Anh Chu trở vềGiai đoạn đầu học kì sau của năm ba, mỗingười trong phòng ngủ của chúng tôi đều vì chuyện thực tập mà công việc bắt đầubận rộn hơn.
Lăng Linh ở nơi xa Thượng Hải cũng nướcchảy bèo trôi làm quen với một bạn trai là nghiên cứu sinh, mỗi ngày ở trong điệnthoại lải nhải hàng rào nhà cô nàng cứ cúc cu cúc cu, y hệt như chìm vào bình mậtngọt.
Không nhịn được nhớ lại lúc lên trung học,có một khoảng thời gian Lăng Linh mê Chu Dật, có thể nói là hai mắt phát sáng,giữa mỗi tiết học đều phải giương mắt nhìn theo bóng dáng của anh.
Giờ đã mấy năm qua đi, người bạn ngay thẳngđáng yêu này cuối cùng cũng rơi vào bể tình.
Việc làm ăn ở nhà hàng của ba cũng càngngày càng thịnh vượng, thậm chí còn có người liên lạc muốn hợp tác. Vì vậy tôivà ba bàn bạc dùng một phần tiền bồi thường mà tập đoàn Hác Phong đưa cho mở rộngmặt tiền cửa hàng, thay đổi một vị trí tốt.
Tôi nằm ở trên giường, nhịn không đượcnhớ lại từ hồi trung học đến bây giờ, cảm thấy thời gian vội vã trôi qua, bênmình cũng đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, đại khái là cảnh còn người mấtcũng chính là như thế này.
Để lên tinh thần cho buổi phỏng vấn củamình, tôi lợi dụng một tiết học buổi chiều, đến cửa hiệu cắt tóc ở cửa Namngoài trường học đem mái tóc dài cắt đến ngang vai, sửa lại tóc mái.
Thay đổi ấn tượng yếu ớt của đại học hainăm trước để lại phía sau vẻ yếu đuối.
Nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn củamình trong gương, tâm tình của tôi rất tốt, đi chơi một vòng ở mấy vùng lân cậnmua mấy túi món kho mang về phòng ngủ.
Vừa mới bước vào cửa, cái mũi chó củacon nhãi Mục Tư Ngôn này đã lập tức ngửi được hương vị nước sốt, gào to hai ngườikhác, bọn họ thoát khỏi giường, nịnh nọt nói: “Ôi chị Chu, em đang tưởng chị điđâu tìm vui chứ, hóa ra là đi thay đổi tạo hình à, thật không tệ, đẹp, emthích!”
Vừa nói vừa nhìn túi trên tay tôi.
Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng đến gần bắt đầu:“Đi mệt không, nhanh đến đây ngồi xuống, để em gái xoa bóp cho chị!”
Tôi không thể nhịn được nữa đẩy hai ngườira: “Hai người các cậu, buồn nôn chết mất, thấy người ta là mắt lấp lánh, các đồngchí có bao nhiêu là chân thành nhỉ!”
Thiểm Nhất Thiểm ngồi ở trên giường xấuhổ vò đầu: “Hì hì, mình bị nước sôi đổ đến bỏng chân không thể đi được rồi. Cáccậu người nào có lòng tốt thì đưa một quả trứng kho lên đây?”
“…”
Toàn bộ phòng ngủ chúng tôi đều là đạivương dạ dày, cả ba túi món kho nặng trịch, không được nửa giờ đều bị vơ vét sạchsẽ, giống như là gió lốc thổi qua vậy.
Tôi ăn no đến mức không muốn ngồi, mượnphích nước nóng của tôi và Thiểm Nhất Thiểm xuống dưới lầu lấy nước.
Kết quả là tôi đánh giá quá cao sức lựcmình, thật vất vả vừa đi vừa dừng xách hai phích nước nóng nặng muốn chết lên lầusáu.
Lúc đổ nước, bình nước quá nặng, tôi nhấtthời không cầm chắc, cả cánh tay run lên mấy lần.
Nước nóng thì không đổ ra ngoài, nhưngcái ví tiền để trên bàn bị khuỷu tay của tôi gạt rơi trên mặt đất. Ví tiền cũbên cạnh bịch một tiếng rơi xuống đất, thoáng cái tiền lẻ tiền xu còn có các loạibiên lai, tờ đơn ở bên trong văng ra ngoài.
Mục Tư Ngôn nghiêng ánh mắt cười nhạo mộttiếng, rồi từ trên giường nhảy xuống giúp tôi nhặt mấy thứ trên mặt đất.
“Oa, bà Chu à, bà để nhiều biên laitrong ví tiền như vậy để làm gì hả?”
Tôi đậy lại cái nắp của phích nước, tứcgiận nói: “Tớ phải có đầu óc quản lí tiền bạc chứ, đâu như người nào đó suốtngày dùng tiền vào cái gì cũng không biết.”
Mục Tư Ngôn xì một tiếng khinh miệt, độtnhiên chân mày lá liễu nhướng lên, vẻ mặt biến đổi, giống như nhặt được bảo bốitừ trong đống biên lai, tay nhặt lên một bức ảnh lớn.
“Các đồng chí! Mau nhìn xem tớ nhặt đượccái gì nè!!” Cô nàng đột nhiên nhảy dựng lên, giơ tấm hình lên giữa khôngtrung.
Hai mắt tôi tối sầm, muốn chết…
Xem ra bí mật này giấu diếm không được rồi.
Tấm hình của tôi và Chu Dật ở trong tayba người lần lượt truyền tay nhau đọc, sau đó thì nhìn thấy sáu ánh mắt đóikhát…
Tiểu Tiểu lã chã chực khóc, ở trên giườnggạt nước mắt: “Ông anh, em cuối cùng cũng hiểu mấy năm qua vì sao ngài vẫn chậmchạp không chịu tìm hiểu em. Hóa ra! Hóa ra ông anh đã sớm có vợ cả, chắc chắnđã xác định sẽ cưới hỏi đàng hoàng, em… em rất đau lòng đấy!”
Tôi vừa đen mặt vừa nhìn cô nàng…
Mục Tư Ngôn nhẹ nhàng cầm hai tay tôinói: “Ngài yên tâm đi, chúng em sẽ không chen chân vào tình cảm của ông và bànhà, chúng em tự nguyện vi thần dập đầu.”
Tôi rất ưu sầu: “Tư Ngôn nè, vi thần dậpđầu hình như không thể dùng như thế
“Thế nhưng!” Thiểm Nhất Thiểm cầm mộtcây gậy trúc, u ám tối tăm nói: “Thành thật thì khoan (dung), kháng cự thìnghiêm. Ông anh, ngài nên biết, nếu như ngài dám lừa gạt chúng em dù chỉ mộtchút, tập thể chúng em liền đi xử lí bà nhà đấy!”
Tôi run rẩy, ngã lên giường, cuối cùng từbức bách đến lạm dụng uy quyền, không thể làm gì khác hơn là công bố với hậu thếnghiệt duyên của tôi và Chu Dật.
Ba cô nàng ngửi được mùi ngon, chờ tôinói xong chuyện một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Tiểu Tiểu chớp mắt sao nhìn tôi nói: “Tớvẫn cho rằng chuyện nữ sinh ở phòng ngủ bên cạnh kia cùng một lúc gặp gỡ ba ngườicon trai là vô cùng KN (24) rồi, té ra núi cao còn có núi khác cao hơn, KN chânchính là đây, mai danh ẩn tích trong phòng ngủ của chúng ta nhiều năm như vậy!!!”
Kết quả cuối cùng đối với Tư Ngôn hìnhnhư rất không vừa lòng, yếu ớt hỏi tôi: “Vậy cậu có biết hiện tại anh ta ở đâukhông?”
Tôi lắc đầu: “Anh ấy ở nước ngoài, cụ thểở đâu thì không biết.”
Ý nghĩ của Tư Ngôn vẫn còn chưa hết, cầmlấy bức ảnh gõ gõ hồi lâu, liên tục thở dài: “Thật đẹp trai, người đàn ông đẹptrai như thế mà cậu cũng nhẫn tâm.”
Tôi trầm mặc lấy lại tấm hình.
Bức ảnh còn mới tinh, cô gái ở trên đócười đến mức không tim không phổi, cùng với người đàn ông khôi ngô kiêu ngạobên cạnh hài hòa đến bất ngờ, lại còn có chút mùi vị được ông trời tác hợp cho.
Thời gian 3 năm, diện mạo của tôi khôngthay đổi lắm, gương mặt hài lòng quen thuộc trong hình, lại vừa cảm thấy khônggiống mình.
Lúc này, Thiểm Nhất Thiểm một mực yên lặngkhông nói gì vươn tay gõ trán tôi: “Đạm Đạm.”
“Sao?”
Thiểm Nhất Thiểm cau mày, đôi mắt chân thànhnhìn tôi, đắn đo mở miệng: “Cậu không cảm thấy Chu Dật kia là người vô tộisao?”
“Tớ… tớ lúc đó quá kích động, sau nàylúc biết rõ sự thật, anh ấy đã đi rồi
“Này, bất luận thế nào, tớ nghĩ cậu nợngười ta một lời xin lỗi, thực sự.”
Tiểu Tiểu có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt tốităm bất định của tôi, tưởng rằng tôi mất hứng, giảng hòa nói: “Nhưng bọn họ đãkhông còn liên lạc, cho dù Đạm Đạm thầm cảm thấy áy náy, cũng tìm không đượcngười ta mà.”
Thiểm Nhất Thiểm nhìn tôi một lát, khôngnói gì nữa.
Mấy người ăn ý nói sang chuyện khác.
Tôi lại không có tâm tư nghe tiếp nữa.
Buổi tối, ánh trăng bên ngoài đặc biệtsáng tỏ, tôi ôm gối mãi không ngủ được, liền thừa dịp sau khi những người khácđã ngủ say, tay chân nhẹ nhàng chuồn xuống dưới.
Phong cảnh vườn trường yên tĩnh lúc nửađêm cùng với ban ngày hoàn toàn khác nhau, thiếu mất những tiếng động lớn ầm ĩ,có phần thần bí hơn.
Ánh trăng miễn cưỡng hắt xuống, bóng câyloang lổ, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, tiếng lay động của lá cây lảtã trong đêm khuya yên tĩnh ở đây vô cùng trong trẻo êm tai.
Tôi đi nửa vòng quanh đường nhỏ, rồi ngồixuống ghế đá ở mép hồ.
Bên tai lại vang lên câu nói khéo léo củaThiểm Nhất Thiểm lúc ban ngày.
Có lẽ, cô nàng muốn nói tôi quá ích kỉ,nhẫn tâm, Chu Dật bực bội đi rồi, mới đau lòng ân hận.
“Haizz…” Tôi bất đắc dĩ thở dài.
“Haizz…”
Cách đó không xa, cũng có người thở dàigiống tôi!
Tôi hơi sợ mà đứng lên, đi vài bước vềphía trước mặt bên hồ, thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Dưới ánh trăng lờ mờ, không thấy rõ làai.
Có lẽ chỉ là một sinh viên nửa đêm ngủkhông yên giống như tôi.
Tôi xoay người định đi, không nghĩ tớingười nọ đã phát hiện ra tôi, bắt chuyện: “Này bạn, có tâm sự hả? Qua đây ngồiđi.”
Mang theo một chút tò mò, tôi đi qua, dựđịnh cảnh giác thật tốt để ba chân bốn cẳng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Lúc này mới nhìn rõ là một người đàn ôngkhoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt gầy gò.
Chẳng lẽ là một ông thầy thất bại?
Người nọ cười chất phác, gãi gãi đầu:“Tôi là bảo vệ của trường, bọn họ đều gọi là Anh Quan.”
Tôi thật thà gọi theo: “Xin chào AnhQuan!” Nghĩ tên này nghe quen tai.
Phút chốc, trong chợp nhoáng, tôi bỗngnhiên nhớ tới thời kì đi học, có một người bảo vệ vô cùng dũng cảm, mai phục dướikhu kí túc xá nữ vài ngày cuối cùng bắt được một tên biến thái chuyên ăn trộmquần lót của nữ sinh ở đại học A.
Khoảng thời gian đó, tên gọi Anh Quannày còn cực kì hot một thời.
Hóa ra chính là người đàn ông vóc dángnghiêng gầy trước mắt này đây!
So với hình tượng người đàn ông cao lớn,thô kệch, khỏe khoắn trong tưởng tượng của tôi đúng là chênh lệch quá lớn.
Tôi nhìn chằm chằm Anh Quan, cảm thấyngưỡng mộ hơn.
Dường như Anh Quan lại không phát hiệnra suy nghĩ của tôi, anh cầm một cành cây ở trong tay, vẽ vẽ một bức tranh lênmặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn trăng rằm treo trên không trung, thâm tình thìthầm:
Tôi vô cùng yêu tha thiết một ngày mới.
Mặt trời của ngày hôm nay, ngựa của ngàyhôm nay, hoa gỗ thu ngày hôm nay
Khiến cho bản thân tôi khỏe mạnh sungtúc suốt đời
Từ ánh bình minh đến hoàng hôn
Tràn ngập ánh sáng mặt trời
Còn hơn tất cả thơ ca của quá khứ
Hạnh phúc tìm được tôi
Hạnh phúc nói: “Nhìn nhà thơ này xem,
Anh ta còn hạnh phúc hơn so với bản thântôi.”
Sét đánh trời thu của tôi
Sét đánh phẩm chất trời thu của tôi
Tôi yêu em, hoa gỗ thu.
Anh Quan hướng về trăng sáng, trầm bồngdu dương đọc, chứa đựng tình ý, trong mắt toát ra sức sống và hạnh phúc khôngche đậy.
Tôi chấn động!
Đại học A không hổ danh là trường học nổitiếng, ngay cả một người bảo vệ nho nhỏ cũng bác học đa tài, văn võ song toànnhư vậy, quả thực hiếm có.
Sự ngưỡng mộ của tôi đối với đồng chíAnh Quan lại tăng thêm một cấp độ.
Tha thứ cho tôi bất tài, tôi ở bên cạnhsuy nghĩ rất lâu, mới mang máng nhớ tới bài thơ anh Quan vừa đọc chính là Hạnhphúc một ngày của nhà thơ Hải Tử.
Tôi vỗ tay bốp bốp: “Anh Quan oai thật!Đọc rất hay!”
Anh Quan bị tôi làm cho xấu hổ, lại gãigãi đầu: “Cô bạn, đã trễ thế này rồi, em nên trở về phòng ngủ.”
Tôi hơi bất ngờ: “Anh thì sao?”
Hắn đứng dậy: “Tôi cũng chuẩn bị quay về,chúng ta có duyên sẽ gặp lại nhỉ.”
Tôi nhìn tới nhìn lui, thủy chung cảm thấytrên người anh Quan có một loại phong cách văn nghệ tự nhiên, không biết sao lạiđến trường học làm bảo vệ.
Vì vậy hôm sau, tôi liền kể chuyện tốihôm qua cho tụi Tiểu Tiểu.
“Cậu nói anh Quan hả, người nổi tiếng bắttrộm hả, rất nhiều kẻ trộm ở trường chúng ta đều là do anh ta bắt được. Có ngườinói nhân duyên cũng rất tốt, rất nhiều nam sinh bình thường còn tìm anh ta nóichuyện phiếm đấy!”
Tư Ngôn nằm ở trên giường cắn hạt dưa:“Kia không phải là do văn hóa trường học chúng ta hun đúc ra ư, tớ thấy nhé,anh ta trước một nửa là một giáo viên có tài nhưng không gặp thời hay gì gì đó,có mấy lần tớ tình cờ gặp anh ta, đều nghe thấy anh ta đang ngâm thơ, thật làcó chút cho rằng như vậy. Giống như một nhà thơ nghèo hèn.”
Suốt mấy đêm, tôi đều tình cờ gặp anhQuan ở bên hồ.
Xem ra, quả thật là ngâm thơ nhiều, cũngnhiễm cảm xúc thương xuân thu buồn của một nhà thơ đơn độc.
Trong lúc nói chuyện phiếm, tôi dần dầnbiết được, hóa ra anh Quan không chỉ có vợ, còn có một đứa con nhỏ. Vợ chính lànghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học A, hiện tại đang công tác ở một tòa soạnbáo.
