vàng sửa lại: “Xin chào tiền bối! Em là Chu Đạm Đạm.”
Cô gái tóc ngắn kia phì một tiếng bật cười, trang nhã tự giới thiệu: “Chị là bạn gái của anh ấy, Pháp Y Y, cũng học khoa Tin tức như em.”
Tôi liếc mắt nhìn Lý Đông Lâm, thì ra người này cũng đã giới thiệu tôi từ trước rồi.
Vì vậy giòn giã kêu một tiếng chào tiền bối.
Có đàn anh đàn chị ở đây, những chuyện vặt về các bản tin phức tạp đã dễ dàng đối phó thuận lợi.
Tôi cảm kích cười với Lý Đông Lâm, nhận lấy túi xách của mình từ trên tay hắn. Lúc này, Pháp Y Y đi ở phía trước bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn tôi, hỏi: “Đạm Đạm, sao em lại mang ít đồ đạc như vậy?”
Tôi nhìn túi vải buồm căng phồng trên tay mình một lát, nói: “Không ít mà, nên mang cũng đều mang theo, về phần áo quần và gì đó nữa em sẽ không mang đi nhiều, dù sao nhà cách trường học cũng khá gần, đủ mặc là được.”
Pháp Y Y suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy là ngược lại với chị. Nhớ lại năm chị mới đến đại học A quá thảm hại đi, mang theo hai cái túi xách lớn bên hông, hơn nữa ở lầu 6 của kí túc xá, thực sự giống như đòi mạng ấy.”
6.3
Đàn anh Lữ Viên lúc này đang nói chuyệnphiếm với Lý Đông Lâm, nghe Pháp Y Y nói xong liền lộ ra vẻ mặt oán giận: “Emđã biết hết nhé, năm đó đúng là, anh khiêng cái túi xách bảo bối kia của em leolên lầu 6, mệt đến gần chết không nói, còn thiếu chút nữa bị ngã xuống dưới.”
“Hóa ra hai anh chị vừa vào trường đãquen biết nhau hả?” Tôi nhìn hai người cảm thán một câu.
Đàn anh Lữ Viên gật đầu, nói: “Đúng vậy!Chao ôi… Cảm thấy toàn bộ thời gian hỗn tạp trước đây trôi qua rất chậm, hiện tạinhìn các em, lại đột nhiên cảm thấy thật đúng là nhanh, anh chị đã năm ba rồi.”
Pháp Y Y nhếch miệng trừng mắt.
“Được rồi Đạm Đạm, kí túc xá em ở là tòanhà nào?” Pháp Y Y tiến lại gần hỏi
“Hình như là phía Tây.”
“Ôi không! Vậy em phỏng chừng cũng phảileo sáu lầu. Quy định biến thái của trường học, toàn bộ tân sinh viên được sắpxếp ở tầng cao nhất.”
Trong lúc nói chuyện, đoàn người chúngtôi đã đi tới trước kí túc xá nữ phía Tây.
Một tòa nhà màu đỏ sậm, từ những vếtloang lỗ trên tường nhìn ra được đã qua nhiều năm. Tất cả bên trong lẫn bênngoài đều là học sinh và phụ huynh, làm cho cả tòa nhà đều vô cùng ầm ĩ.
Tôi run rẩy ngẩng đầu nhìn lên trên, sauđó mãnh liệt kêu rên một tiếng…
Lầu sáu, thật là con mẹ nó (TM) cao!
Tôi vốn không mang theo gì nhiều, chonên không muốn làm phiền Pháp Y Y đi lên c
Mà Lữ Viên muốn dẫn Lý Đông Lâm đến khukí túc xá nam, vì vậy bốn người để lại cách thức liên lạc, rồi tách nhau rangay trước tòa nhà phía Tây.
Lúc gần đi, đàn chi Pháp Y Y lo âu nhìnsáu tầng lầu, lại liếc trộm vóc người mỏng manh của tôi, lớn tiếng thở dài,tình ý sâu xa nói: “Đạm Đạm, mau mau kiếm một người bạn trai đi.”
“Nhưng mà đàn chị… Vì sao ạ?”
