Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 192: Cỗ quan tài máu



Tôi và ông cụ Tôn nhanh chóng khởi hành tới Trương gia thôn, trên đường đi trong lòng tôi đầy tâm sự. Có mấy lần tôi không nén nổi mà chất vấn ông cụ Tôn về quan hệ của ông ấy và nhà họ Uy, nhưng ông ấy cứ đáp mập mờ không rõ.

Tôi biết đó là do ông ấy không muốn trả lời nên cũng không tiện hỏi nữa.

Khi hai chúng tôi về đến Trương gia thôn thì kinh ngạc phát hiện ở cổng thôn có một cỗ quan tài.

Đó là một cỗ quan tài có màu đỏ tươi như máu, được đặt ở chính giữa cổng làng. Tôi vừa nhìn thấy đã dựng tóc gáy, lạnh cả sống lưng.

Tôi nuốt nước bọt, giọng khàn khàn hỏi: "Sư phụ, cổng thôn sao lại có một cỗ quan tài, ai đặt nó ở đây vậy?"

Vốn chuyện về con chồn yêu đã khiến tôi lo lắng rồi, giờ vừa về làng đã phát hiện ra cỗ quan tài này. Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đây là điềm chẳng lành.

Biểu cảm của ông cụ Tôn lúc này rất giống tôi, cứ như nhìn thấy quỷ vậy, một lúc lâu sau mới thốt nên lời.

"Mẹ nó, sao lại đặt thứ này ở đây!"

Tôi nghe thấy trong lời nói của ông cụ Tôn có ẩn ý nên vội quay sang nhìn ông ấy. Biểu cảm trên gương mặt đủ để nói lên sự lo sợ của tôi lúc này.

"Sư phụ, sư phụ biết điều gì sao? Rốt cuộc chuyện này là sao? Lần trước chúng ta rời Trương gia thôn quá vội nên không phát hiện ra cỗ quan tài máu này".

Mặt ông cụ Tôn nghiêm lại, nhìn tôi chằm chằm.

"Cậu muốn biết người bên trong cỗ quan tài máu này là ai không?"

Tôi kinh ngạc, ông ấy hỏi như thể biết chuyện về cỗ quan tài này. Nghĩ vậy, tôi hít một hơi thật sâu.

"Sư phụ, đừng nói là tôi có liên quan đến cỗ quan tài này nhé?"

Ông cụ Tôn nhìn tôi bằng vẻ ý tứ sâu xa, khẽ thở dài một hơi, giọng nói cũng trở nên tang thương.

"Người trong cỗ quan tài này... chính là mẹ ruột của cậu!"

Lời nói của ông ấy như sét đánh ngang tai, tôi nghe xong mà đầu óc trống rỗng, cảm xúc lẫn lộn.

"Không, sao có thể như vậy được? Mẹ tôi, mẹ tôi..."

Khóe mắt tôi ngấn nước, cũng không hiểu tại sao tôi lại kích động như vậy. Hoặc có lẽ... việc của ông nội, việc của Tam Thanh, quá nhiều việc ập tới khiến tôi sắp sụp đổ rồi.

Tôi vốn tưởng mẹ tôi qua đời đến giờ cũng đã được yên nghỉ. Nhưng tại sao xác mẹ tôi còn bị kẻ độc ác nào đó đặt vào bên trong cỗ quan tài này.

Tôi thực sự không thể nhẫn nhịn được, cảm xúc trào dâng khiến tôi chỉ muốn sụp đổ mà thôi.

Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra với tôi, cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia.

Tôi còn chưa nói hết câu thì ông cụ Tôn đột nhiên quát tôi.

"Trương Ly, cậu bình tĩnh lại đi! Cứ khóc lóc thế này còn ra thể thống gì nữa, chúng ta tới Trương gia thôn chẳng phải là để điều tra chân tướng sự việc sao? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao cậu chẳng hề tiến bộ thêm chút nào vậy!"

Tôi nhìn gương mặt thất vọng của ông cụ Tôn, nuốt nước mắt vào trong. Mắt tôi đỏ ửng lên, đúng vậy, ít nhất vẫn còn có ông cụ Tôn ở đây.

"Sư phụ, tôi muốn qua đó xem thử".

Lúc nói câu này, tôi siết chặt nắm đấm, trong lòng đầy căm phẫn. Tôi thực sự không thể nhẫn nhịn việc kẻ tàn độc nào đó đã làm chuyện này với mẹ tôi! Lẽ nào là nhà họ Uy?

"Cùng tới xem xem, tôi cũng cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ..."

Ông cụ Tôn cau chặt mày lại, nói được một nửa lại thôi. Tôi cũng không biết ông ấy còn định nói gì tiếp nữa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của ông ấy, tôi biết chắc chắn ông cụ Tôn đã biết việc gì đó. Hơn nữa, đó còn là việc rất hệ trọng.

Tôi và ông cụ Tôn vừa tới gần thôn thì một luồng âm khí đã dội tới.

Tôi dùng mắt âm dương nhìn thấy ở phía xa có đầy bóng quỷ lúc ẩn lúc hiện. Tôi hồ nghi không biết có phải mình nhìn nhầm không nên dụi mắt nhìn lại, lần này đằng trước hoàn toàn chẳng có gì.

Điều đó càng khiến tôi thêm nghi ngờ, cảm thấy như có một thứ gì đó đang đè nặng lên mình. Hơn nữa, những lời bà Tư nói đột nhiên vọng lại trong đầu tôi:

"Khi Hồ Oa trở về, cả thôn sẽ chết sạch, ông nội cậu chính là tiền lệ!"