Anh Quan làm ra vẻ không làm nhân viêncông vụ, hết lần này tới lần khác chạy tới làm một bảo vệ bài bản được tín nhiệm.
Nhưng buồn bực chết tôi.
Trái lại, anh Quan không ngại chút nào,nói: “Cuộc sống mà, củi gạo dầu muối tương dấm trà. Lí tưởng của mỗi người khácnhau, phương thức cũng khác nhau, trên thương trường anh lừa tôi gạt, trên quantrường a dua nịnh hót, này đều là cách sống của người phàm tục. Trong lòng tôikhông có chí lớn, chỉ hy vọng có vợ tốt con ngoan, có một phòng ở nhỏ tránh gióche mưa. Những cái khác, đều không quan trọng.”
Thoải mái như vậy, tôi bội phục đến chẳngbiết nói gì cho phải.
“Nhưng thật ra bạn học Chu này, em còntrẻ tuổi, nhưng nỗi lòng lại tầng tầng lớp lớp, như vậy lại không tốt lắm đâu.”
Tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi tôi vìsao, nhưng trái lại anh Quan trầm ngâm một lúc, nói với tôi: “Bất luận là chuyệngì, trong lòng độ lượng là quan trọng nhất. Người xung quanh nói cái gì đó làthứ yếu, em chỉ cần tự hiểu được và lắng nghe nội tâm của mình.”
Tôi nghe được tỉnh tỉnh mê mê, suy nghĩvài ngày.
Buổi nói chuyện này với anh Quan, so vớibài giảng trên lớp học còn sâu sắc hơn.
~*~
(B)
Cuối tuần sau tôi có một buổi phỏng vấn ởbộ phận Tin tức của đài truyền hình.
Quá trình phỏng vấn thuận l trong tưởngtượng của tôi, không đợi bao lâu, đã cho tôi biết cuối tuần tới có thể đi thựctập.
Tôi được phân đến tổ viết kịch bản, phụtrách chính là một cô gái thoạt nhìn rất ôn hòa, ở chung tốt, gọi là chị Trần.
Vừa xong mấy ngày hôm trước, cơ bản làtôi đã đi vào quy trình, sau đó bắt đầu dần dần hiểu rõ.
Ai biết, địa ngục trần gian vừa mới mởra.
Chị Trần trăm phần trăm là một người cuồngcông việc, tổ viết kịch bản vốn thiếu người có tay nghề, lượng công việc lại lớn,một vài người làm sống ở chỗ này là chuyện cơm bữa.
Tôi vốn tưởng rằng thực tập ở đây cũngtương đương với làm chân tạp vụ cho bọn họ, hẳn là không đi nơi nào phiền phức.
Chị Trần đi ra từ phòng làm việc nhìntôi đang rót nước sôi, nhíu chặt lông mày, đem tôi đến phòng làm việc của chị.
“Chu Đạm Đạm, cả phòng làm việc ai cũnghết sức bận rộn, em cũng không biết giúp đỡ người khác chia sẻ một ít công việcsao? Em là đang làm việc, không phải đang chơi đùa ở trường học, hiểu hay không?”
Tôi cúi đầu: “Nhưng em đã làm xong xuôimọi việc rồi, chị cũng không phân công cái khác…”
Không đợi tôi nói xong, chị Trần khônglưu tình chút nào cắt đứt lời tôi: “Em là kem đánh răng sao? Muốn chị bóp mộtchút mới hiện ra một chút, em làm xong việc chẳng lẽ không biết tự mình đi tìmviệc mà làm sao? Trong tổ nhiều việc như vậy, người lúc trước sẽ không đủ!”
Tôi không nói chuyện, thề sau này khôngbao giờ cãi lại nữa.
Chị Trần lấy từ trong ngăn tủ dưới bànlàm việc một chồng giấy viết bản thảo bằng tay ném cho tôi: “Trong ngày hômnay, sắp xếp lại nội dung bên trong, chị yêu cầu trật tự rõ ràng, lôgic rõràng, dùng từ chuyên nghiệp. Rõ chưa?”
“Đã biết ạ, em lập tức đi chuẩn bị.”
Vốn cho rằng cái này là hết rồi, khôngnghĩ tới lúc chị Trần và tôi đi ra khỏi phòng làm việc, gọi chú Giảo Thâm trongtổ lý lịch tới: “Đưa một nửa công việc trên tay chú cho cô ấy, buổi chiều đi họpvới cấp trên cùng tôi.”
Chú nhìn một chút bản thảo trên tay tôi,hơi khó xử: “Cô ấy được không?”
“Có cái gì không được, người mới thì phảirèn luyện như vậy.” Nói xong xoay người trở lại bàn làm việc của mình.
Chú thở dài, vỗ vỗ vai tôi: “Cô ấy luôncó tính tình như vậy, không có ác ý đâu. Chúng tôi cũng là tiến lên như thế.”
Tôi đem bản thảo thất linh bát lạc (ý lànhiều loại) chị Trần đưa cho chỉnh lí nội dung thật tốt, lại kiểm tra một lần nữa.Để an toàn, tôi còn đặc biệt viết ba bản khác nhau.
Thực ra, viết bản thảo không phải là thếmạnh của tôi, tôi muốn làm chính là săn tin ở bên ngoài, chứ không phải cả ngàyngồi dí ở một chỗ tự giao tiếp tiếng Nhật.
Chờ tôi bắt tay làm xong toàn bộ công việc,đã qua tám giờ tối, trong phòng làm việc là một mảnh vắng vẻ.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự vất vảcủa công việc.
Thật vất vả chịu đựng tới cuối tuần, tôihung hăng ngủ một giấc dài bù lại một tuần này, tới gần buổi trưa mới thức dậy.
Cửa phòng ngủ bị Tiểu Tiểu cậy mạnh đávăng ra kêu loảng xoảng một chút, cô nàng hưng phấn chạy ào vào: “Cuối cùng tớcũng vào công ty AF rồi, ha ha ha ha ha ha!”
Thiểm Thiểm buông quyển sách trên tay,kinh hỉ không ngớt: “Thật ư? Thật tốt quá, bốn người trong phòng chúng ta đềucó chỗ dựa rồi.”
Tiểu Tiểu vui rạo rực thay một bộ áo quần:“Đi đi, ngày hôm nay phòng 602 chúng ta phải mở tiệc chúc mừng, tớ mời khách,chúng ta đi ăn ở nhà hàng Tương Mẫn!”
Đoàn người chúng tôi hung hăng đánh giếttới nhà hàng Tương Mẫn, giống như bốn con sói đói dũng mãnh ăn một bàn đồ ăn.
Ăn gần một tiếng đồng hồ, từng người mớiưỡn cái bụng căng phình của mình, thỏa mãn rời khỏi nhà hàng Tương Mẫn.
Hai cô nàng Tiểu Tiểu và Thiểm Thiểm quámức nhanh nhẹn nôn nóng, ăn quá no, không thể làm gì khác hơn là chạy đến hiệuthuốc mua thuốc tiêu hóôi và Tư Ngôn đi dạo ở mấy vùng lân cận.
Chỗ tôi và Tư Ngôn đi dạo là một vùng đấttrù phú mấy tháng gần đây chính phủ đang ra sức mở rộng, có người nói sẽ pháttriển thành một quảng trường mua sắm thức ăn ngon cao cấp.
Được nhiều thương gia đầu tư vào, giá đấtở đây tự nhiên tăng gấp bội.
“Ồ, trước mặt thật nhiều phóng viên vâyquanh nha, hình như là một cửa hàng cắt băng khai trương.” Tư Ngôn ra hiệu chotôi nhìn trước mặt.
Mặc dù không ít phóng viên vây quanh,nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ mặt tiền cửa hàng.
Cả cửa hàng thông thấu sáng sủa, toàn bộbề mặt quanh thân dùng thủy tinh lớn, khiến người đi đường có thể liếc mắt nhìnrõ kết cấu mặt tiền cửa hàng.
Có ba tầng, phong cách mỗi tầng hoàntoàn khác nhau.
Trung tâm tầng dưới cùng treo một chuỗiđèn thủy tinh vĩ đại, nhiều màu sắc rực rỡ lấp lánh ánh sáng từ thủy tinh hiệnra, giống như đi vào một tòa cung điện mộng ảo.
Mà trên mặt đất tầng thứ hai phủ kín mộtchiếc thảm màu tím, màu sắc của đồ trang trí không chỉ có màu tím, màu vàng,màu đen, giữa âm điệu thấp mang theo một vẻ xa hoa kì lạ, nhất thời khiến ngườita không rời mắt được.
Tầng thứ ba bởi vì rất cao, nhìn không thấythiết bị lắp đặt bên trong.
Tư Ngôn sợ hãi than một tiếng: “Các thiếtbị lắp đặt rất đặc biệt, là tên tuổi lớn nào mới có thể mạnh bạo như vậy nha.Chúng ta dứt khoát lên trước xem.” Sau đó không phân trần mà lôi kéo tôi qua đườngcái.
Trong ấn tượng, chỉ có một cửa hàng sẽdùng nhiều thủy tinh diện tích lớn như vậy đến lắp đặt thiết bị ở mặt tiền cửahàng.
«Kim cương Phong Dật»
Đứng ở ngoài đám người, tình cảm tronglòng tôi rất phức tạp, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bên trong.
Quả nhiên, một bảng hiệu lớn bằng vàngnguyên chất sáng chói chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người cùng lúc tấm vải đỏrơi xuống.
Khá toàn bộ phóng viên nhận lời mời củacửa hàng đều nhiệt liệt vỗ tay.
Màn hình lớn trên đỉnh đầu lập tức xuấthiện hình ảnh cắt băng.
Tư Ngôn ở bên cạnh lập tức kinh ngạc hôlên
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, trong nháy mắt sữngsờ tại chỗ.
Máu nóng phút chốc xông lên não, nhịptim tăng nhanh.
Người trong màn hình lớn vừa quen thuộcnhư vậy lại xa lạ đến thế.
Tôi hầu như có một giây thiếu chút nữakhông nhận ra anh.
u phục màu đen, áo sơmi thuần trắng, khiếncho anh thoạt nhìn kiên cường mà chững chạc.
Dáng người vẫn gầy, cao ráo như trướcđây, giống như con trời đứng giữa một loạt người.
Khóe miệng rõ ràng chứa ý cười mơ hồ,nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại mang theo vẻ lạnh lùng không thể đến gần.
Chu Dật đứng ở đó, cách tôi không đếnhai mươi mét.
Tuấn tú, lạnh lùng, cùng với nội tâmkiêu ngạo.
Dường như người đàn ông nho nhã khiêm tốntrước kia đã không còn tồn tại nữa.
Sau khi nghi thức cắt băng hoàn tất, ChuDật giao kéo cho người trợ lí bên cạnh. Thờ ơ quét mắt qua đoàn người, xa cáchcười gật đầu, sau đó mím môi mỏng, mang theo một chút không kiên nhẫn xoay ngườiđi vào trong cửa hàng.
Hình ảnh lập tức biến mất khỏi màn hìnhlớn.
Lập tức bắt đầu truyền phát tin quảngcáo kiệt tác của «Kim cương Phong Dật».
“Nè, sao tớ lại thấy người đẹp traikia có điểm nhìn quen mắt nhỉ.” Tư Ngôn lưu luyến không rời dời mắt khỏi mànhình lớn, vừa quay đầu sang, đã lại bị hoảng sợ hơn: “Này, Sao cậu lại khócthế?”
Đối mặt
“Anh ta đã trở về, cậu phải đi tìm anhta đi.” Tư Ngôn vừa nói vừa ném mấy hạt đậu phộng vào miệng.
Tiểu Tiểu cũng gật đầu: “Đúng vậy, nóihiểu lầm ra rõ ràng, không phải vướng mắc nữa rồi.”
Hai tay tôi nắm ví tiền, mày ủ mặt ê ngẩngđầu: “Thế nhưng, hiện tại ngay cả chỗ anh ấy ở tớ cũng không biết.”
Tiểu Tiểu còn nói: “Vậy cậu đến cửa hàngcủa anh ta tìm anh ta thôi.”
Tôi lắc đầu: “Thành phố A nhiều cửa hàng«Kim cương Phong Dật» như vậy, làm sao tìm được.”
Có thể là nghe tôi nói có lý nên bỏ quaý kiến đó, Thiểm Nhất Thiểm có chút mất hứng vươn đầu ra ở giường trên: “Sao cậulại như vậy hả, lấy bốn năm bền lòng đã qua của cậu, nếu như cậu có lòng, khẳngđịnh có thể tìm được anh ta. Người ta đã trở về, nói không chừng số điện thoạicòn không đổi đấy, nói không chừng địa chỉ cũng không đổi đâu, cậu cái gì cũngkhông biết, đã kết luận rồi ư?”
Tôi bị Thiểm Nhất Thiểm nói xong, á khẩukhông trả lời được, trong lúc nhất thời càng cảm thấy xấu hổ.
Đúng vậy, nếu có tâm, nếu có lòng, chuyệntìm được Chu Dật căn bản là không phải không có khả nng.
Là chính tôi quá thiếu tự tin, sau khitìm được Chu Dật ngoại trừ nói lời xin lỗi, lại còn có thể nói cái gì chứ?
Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt củaChu Dật lúc đuổi tôi đi, vừa quyết liệt lại vừa lạnh lùng như vậy.
Vậy bây giờ tôi tới tìm anh, anh sẽ tỏthái độ gì đối với tôi, là vẻ mặt thế nào, sẽ cùng tôi nói cái gì? Là bảo tôi bỏđi, hay là căn bản không để ý tới tôi?
Tôi lấy tấm hình nho nhỏ ra để ở trêntay rồi nhìn, con mắt trong veo đen nhánh của Chu Dật cùng nụ cười ấm áp củaanh hình như đều giống như hôm qua, gần ngay trước mắt.
Càng nghĩ cảng cảm thấy, lòng xót xa lạiphiền muộn.Tư Ngôn có lẽ cũng hiểu được Thiểm Nhất Thiểm nói có lí, vì vậy để đậuphộng xuống, ngồi vào bên cạnh tôi, nghiêm mặt nói: “Người ta không phải đã nóisao, trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.Lời nói nói với cậu, cậu đừng giận nha Đạm Đạm, thật ra ngay từ đầu ba ngườichúng tớ đều nghĩ người sai chính là cậu, cảm thấy Chu Dật vừa chỉ bảo vừa yêuchiều cậu, nhưng cậu một lòng hoài niệm lại nghĩ người ta hại người, cậu quá…”
Cô nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút,không nghĩ ra từ để miêu tả cho thỏa đáng, thì tiếp tục nói: “Nhưng một bàn taychẳng thể vỗ thành tiếng, tớ nghĩ cậu và Chu Dật đều rất khó hiểu, ai cũngkhông nói, kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương.”
Tôi vừa nghe vừa chăm chú gật đầu, lạisuy nghĩ một chút, nói: “Những lý lẽ mà cậu nói, mấy năm này tớ cũng suy nghĩ cẩnthận, trước đây tớ cũng hạ quyết tâm chờ anh ấy trở về phải gặp mặt xin lỗi anhấy.”
Tôi dừng lại, trước mắt mông lung từng tầngsương mỏng, nói: “Nhưng… Không biết vì sao, ngày đó thấy anh ấy ở trên đường, lạivô cùng khó chịu. Tớ không sợ anh ấy mắng tớ, không sợ anh ấy đánh tớ, tớ chỉ sợcái vẻ âm trầm lạnh lùng này của anh ấy, tớ… tớ sợ nhìn thấy anh ấy, cái gìcũng đều không nói ra được.”
Tư Ngôn vừa nghe cũng trầm mặc theo tôi,mà Tiểu Tiểu ở đối diện lại thờ ơ liếc mắt nhìn tôi, khẽ hừ một tiếng, ném mộthạt thông lên đầu tôi, đảo mắt khing thường: “Ngốc, đó là bởi vì cậu yêu anh tathôi.”
Tôi… yêu anh.
Tôi bỗng chốc nhớ tới dáng vẻ Chu Dật cómột lần ôm tôi, nói yêu tôi.