Đàn chị Pháp Y Y sâu kín nhìn chằm chằmnơi xa, nặng nề nói: “Phải biết rằng, mang theo hai cái phích nước còn to hơn cẳngchân của em leo sáu tầng lầu không phải là chuyện dễ dàng…”
“…”
Sau khi chia tay với Pháp Y Y, tôi mộtmình đi vào trong tòa nhà.
Đến lúc đứng ở trước cầu thang lên lầu,tôi ngớ ngẩn, cuối cùng đã hiểu vì sao đàn chị Pháp Y Y lại lo âu như vậy.
Bạn cần phải leo qua bức tường uốn lượnquanh co này, mà mỗi bậc thang hào phóng kia lại cao gấp hai lần cầu thang bìnhthường, giống như là leo Vạn Lý Trường Thành và thực hiện phong trào nhấc caochân vậy, mệt, nhưng cũng vui vẻ!
Trước mắt tôi lúc này là một loạt bậcthang giống như chị em với Vạn Lý Trường, vừa cao vừa dốc vừa nghiêng ngả…
Lại thò đầu ra ngoài, nhìn sáu tầng lầucòn cách tôi mười tám km, liền có chút mất hết sức sống!
Cuối cùng, sau cuộc hành trình nghìn dặmgian nan, tôi giống như một con bò già mới hoàn thành việc cày ruộng, thở hồnghộc tìm được phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn, bên trong đã có sáu đôimắt cùng bắn thẳng về phía tôi.
Tôi sửng sốt, không nghĩ tới tôi là ngườitới phòng ngủ chậm nhất. Vì vậy nhanh chóng tươi tắn mặt mày nghênh đón mọi người,tự giới thiệu.
Sau một vòng giới thiệu, tôi đã cùng bangười khác có hiểu biết nhất định về nhau.
Ấn tượng sâu nhất chính là một cô gáingười Trùng Khánh tên là Mục Tư Ngôn, chiều cao xấp xỉ tôi, mắt hai mí, sốngmũi cao, xinh đẹp động lòng người. Chẳng trách rất nhiều người đều nói đấtTrùng Khánh sinh ra mỹ nữ
Sau này, khi mấy người chúng tôi đã thânthiết hơn, buổi tối, khi nói chuyện phiếm, nói tới ấn tượng đầu tiên của bảnthân đối với những người khác thì tôi nói với cô nàng như vậy.
Trái lại, cô nàng không chút nào lĩnh hộiviệc được khen ngợi là mỹ nữ, kinh ngạc tát vào miệng: “Người như tớ đây cũngcó thể gọi là mỹ nữ ư?”
Chúng tôi cùng gật đầu rào rào.
Cô nàng nghiêm túc nói: “Vậy thì các cậucũng đừng tùy tiện đến Trùng Khánh nha!”
Mọi người khó hiểu: “Vì sao thế?”
Mục Tư Ngôn điềm đạm đáng yêu nói: “Sợ tớirồi, các cậu sẽ biết được đại mỹ nữ thật sự, lòng tự trọng sẽ bị sỉ nhục đó.”
Mục Tư Ngôn đạt được ước nguyện được đámngười rướn người đè bẹp.
Ngủ ở phía trên giường của tôi chính làmột cô nàng mập mạp đơn giản người Giang Tô, tên rất đặc biệt, gọi là Thiểm NhấtThiểm.
Trong lòng tôi nghĩ rằng ba mẹ của cônàng thực sự rất vui tính, họ Thiểm vốn đã ít, lại còn đặt cho cô nàng nhà mìnhmột cái tên đẹp đẽ như thế, có chút thích thú trổ hết tài năng.
Nhưng mà Thiểm Nhất Thiểm lại trái ngượchoàn toàn với cái tên đẹp đẽ của cô nàng. Cô nàng nói chuyện hơi ngại ngùng, chủđề cũng không nhiều, chỉ có người khác hỏi cô nàng thì mới trò chuyện vài câu,trên cơ bản sẽ không chủ động bắt chuyện.
Ngủ ở phía trên Mục Tư Ngôn chính là mộtcô gái người Đông Bắc, cao một mét bảy mươi lăm, da vàng, thích nhất là cười vàkể chuyện cười, rất biết cách điều chỉnh bầu không khí của tập thể.