Câu nói đó vọng đi vọng lại trong đầu tôi mấy lần liền, khiến tôi vô cùng hoảng hốt.

Trong lúc tôi còn chưa bình tĩnh lại được thì ông cụ Tôn lấy tay chọc chọc tôi.

"Có chuyện gì đó không hay rồi, chưa cả bước vào mà tôi đã cảm thấy bốn bề âm khí rất nặng. Hình như Trương gia thôn đã thay đổi rồi".

Tôi hoàn hồn lại, đưa mắt xem xét tình hình phía trước. Thôn làng nhỏ trước mặt trông vẫn có vẻ yên bình, nhưng dường như lại có điều gì đó không đúng lắm.

"Sư phụ, sư phụ cũng cảm thấy sao? Tôi cứ cảm thấy như có thứ gì đang ẩn nấp trong bóng tối nhìn chúng ta chằm chằm, hơn nữa còn là những ánh mắt đầy thù địch".

Ông cụ Tôn nghe tôi nói xong thì đảo mắt chán chường đáp:

"Ranh con, nói luôn là cảm nhận được thứ không sạch sẽ đi. Chúng ta tới gần xem xét rồi tính!"

Tôi ngượng ngùng cười trừ, trong lòng rõ ràng cảm nhận được sự kỳ quái xung quanh nhưng lại không lý giải được là tại sao. Tôi lại chẳng nhìn thấy gì, lẽ nào mắt âm dương của tôi không dùng được ở đây?

Khi tôi còn đang nghi ngờ thì một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Hơn nữa, nó còn xảy ra ngay trước mắt tôi.

Gió từ trên núi thổi qua, lướt qua hai chúng tôi đem theo một luồng hơi lạnh lẽo.

Xa xa phía trước có những mị ảnh thấp thoáng, tiếng hò rít của quỷ vọng tới từ khắp nơi, trăm nghìn tia máu bắn lên như những tia sáng giao hòa trên không trung. Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Có điều, cảnh tượng kỳ lạ này còn chưa kết thúc thì một việc còn kinh dị hơn diễn ra!

Tôi đột nhiên nhìn thấy ở cuối thôn xuất hiện vài bóng người, họ tụm năm tụm ba lại với nhau. Càng ngày càng nhiều người xuất hiện, nhưng họ đều ngẩn ngơ như thể bị thôi miên và bước lại ngày càng gần phía tôi.

Đợi họ tới gần, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ.

Đó là, đó là...!

Đầu tôi tê dại, trái tim như cũng nhảy vọt lên tận họng.

Ở phía trước có một đám phụ nữ trông như những cái xác biết đi, đôi mắt tối sầm lại trống rỗng không hề có sức sống. Họ xếp thành một hàng, đang cách chúng tôi khoảng trăm mét. Nhưng lúc này, họ đột nhiên chuyển hướng, đi về phía ngọn núi sau thôn.

Cảnh tượng đó khiến tôi nghĩ tới thuật cản thi ở Tương Tây.

Hơn nữa tôi còn thấy trong số những người này có một vài gương mặt quen thuộc. Tôi biết rõ những người này chính là những người phụ nữ may mắn sống sót sau trận huyết tế lần trước. Nhưng giờ họ không hề có ý thức, ai nấy đều như người chết rồi.

"Sư phụ, đây..."

Tôi chỉ vào cảnh tượng quỷ dị trước mặt, không thể tin nổi.

Ông cụ Tôn nhìn tôi mà chỉ thở dài không nói gì.

"Sư phụ, tôi đã từng gặp trường hợp tương tự. Chính là lần tôi và Tam Thanh đến một trường đại học để điều tra một số chuyện..."

Ngôi trường tôi nói chính là ngôi trường quý tộc của Uy Tinh. Hơn nữa tôi biết có lẽ khi ấy ông cụ Tôn cũng ở đó, có điều không biết ông ấy có chứng kiến cảnh tượng hàng trăm người đâm đầu xuống hồ hay không?

Điều đó khiến tôi không hiểu nổi. Theo lý mà nói thì Trương gia thôn chỉ còn lại phụ nữ, tại sao giờ lại xuất hiện tình trạng này?

Tôi vừa nhắc tới ngôi trường, ông cụ Tôn lập tức ngắt lời tôi.

"Được rồi, được rồi, chuyện đó tôi sớm đã biết rồi. Chỉ có thể nói là do dã tâm của nhà họ Uy quá lớn, tất cả đều là do bọn họ tự chuốc lấy".

Tôi nhìn ông cụ Tôn vội vã hỏi: "Vậy việc xảy ra trong thôn cũng liên quan đến nhà họ Uy phải không?"

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, ông cụ Tôn vỗ đầu tôi một cái rồi nói một câu khiến tôi cạn lời.

"Nếu thực sự là như vậy thì tôi phải mất công cùng cậu tới đây tìm chân tướng sao? Chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu!"

Thấy dáng vẻ thần bí của ông cụ Tôn, tôi im lặng không nói thêm nữa.

Ông cụ Tôn tiếp tục nói với tôi:

"Bọn họ đã đi xa rồi, trước hết chúng ta đi xem xét cỗ quan tài máu kia đã. Nếu mẹ cậu đã đột nhiên xuất hiện lại ở đây thì tội gì không tới gặp bà ấy một lần?"

Tôi gật đầu mà lòng nặng trĩu. Tôi bước theo sau ông cụ Tôn, khi kịp định thần lại thì cỗ quan tài đã ở ngay trước mặt tôi.