Mặt mũi như bức tranh, mắt sáng rực, môimỏng giơ lên, so với ánh nắng ngày xuân còn ấm áp hơn.
Anh cũng từng hỏi tôi có yêu anh haykhông.
Tôi lại nói không biết.
Tôi nhìn Tiểu Tiểu đang ngáp dài, nháy mắt,tất cả tâm tư trong lòng đều tuôn ra.
Ba nói, Đạm Đạm trưởng thành, sẽ hiểuchuyện hơn so với trước đây, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyệngì dùng phương pháp gì giải quyết, đều phải tự mình suy nghĩ, vừa trốn tránh vàvừa để cho người khác giúp đỡ, thì sẽ không khiến con trưởng thành
Tôi lẳng lặng suy nghĩ cả đêm, sáng sớmhôm sau mạo hiểm tính mạng, nguy hiểm đánh thức ba người đang ngủ mê mệt.
Giọng nói của tôi rõ ràng, cười tủm tỉmnói: “Tớ quyết định rồi, để cuối tuần tớ làm xong công việc bận bịu chị Trầntrong tổ giao cho, rồi sẽ đi tìm anh ấy!”
Tiểu Tiểu vừa nghe, khoang mũi hừ một tiếngcoi thường: “Cậu vốn nên đi tìm anh ta, đồ khùng!” Nói xong nằm xuống tiếp tụcmê man.
Tư Ngôn cũng hiểu được tôi ù ù cạc cạc,nói thầm vài câu rồi nhắm mắt không để ý đến tôi.
Trái lại Thiểm Nhất Thiểm cười hỏi tôi:“Cậu dự định tìm thế nào? Tìm từng cửa hàng một sao?”
“Trước tiên tớ thử xem số điện thoại anhấy có đổi không, sau đó đến chỗ ở trước đây của anh ấy xem sao, nếu như thực sựkhông được…” Tôi thè lưỡi, nhướng mày: “Tớ đây sẽ đi tìm từng cửa hàng một,không tin tìm không được anh ấy!”
Thiểm Nhất Thiểm giơ ngón tay cái lên:“Người mạnh mẽ.” Đảo mắt rồi trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng mà cậu ngốc lắm! Cậuvào một cửa hàng bất kì, sau đó hỏi bọn họ ông chủ ở đâu, ít nhiều cũng có sốđiện thoại di động, không phải là được rồi ư?”
“…”
“Tớ thông minh chứ?”
Tôi bị cô nàng nói xong có chút mônglung, còn đặc biệt chăm chú suy nghĩ một lúc mới nói: “Nhưng Chu Dật là ông chủ,bọn họ có thể dễ dàng tiết lộ hành tung, tiết lộ điện thoại sao?”
“…Vậy cậu vẫn là tìm lần lượt từng cửahàng đi!”
Có lẽ là có phương hướng mục tiêu lóesáng đang chờ, tôi sôi động hơn, tinh thần phấn chấn, bước đi nhanh như gió,cũng đảo qua than thở mấy tuần trước, theo như chú nói thì cả người giống như ởgiữa năm trăm vạn caipiao.
Tôi cười tủm tỉm lướt qua bên người hắn,đối với sự chèn ép thường thường của chị Trần, cũng tốt tính nhịn
Mà đối mặt với tính chất tăng ca đến trễnhằm đẩy nhanh tốc độ hàng ngày, tôi cũng tập thành thói quen. Thỉnh thoảng vậnmay tốt, lúc có người mới cùng tăng ca với tôi sẽ dễ chịu rất nhiều, vừa lẩm bẩmvừa trò chuyện gia đình, có thể làm xong công việc rất nhanh, còn có thể cùngđi ăn bữa khuya ở bên ngoài.
Có thể có lúc một mình tăng ca, sẽ khôngqua đi tốt như vậy.
Tổ của chúng tôi ở lầu ba, điện áp củabóng đèn trên lối đi nhỏ không ổn định, thường thường phát ra âm thanh vèo vèokì lạ. Chị Trần dặn dò không thể lãng phí tài nguyên, cho nên yêu cầu nhân viêntăng ca chỉ có thể mở một quạt một đèn nhỏ.
Bên ngoài tối như mực, âm thanh gì cũngkhông có, tôi ở trong phòng làm việc ép buộc mình không nên suy nghĩ lung tung,một mạch kết thúc phân loại bản thảo, có thể quay về kí túc xá.
Trong lòng vẫn như trẻ con, tôi cầm bảnthảo chị Trần phát xuống không khỏi nhất cá đầu lưỡng cá đại [25], đưa cho tôi bảnthảo càng ngày càng khó, còn là tự viết, chữ viết cẩu thả, nội dung khó hiểu.Căn bản không phải là đồ để phỏng vấn tin tức dùng được. Cũng không biết cuốicùng là cô ta thích dằn vặt người mới nên có cái nhìn phiến diện khác đối vớitôi không, còn uổng công tôi mới gặp cô khen cô thoạt nhìn tốt tính.
[25] Một tục ngữ TQ, ý là bởi có chútchuyện quá phiền phức, hoặc bản thân quá xui xẻo, vì vậy khiến cho đầu đau tainhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đau đầu chuyện này khôngthôi. Ngoài ra đây còn là tên một bộ phim điện ảnh.
Thực sự là nhìn người không nên nhìn vẻbề ngoài!
Tôi nằm soài ra bàn, bắt đầu chỉnh lí từngchút từng chút nội dung viết ngoáy trên bản thảo, chỉ thiếu lấy kính lúp soi bảnthảo mà thôi. Thời gian trôi qua từng chút một, chờ đến lúc tôi thật vất vả chỉnhsửa tốt trọn nội dung trong năm tờ, lại viết nhắn nhủ ở mặt trên tổng kết côngviệc của người mới mấy ngày hôm trước xong. Cứ liên tiếp lăn qua lăn lại như vậyđã qua mười giờ tối.
Tôi dốc hết tâm huyết của mình cẩn thậntừng li từng tí sửa bản thảo rồi kẹp vào tài liệu xong, mới tắt đèn.
Vốn tưởng rằng phần bản thảo tôi làm đãrất thỏa mãn sẽ làm dịu đi một chút cái nhìn phiến diện của chị Trần đối vớitôi.
Nhưng ai biết, sáng sớm hôm sau, tôi đãbị chị Trần đối xử lạnh nhạt kêu vào phòng làm việc của chị ta.
“Đây là cái gì?” Chị ta chỉ trên bàn.
Tôi không rõ cho nên đáp lại: “Là cái chịgọi là chỉnh bản thảo ạ.”
Chị ta vừa nghe không khỏi nhíu mày, cầmbản thảo trước mặt lên nhìn qua hai lần, lại ném lên bàn. Sau đó ngẩng đầunghiêm khắc nhìn tôi, không thể tin hỏi: “Em rốt cuộc có năng lực hay không hả?Bảo em chỉnh bản thảo, một chút việc nhỏ như thế em cũng hoàn thành không tốt?”Chị ta vừa nói vừa đẩy bản thảo lên trước mắt tôi: “Tự mình nhìn lại xem, viếtlộn xộn, một chút ăn khớp cũng không có. Trường học các cô rốt cuộc dạy các côcái gì?”
Tôi cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Xin lỗi,em lập tức đi sửa.”
“Không cần.” Chị ta lạnh lùng nói “Hiệntại tôi cực kỳ nghi ngờ năng lực làm việc và hiệu suất làm việc của em, tôikhông hy vọng trong tổ của mình có người làm động tác chọc cười, không lí tưởngxuất hiện.”
Tôi vội vàng ngẩng đầu, oan ức nói: “ChịTrần, em không phải nói chị là loại người này, tối qua em tăng ca đến mười giờmới chỉnh xong bản thảo.”
“Lại viện cái thứ này? Tôi nói em khôngcó khả năng hay là nói em không có chí tiến thủ?” Chị ta nói nhỏ rằng: “Đúng làmột đống phân chó.”
Tôi bỗng chốc bị chị ta nói đến không biếtlàm sao, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn mắt chị Trần, trong lòng quýnh lên, viền mắtliền phiếm hồng.
Trước đây ở trong trường học, coi như làgiáo viên chặt chẽ lại nghiêm ngặt cũng không nói ra cái kiểu nghiêm khắc vừa rồi,thậm chí còn nói quá khắt khe. Ở trong trường học, sẽ không có người dạy dỗ gìđó, sai rồi có người giúp đỡ, nếu không thì là cứu giúp, giáo viên cũng sẽkhông ngại phiền hà mà giảng lại, sẽ không nói ra tí ti câu nào tổn thương đếntự tôn của sinh viên.
Hôm nay ra tháp ngà, mới triệt để hiểurõ vì sao người người đều nói trường học tốt, người người đều muốn trở lại thờikì đi học.
Bởi vì trong xã hội này sẽ không có ngườinào nữa đối với bạn xuất phát từ nội tâm mà không hề giữ lại phí.
Ở đây sẽ không có hình ảnh người giáoviên giống như bạn bè vô tư dạy bảo bạn, giúp đỡ bạn.
Ở đây so với kì thi 800m, so với thichuyên 6 chuyên 8 (thi chứng chỉ Tiếng Anh GRE) càng kinh khủng, tàn khốc hơn.
Tôi cố nén oan ức trong lòng, nuốt nướcmắt xuống.
Chị Trần cực kì không kiên nhẫn lấy bảnthảo trong tay tôi, lả tã thành hai, xé mấy tờ giấy tôi làm thành hai nửa, sauđó ném vào máy hủy tài liệu.
“Viết lại lần nữa.”
Tôi sốc tại chỗ, nhìn tâm huyết thức đêmtăng ca để chỉnh lí của mình bị ném vào máy hủy tài liệu không thương tiếc bị cắnnuốt hết, đau lòng vô cùng.
Thật giống như bản thân khổ khổ sở sởsáng tạo ra một đứa con, nhưng bởi vì lớn lên không đẹp, đã bị phán quyết tửhình, đi đời nhà ma.
Hiện tại trong đầu tôi thậm chí là toànthân đều tràn ngập phẫn nộ, bất mãn, oan ức, không cam lòng, trong lòng chợt bốclên lửa giận hừng hực.
Tôi nắm chặt nắm tay, lớn tiếng nói rằng:“Chị Trần, năng lực làm việc của em quả thực không bằng chị, nhưng nhiệt tìnhtrong công việc này đối với em và chị đều như nhau. Tất cả những công việc chịbàn giao, em đều nghiêm túc hết lòng hoàn thành, không có nửa điểm bất mãn. Lượngcông việc chị giao cho em rất lớn, nhưng em không oán giận, hầu như nửa thángnày em đều là người cuối cùng rời khỏi đài truyền hình. Phần bản thảo này tuy rằngkhông đúng cách, nhưng đối với em mà nói đều là cố gắng lớn nhất, em sẵn lòng sửachữa, sẵn lòng viết lại, nhưng em mong rằng chị có thể tôn trọng thành quả và nỗlực của em.”
Chị Trần mặt không chút thay đổi liếc mắtnhìn tôi, cười khẽ một tiếng, nói: “Sinh viên hiện nay đều trẻ con như vậysao?” Không đợi tôi trả lời, chị ta đã đuổi tôi ra ngoài: “Nhanh viết lại chotôi! Tiếp tục nói những câu vô ích, tôi sẽ để cho em biến luôn đấy!”
Tôi nhìn chằm chằm chỗ ngồi của mình,chú là người đầu tiên quay qua an ủi tôi.
Có lẽ là chú không đành lòng, ngồi xuốngbên cạnh tôi nói không ngừng: “Cháu nghìn vạn lần đừng luẩn quẩn trong lòng, chịTrần là một người tôn trọng chủ nghĩa hoàn mỹ, bất luận là một chút tỳ vết nhonhỏ nào đó cũng sẽ bị cô ấy nói thành phân chó. Trái lại cháu phải nghĩ rằng,cô ấy nghiêm khắc như thế đơn giản là muốn cháu ưu tú hơn, không có ác ý gìkhác, phần lớn thực tập sinh qua tay hiện tại đều có mặt trên TV, đạo lí trênphương diện này, sau này cháu sẽ có dịp hiểu được.”
Tôi buồn bã gật đầu.
Để viết lại bản thảo lần nữa thật tốt,tôi đã bỏ học hai buổi liên tiếp, liều mạng sống chuẩn bị hoàn thành bản thảo.
Lúc rời khỏi cao ốc, đêm đã khuya, gió lạnhvù vù thổi qua, người đi đường ít đến đáng thương, tôi ôm cặp tài liệu, quay đầulại nhìn khoảng rộng lớn của cao ốc không người, không hiểu sao lại cảm thấy bấtlực.
Nghĩ đến mấy ngày bị ăn giáo huấn lần đầutiên cùng vẻ mặt lạnh như băng của chị Trần và những lời nói chanh chua làm chonhục nhã, lại càng cảm thấy buồn bực thậm chí tủi thân.
Càng nghĩ càng buồn bực, thực sự khôngchịu đựng được, vài giọt nước mắt liền chảy dài xuống. Tôi lấy tay chùi đi, aibiết càng lau càng nhiều, khăn tay cũng không chùi hết.
Tôi đặt mông ngồi phịch xuống bậc cầuthang trước cao ốc, bật khóc to lên.
Đèn nê ông chớp tắt, một chiếc xe taxigào thét lướt qua…
Thứ ba tôi được nghỉ, trùng hợp cũngkhông có tiết, liền đọc sách trong phòng ngủ.
Đọc được một nửa, quay đầu lại thì pháthiện ra Tư Ngôn đang ngồi trước máy vi tính hết sức chăm chú chơi game online,lúc này mới đột nhiên nhớ tới bản thân có một khoảng thời gian không kiểm tramail.
Vì vậy vội vàng nói hết lời mới bắt TưNgôn lưu luyến không rời tắt game online đi nhường cho mình.
Mở mail, bị gần hai mươi bảy bức thưchưa đọc nhảy vào, may mà phần lớn đều là quảng cáo, có mấy thư là của LăngLinh, còn lại là những hoạt động nhỏ mà người hướng dẫn sắp xếp.
Chỉ có một thư không có kí tên, địa chỉxa lạ.
Tôi không chút do dự mở ra, sau đó kéovào nội dung:
Thiên tướng rơi xuống Đại Nhâm thành ngườinhư thế [26], nhất định trước hết phải khổ luyện ý chí, lao động gân cốt, đóingoài da thịt, thiếu thốn ngoài than
[26] Một danh ngôn của nho gia: ý nghĩanhư đã giải thích trong truyện ^^. Trích từ tác phẩm “Khi sống gian nan, khi chếtthanh thản”.
Cùng với đạo lí này, thực tập thì bạn phảichịu đựng thiệt thòi, chịu đựng những lời dạy bảo, nhận được kinh nghiệm đềukhông thể thiếu.
Mà người thực sự thông minh, trái tim củabạn phải có kĩ năng lắng nghe ý kiến, cẩn thận tỉ mỉ tìm ra sai lầm, chuyên tâmhoàn thành công việc, cùng với nghị lực kiên trì bền bỉ. Cho nên nhẫn nại vàkiên trì tuy là chuyện đau khổ, nhưng có thể dần dần mang đến điều có ích cho bạn.
Bất luận lúc nào, mặc kệ gặp phải tìnhhuống gì, tuyệt đối không cho phép bản thân mình có một chút chán ngán thất vọng,bởi vì sự nghiệp thường thành công với sự kiên nhẫn, nhất định sẽ bị hủy bởi hấptấp nóng nảy.
Mong rằng bạn có thể hiểu rõ đạo lítrong đó.
Sau khi tôi xem xong lập tức phản ứng lại,thư này là cổ vũ tôi không nên oán giận hoặc vứt bỏ công việc ở đài truyềnhình. Tôi liền bị cảm động, lại kéo ngược lên lại để đọc mấy lần, càng lúc càngthấy những lời trên này rất có đạo lí.
Tôi tưởng mấy cô nàng Tư Ngôn nói cho LýĐông Lâm biết việc tôi bị chị Trần giáo huấn ở đài truyền hình, cho nên hắndùng gửi thư nặc danh đến an ủi tôi.
Vì vậy trái tim rất cảm kích gọi điện thoạiqua cho hắn.