Bất đồng với vóc người cao lớn của cônàng chính là cô nàng cũng có một cái tên rất kì quặc, Tiếu Tiểu Tiểu.
Nghe có vẻ nho nhỏ, thật là thân thể thìlại quá cao to, thường xuyên bị tôi và Mục Tư Ngôn trêu chọc.
Sau khi ở chung một khoảng thời gian,tôi tự nhận mình là người may mắn.
Ba bạn cùng phòng tuy rằng tính cáchkhác xa nhau, nhưng cũng không phảiổi giận lung tung, tính toán chi li. Thỉnhthoảng vì một chút chuyện mâu thuẫn nhỏ cũng cãi nhau, nhưng có thể giảng hòa rấtnhanh, mọi người ở chúng coi như hòa hợp.
Tôi và Mục Tư Ngôn thân nhau nhất, bìnhthường đều ăn cùng nhau, phần lớn thời gian rảnh cũng đến một số cửa hàng nhỏxung quanh trường học shopping. Tính tình của tôi và cô nàng khá thẳng thắn,nói chuyện cũng vô cùng nhiều. Hai người ở cũng một chỗ luôn luôn ba hoa khôngdứt.
Theo thời gian, đề tài nói chuyện củahai chúng tôi cũng càng ngày càng riêng tư bí mật, ví dụ như hoàn cảnh gia đìnhcủa từng người, trung học quen mấy bạn trai, cô nàng bị bệnh trĩ, ngực trái củatôi cũng giống ngực phải… Mọi việc như vậy. Gian tình của hai chúng tôi cũngcàng lúc càng sâu sắc.
Lúc học trung học, hầu như tất cả giáoviên đều nói cho chúng tôi biết, chờ chúng tôi thực sự vào đại học rồi, nhất địnhsẽ nhớ đến cuộc đời trung học của mình, bất kể là xuất phát từ loại tâm tínhnào.
Bởi vì cùng là tháp ngà, nhưng cuộc sốngtrung học nhất định đơn thuần hơn so với đại học.
Dù sao đây là khoảng cách giữa ngườichưa trưởng thành và người trưởng thành, cũng là cột mốc trưởng thành.
Có một lần, sau khi phòng ngủ tắt đèn,vài người ngủ không được, liền đều nằm sấp trên mép giường của từng người, nhỏgiọng trò chuyện, cũng không biết làm thế nào lại đột nhiên nói đến chuyện trênđây.
Thiểm Nhất Thiểm luôn luôn không lạnhkhông nóng ở trên chiếc giường nhỏ của mình nắm chặt nắm tay, oán giận nói: “Tớlại không nhớ một chút nào ba năm trung học, chủ nhiệm lớp tớ là một ông già trọngnam khinh nữ, nữ sinh lớp tớ đều chán hắn.”
Mục Tư Ngôn ở phía đối diện thở dài yếu ớt:“Tớ vẫn rất nhớ, lớp tớ tuy rằng thành tích giống nhau nhưng tất cả mọi người rấtđoàn kết, không một chút nào tách nhỏ tập thể. Nè, xa cách các cậu ấy, vừa nóitớ đã muốn khóc, hiện tại hàng ngày tớ còn mơ tới cảnh huấn luyện quân sự năm một,cả đám đều ngốc nghếch lén chửi huấn luyện viên, nhưng lúc đi lại luyến tiếc, đặcbiệt là chơi đùa thật vui. Bây giờ những người bạn này đều đi đến những nơikhác nhau rồi, xa nhau nhiều năm như vậy, muốn tụ họp một lần, cũng chả biết làlúc nào.”