Nhưng ai biết hắn bị tôi nói đến mơ hồ,tuyên bố rằng mấy ngày nay hắn chưa từng gửi mail cho tôi. Tôi cho rằng hắn cốtình giấu diếm, liền uy hiếp áp bức một hồi.
“Tớ thực sự không hề gửi mail cho cậu, gầnđây tớ vì bài luận văn mà vô cùng bận rộn mà.” Lý Đông Lâm giải thích hết lầnnày tới lần khác.
Tôi ngơ ngác nhìn bức mail kia, quả thựclà không giống với cách nói của Lý Đông Lâm.
Vậy đó là ai?
Thứ nhất người này biết rõ chuyện xảy rabên cạnh tôi như vậy, thứ hai ý quan tâm cũng không giống như giả bộ.
Thực sự là kì quái.
Bên này, Lý Đông Lâm còn chưa tắt máy, hỏitôi: “Được rồi, thứ sáu cậu có rảnh không?”
“Không.” Tôi suy nghĩ một chút, vẫn lànói sự thật với hắn: “Chu Dật đã trở về, tớ muốn đến địa chỉ trước đây của anh ấytìm anh ấy.”
Lý Đông Lâm cả kinh: “Anh ta... đã trở về!Cậu...”
“Ừ! Tớ chỉ là muốn nói lời xin lỗi vớianh ấy.”
Lý Đông Lâm trầm mặc, nói: “Tớ đi cùng cậu.”Nói xong lại sợ tôi từ chối, luôn miệng giải thích: “Tớ chỉ cùng cậu đến đó, nếunhư cậu gặp anh ta, tớ sẽ rời đi, được không?”
Tuy rằng trong lòng không quá bằng lòng,nhưng nghe hắn nói như vậy, tôi cũng không phản bác, đồng ý.
Thứ sáu hôm nay thời tiết không phải đẹp,tuy rằng không có mưa, nhưng bầu trời âm u những tầng mây dày.
Tôi và Lý Đông Lâm ngồi xe đi tới trướccổng khu nhà ở của Chu Dật trước khi ra nước ngoài.
Tôi kích động nhìn nơi vừa quen thuộc vừaxa lại trước mắt, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Khu nhà này không thay đổi nhiều, ngay cảhoa ở trong vườn hoa cũng vẫn tươi đẹp ngào ngạt giống như trước.
Tôi đứng ở trước thang máy, trong lòng vừarối bời vừa hồi hộp, lòng bàn tay thoát ra những lớp mồ hôi ẩm ướt.
Nếu như, anh ở chỗ này, tôi nên chào hỏianh thế nào đây, nếu như anh đuổi tôi đi thì làm sao bây giờ? Từng vấn đề nhàođến trước mặt, tôi cứng ngắc đứng ở trước thang máy không nhúc nhích.
Lý Đông Lâm nhíu mày, chặn ngang đẩy tôivào: “Đi tới đi, tớ ở phía dưới chờ cậu.”
Thang máy lên cao từng tầng, da đầu tôicàng ngày càng tê dại.
Thậm chí không biết nên dùng vẻ mặt nhưthế nào đối diện với Chu Dật, là cười, là khổ sở, hay là lạnh lùng cùng hắn?
Hoảng hốt nhấn chuông cửa, đợi một hồi,mở rộng cửa là một người đàn ông xa lạ, trong ngực bế một đứa trẻ miệng ngậmnúm vú cao su, đang nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi: “Cô tìm ai?”
Mở rộng cửa không phải là Chu Dật, tôi độtnhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không biết nên may mắn hay là nuối tiếc.
“Ơ, cháu…” Tôi bất an gạt tóc: “Cháu tìmChu Dật.”
Lúc này ở phòng trong truyền đến một giọngnữ: “Ai vậy?”
Người đàn ông quay đầu nói: “Tìm một ngườigọi là Chu Dật, em biết không?”
“Chu Dật?”
Đang lúc nói chuyện, một người phụ nữ đẩyđà tóc ngắn đi tới cửa, quan sát tôi rồi nói: “Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi.”
Tôi không để ý bắt chuyện lại hỏi:“Phòng này… là?”
Nói còn chưa dứt lời, người phụ nữ kiađã cắt đứt lời tôi: “Chính là một người tên Chu Dật bán cho chúng tôi.”
“Bán, bán!?” Tôi kinh hô một tiếng.
Người phụ nữ gật đầu.
Tôi yên lặng không nói, giống như có vậtgì trong cơ thể bị lấy ra, toàn thân vô lực.
Đang muốn vào thang máy, người phụ nữkia lại kêu một tiếng: “Cô gái!”
“?”
“Cô quen Chu Dật sao, tôi trông cô nhìnquen mắt lắm, cô chờ một chút, ta có một thứ đưa cho cô.” Nói xong cô ta xoayngười chạy vào trong nhà.
Tôi im lặng đứng ở cửa, rõ ràng phòng ởquen thuộc như vậy, trong nháy mắt trở nên xa lạ, đã không có Chu Dật, ở đâycái gì cũng không đúng nữa rồi.
Người phụ nữ tóc ngắn đi tới, đưa chotôi một cái túi được dán kín bằng da bò màu rám nắng: “Cái này có lẽ là anh tađể quên, lúc đó cái túi mở, tôi liền nhìn một chút bên trong có gì, bên trongcó cô, cho nên mới thấy cô quen mắt. Cô đã biết anh ta, vậy phiền cô chuyển cáinày cho anh ta nhé.”
Tôi ngạc nhiên nhận lấy túi da bò, hoàntoàn không biết Chu Dật lại vẫn để lại nhiều bức hình như vậy.
Tôi mở lấy ra, có lẽ là có ba mươi tấm,hầu như trong mỗi tấm đều có tôi. Mà tôi hồn nhiên không biết anh chụp lúc nào,khó trách anh cố ý mua cái camera
Trong ảnh chụp có đủ loại tư thế và vẻ mặtcủa tôi, co người ở trên sô pha xem TV, làm ra vẻ đang cắn bút máy khi học, đờra nhìn cửa sổ, ngủ ngon giấc ở trên giường, còn có ảnh chụp chung của tôi vàanh vào lễ Giáng Sinh.
Tóc trong ảnh so với hiện tại dài hơn rấtnhiều, đáy mắt cũng không có bọng mắt thâm đen.
Không gặp được Chu Dật nhưng ngoài ý muốnthấy được những bức hình này, tâm tư trong lòng tôi nặng nề hơn một chút.
Những bức ảnh này, là anh không cẩn thậnđể quên ở chỗ này, hay là cố ý không mang đi?
Tôi dè dặt đặt lại trong túi, cùng LýĐông Lâm chuẩn bị rời đi.
Đi qua chỗ vườn hoa, tôi ngẩng đầu nhìnsân thượng, các loại bồn hoa ở phía trên kia cũng chẳng biết đã đi đâu rồi...
Tôi thở dài, nhấc chân muốn chạy, mới vừađi hai bước, giống như bị điểm huyệt mà cứng ngắc tại chỗ, nhìn thẳng ngườiđang đi tới từ phía trước.
Là anh, làm sao lại là anh?
Chẳng phải anh đã không còn ở đây nữa ư?
Làm sao tôi lại tình cờ gặp lại anh ởtình huống như vậy?
Sau khi Chu Dật về nước, đây là lần thứhai tôi nhìn thấy anh.
Lạnh lùng trong gió, tóc đen mềm của anhbị thổi có chút lộn xộn, hai tay đút ở trong túi áo khoác ngắn màu đen.
Lộ ra khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắthút hồn cũng vẫn không nhúc nhích nhìn mình, mang theo cảm giác áp bách nặng nề.
Đó là loại vẻ mặt nào chứ?
Tôi sâu sắc nhìn về quá khứ.
Anh đứng đó không hề đi về phía trước,cũng không xoay người, đứng ở trong gió, kiêu ngạo buồn phiền.
Lý Đông Lâm khẽ thở dài: “Đi thôi, cậucòn đang chờ cái gì chứ?”
Tôi bỗng chốc giật mình tỉnh giấc, ngaycả tay chân cũng không đặt ở đâu, hoảng hốt đi từng bước về phía anh.
Giương mắt sợ hãi nhìn anh, cuối cùng cốlấy dũng khí, âm thanh giống như muỗi kêu một tiếng: “Thầy...”
Ánh mắt sắc bén của anh vèo vèo bắn qua,hừ lạnh một tiếng, không đợi tôi phản ứng lại, anh đã quả quyết xoay người bỏđi, để tôi lại phía sau.
Lòng tôi nôn nóng, vội vàng đuổi theo, ởphía sau gọi anh: “Chu Dật.”
Nhưng ai biết anh lại phảng phất giốngnhư không nghe thấy được, đi nhanh hơn.
Tôi không hiểu, phát cáu, lập tức cầmcái túi trong tay hung hăng ném về phía cái gáy của anh: “Chu Dật, anh đứng lạiđó cho em!!”
Em cao hơn
Tôi không hiểu, phát cáu, lập tức cầmcái túi trong tay hung hăng ném về phía cái gáy của anh: “Chu Dật, anh đứng lạiđó cho em!!”
Hiệu quả tốt, anh nhất thời dừng bước,kéo căng vẻ mặt cứng ngắc quay qua, nhặt ba lô trên mặt đất lên, cầm trong tay.
Tôi vì che giấu sự xấu hổ của mình, giảvờ ngang ngược hỏi anh: “Thế nào? Em là con mãnh thú và dòng nước lũ sao, vừathấy mặt đã bỏ chạy rồi?”
Chu Dật sửng sốt, nhếch nhếch khóe miệng,cũng học giọng điệu của tôi, hỏi ngược lại: “Anh đây là bia ngắm sao, vừa thấymặt đã đánh người?”
“…”
Cuộc gặp mặt này so với trong tưởng tượngcủa tôi căn bản không giống vậy mà!!
Tôi hẳn là nên lễ độ bình tĩnh, nói:‘Xin chào, thật vui khi được gặp lại anh.’
Anh hẳn là nên lễ phép trả lời: ‘Anhcũng vậy.’
Sau đó hai người giống như thủ tướng qugia gặp nhau, thảo luận xoay quanh cuộc sống tốt đẹp một hồi, cuối cùng nắmtay, từng người rời đi chứ.
Tôi bất đắc dĩ, không biết làm gì kháchơn là tiến đến gần anh, nhận lấy balô trong tay anh.
“Cảm ơn.”
Anh không thèm nhìn thẳng, hờ hững gật đầu,sau đó đôi mắt phượng liếc nhìn bằng nửa con mắt, giống như không để ý mà hỏithăm: “Em, tới nơi này làm gì?”
Thân thể tôi cứng đờ, trong đầu lập tứchiện ra ba dấu chấm than!!!
Tôi thực sự là tột cùng ngu ngốc, vừa rồibộ não rút gân mới có thể gọi anh lại, hiện tại thì xong rồi, làm sao giảithích cho anh đây.
“Ờ…”
Lí do đáng vứt đi nhất: Nhất thời đingang qua, nhìn phong cảnh bên trong rất đẹp, đặc biệt đến nhìn.
Quên đi, tôi cũng không muốn Chu Dật chorằng ba năm không gặp, đầu óc của tôi có bệnh.
Lý do chính thức nhất: Em đến đây làmgì, hình như không liên quan đến chuyện của anh chứ?
…Vừa mới gặp mặt, vẫn là không nên làmanh tức giận.
Lý do không biết xấu hổ nhất: Lý ĐôngLâm cũng ở chỗ này, em tới chơi.
Tôi do dự quay đầu lại nhìn Lý Đông Lâmđang ngồi ở mép bồn hoa, lại quay lại nhìn mắt Chu Dật.
Không khỏi ngửa đầu kêu rên một tiếng,tôi nên làm cách nào đây!
Hai tay Chu Dật khoanh trước ngực, trêncao nhìn xuống, cười như không cười hỏi: “Ờ cái gì?”
Tôi chỉ cúi thấp đầu, tuy rằng tronglòng không tình nguyện, nhưng vẫn là lão lão thật thật nói rằng: “Mấy tuần trướctình cờ biết anh về nước, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi nên đến đây xem.”
Tôi đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ hôm nay rảnhrỗi, cho anh biết bình thường tôi cũng bận rộn, chỉ là ngày hôm nay đặc biệt rảnhrang, mới tới được, tuyệt đối tuyệt đối không phải vạch kế hoạch mấy tuần rồi.
“Ô…” Chu Dật nhíu mày không nói gì,nhưng mà vẻ mặt vốn âm trầm đã thay đổi dịu đi.
Tôi nhân cơ hội này, vội vàng hỏi: “Vậyhôm nay anh qua đây là…?”
Anh ngẩng đầu nhìn chỗ sân thượng nói:“Qua lấy chút đồ đạc, lúc đi quá vội vàng, để quên vài thứ ở đây.”
Trong ngực tôi còn ôm ba lô, bên trongkhông có nhiều đồ, ngoại trừ ví tiền, chìa khóa ra chỉ còn lại cái túi da bò màngười phụ nữ kia vừa đưa.
Hơn ba mươi tấm ảnh, lẳng lặng nằm bêntrong.
Hình như lúc nào cũng nhắc nhở các kiểuqua lại ba năm trước đây, không khỏi thở dài than thở. Thế nào cũng không nghĩra tôi còn có thể gặp lại anh lần thứ hai, cùng anh nói ngày này.
Hóa ra, chính là tôi sai.
Tôi giật lại khóa kéo, lôi túi da bò từtrong ba lô ra, không hề miên man suy nghĩ, bình tĩnh đưa cho anh: “Là tới lấycái này sao?”
Anh nhíu mày, mím môi nhận lấy, sau đócó chút suy nghĩ nhìn tôi: “Em...”
Tôi không đợi anh nói, gật đầu liên tục,nói: “Em đi tìm anh, là chủ phòng hiện tại đưa cho, bảo em chuyển lại cho anh.”Nói xong tôi do dự một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh của Chu Dật,nói: “Anh cũng đừng suy đoán làm gì, em đã nhìn nội dung bên trong rồi.”
Nghe xong tôi nói, Chu Dật phút chốc thởdài, trên mặt lộ ra vẻ quái dị, giống như trào phúng hoặc giống như là thẫn thờ,chậm rãi lấy ảnh chụp bên trong ra, tùy ý nhìn mấy tấm, lại thả xuống lại.
“Nếu như em muốn, sẽ tặng cho em.”
Tôi nghe vậy kinh ngạc nhìn anh, cũngkhông nhìn thấy một vẻ mặt châm chọc nào.
Tôi lắc đầu: “Anh đã cố tình tới lấy, chứngminh nó rất quan trọng với anh, quân tử không giành đồ của người khác, anh vẫnlà tự giữ đi.”
Chu Dật thu hồi ý cười, sắc mặt xôn xaotrầm xuống, c mắt thâm thúy hẹp dài ẩn nhẫn tức giận trừng tôi, âm thanh đặc biệtlạnh lùng: “Đối với anh rất quan trọng ư? Chu Đạm Đạm, mấy năm không gặp, cônglực chế giễu người khác của em thật ra tiến bộ không ít.” Anh hung hăng quăng mấycái túi lên không trung: “Nó quả thực rất quan trọng với anh, lúc nào cũng nhắcnhở sâu sắc sự ngu xuẩn năm đó của anh, không phải sao?”
Bị anh nói như thế, lòng tôi sinh ra tứcgiận, bĩu môi, buột miệng nói ra: “Anh đúng là ngu ngốc, anh là một người đànông nói đi là đi, cái gì cũng không nói, lúc đó em đang phải đối mặt với kì thivào trường đại học, anh cũng không nghĩ tới cảm nhận của em? Keo kiệt!”
Anh không thể tin trừng mắt nhìn tôi,gương mặt kín đáo che đậy cuồng nộ: “Chu Đạm Đạm, em...”
Anh nghẹn ngào, cái gì cũng không nóinên lời, chỉ là yên lặng nhìn tôi, tự khiển trách lại tự đau lòng.
Trong lòng tôi hối hận không dứt, thậtmuốn nhặt một cục đá đánh vào đầu mình để kết thúc.
Càng làm cho người này nổi giận...
Ba năm qua, cái gì cũng không thay đổi,nhưng thật ra lại trở thành âm tình bất định như vậy, tính nết ương bướng phẫnnộ, làm đoán không được, đau đầu ghê!
Trầm mặc…
Trầm mặc, trầm mặc...
Trong lúc nhất thời bầu không khí trởnên vô cùng tế nhị.
Chu Dật trầm mặc thật lâu, sau đó như làquyết tâm đặt lễ đính hôn, mặt mày lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Tôi lập tức nhanh tay lẹ mắt túm lấy gócáo anh: “Chờ một chút, em muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
Anh buông một tay, chậm rãi nắm thành nắmđấm, giận không thể át nói: “Chu Đạm Đạm, anh không phải vì muốn ôn chuyện vớiem mới trở về.”
Anh nhắm mắt, rồi mở ra, đôi mắt sâu sắcgiống như muốn nuốt hết tất cả: “Ba năm trước đây chúng ta đã chia tay rồi.”
Tôi cắn môi dưới, đầu ngón tay bấm thậtsâu vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: “Em biết, ngày hôm nay emđến tìm anh cũng là có nguyên nhân. Mẹ... mẹ của em, tất cả mọi chuyện, em đềuđã biết hết s, cho nên muốn chính thức xin lỗi anh.”
Anh lạnh lùng hất tay... hỏi: “Cho nên,em đặc biệt tới tìm anh, để xin lỗi?”
“Đúng...”
Anh không thể nghe thấy cười nhạo một tiếng,sau đó chậm rãi nói: “Xin lỗi hay gì đấy, thì coi như xong. Nếu như em làm vậy,chỉ là muốn để cho lương tâm em được dễ chịu.” Anh dừng lại, hai mắt nhìn tôi,mềm nhẹ nói: “Vậy thì anh nói cho em biết, cho tới bây giờ anh chưa từng ghétem, vậy lời xin lỗi của em cũng có thể bỏ đi.”
Chu Dật nói xong muốn đẩy rớt cánh tayđang nắm góc áo anh của tôi: “Cho nên Chu Đạm Đạm, buông tay!”
“Em không!” Tôi cố chấp kéo anh: “Emkhông buông!”
Anh nâng giọng, sắc bén đến cực điểm:“Buông ra.”
Tôi bị anh hù dọa khiến sắc mặt có vẻ luốngcuống, nhưng tay càng túm chặt hơn, nói năng lộn xộn với anh: “Chu Dật... Xin lỗi,xin lỗi xin lỗi xin lỗi, em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh, xin anh.”Tôi vừa nói, viền mắt cũng đỏ theo.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh không tỏ thái độ củaanh, đôi mắt tôi trông mong nhìn anh, âm thanh toát ra một tia cầu xin: “Em sairồi... Chu Dật. Chu Dật, Chu Dật...”
Trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp,vẻ mặt biến hóa thất thường, cuối cùng bình tĩnh trở lại, hết cách nhẹ thở dài,trán cau lại nói: “Trong công ty anh còn có việc phải xử lí, em có thể phải chờanh một lúc. Hơn nữa.” Anh nâng cổ tay nhìn một lúc: “Lúc này ăn có hơi sớm mộtchút.”
Bốn giờ mười tám phút, tôi yên lặng.
“Vậy em chờ anh ở đâu?”
Anh bình tĩnh, hai mắt đảo qua nhìn LýĐông Lâm ở phía sau tôi, nói: “Đến công ty anh chờ, đỡ phải lát nữa đi đón em.”
“Ờ...”
Tôi vô ý thức quay đầu nhìn Lý Đông Lâm,hắn cười tủm tỉm đứng lên thản nhiên đi tới bên cạnh tôi, lễ phép gật đầu vớiChu Dật, chẳng nói gì nữa.
Tôi không khỏi có chút buồn bực của LýĐông Lâm, tuy rằng Chu Dật không dạy hắn, nhưng tóm lại cũng là giáo viên củatrường cũ, cũng nên có tính tượng trưng mà chào hỏi chứ.
Không đợi tôi suy nghĩ nhiều, Lý ĐôngLâm nghiêng đầu hỏi tôi: “Buổi tối, tớ hẹn mấy người trong phòng đi ăn, cậu cómuốn đi cùng tớ không?”
Người trong phòng hắn tôi đều khôngquen, vì sao muốn đi?
Tôi nghi hoặc nhìn hắn, nói: “Buổi tối,tớ mời thầy Chu ăn cơm, cậu về trước đi.”
Hắn hơi gật đầu, tăng thêm lực kéo cánhtay tôi, nhẹ giọng nói: “Về sớm một chút.”
“...” Tôi yên lặng gật đầu, trong lòngthoáng khó chịu, không thích thái độ như vậy của hắn.
Len lén nhìn mặt của Chu Dật ở trước mắt,vẻ mặt anh thật ra không để ý, hướng về phía bãi cỏ nhả khói.
Sau khi chờ Lý Đông Lâm đi xa, anh mớiliếc mắt nhìn tôi, dập tắt tàn thuốc: “Đi thôi, xe anh để ở cửa.”
Chu Dật một tay đút trong túi, một taymang theo túi ảnh chụp, vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chạy đến trước mặt anh.
“Ừ! Đi thôi!”
Anh dùng một loại ánh mắt rất kì quáinhìn tôi từ trên xuống quan sát một lần, mím môi cười.
Lòng tôi trống rỗng lui ra phía sau nửabước: “Làm sao vậy?”
“Em cao hơn.”
“!!!”
Ôi trời ơi! Ba chữ này thật đúng là nóiđến điểm yếu trong lòng tôi.
Khi đó anh đã có bạn gái
Ôi trời ơi!! Ba chữ này thật đúng là chạmđến điểm yếu của lò
Tôi lập tức ưỡn ngực, hết sức tự hào nhướngmày nói: “Đúng! Cao thêm 3cm đấy! Lợi hại chưa!”
Anh sâu kín nhìn mắt tôi, nói: “Hơi bấtngờ.”
Tôi vừa đi vừa vui vẻ nói với anh: “Chuyệnnày cũng không khó hiểu, em vốn cũng hiểu được rằng em chắc chắn không cao hơn,nhưng em luôn không cam lòng, những người khác trong phòng ngủ đều cao 1m6, emthấp nhất!”
Bất tri bất giác chạy tới cửa khu nhà, mộtchiếc xe màu xám bạc đứng cách đó không xa, thầm làm dáng.
Tôi âm thầm líu lưỡi, xem ra từ ngườigiáo viên nhân dân mộc mạc như vậy, nghề nghiệp đã nhảy đến cấp bậc ông chủ,đãi ngộ cũng gấp bội lần nha.
Cẩn cẩn thận thận thắt dây an toàn xong,tôi tiếp tục hăng hái ngẩng cao đầu khoe khoang: “Em cuối cùng cũng thoát khỏibóng ma 1m59! Thị lực của anh thực sự là quá tốt, ba em rất chậm chạp, căn bảnkhông phát hiện ra!”
Chu Dật không nhanh không chậm quay đầunhìn tôi, nghiêm túc nói: “Càng gặp mặt nhiều lần càng không dễ phát hiện.”
“…Rất có lý!”
Để không cho bầu không khí trong xe nặngnề xu hổ, tôi cố gắng bày ra vẻ mặt vui vẻ, hăng hái bừng bừng thao thao bấttuyệt. Chu Dật lái xe ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào mộthai câu, biểu thị anh có tham dự vào đề tài tôi nói.
Trong lúc tôi tạo ra một bầu không khí hoạtbát thoải mái, xe cuối cùng cũng chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe.
Đi qua phòng khách sáng sủa của «HácPhong», theo thang máy từ từ đi lên, tôi nắm chặt tay, quyết định buổi tối trởvề kí túc xá phải nghiêm túc phê bình Tư Ngôn một trận.
Trong hai năm, Mục Tư Ngôn mê mệt với tiểuthuyết tình cảm, khoảng thời gian này cô nàng một ngày một đêm tập trung tinhthần vào tình tiết câu chuyện yêu hận đan xen của nam nữ diễn viên, khi thì ubuồn, khi thì tươi đẹp, khiến cho ba người còn lại chúng tôi rất là lo âu.
Cuối cùng, có một ngày, cô nàng từ từ đira khỏi ‘biển tình’, lắc người liền biến thành chuyên gia tình yêu, lộ vẻ danhhiệu này không biết xấu hổ, mỗi ngày đều giúp các nữ đồng bào ở các phòng khácgiải quyết vấn đề tình cảm
Chuyên gia Mục có một tiết mục phân tíchngắn rất kinh điển, cô nàng nói, nam chính trong tiểu thuyết đều thâm tình,song song với việc có tiền thể nào cũng là đẹp trai không gì sánh được, thân phậntuyệt đối là cao quý, như tổng giám đốc, ông chủ, vua, hoàng tử… mượn tổng giámđốc mà nói đi, tất cả 95% phụ nữ trong công ty đều thầm mến tổng giám đốc, 4% đềulà trợ lí có khả năng giúp đỡ bên cạnh tổng giám đốc, chỉ có duy nhất 1%, chínhlà nữ chính, là ngốc tự nhiên, sẽ không nhận ra tổng giám đốc, sẽ không có hứngthú đối với người ta. Còn nữa, tổng giám đốc nhất định phải có thang máy chuyêndụng của mình, so với thang máy thường cao cấp hơn rất nhiều, trải thảm cao cấpnhất, sẽ có mật mã, sẽ có giám định vân tay, bằng không các cậu đừng mơ xôngvào phòng tổng giám đốc. Phòng làm việc của tổng giám đốc là có một không hai,phải quan sát được toàn bộ toàn cảnh thành phố, đầy đủ thiết bị, phải bảo đảm nữchính ở bên trong làm cơm xào rau cũng không có vấn đề gì! Nói tóm lại, tổnggiám đốc chính là vua thời hiện đại, ủng hộ rầm rộ, vạn người kính trọng.
Sau khi nói xong, Mục Tư Ngôn đột nhiênquay đầu nhìn tôi, âm trầm tối tăm cười nói: “Thầy Chu kia của cậu không phải rấtđẹp trai sao? Không phải rất có tiền chứ? Không phải ngược luyến tình thâm cùngcậu ư? Đạm này, cậu tự giải quyết cho tốt đi…”
Tôi nghe xong vẻ mặt dữ tợn, run rẩy đứngdậy, việc ấy tôi đổ mồ hôi nha…
Hình tượng người thầy giáo tuấn tú nhonhã của Chu Dật trong lòng tôi chợt bị hủy diệt, biến thành tổng giám đốc ngaythẳng, mạnh mẽ, mị hoặc trong truyền thuyết!!
Vì thế, tôi bị ác mộng ba ngày…
Tôi đứng ở trong thang máy yên lặng, mắtnhìn Chu Dật trầm mặc đứng bên cạnh, yên lặng mà không tự giác nhớ tới phântích của Chuyên gia Mục, yên lặng mà run rẩy hơn.
Được rồi, Chu Dật lớn lên rất dễ nhìn,này rất bình thường.
Chu Dật hiện tại là tổng giám đốc, bìnhthường.
Tổng giám đốc tiền lương cao, bình thường.
Nhưng, ba điều này hợp lại một chỗ hìnhnhư là có chút không bình thường lắm!
“Khụ!” Tôi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt mấttự nhiên nhẹ giọng hỏi anh: “Anh… Có thang máy chuyên dụng không?
“?” Anh vẻ mặt không hiểu. “Cái gì?”
“Thang máy chuyên dụng đấy, chạy thẳng đếnphòng làm việc của anh.” Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói thêm: “Cái loạinày người bình thường không được cho phép không thể đi vào ấy.”
Anh nhíu mày nhìn tôi: “Vậy bọn họ làmsao báo cáo công việc với anh?”
“…”
Thang máy ‘đinh’ một tiếng, tôi ôm tâmtư kích động vạn phần đi theo Chu Dật, ở phía sau rảo bước tiến vào phòng làmviệc của anh.
“Ôi chao!”
“Thế nào?”
Tôi liền vội vàng xua tay: “Không có gì,anh làm việc đi, em ngồi ở đây chờ anh.”
Tôi ngay ngắn ngồi lên sô pha đối diệnbàn làm việc, nhìn xung quanh phòng làm việc của anh. Trang hoàng so với trongý nghĩ viển vông của tôi hoàn toàn khác nhau.
Không có thảm mềm mại, không có cửa sổsát đất quan sát toàn cảnh thành phố, ngay cả phòng vệ sinh riêng cũng khôngcó.
Trên cái bàn làm việc thật lớn màu đen đểđầy tài liệu dày, có chút lộn xộn, một cái kính mắt cũng là tùy tiện đặt ởtrên, đối diện bàn làm việc là sô pha, bên cạnh bên trái cửa sổ nhẹ nhàng bàybiện một cái giá sách bằng gỗ, bên trong không giả bộ chất đầy, cũng không thấyrõ là để sách gì.
Toàn bộ phòng làm việc làm người ta có mộtcảm giác thân thể khỏe mạnh, chững chạc, làm cho người vào đây không tự giác mànghiêm túc hẳn lên.
Nhưng thật ra trên cái bàn nhỏ bên cạnhsô pha đặt một cái máy CD màu trắng tinh xảo, xung quanh là mấy lớp đĩa nhạc.
“Haizz!” Tôi thở dài, may mà là như thếnày, nếu như phòng làm việc của Chu Dật biến thành xa xỉ hoa lệ như trong miêutả của tên Mục Tư Ngôn kia, tôi có thể sẽ sinh ra một loại kích thích làm chosét đánh chết tôi.
Chu Dật vừa tiến đến vừa buông thõng cáiáo khoác vắt lên sô pha, sau đó lấy tài liệu trên bàn làm việc sắp xếp mộtchút, ngẩng đầu nói với tôi: “Có lẽ phải chờ anh hai mươi phút, ở đây anh cónotebook, nếu như em buồn chán, liền lên mng chơi.”
“Không cần, anh nhanh làm việc đi, em sẽngồi một chỗ nghỉ ngơi, tiện thể nghĩ xem tý nữa mời ăn cái gì.”
Anh cúi đầu, vừa bỏ mấy tờ giấy vào máyhủy giấy vừa nói: “Em muốn ăn cái gì đều được, anh thoải mái.”
Như vậy sao được!
Tôi âm thầm bắt tay vào phân tích kĩcàng những cái mà Chu Dật không ăn, anh không thích quá cay, đồ ngọt không được,quá béo cũng không được, quán ăn không sạch sẽ ven đường nhất định phải ghét bỏ!
Tôi vừa nhìn anh vừa nhớ lại vẻ mặt củaanh lúc không cho phép tôi ăn ở những sạp hàng bày bán ven đường.
Liệt kê hồi lâu, bỗng nhiên phát hiện,người này thật đúng là khó hầu hạ.
Trước đây, lúc ở cùng một chỗ, đều làanh chiều theo tôi, tôi cũng yên tâm thoải mái, bảo anh cùng tôi ăn lẩu, ănbánh kem, thậm chí là món nướng ven đường. Anh rõ ràng là không thích, nhưng mỗilần tôi không nghe theo, không bỏ qua, vẫn kiên trì ăn.
Tôi ngẩng đầu, dừng ở Chu Dật ngay trướcmặt đang gọi điện thoại xác nhận đơn đặt hàng, một cảm giác áy náy tự nhiên nảysinh.
Tôi chưa từng hi sinh gì vì anh, thậmchí hiểu rõ anh không thích cái gì, nhưng vẫn kiên quyết ép buộc anh làm, chỉbiết một mực đòi lấy.
Ích kỉ lại không hiểu chuyện.
Cúp điện thoại, Chu Dật không mảy mayphát hiện tôi đang đờ ra nhìn anh.
Anh cầm lấy bút máy, viết xuống mộttrang lớn từ đông sang tây với tốc độ cực nhanh, lại lấy qua một chồng tài liệuở bên cạnh, tỉ mỉ lật lên xem.
Trong lúc thư kí ra vào vài lần, cũng cócác trưởng phòng khác tới bào cáo công việc. Thoạt nhìn bận rộn đến mức khôngthể phân thân.