Cô nàng nói xong những lời này thì ai aioán oán, trong lúc nhất thời toàn bộ phòng ngủ thương cảm không í
Tiếu Tiểu Tiểu vẫn trầm mặc trở mình mộtcái: “Chúng ta nói một chút về giáo viên trung học đi, lúc tớ học năm hai trunghọc, giáo viên môn Hóa là một siêu cấp mỹ nữ, không chỉ có tính tình tốt, giảngbài cũng rất hay, hầu như toàn bộ học sinh đều thích cô ấy. Sau này cô ấy kếthôn, gả cho một giám đốc người nước ngoài, hình như người kia lương một năm mộttrăm vạn, tớ cũng không biết nhiều. Cảm thấy vô cùng hạnh phúc, rất nhiều nữsinh đều lén thảo luận nói rằng sau này sẽ làm một người phụ nữ hoàn mỹ giốngnhư cô giáo mỹ nữ vậy. Nhưng các cậu có biết sau này cô giáo này lại xảy rachuyện gì không?”
Tôi nghi hoặc thật lâu, hỏi: “Lẽ nào bịngười thứ ba chen ngang làm cho bị bỏ rơi, từ nay về sau chưa gượng dậy nổi?”
“Trời! Sức tưởng tượng của cậu phong phúthật.”
“Vậy là cái gì?”
Tiếu Tiểu Tiểu lại trầm mặc trong bóngđêm, thản nhiên nói: “Lúc năm ba, cô ấy bị bệnh bạch cầu đã chết.”
Tôi bỗng chốc ngây ngẩn cả người, ThiểmNhất Thiểm ở giường trên vội vàng hỏi cô nàng: “Sao đúng lúc thế? Lẽ nào trướcđây cô ấy không biết sao?”
“Cái này tớ cũng không rõ ràng lắm.” TiếuTiểu Tiểu dừng lại một chút, nói: “Đó là lần đầu tiên tớ đối mặt với cái chết.Các cậu nghĩ xem, một tuần trước còn đang là giáo viên của cậu, dạy cậu, cuốituần sau lại qua đời, đáng sợ hơn là từ nay về sau trên đời này đã không cònngười này nữa, người ta chỉ còn có thể nhìn thấy trên bàn thờ của người giáoviên ưu tú tấm hình của cô ấy mà thôi.”
“Chao ôi! Vậy chồng của cô ấy đâu?”
“Hình như năm thứ hai đã cưới một ngườimới.”
“…”
Đề tài về cái chết này quá mức nặng nề,mọi người bỗng chốc không biết nói cái gì cho phải.
Cuối cùng Tiếu Tiểu Tiểu lại tự phục hồitinh thần, xoa dịu bầu không khí: “Đạm Đạm, cậu thì sao, tớ nghe nói trường họccàng tự cao, giáo viên lại càng kì quái, trường học của các cậu có không?”
Tôi ôm đầu gối, nhất thời nghẹn lời
Đại não giống như bị khống chế bỗng chốchiện ra hình dáng của Chu Dật, vẻ mặt tự tin phi phàm ở trên bục giảng của anh,nụ cười nho nhã khiêm tốn ở trong phòng học, âm thanh trưởng thành trầm thấp,trêu cợt tôi thì giả dối, dạy bổ túc cho tôi thì kiên trì, một mình hút thuốcthì lạnh lùng, dạy dỗ tôi thì nghiêm khắc, cùng với cặp mắt phượng sâu thẳm kiacủa anh luôn tỏa ra sự câu hồn kiêu ngạo hiện lên từng màn.
Trong lúc nhất thời, trở tay không kịp,tâm loạn như ma.
Không thể làm gì khác hơn là khó khăn mởmiệng, chan chát nói: “Không có, có thể là tớ không gặp phải.”
“A a a~” Mục Tư Ngôn ở phía đối diện miễncưỡng ngáp một cái: “Không còn sớm nữa, như vậy đi, chúng ta nghĩ ra một từ ngữmiêu tả cuộc đời trung học của mình để làm tổng kết đêm nay, sau đó từng ngườiđi gặp Chu Công! Bắt đầu từ tớ đi, tớ nghĩ nghĩ trở ngại…”
Mục Tư Ngôn ê a hồi lâu, cuối cùng quyếtđịnh, giòn giã nói: “Tâm nguyện chưa hết.”
Đến lượt Tiếu Tiểu Tiểu, cô nàng cũng muốnsuy nghĩ, mới nhẹ giọng nói rằng: “Tớ dùng tưởng nhớ đi.”
Thiểm Nhất Thiểm trái lại không chút suynghĩ liền thốt lên: “Ác mộng một thời.”