Hoàn toàn khác nhau với lúc anh làm thầygiáo, đối với cấp dưới anh đều nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng lại toát ra mộtloại ý tứ hàm xúc không thể ngỗ ngược, có lúc nội dung báo cáo của đối phươngquá vặt vãnh, anh cũng sẽ không lưu tình chút nào cắt ngang lời đối phương, vẻmặt lạnh lùng nghiêm túc, cực kì dọa người
Tôi vẫn cho rằng tổng giám đốc là mộtcông việc vừa dễ dàng vừa dễ chịu, càng đừng nói là đi làm ông chủ ở công ty củagia đình mình như Chu Dật. Chẳng qua chỉ là đi ăn cơm xã giao với khách hàngquan trọng, kí tên vào một số văn kiện quan trọng, những việc vặt vãnh hay gìđó còn lại đều để nhân viên cấp dưới có thể là trợ lí sắp xếp thỏa đáng.
Nhưng tôi không nghĩ tới, làm một giám đốclại phải xử lí nhiều việc lớn nhỏ như vậy, bận tối mày tối mặt.
Từ lúc đi vào phòng làm việc cho tới bâygiờ, Chu Dật vẫn đều nhíu chặt lông mày, sắc mặt cũng không tốt. Tuy rằng«Phong Dật kim cương» chỉ là một thương hiệu dưới trướng tập đoàn Hác Phongnhưng quy mô không nhỏ, cho nên áp lực công việc phỏng chừng cũng không nhỏ.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túiquần rung lên, mở ra xem, đúng là một tin nhắn của Lý Đông Lâm gửi đến:
Đạm Đạm, nói lời xin lỗi với anh ta rồitrở về đi, không nên dây dưa quá mức với anh ta, dẫm vào vết xe đổ ba năm trướcđây.
Tôi cắn môi trừng mắt nhìn tin nhắn ‘tựcho là đúng’ này một lát, không biết vì sao, mặt nóng gay gắt, sau đó phiền muộntrong lòng nóng nảy đóng điện thoại di động ném vào trong ba lô.
Tôi biết, tôi hiểu rất rõ, tôi cũngkhông phải đứa ngốc! Tôi chỉ là quá mức hổ thẹn với Chu Dật, nói xin lỗi xong,được anh tha thứ, tôi sẽ rời đi.
Giọng điệu trong tin nhắn ngắn này củaLý Đông Lâm, nói cho cùng giống như là nói tôi muốn quay về với Chu Dật vậy.
Tôi dựa vào ghế sô pha sững sờ nhìn chằmchằm Chu Dật đang cúi đầu bận rộn, trong lòng âm thầm cười nhạo một tiếng, lùimột vạn bước nói, cho dù tôi có ý, người ta căn bản là có ý muốn kia ư, tôi cònkhông tự tin đến trình độ đó!
“Chu Đạm Đạm.”
m thanh của Chu Dật bỗng chốc kéo tôiđang suy nghĩ miên man trở về.
Anh đứng dậy đi tới cầm lấy áo khoáctrên sô pha khoát lên cánh tay, giữa đầu lông mày ẩn giấu vẻ uể oải rõ ràng:“Đi thôi, anh đi trước lấy xe, em ở lầu một chờ anh.”
Nói xong, đột nhiên dừng lại bước chânnhư nhớ ra cái gì, liếc mắt, sau đó đi tới trước giá sách, lấy ở bên trong ra mộthộp chocolate lớn bằng lòng bàn tay.
Không cho phép chống cự đưa tới trongtay tôi, thờ ơ nói: “Anh còn nhớ em thích ăn thứ này.”
Tôi sững sờ nhìn anh.
Anh sợ run, bẻ ngón tay… Đi nhanh về hướngthang máy, giọng nói thoải mái: “Người khác tặng mấy hộp, anh không ăn ngọt.”
Cho nên… liền cho tôi.
Tôi cúi đầu nhìn hộp chocolate nhập khẩutinh xảo, trong lòng nổi lên một thứ tình cảm không nói nên lời.
Tôi còn nhớ trước đây ghé vào lỗ tai anhnhắc đến hơn một lần cái nhãn hiệu chocolate này là ăn ngon cỡ nào, nhưng ởthành phố A không mua được.
Tôi cho rằng, anh căn bản không để ởtrong lòng, phỏng chừng ngay cả nhãn hiệu cũng không nhớ được.
“Thang máy tới.”
“Ờ!” Tôi lấy lại tinh thần vội vàng chạytới.
Trong thang máy, tôi do dự trong chốclát, vẫn là vươn tay, nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Cảm ơn anh.”
Anh quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn tôivài giây, lúc định mở miệng muốn nói gì đó thì cửa thang máy chậm rãi mở ra.
“Em ra đi, ở bên ngoài chờ anh.”
Sau đó anh một mình đi xuống gara.
Vẻ mặt vừa rồi của Chu Dật rõ ràng làkhông phải muốn nói đừng khách khí, vậy anh muốn nói cái gì?
Trăm mối suy nghĩ không được giải đáp.
Tôi ngoài miệng chỉ đường, hai mươi phútsau, chúng tôi đứng ở đối diện đường cái một cái hẻm nhỏ ngoài đại học A.
Tôi quay cửa số xuống, nhìn bên ngoài mộtchút: “Hình như không thể tiến vào, anh chỉ có thể đem xe đậu ở đây.”
Ngõ nhỏ tuy rằng không hẹp, nhưng khôngcho xe cộ đi qua, cho nên Chu Dật và tôi xuống xe, đi bộ vào tro
Điều kiện bên này có tiếng là rất tốt, rảitrên mặt đất là đá phiến nhẵn bóng, hai bên ngõ nhỏ đều có một dòng nước nhân tạo,liếc mắt liền có thể thấy cá nhỏ bên trong.
Trên rìa nhánh cây treo những đèn lồngTrung Hoa Trung Quốc màu đỏ tươi, người đi đường cũng không nhiều, phảng phấtnhư đi tới một thị trấn cổ yên tĩnh.
Có lẽ là bị môi trường an bình thanhnhàn này ảnh hưởng, Chu Dật hiếm thấy dỡ xuống mặt nạ lạnh lùng của mình: “Em vẫnrất biết cách chọn chỗ.”
“Hì hì.” Tôi xấu hổ gãi đầu: “Thực ra làmột người bạn nói cho em biết, cháo nhà hàng này làm đặc biệt ngon miệng, nhưngmà rất nhiều người không biết, vị trí cũng không dễ tìm.”
“Cháo?”
“Đúng vậy, là loại lẩu cát này, rất nhiềumùi vị anh có thể lựa chọn, nhưng mà phần lớn đều rất nhạt.”
Anh nghiêng mắt phượng: “Em chừng nàothì cũng thích ăn gì đó nhạt vậy?”
“Anh thích nha, anh đừng nói với em làanh đổi thành ăn cay đấy!”
Chu Dật bỗng chốc bước chậm lại: “Vậythì không.”
Thiết bị lắp đặt trong cửa hàng rất đơngiản, giấy dán tường màu vàng nhạt, bàn gỗ cọ màu đậm, cái đệm ghế mây mềm mại,ngồi rất thoải mái. Tôi cố ý chọn một vị trí sát cửa sổ, còn có thể nhìn thấydòng suối nhỏ chảy bên ngoài.
Tôi ngồi cách một bàn gỗ, nắm tay chốngtrên mặt bàn, một tay vượt qua mặt bàn với tới phía trước anh chỉ cho anh hình ảnhtrên thực đơn: “Đây là món cháo thịt gà khoai từ ăn ngon lắm, vừa thơm vừa ngonmiệng, giảm bớt mệt nhọc!”
Anh nghe tiếng bỗng chốc ngẩng đầu nhìntôi, tôi bất ngờ không kịp lui về, kết quả là đánh lên cái trán anh!
“Ơ! Xin lỗi! Em không phải cố ý!” Tôi lậptức xin lỗi.
Chu Dật nhăn mày thở dài: “Em ngồi yênđi, thực đơn anh sẽ tự xem.”
“…”
Loại cháo lẩu cát này chế biến tương đốiphiền phức, cho nên thời gian đợi rất dài.
Tuy rằng không ngừng mất mặt liên tiếp,nhưng tôi vẫn duy trì tinh thần mạnh mẽ đánh không chết, lần thứ hai nhiệt tìnhlên tiếng: “Mỗi ngày ở phòng làm việc anh đều bận rộn như thế sao?”
“Không nhất định.”
Tôi đang cầm chén trà cảm thán nói: “Cảmthấy rất vất vả! Anh chắc mệt chết đi đúng không?”
Anh trầm ngâm chốc lát, nói: “Quen rồi,anh mới nhận công việc bên này, cho nên mấy ngày cuối tuần sẽ tương đối vất vảmột chút.”
“Ồ.”
Tôi quấn quýt hồi lâu, thực sự nhịnkhông được, nhìn ánh mắt anh, dè dặt hỏi anh: “Anh đến nước nào?”
“Nước Anh.”
“Chơi vui không?”
Chu Dật lắc đầu: “Không vui.”
“Không thể nào, em còn tưởng rằng anh ởbên kia sẽ vui đến quên cả trời đất ấy chứ, vậy mỗi ngày anh đều làm cái gì vậy?”
“Đi học, đọc sách, chỉ có cuối tuần làđi xung quanh, rất nhàm chán.”
“A~~~~” Tôi hơi mất mát “Rất không có ýnghĩa.”
Anh tán thành gật đầu: “Một lúc sauthành thói quen, chính là những lúc buổi tối không ngủ được rất muốn về nước.”Anh dừng một chút, uống một ngụm trà: “Vào năm thứ hai, anh còn quen một cô gáicó hình dáng rất giống em.”
“Thật vậy chăng? Làm sao trùng hợp thế?Là người Trung Quốc sao?”
Anh khẽ cười thành tiếng: “Đúng, nhưngmà lớn lên ở Anh, không biết nói tiếng Trung.”
Tôi lập tức hứng thú: “Giống em nhiềukhông? Giống ở chỗ nào nhất?”
Anh nghiêm túc nhớ lại một chút, nhìn mặttôi nói: “Không trắng như em, mắt tròn hơn em một chút, tóc...” Anh nhìn chằmchằm mái tóc ngang vai của tôi: “Tóc dài như tóc trước đây của em, cười rộ lêncũng chỉ có một cái răng
Tôi nghe anh miêu tả, mắt trợn trừng:“Giống như vậy? Trời ạ, sẽ không phải là chị em thất lạc nhiều năm của em chứ!”
Tay anh chống cằm, nhìn chằm chằm mặttôi, nói: “Tính tình của cô gái kia còn hơn cả em, bướng bỉnh, mưu ma chước quỷlắm, suy nghĩ cẩn thận cũng không thiếu, thường thường trốn học, rất khôngngoan. Tính cách kia so với em là giống nhất.”
Này...
Tôi cũng đã sớm hoàn lương có được haykhông.
Mắt tôi bỗng nhiên phát sáng, không có ýtốt, hì hì cười rộ lên, cố ý hỏi anh: “Giống như em, anh không có đi dụ dỗ ngườita chứ?”
Anh bỗng chốc sững sốt, sắc mặt độtnhiên trầm xuống.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, câu hỏinày quá không thích hợp, oán thầm, định nói xin lỗi.
Chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh lắc đầu, lạitự nhiên, nhưng mà nói: “Không có, khi đó anh đã có bạn gái rồi.”
“...” Anh đã có bạn gái rồi.
Ừ, có thể bảo ai đó tát tôi một cáikhông?
Tâm sự
Chu Dật nhìn tôi nhăn mày, nhưng mấygiây tiếp theo thì giãn ra, gọi người phục vụ thêm trà. Anh vừa nhìn làn sươngtừ trong chén trà nóng hổi đột nhiên dâng lên, vừa chuyển đề tài: “Anh thấy emhọc ở đại học A mới là vui đến quên trời quên đất đấy.”
“Còn hơn cả anh nói, quả thực là rấtphong phú. Ha ha, trường học của bọn em đúng là ngọa hổ tàng long, em vô tìnhquen một người bảo vệ trong trường, đặc biệt văn nghệ, nói lên một bộ đạo lý.”
Chu Dật rướn mi “A” một tiếng phát ra tiếngcười: “Em ở trường học phạm vào chuyện gì?” Ngụ ý là sau khi tôi phạm tội bị bệbắt được, cho ăn giáo huấn, đánh xong mới thành bạn bè.
Tôi bất mãn kháng nghị: “Em đã sớm khôngbồng bột như trước đây rồi, hiện tại em đã là một học trò tốt tuân thủ quy định,thỉnh thoảng đi muộn, thỉnh thoảng trốn học. Em quen người bảo vệ này là bởivì...”
Tôi bỗng chốc ngừng lại, chẳng lẽ muốnnói với Chu Dật lúc đó bởi vì tôi quá nhớ anh, dẫn đến tâm tình sầu não, giữađêm ra ngoài đi dạo mới gặp được anh Quan sao?
Không nên không nên!
“Là bởi vì sao?”
Tôi thè lưỡi: “Nhớ không rõ lắm, vừa rồiem thấy ở cửa công ty của anh đang tuyển bảo vệ?”
“Ừ, đó là Bộ phận nhân sự phụ trách, anhkhông quan tâm.”
“Dạ…”
Cháo lẩu cát vị mỹ tiên hương cuối cùngcũng được bưng lên, cát trong nồi tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn, vô cùng ngào ngạt,liếc mắt nhìn càng cảm thấy bản thân đói bụng hơn.
Vì vậy mở máy thật nhanh!
Cách một lớp khí nóng mờ ảo mông lung,tôi nhìn không rõ vẻ mặt của Chu Dật, chỉ nghe thấy giọng nói của anh: “Sau nàymuốn làm gì vậy?”
“Ờ, hiện tại em đang thực tập ở đài truyềnhình.”
“Nếu như em…” Anh nói chưa dứt lời, điệnthoại trong tay không đúng lúc gọi tới.
Dựa vào lông mày càng ngày càng nhíu chặtcủa Chu Dật và mấy câu nói lời ít ý nhiều của anh, tôi căn bản nghe hiểu đượclà có việc ở công ty. Nghe được ý anh ăn cơm xong còn phải quay về công ty. Tốcđộ của tay tôi không tự giác mà nhanh hơn.
Chờ anh cúp máy, tôi lập tức buông cáithìa trong tay, lau miệng, yên lặng nhìn anh.
Anh kinh ngạc nhìn tôi: “Em ăn xong rồi.”
Tôi gật đầu: “Ăn xong rồi ạ, cái kia…Em, thực ra… Ôi chao, anh đừng nhìn em, anh mau mau ăn đi không cháo nguội mất,vừa ăn vừa hãy nghe em nói.”
“
Ngơ ngác nhìn anh ăn mấy thìa, nắm taytôi bỗng nắm chặt dưới bàn, cắn răng, cố gắng nghĩ sẵn trong đầu, cuối cùng hơicúi đầu xuống, vâng dạ nói: “Xin lỗi!”
Tay phải Chu Dật ngừng lại, nghi hoặc ngẩngđầu nhìn tôi.
Tôi bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cựckì không được tự nhiên, nhưng quyết định quyết tâm, không chút nào tránh né,nhìn thẳng anh: “Chỉ là em, chuyện của ba năm trước đây.”
Trong mắt anh hiện lên vẻ đã hiểu rõ, mởmiệng muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn thấy vẻ mặt kiên định của tôi, lại nhẹnhàng khép lại, cái gì cũng không nói, bày ra một bộ dạng im lặng lắng nghe.
Tôi lén lút thở sâu, mở miệng lần thứhai: “Thực ra em đã sớm biết anh là tổng giám đốc của «Kim cương Phong Dật»,nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói với em, em nghĩ có thể anh cảm thấykhông cần thiết, cho nên em cũng không hỏi anh. Chẳng qua là không rõ vì saoanh lại muốn đến trường học của chúng em làm giáo viên. Sau đó, có một lần, emthấy anh và Viên Trạch Khải trò chuyện rất vui vẻ ở cửa hàng khu Đông, em…, anhbiết em vẫn rất ghét hắn, cho nên đối với anh liền khó tránh khỏi có liên quan,có chút nghi ngờ và khúc mắc.”