Tôi ôm chặt đầu gối, nhắm mí mắt, nói:“Hoang đường.”
~*~
(B)
Đích thật là hoang đường, so sánh với cuộcsống trung học hoang đường của tôi, cuộc sống đại học hiện tại của tôi giốngnhư một chén nước sôi hờ hững nhạt nhẽo.
Thỉnh thoảng sẽ cùng Mạc Tư Ngôn trốn họcnhững bài chuyên ngành không quan trọng, sau đó cùng nhau co ro trong phòng ngủ,cô nàng chơi game online, tôi xem phim Mỹ, cuộc sống tạm bợ qua đi vừa dễ chịulại ổn định.
Thường thường cũng sẽ cùng Lý Đông Lâmđi ăn một bữa, vì vậy không ít lần tôi bị ba cô nàng vô cùng rỗng tuếch trongphòng ngủ trêu đùa.
Tiếu Tiểu Tiểu ở trong phòng ngủ chững chạcđàng hoàng, lòng đầy căm phẫn chỉ trích tôi, nói: “Cậu làm vấy bẩn anh Đông Lâmthuần khiết, cũng không cho người ta một thân phận danh chính ngôn thuận, lươngtâm của cậ đâu, đạo đức của cậu để ở chỗ nào! Các cậu nói đúng không? Chu Đạm Đạm,câu chính là một con chó săn nhỏ không tim không phổi.”
Mục Tư Ngôn trong nháy mắt phản bội tôi,gia nhập vào phe của Tiếu Tiểu Tiểu, cùng với Thiểm Nhất Thiểm đồng loạt gật đầurào rào.
Tôi thiếu chút nữa ói máu: “Cậu mới làcon chó săn nhỏ, xin hỏi Tiếu nữ hiệp, con mắt tinh tường nào của cậu thấy tớ vẩybẩn Lý Đông Lâm thuần khiết?”
Nữ hiệp khinh thường phất tay: “Cái nàycòn phải hỏi? Ai là người đầu tiên tặng găng tay khăn quàng cổ cho cậu vào mùađông? Ai là người mỗi cuối tuần kiên trì đưa cậu đi ăn đại tiệc ở khắp nơi? Aigiúp cậu xếp hàng mua bánh sen ngoài cửa Nam cho cậu ăn? Ai giúp cậu ăn gian viếtluận văn? Anh Đông Lâm người ta tốt xấu cũng là một anh zai mặt mũi xinh đẹp,sao cậu nhẫn tâm quyến rũ người ta như vậy chứ?”
Tiểu nữ hiệp này sắp xếp một chuỗi câunói khí thế quá mạnh mẽ, trong đầu tôi ong ong thật lâu mới phản ứng lại, khôngnhanh không chậm nói: “Nói ra như vậy… Sao tớ lại thấy là hắn vấy bẩn tớ nha?”
“Xí.”
“Hừ.”
“Đúng là thất đức, phòng ngủ chúng tasao lại nuôi dưỡng ra một con chó săn nhỏ thiếu tim thiếu mắt như thế nhỉ.”
Vào ngày hôm sau, tôi đã dự định nóikhông thiếu một chữ nào về chuyện làm sao mình được thăng chức làm một con chósăn nhỏ thiếu tim thiếu mắt với Lý Đông Lâm.
Tháng giêng mùa đông lạnh lẽo, tôi và LýĐông Lâm sánh vai nhau đi qua sân bóng rổ của trường học, trong khán phòngkhông có người, tôi và hắn liền ngồi xuống đó.
Hắn lấy từ trong túi áo khoác ra một cáikẹp tóc bằng bạc được chạm khắc khéo léo, có hình dáng con chin nhỏ trông rất sốngđộng, rất đặc biệt, so với kẹp tóc trong cửa hàng trang sức xung quanh phòng họchoàn toàn khác biệt.
“Cậu không phải đều nói thẳng cậu muốnmua một cái kẹp tóc sao, ngày hôm qua tớ và đàn anh đi ra ngoài ăn, đi ngangqua một cửa hàng trang sức bằng bạc, nghĩ cái này rất thích hợp với cậu, liềnmua, cậu thử xem?”