Tôi dừng lại một chút, mắt nhìn Chu Dật,anh không có biểu cảm gì, thản nhiên nhìn tôi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tôi do dự chốc lát, tiếp tục nói: “Em,em không biết làm sao đến hỏi anh, cho nên cố ý nói bóng gió với anh, nghĩ anhsẽ chủ động đến hỏi em hoặc là nói cho em biết quan hệ của anh với Viên TrạchKhải. Nhưng… cái gì anh cũng chưa từng nói, em lại càng để bụng hơn. Mãi cho đếnmột lần ở nhà anh, em nhìn thấy Viên Trạch Khải lại vào được nhà anh, mà anhbày mưu tính kế làm thế nào để xử lí chuyện ngoài ý muốn của mẹ em.
Khi đó, em bỗng chốc phản ứng lại rằnganh cái gì cũng biết! Giống như kiểm soát những việc lớn như vậy ở Hác Phongthì chắc chắn đã điều tra qua bối cảnh của bà, nếu anh biết chuyện ngoài ý muốncủa mẹ em, chắc chắn sẽ biết em là con gái của bà ấy, mà anh lại giả vờ như cáigì cũng không biết, cũng chưa từng nói qua với em, em cho rằng mình giống như mộtđứa ngốc bị anh lừa gạt.”
Chu Dật khẽ thở dài, xoa xoa ấn đường,nhưng bản thân lại không nói gì.
Tôi càng hăng hái nói hết lời: “Sau này,trợ lí của anh tìm đến nhà, mới đem việc hiểu lầm này làm rõ ràng, em…” Vừanói, hai tay của tôi nhanh chóng nắm chặt cùng một chỗ trên đầu gối, cũng khôngbiết nên dùng lời nào để biểu đạt tâm tình phức tạp hiện tại của mình. Không thểlàm gì khác hơn là im lặng nhìn chằm chằm anh: “Xin lỗi, vì chuyện của mẹ em màquá mức dây dưa, hơn nữa khi đó em quá ngây thơ, cái gì cũng không hiểu rõ,không nghĩ đến hậu quả mà cứ khăng khăng làm ra chuyện kích động, không để ý đếntình cảm và suy nghĩ của anh lại tìm cách làm anh tổn thương. Sau khi anh đi rồiem vẫn rất hối hận, em… thực sự xin lỗi.”
Sau khi nói xong một mạch, trong lòng lạikhông có cảm giác một tảng đá lớn rơi xuống đất tiêu tan mà là thấp thỏm bất annhìn Chu Dật.
Chu Dật đặt tay trái ở trên bàn, đồng hồtrên cổ tay đụng vào bàn “Cộp” một tiếng, trong nhà hàng an tĩnh đặc biệt vangdội.
“Em biết không, anh cũng không có mẹ.”
“Hử?” Tôi không có nghe rõ anh ‘ông nóigà bà nói vịt’.
“Trước đây anh có một người bạn làm bácsĩ tâm lí nói cho anh biết, đứa bé có cha hoặc mẹ qua đời thì tính cách có rấtnhiều điểm thiếu sót, bình thường lại không dễ dàng nhận ra. Ví dụ như lòng tựtrọng quá mạnh mẽ, suy nghĩ tâm tình quá mức mẫn cảm, vấn đề cần suy nghĩ trướchết sẽ áp dụng thái độ bi quan, hoặc là đồng thời có khuynh hướng ‘Vỏ đã mẻ lạisứt’, đứa trẻ như vậy ngoại trừ là một kẻ phản nghịch ở mức độ thấp, nói chungkhông giống những đứa trẻ bình thường, nhưng một khi bị kích thích, phản ứng sovới người thường càng quyết liệt hơn, áp dụng những thủ đoạn khá tàn nhẫn để bảovệ bản thân.”
Nghe xong những ví dụ này, sau lưng tôitóa ra mồ hôi lạnh, bối rối nói với Chu Dật: “Em…”
Anh lắc đầu ý bảo để anh nói xong: “Lúcmẹ anh qua đời, anh còn rất nhỏ. Ngoại trừ có lòng tự trọng mạnh mẽ, thật khôngcó tính cách quá khích nào khác. Nhưng cha anh lại một lòng với công việc, cólúc bận rộn đến mức quên cả sinh nhật của anh, chưa từng đi họp phụ huynh, chưabao giờ cùng anh ăn một bữa cơm hoàn chỉnh, mà anh trai anh lúc đó lại bị đưara nước ngoài, cho nên từ nhỏ đến lượt anh không có một đối tượng đặc biệt nàođể dốc bầu tâm sự. Cũng chính bởi vì vậy, anh có thói quen đem một ít tâm tư hoặclà tìm cách để ở trong lòng, không muốn biểu đạt.”
Tôi khẽ nhếch miệng, trong lòng kinh ngạckhông ngừng, lần đầu tiên nghe thấy Chu Dật nói về gia đình mình và tính cáchkhông muốn ai biết của anh, khó tránh khỏi cảm thán quan niệm mỗi nhà mỗi
Hóa ra, Chu Dật lúc còn bé lại quá cô độcnhư thế.
Cơ thể của Chu Dật nhích lại gần, giốngnhư rơi vào hồi ức, anh nói: “Lúc ở Anh, khi bị mất ngủ anh thường nghĩ, có phảibởi vì chúng ta muốn giữ những buồn bực muốn nói với đối phương ở trong lòng,cho nên mới có thể chia tay hay không, nếu là như vậy, ai trong chúng ta cũngkhông nhất định phải xin lỗi đối phương.”
Chu Dật không nhìn tôi, tôi cũng khôngthấy rõ gương mặt của anh.
Bên ngoài, bầu trời âm u, nhưng hẻm nhỏlại được một loạt đèn lồng đỏ chiếu sáng trưng, thấp thoáng màu hoa đỏ ở trêncây, muốn chống cự vẫn tốt đẹp.
Tôi nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, nhẹ giọnghỏi anh: “Ở Anh, anh thường xuyên bị mất ngủ không?”
“Thỉnh thoảng sẽ.”
Lúc tính tiền xong xuôi đi ra, đèn bênngoài đã bật sáng, đi ở trên đường chủ yếu đều là sinh viên. Chu Dật đi ở bêntrái tôi, tôi lặng lẽ bước chậm rãi ở phía sau nhìn bóng lưng của anh được baophủ trong tia sáng màu da cam từ đèn lồng ở hai phía bắn ra.
Dáng người thon dài rắn rỏi và chìa khóaxe nắm trong tay làm cho anh bộc lộ hết tài năng giữa một đám sinh viên còn hơisữa.
Cứ thế trong nháy mắt, tôi bỗng nhiênnghĩ đến người thầy giáo nham hiểm vừa uy hiếp tôi chăm chú đọc sách thi đậu đạihọc vừa cưng chiều tôi ba năm trước đây, đã biến thành một người đàn ông có nộitâm sâu sắc.
Không hiểu sao cái mũi lại có vị chát.
Ở phía trước, Chu Dật đi chưa được mấybước đã ngừng lại, xoay người lại, đôi mắt đen đẹp lúc sáng lúc tối: “Đạm Đạm?”
Tôi không suy nghĩ nhiều, đột nhiên nhớtới cuộc điện thoại anh vừa nhận, vì vậy nói với anh: “Anh có phải còn có việchay không nhỉ? Nếu không anh cứ đi làm việc đi, em quay về trường học.”
Anh nghe vậy hình như có chút kinh ngạc,nhưng không nhiều lời, thay tôi mở cửa xe: “Anh đưa em về.”
Tôi phì một tiếng bật cười, chỉ vào cáchđó không xa nói: “Thấy cái tòa nhà màu hồng kia không, đó chính là cổng sau trườnghọc chúng em rồi, giá cả tăng lên, em vẫn là thay anh tiết kiệm tiền xăng đi.”
Anh có chút không tán thành nhìn chằm chằmtòa nhà màu hồng kia hỏi tôi: “Em đi qua đó khoảng bao lâu?”
Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, vì vậyvỗ vai anh, làm ra vẻ mặt anh chuyện bé xé ra to: “Yên tâm được rồi, tối đa làmười lăm phút đồng hồ, hơn nữa an ninh trật tự ở xung quanh trường học tụi emcó tiếng là rất tốt.”
Sợ anh cố ý đưa tôi về, tôi còn cố ý khụkhụ hai tiếng, quét mắt nhìn vùng bằng phẳng trước ngực, mới nhéo nhéo ví tiềnrỗng, cuối cùng che một bên mặt nũng nịu nói: “Em nghĩ rằng, mặc kệ là em bị cướpsắc hay giựt tiền, loại khả năng này giống như là Trung Quốc chúng ta đá bóngra biên, lũy thừa an toàn cao tới 99%.”
Chu Dật vừa nghe, buồn cười, cười ha ha.
Đây là sau khi Chu Dật về nước, lần đầutiên tôi thấy anh cười thỏa mãn đến thế. Lông mi, khóe mắt, môi mỏng, thậm chílà cái mũi cao thẳng đều nhuốm một ý cười nồng đậm, trong bóng đêm khuya xanhthẳm, hết sức mê người.
Tôi nhìn thấy cũng ngốc nghếch cườitheo: “Anh đừng cười, đây thực là lời từ đáy lòng em đấy.”
Cặp mắt phượng chói mắt kia của anh giốngnhư muốn chảy nước mắt, khóe miệng nhếch lên phát ra một tiếng nỉ non trầm thấpkhông thể nghe thấy: “Em đấy…” Lập tức một bàn tay to tự nhiên nhấc lên sờ sờ đầutôi.
Tôi biến sắc, lùi về sau một bước.
Ai biết giây tiếp theo đã bị một đôi taymạnh mẽ vòng ôm qua, gắt gao siết chặt tôi vào lòng, một cảm giác quen thuộc ậpđến.
Trái tim tôi điên cuồng nhảy lên, trongđầu hoảng loạn, giãy dụa chẳng biết nên làm gì bây giờ, rõ ràng muốn đẩy ra rồilại luyến tiếc buông tay.
“Đừng nhúc nhích.” Đầu ngón tay lạnh lẽolướt qua gương mặt tôi, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên ở bên tai, nghe giốngnhư một đứa trẻ đanh đá đang làm nũng: “Để anh ôm một cái.”
Tôi ở trong lòng anh không thể động đậy,bị hơi thở của anh vây quanh, đáy lòng giống như bị tập kích.
“Chờ một chút.” Anh bỗng nhiên dừng tôilại: “Cảm ơn sự tiếp đãi đêm nay của em, cháo ăn ngon lắm.”
Tôi xấu hổ cười cười: “Anh không cầnkhách sáo như vậy.”
“Ừ, vậy trên đường em chú ý an toàn, tớiphòng ngủ rồi thì nhắn tin cho anh.” Anh dừng một chút: “Số của anh không thayđổi.”
“…Vâng”
Tôi đi vài bước, không nghe thấy âmthanh khởi động xe, liền nghi hoặc quay lại nhìn.
Chu Dật căn bản không lên xe, mà là dựavào thân xe hút thuốc, ánh lửa lúc rõ lúc mất, khói tỏa ra. Hình như để ý thấytôi dừng bước, anh nâng giọng hỏi tôi: “Làm sao vậy?”
“Anh… không về sao?”
Anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh,híp mắt nói: “Em đi đi, anh muốn nhìn em đi.”
Tôi gần như hoảng loạn bỏ chạy, thậm chíkhông dám quay đầu lại lần thứ hai, rất sợ không cẩn thận nhìn thấy vẻ mặt côđơn của anh.
Mãi cho đến lúc đi được hơn một trămmét, tôi mới lén quay đầu lại, mơ hồ thấy được chiếc xe màu xám bạc quay đầu rờiđi.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác bị ngườita móc ra hết.
Làm cho tôi nghĩ đến mấy ngày hôm trướcnhìn thấy một câu nói đặc biệt 2B, tôi nhìn về chiếc xe tuyệt trần im lặng mà2B cảm thán:
Trong lòng có phần mộ, ở đó không có ngườichết.
Tôi run rẩy một chút, xoay người tiếp tụcđi về hướng cổng sau.
Tôi mệt mỏi đá văng cửa phòng ngủ.
Tiểu Tiểu hai mắt phát sáng nhanh chóngchạy tới: “Thế nào thế nào? Gặp chưa hả?”
Thiểm Nhất Thiểm ngậm bàn chải đánhrăng, một miệng đầy chấm nhỏ bọt nước từ trong WC thò đầu ra, ồm ồm nói với TiểuTiểu: “Trên đường về tớ nhìn thấy Lý Đông Lâm đi một mình, chắc chắn cô nàng đãgặp rồi, nếu không thì Lý Đông Lâm có thể về một mình sao?”
“Thực sự!!?” Tiểu Tiểu hưng phấn suýt nhảydựng lên, kéo cánh tay tôi ngồi lên giường: “Bà cô của tôi ơi, nhanh kể lại tiếntrình từ đầu tới cuối cho tớ đi, cả ngày hôm nay tớ đều nhớ đến chuyện này củacậu đấy.”
Tôi liếc mắt trừng cô nàng: “Tại sao tớlại thấy cậu còn hưng phấn hơn tớ nhỉ? Cậu hưng phấn cái gì đây?”
Tiểu Tiểu tặc lưỡi: “Gặp mặt người yêucũ, còn là mối quan hệ cấm kỵ của giáo viên và học sinh như vậy, tớ nghĩ rấthưng phấn nhá! Tớ yêu nhất tiết mục như vậy đấy!”
“Tha cho em đi! Chị gái!”
“Bang” một tiếng, cửa gỗ đáng thương lạibị một chân đá văng, Tư Ngôn lết một đôi dép lông đùng đùng đi vào: “Ô cậu về rồià? Thầy Chu khôi ngô tuấn tú, có một không hai kia của cậu còn nhớ rõ cậu chứ?”
“Sặc!” Thiểm Nhất Thiểm bật cười.
Tiểu Tiểu thấy mọi người đều đã về đầy đủ,quả thực là nhiệt tình tăng vọt, lại còn lôi đồ ăn vặt từ trong ngăn tủ ra,phát cho mỗi người một gói, ngồi xếp bằng trên giường, 6 con mắt lấp lánh có hồnnhìn chằm chằm tôi, thèm khát không gì sánh được.
Giữa ba cặp mắt tràn ngập dục vọng, tôiđem chuyện xảy ra ngày hôm nay kể lần lượt đầu đuôi gốc ngọn.
Càng nghe vẻ mặt của Tiểu Tiểu càng kì lạ,cuối cùng nhíu mi hỏi tôi: “Nói như vậy, Chu Dật, anh ta đã có bạn gái. Làm hả?”
Thiểm Nhất Thiểm ngẫm nghĩ: “Anh ta chỉlà nói lúc đó có, không có nghĩa là bây giờ có, chúng ta không thể quyết đoán bừabãi như thế chứ. Tư Ngôn cậu nói đi chứ?”
Tư Ngôn ngồi bên cạnh tôi, ôm gối nói:“Lúc đó có, vậy cũng không có nghĩa là hiện tại không có nhé. Đạm Đạm, các cậucòn nói những chuyện gì hả? Anh ta có tỏ thái độ gì không?”
Tôi tâm phiền ý loạn đụng vào tường: “Tỏthái độ gì chứ, tớ cũng không phải đi làm hòa để gương vỡ lại lành với anh ấy,tớ chỉ là đi xin lỗi mà thôi.”
Tiểu Tiểu vừa nghe, không lưu tình chútnào vỗ lưng tôi một cái: “Cậu dám cam đoan chính cậu không có một chút tình cũnào đối với anh ta? Cậu dám nói trước khi cậu đi gặp anh ta cậu không nghĩ quacác cậu sẽ nối lại tình xưa hay không? Dù tớ cũng không biết là ai hồi tối hômtrước nói mớ gọi Chu Dật nhỉ.”
Tôi… Tôi… Tôi có nói mớ?? Còn gọi tênChu Dật??
Tôi nhìn vẻ mặt trêu tức của Tiểu Tiểu,nhất thời mặt đỏ tới mang tai: “Thì có nghĩ qua, nhưng hiện thực vẫn là hiện thựcmà, ít nhất tớ và anh ấy còn có thể làm bạn bè. Hơn nữa ngộ nhỡ anh ấy…”
Tiểu Tiểu không nói gì, nghẹn cứng lại:“Cậu quá không có triển vọng, không có can đảm, không có dũng khí gì gì đó!”
Tôi: “…” Bị xem thường.
Tôi mỉm cười lấy điện thoại di động ranói: “Anh ấy dặn tớ đến phòng ngủ thì nhắn cho anh ấy một tin báo bình an.”
Tư Ngôn hờn dỗi ngã vào trên vai tôi:“Người đàn ông có biết bao nhiêu chu đáo, biết bao nhiêu quan tâm, a~, vì sao tớkhông thể gặp được chứ, vẫn là lớn tuổi là tốt, tớ nhìn mấy thằng con trai đángghét ngốc nghếch trong trường lại phiền lòng, tuổi xuân của tớ~ tớ muốn nó!”
Tôi: “…”
Tiểu Tiểu cắn răng: “Nhân cơ hội này cứhỏi anh ta rốt cuộc có bạn gái không?”
Thiểm Nhất Thiểm sờ cằm trầm ngâm:“Không được, không bằng đơn phương nổ súng bày tỏ với anh ta, xem anh ta phản ứngnhư thế nào?”
Tiểu Tiểu cũng vuốt cằm: “Thiểm Thiểm,cái con bé này không tiếng thì thôi, chứ gáy một tiếng thì ai nấy đều kinh ngạcnhé!”
Thiểm Nhất Thiểm xấu hổ chớp mắt: “Cậuquá khen rồi.”
Trên đầu tôi bỗng nhiên hiện ra ba vạchđen, lông mày thì co giật: “Này này các cậu! Tỉnh tỉnh, đừng có nằm mơ!”
Hai người trực tiếp không chú ý đến.
Tư Ngôn đột nhiên đẩy cánh tay của tôi:“Rất lạnh đấy Đạm Đạm, cậu nhanh đi đóng cửa sổ đi!”
Tôi vươn đầu nhìn, quả nhiên cửa sổ chưađược đóng chặt, vì vậy nhảy xuống giường, khóa kĩ cửa sổ thuận tiện kéo rèm cửasổ, vừa mới quay đầu lại, đã thấy ba người trên giường tụm lại một chỗ cườigian, mà nằm trong tay Tiểu Tiểu – người cười gian trá nhất là một chiếc điệnthoại di động.
OHNO!!!!!
“Các cậu!!! Gửi đi tin gì??” Sắc mặt củatôi giống như bị nấu chảy, hoảng sợ không dứt chỉ vào ba người kia.
Ba người vô tội chớp đôi mắt to: “Bày tỏrằng… cưng à em yêu anh.”
“……………”
“Tên tuổi một đời của tớ nha!!! Tớ muốngiết các cậu!!!!!” Tôi vừa rít gào vừa kiếm dao làm bếp chuẩn bị chặt ba cái đầuheo kia cho tôi làm đồ nhắm.
Tiểu Tiểu bỗng chốc nhảy dựng lên từtrên giường, gương mặt đỏ bừng chỉ vào điện thoại, kích động không thôi: “Điện…điện thoại, anh ta gọi đến rồi!”
Tôi thiếu chút nữa cho mông chạm đất,khóc không ra nước mắt: “Cậu nhận đi, nói tớ chết rồi.”
Tiểu Tiểu hung ác đem điện thoại di độngném qua: “Nhanh nhận đi!”
Tôi đón lấy củ khoai lang phỏng tay này,run lẩy bẩy nhấn phím nghe, bên trong lập tức truyền ra một giọng nói khàn khàntrầm lắng.
“Chu Đạm Đạm?”
Tôi giả bộ mạnh mẽ, bình tĩnh trả lời:“Là em, tin nhắn vừa rồi anh cứ coi như là tin rác đi, là chị em trong phòng ngủcủa em đùa giỡn lung tung, thực sự là xấu hổ
“…”
Bên kia một mảnh trầm mặc, hồi lâu saucũng không nghe ai nói.
Lòng tôi rối loạn cả lên, nuốt nước bọt,cầm máy đổi qua một tai khác, “Alô?”
Chu Dật thản nhiên mở miệng: “Ừ, anhđây!”
“Em còn tưởng rằng anh cúp máy chứ, thậtlà xin lỗi nhé, nếu như anh để ý, em lập tức đi mắng các bạn ấy.”
Nghe lời này của tôi, ba người trên giườngnở nụ cười u ám tối tăm, hết sức khinh thường hừ một tiếng.
Chu Dật có lẽ là còn đang ở phòng làm việc,nghe thấy xung quanh rất yên lặng, “Không cần, em đến phòng ngủ là được, anhcòn đang làm việc, em nghỉ sớm một chút, tạm biệt.”
Nói xong, lập tức ngắt đường truyền.
“Ơ…”
Tôi cầm điện thoại di động nghe bêntrong truyền đến âm thanh máy bận tút tút, bỗng chốc há hốc mồm.
Tôi đã trêu chọc ai vậy nhỉ?
~*~
Buổi sáng ngày thứ hai có tiết, buổi chiềuthì vô cùng nhàn rỗi, nhân lúc cũng không phải đến đài truyền hình, tôi và ThiểmNhất Thiểm ra cổng sau ăn một chầu bánh gạo cay, cay đến đỏ bừng mặt, rất sảngkhoái.
Lúc ăn xong, Thiểm Thiểm còn có tiết họcbuổi chiều nên đi trước, một mình tôi đi dạo ở bên ngoài, hưởng thụ cơn gió thudễ chịu.
Vượt qua phòng bảo vệ ở cổng chính, tùyý liếc mắt vào bên trong, không nghĩ tới lại nhìn thấy anh Quan.
Tôi gõ vào thủy tinh gọi lớn: “Anh Quan!Ăn cơm hả?”
Anh Quan rất nho nhã gật đầu: “Đúng vậy.”Liền nhiệt tình quan tâm tôi: “Này, em đừng đứng ở bên ngoài thế, vào đây ngồiđi.”
Tôi bước vào, thấy đồ ăn phong phú mêngười trên bàn, không khỏi tán dương: “Bốn món ăn một món canh, ăn cũng ăn đầyđủ dinh dưỡng đấy, là có ở căn tin của c
Anh Quan đưa một muỗng cơm vào miệng,nói: “Ừ, em ăn chưa?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Vừa mới đi ăn về,nghe nói căn tin đổi đầu bếp mới, em còn chưa kịp đi ăn thử, thế nào ạ? Ăn ngonkhông?”
Anh Quan buông bát đũa, cười hiền lành:“Ăn ngon! Đặc biệt là thịt xào, ngon lắm. Nếu như mỗi ngày căn tin đều làm, chắcchắn mỗi ngày anh đều lui tới luôn!” Anh vừa nói vừa không chút nào chớp mắt lấyra một chai bia trong tủ gỗ của phòng làm việc, vui vẻ uống.
Tôi kinh ngạc nhìn chai bia: “Nhìn khôngra đấy ạ, anh Quan lại còn uống rượu chứ.”
Anh Quan lau miệng: “Khà khà, thỉnh thoảnguống một chút. Chủ yếu là ngày hôm nay đồ ăn quá ngon.” Nhưng mà lúc hắn nóixong bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giọng điệu vui vẻ cũng thay đổi theo, yếu ớt thởdài: “Nhưng mà, đoán là sau này không được ăn rồi.”
Tôi không hiểu vì sao: “Sao ạ?”
Anh nhấp một ngụm bia, lộ ra vẻ cụt hứng:“Em có lẽ là không biết, xung quanh đại học A vừa mở thêm một đồn công an mớicanh gác hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho nên hiện tại trường học càng yên tâm đếnan toàn của sinh viên, quyết định cắt bớt một nửa số bảo vệ.”
“Nói như vậy, ý của anh là trường học muốnđuổi việc các anh? Anh Quan, anh yên tâm đi, anh là người xuất sắc trong tất cảmọi người, anh còn có năng lực nữa, chắc chắn sẽ được giữ lại.”
“Nếu như anh được giữ lại, anh Thành thườngthay ca với anh phải đi. Anh Thành là người tỉnh lẻ, vợ đang sống và làm việc ởquê, anh ấy còn đem theo con gái, thật vất vả mới đưa được con gái nhà anh ấyvào một trường tiểu học gần đây, nếu như anh ấy bị đuổi đi, anh là thương chocon gái của anh ấy, lại không được đến trường. Người ta so với anh vô cùng khókhăn, anh thấy áy náy.”
Tôi nghe xong liền cảm thấy rất chua xótkhổ sở, chú Thành hay cười đến như thế hóa ra cũng quá vất vả như vậy.
“Vậy anh Quan, anh dự định đi đâu đây?”
“Không biết, anh rất thích công việc bảovệ này, muốn đến một trường học khác hoặc là công ty nào đó.”
“Công ty h
Tôi yên lặng nhìn anh Quan mượn rượutiêu sầu, chợt nhận ra rằng mặc kệ là cuộc sống của người có địa vị ở đỉnh kimtự tháp hay là người dân bình thường, để sinh hoạt, để làm việc đều rất không dễdàng.
Trên đường trở lại phòng ngủ, bất ngờ nhậnđược điện thoại gọi từ phòng làm việc của Chị Trần.
Cúp điện thoại, tôi nhìn màn hình điệnthoại của mình, khóe miệng gần như cười đến tận huyệt Thái Dương.
«Có khó khăn, hãy tìm tôi» là một chươngtrình gần như đứng đầu các kênh của thành phố A, dân thành thị thông thường đếnxin giúp đỡ không phải vì có chuyện tình cảm thì là cuộc sống xuất hiện đủ loạigian khổ, bọn họ sẽ thông qua việc liên lạc với nhà sản xuất để lên chương trình,sau đó trải qua một loạt câu hỏi điều tra của người dẫn chương trình, cuối cùngsẽ do tổ Kịch bản đứng ra giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Chương trình được thử nghiệm đã vài kì,phản ứng của khán giả đều rất nhiệt liệt, thứ nhất là vì chương trình này gần gũivới cuộc sống của người dân, thứ hai quan trọng hơn là chỉ cần chương trình đếnnơi khác dựng cảnh phỏng vấn thì chắc chắn sẽ phát sóng trực tiếp, mà không phảidùng hình thức truyền phát tin VCR cho khán giả.
Cho nên, người xem được nhìn thấy cuộc sốngchân thật một cách trực tiếp hơn, phản ánh với mọi người xem những vấn đề xã hộigãi đúng chỗ ngứa nhất.
Đương nhiên, dân chúng không tách khỏi vởkịch lố lăng của cuộc sống, đây cũng là thực tế lộng lẫy đáng quan tâm.
Nội dung mấy kì trước khá bình thường, bởivì thông qua chủ đài,người dẫn chương trình Tống Tiểu Phong đã xuất ra tài ănnói uốn ba tấc lưỡi trực tiếp đem vấn đề phát sinh giải quyết sạch sẽ tốt đẹpngay phòng làm việc.
Mà kì này hình như xuất hiện bước ngoặt.
Bởi vì phải đi học và liên quan đến côngviệc, tôi không để ý đến chương trình này, cho nên lúc chị Trần nói cho tôi biếtcô ấy sắp xếp tôi vào tổ kịch bản ra ngoài dựng cảnh kì này, tôi nhất thờikhông biết làm sao cộng thêm mừng rỡ như điên!
Có loại kích động cuối cùng cũng hết khổrồi!
Tôi trở lại phòng ngủ trong cảm xúc dângtrào, nằm một rồi đứng dậy, trong phòng ngủ không có một người nào, lòng tràn đầykích động không có người để nói hết, tôi chỉ ngồi xếp bằng ở trên giường, lấyđiện thoại di động ra ngắm nghía, kết quả là không tự giác mà nghĩ đến nhữngngười tôi sẽ liên lạc.
Tên của Chu Dật bất ngờ xếp hạng nhấttrong danh sách.
Lúc đó cố ý đặt ra thứ tự như vậy, banăm rồi vẫn không thay đổi.
Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào một luồngkhông khí mới mẻ.
Tôi vẫn cầm điện thoại di động khôngnhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cái tên đó một lúc lâu, cuối cùng thấp thỏm bấtan ấn xuống phím gọi điện thoại.
Chỉ ba tiếng vang lên, bên kia liền tiếp,bối cảnh âm thanh hơi ầm ĩ.
“Alô? Chu Đạm Đạm.”
“Ơ.” không nghĩ tới anh trực tiếp kêutên tôi, tôi dừng lại rồi mới nói: “Là em là em, anh đang bận ạ? Em không làmphiền anh chứ?”
Hình như anh chuyển chỗ, âm thanh ầm ĩ mấtđi rất nhiều, mà giọng nói của anh nghe ra có vẻ tâm tình không tệ: “Anh có mộtbữa tiệc ở bên ngoài, đang muốn tìm cớ để đi, em lại gọi tới. Ha ha, tìm anh cóviệc sao?”
“Hì hì…” Tôi đảo mắt muốn mở miệng “A à,có một việc, lần trước em thấy công ty anh có tuyển bảo vệ, em không biết cácanh đã tuyển được chưa, ờ, nếu chưa, em muốn giới thiệu cho các anh một người.”
“Ừ…” Anh có vẻ rất bất ngờ khi tôi nhắctới việc này, “Anh không rõ lắm, không quan tâm việc này… Em giới thiệu ai?”
Tôi đột nhiên có loại cảm giác mình đanggiúp anh Quan đi cửa sau, giọng nói theo vậy mà thấp dần xuống: “Lần trước cónhắc đến với anh người bảo vệ của trường chúng em, anh Quan ấy, khả năng củaanh ấy vô cùng tốt, đã từng bắt được rất nhiều kẻ trộm nhé…”
Tôi đây có tính là ép buộc không?
Hình như Chu Dật cũng lâm vào trầm tư,qua một hồi lâu mới mở miệng: “Anh sẽ liên hệ với người của Bộ phận Nhân sự, việcnày vẫn là để bọn họ định đoạt.”
Tôi giống như bỏ được gánh nặng: “Vângkhông thành vấn đề! Cảm ơn anh nhé!”
“Ăn cơm chưa?”
Tôi phản xạ có điều kiện sờ bụng: “Ăncùng bạn học rồi, ha ha.”
Trong ống nghe bên kia của anh đột nhiênphát ra tiếng đàn dương cầm, xem ra anh đã đến phòng.
“Ha ha, em cười cái gì, việc thực tập ởđài truyền hình thế nào rồi?”
Tôi ở trên giường thay đổi tư thế, nằm sấplên cái gối, nghe được anh hỏi chuyện thực tập, tôi bỗng chốc hưng phấn hẳnlên, đem điện thoại kẹp vào vai, thao thao bất tuyệt: “Ngày mai em phải đi theotổ một chương trình của kênh đô thị ra ngoài dựng cảnh! Em đi thực tập lâu nhưvậy, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với những gì mà mình đã học qua đó, ađúng rồi, anh biết chương trình «Có khó khăn, hãy tìm tôi» không? Gần đây rấthot đấy.”
Chu Dật phỏng chừng suy nghĩ hồi lâu, mớikhông cam lòng, móp méo nói rằng: “Không biết, nhưng mà nếu em nói cho anh biếtlà đài nào thì anh sẽ biết.”
Tôi mỉm cười: “Cũng đoán là anh cũngkhông biết, chương trình kia được các khán giả nữ lớn tuổi yêu thích, lại là bảovệ AA của kênh đô thị chúng em, năm rưỡi đem mai sẽ được phát sóng trực tiếp.”Tôi đặt cằm lên gối suy nghĩ một chút, tiếc nuối nói: “Nhưng mà anh bận rộn nhưvậy, hẳn là không xem được.”
Người ở đầu kia điện thoại khẽ nâng giọng,mang theo ý cười, hỏi: “Em cũng có mặt trong chương trình sao?”
Tôi thở dài, buồn bã nói: “Hẳn là sẽkhông, em chỉ phải đi học tập thôi.” Nói xong liền chuyển đề tài: “Nhưng mà nếunhư chương trình ngày mai nhận được tỉ suất người xem đài cao, vậy là có cônglao của em rồi, anh cứ nghĩ giống như có thể thấy em đi, ha ha!”