“Trí nhớ của cậu thật tốt.” Tôi dè dặt cầmlấy cái kẹp tóc, loay hoay ở trên đầu một hồi, lại cụt hứng bắt chẹt: “Cậu đừnglúc nào cũng tặng tớ thứ này thứ kia, Tiểu Tiểu các bạn ấy đều nói tớ thiếu đạođức đấy.”
Lý Đông Lâm sửng sốt, nhếch miệng cười:“Chỉ là một món đồ nhỏ thôi, cậu thích là tốt rồi, đừng để ý tới các bạn ấy.”
“Các bạn ấy còn nói tớ là con chó sănthiếu tim thiếu mắt.”
Lý Đông Lâm buồn cười: “Chó săn? Sao cácbạn ấy lại nói như thế?”
“Nói tớ không biết đền ơn, nói cậu mùađông tặng tớ găng tay khăn quàng cổ, mỗi lần thường đi ăn cùng nhau, còn xếphàng giúp tớ mua bánh sen…”
“Sau đó đâu?”
Lý Đông Lâm an nhàn nói cười, trong mắttràn ngập thâm ý nhìn tôi.
Tôi gây chuyện nói: “Sau đó nói tớ vấy bẩnsự thuần khiết của cậu, không cho cậu danh phận. Khôi hài nhỉ! Cậu đừng để ý đấy,đây là cách thức bới móc của Tiểu Tiểu.”
Lý Đông Lâm im lặng, khóe miệng cười nhẹ,nhợt nhạt thở dài.
Vào đại học, Lý Đông Lâm thay đổi rấtnhiều, cá tính vốn rất vui tươi như ánh mặt trời cũng không biết thế nào lại trởnên có chút u buồn. Người cũng chững chạc rất nhiều, suy nghĩ so với mấy đứacon trai bình thường cũng chín chắn hơn nhiều.
Đối mặt với Lý Đông Lâm như vậy, trái lạitâm tính của tôi đã không còn tự nhiên tùy tiện với hắn như khi học trung học,mà là không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác áp bức hắn là ông anh của tôi.
Ví dụ như hiện tại, hắn cười thở dài,nhưng bất đắc dĩ trong đáy mắt cũng rất rõ ràng.
Nếu như là trước đây, tôi nhất định sẽtruy hỏi nguyên nhân.
Thế nhưng hiện tại, tôi cũng không dám hỏi,chỉ có thể yên lặng không nói lời nào.
Lý Đông Lâm duỗi một tay, có chút vôcùng thân thiết ôm qua vai tôi, quay đầu sang hỏi tôi: “Tất cả mọi người đềunói như vậy, vậy cậu có muốn cho tớ một danh phận hay không đây?”
Thân thể tôi cứng đờ, như tai vạ đếnnơi…
Không biết nên nó không thể làm gì kháchơn là tiếp tục im lặng…
Im lặng…
Im lặng…
Thấy tôi không nói lời nào, Lý Đông Lâmcũng rất có chừng mực buông tay khỏi vai tôi, nhìn cái giỏ lưới bóng rổ hồilâu, hỏi: “Vẫn còn không thể quên được người ấy sao?”
Tôi nhăn mày, trong giọng nói mang theodở khóc dở cười: “Thực ra tớ vô cùng buồn bực, cậu sao lại có tình ý với tớ chứ?Anh… Chuyện Thầy Chu và tớ, cậu là người biết rõ nhất, không phải sao?”
“Thì tính sao?”
“Tớ đã làm tình, tớ là cái dạng ngườigì, cậu đều biết. Vì sao còn muốn…?”
Lý Đông Lâm không nghiêng đầu, lấy haitay che bên mép hà hơi nóng, cũng có chút dở khóc dở cười: “Tớ không biết.”
Tôi nhìn vẻ mặt oan ức lại u sầu của hắn,bỗng chốc không nhịn được, cười xì một tiếng, vô cùng phá hư bầu không khí. Hắnkhông ngờ tới tôi sẽ cười, giật mình vài giây, cuối cùng cũng cười theo.
Tôi nghiêng đầu nói: “Tớ cuối cùng cũngtìm được điểm chúng khiến chúng ta là bạn bè.”
“Cái gì.”
“Thật ngốc mà.”
“…Cậu đừng nói, thật đúng là.”
“Ha ha ha ha ha ha…” Tôi hài lòng cười rộlên.
“Được rồi, cô bé ngốc. Cậu quay về kítúc xá đi, buổi chiều tớ còn có tiết.” Lý Đông Lâm đứng lên, vỗ vỗ bụi trên áokhoác.
Cuộc đàm phán lúng túng cứ như vậy bịtôi thẳng thừng làm sai lệch. Thực ra tôi cũng cố ý đùa giỡn, làm kẻ dối trá,tôi không hy vọng việc làm bạn với Lý Đông Lâm cũng không được.
Cho nên không đem chuyện nói rõ, quan hệbên ngoài còn phải duy trì.
Về phần cái khác, trong lòng mọi ngườibiết rõ ràng, dù sao có một số việc để cho nó trồi lên mặt nước không bằng chìmvào đáy biển cho ổn th
Lý Đông Lâm cũng biết rõ đạo lí này.
Mà tôi còn chưa thoát khỏi số phận luônluôn bị Tiểu Tiểu và Tư Ngôn nhắc tới, mãi cho đến học kì sau của năm hai đại học,sau khi Tiểu Tiểu ở trong phòng ngủ cao giọng tuyên bố kết thúc thân phận côgái độc thân cô quạnh, tôi mới tránh được kiếp nạn này.
Nét mặt của đồng chí Tiểu Tiểu trong lúcyêu đương luôn phơi phới, hai tròng mắt đầy sức sống, đôi mắt xinh đẹp như tơ,phong thái đi đứng thì đong đưa, khổ người một mét bảy mươi lăm thật sự là bảongười xem thế là đủ rồi.
Mà cô nàng mỗi đêm đều cùng anh yêu củacô nàng nấu cháo điện thoại dỗ ngon dỗ ngọt, hành hạ từng sinh vật bên trongphòng ngủ 602 trong đó bao gồm cả con gián.
Mà lúc gác máy, đồng chí Tiểu Tiểu giốngnhư nguyện vọng còn chưa hết, mạnh mẽ kéo ba người chúng tôi cùng nàng ôn lại hồiức.
Mục Tư Ngôn khóc không ra nước mắt: “Nữhiệp, xin người thương xót tha cho con đi, người hủy hoại thân thể của con, ngườicòn muốn hủy hoại nội tâm non nớt của con, lẽ trời ở đâu hả?”
Tiếu nữ hiệp suy tính một hồi, tiếc nuốinói: “Các cậu đều đã nói như vậy, vậy không thể làm gì khác hơn là quên đi. Vốncó đàn anh Bạch dự định mời chúng ta ăn, tớ liền tư vấn tư vấn ăn cái gì ngon,nhưng mà cũng là nội tâm non nớt của cậu quan trọng hơn, nhanh đi ngủ đi bécon.”
Ba chúng tôi vừa nghe, động tác cùng nhấttrí dựng dậy như cá chép quẫy nước, cùng kêu lên: “Hủy hoại nội tâm của chúng tớđi, van xin cậu nhanh hủy hoại chúng tớ đi.”
Tiếu Tiểu nhìn ánh mắt đói khát của ba đứachúng tôi, cười vô cùng dâm đãng!
Trải qua một trận giao chiến kịch liệt,cuối cùng cũng tính được đánh chén một trận của đôi này ở nơi nào, sự buồn ngủcủa chúng tôi cũng bị làm cho biến mất.
Tiểu Tiểu quyến rũ mê hoặc chúng tôi:“Các cậu cũng nhanh chóng tìm một người con trai đi, lúc lạnh có tay ấm, lúcnóng có quạt mát, đói bụng có người giúp các cậu chạy chân, ăn no có người cũngcác cậu tản bộ, chuyện hạnh phúc rất nhiều nha!”
Tư Ngôn vô cùng bĩnh tĩnh quay sang cựtuyệt bà mai: “Cuối tuần sau tớ còn có một cuộc thi đấy, tớ phải bảo lưu chỉ sốthông minh của tớ. Cậu nên giựt dây hai vị đối diện kia đi.”
Bạn học Thiểm Nhất Thiểm rụt rè với cáiđầu ra: “Mẹ tớ nói, đại học không cho phép nói chuyện yêu đương.”
“Mẹ cậu lại không ở thành phố A, khó cóthể quản chế đường dài phải không?”
Thiểm Nhất Thiểm xấu hổ lộ ra cánh tay:“Cậu xem cánh tay như giò lợn của tớ này, tớ vẫn là giảm béo trước rồi bàn lạinhé.”
Rơi vào đường cùng, bà mai nữ hiệp cònquăng ánh mắt về phía tôi: “Chó săn nhỏ, rốt cuộc cậu và anh Đông Lâm làm thếnào hả?”
“Lần thứ 78 nói cho cậu, quan hệ của tớvà đồng chí Đông Lâm so với thủy tinh còn minh bạch trong sáng lấp lánh hơn.”
Mục Tư Ngôn đột nhiên xen mồm vào nói:“Này! Ngoại trừ Lý Đông Lâm, mấy ngày hôm trước không phải còn có một em trainăm nhất khoa Công nghệ thông tin thổ lộ tình cảm với cậu sao?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cảm ơn cậukhen tớ lớn lên non nớt…”
Mục Tư Ngôn nói không sai, mấy ngày hômtrường trên đường tôi tự học trở về phòng ngủ muộn, đích xác có một người tuổicòn trẻ ngăn tôi lại.
Ở dưới bóng cây tôi mơ hồ không rõ, hoảnghốt thấy một khuôn mặt đẹp trai trắng nõn, nhất thời giữa sợ hãi kèm theo chútkinh ngạc, giữa kinh ngạc kèm theo chút kinh hỉ… Đương nhiên còn có chút nhảynhót thế đó.
Mà khi tôi đi tới dưới đèn đường, thấy hắndùng keo xịt tóc sửa sang lại đầu tóc vàng cho rõ ràng, áo T-shirt rộng thùngthình đủ loại màu sắc và cái quần jean sắp rớt đến đùi cùng với chuỗi dây xíchleng keng loảng xoảng trên người thì nhất thời cảm thấy rất nhiều vịt lê (tên mộtloại quả TQ)…
Tình cảm trong lòng tôi phất tay với hắn,nói cho hắn lúc tôi học trung học cơ sở cũng không ‘hòa hợp đẹp đẽ’ như hắn, tiệnthể bày tỏ tôi không xứng với hắn thì tên con trai hip hop này lại như được cổvũ sâu sắc nói cho tôi biết lần đầu tiên mắt hắn nhìn thấy tôi đã say đắm tôisâu nặng rồi, tôi giống như một đóa Bạch Liên thuần khiết lung lay trong nướcbùn, tôi giống như công chúa Bạch Tuyết hiền lành, tôi giống như nàng tiên cádũng cảm, làm cho hắn không rời mắt được…
Không đợi hắn nói xong, tôi đã sợ hãi chạytrối chết.
Phục hồi lại tinh thần thì Tiếu phu nhânđang dùng một giọng điệu nghi vấn mà ghét bỏ hỏi tôi: “Tớ làm sao lại cảm thấycậu giống như một phiên bản mini các chuyên gia tiêu diệt gọn những người saymê cậu thế. Có phải cậu tham gia vào hẹn hò trực tuyến hay có bạn trai ở xa haykhông đấy?”
“Đúng nhỉ, lẽ nào trung học cậu khôngthích người nào ư?”
Tôi nghĩ, vấn đề này thực sự hỏi ngượctôi quá sâu rồi.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không đề cập đếnChu Dật, không phải bởi vì không tin, mà là bí mật này đã bị tôi chôn chặt dướiđáy lòng.
Tròn hai năm, không ai nhắc qua cái tênnày, hình như trên thế giới này căn bản không tồn tại người này nữa, tất cả đềulà giấc mộng hoang đường không trọn vẹn mà vỡ vụn của tôi.
Bởi vì nếu có một người như thế, chỉ nhắctới tên của anh, sẽ làm cho cái mũi cay cay.