Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 193: Tà vật



Tôi đi sau và phát hiện ra trên cỗ quan tài máu có những vệt máu chó đen nhìn rất mảnh, đến nỗi phải tới gần thì tôi mới thấy được nó.

Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Máu chó đen là vật thuần dương, lấy dương khắc âm. Từ trước đến nay, Đạo sĩ luôn dùng máu chó đen để trừ yêu ma.

Dùng máu chó đen để trấn quan tài chứng tỏ chiếc quan tài này chắc chắn là tà vật!

Lẽ nào thi thể bên trong có gì đó bất thường nên mới phải dùng máu chó đen để trấn yểm?

Tôi và ông cụ Tôn đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi có thể nhận ra sự đề phòng trong mắt đối phương, tôi hơi lo lắng hỏi ông ấy:

"Sư phụ, sư phụ nói người nằm trong này là mẹ tôi. Thế nhưng, tại sao trên nắp quan tài lại có vết máu chó đen?"

Ông cụ Tôn cụp mắt xuống không nhìn tôi. Mặt ông ấy đầy tâm sự, cau mày đi một vòng quanh cỗ quan tài, sau đó lại cúi thấp đầu quan sát nó thật kỹ.

Đột nhiên, ông ấy như thể phát hiện ra một việc gì đó rất quan trọng.

"Trương Ly, cậu mau nhìn phần đất phía dưới quan tài đi!"

Nghe ông cụ Tôn nói vậy, tôi vội vã ngồi thụp xuống, định thần nhìn đám đất bên dưới quan tài. Tôi phát hiện chỗ đất này có màu đỏ như máu.

Ở trong đám đất đó vẫn không ngừng sủi lên những bọt máu sền sệt. Những bong bóng đó vừa nổi lên đã lập tức vỡ tan trông vô cùng kinh dị.

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Thứ được trấn yểm trong quan tài này chắc chắn là một thứ vô cùng đáng sợ.

Nếu không thì sao chỗ đất phía dưới lại liên tục nổi lên những bọt máu như vậy.

Sau đó tôi lại nghĩ tới việc nếu bên trong cỗ quan tài này thực sự là thi thể của mẹ tôi thì chắc chắn kẻ thâm độc đang nấp trong bóng tối đó đã sử dụng thủ đoạn ti tiện để biến thi thể mẹ tôi thành một thứ hung sát.

Tại sao hắn lại làm vậy?

Tâm trạng tôi rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào.

"Soạt", "soạt"!

Chỗ đất màu đỏ máu dưới quan tài đột nhiên dạt ra, từ dưới đất chui lên vài con chuột ướt nhẹp. Mấy con chuột này không lớn, to chừng nắm tay người trưởng thành.

Tất cả có năm con, toàn thân chúng dính nhớp, nhuộm màu đỏ của máu. Sau khi chui lên khỏi mặt đất, chúng chạy ra ngoài thôn rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn vào cái lỗ đen bị bọn chuột đào trên mặt đất, máu từ đó trào ra càng nhiều, xối xả tuôn ra ngoài, sau đó lại rất nhanh rút xuống dưới.

Giống như những ngọn sóng ven biển, lên lên xuống xuống.

"Đúng là quỷ quái!", ông cụ Tôn đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.

Tôi liếc nhìn ông ấy, im lặng không nói gì.

Dấu hiệu này nói với chúng tôi thứ nằm bên trong vô cùng đáng sợ, chiếc quan tài này không được tùy ý mở ra.

Trong lòng tôi nặng nề như đeo đá, nếu thi thể bên trong là hành thi hung sát thì đây là một mối hiểm họa vô cùng lớn. Nếu cứ để mặc như vậy không quản thì hồn phách của mẹ tôi dù có đi tới âm tào địa phủ cũng không thể chuyển kiếp đầu thai, thậm chí sẽ vĩnh viễn phải chịu sự hành hạ đau đớn ở dưới mười tám tầng địa ngục.

Bất luận thế nào thì tôi cũng phải cứu mẹ tôi ra bằng được.

Nghĩ vậy, tôi đứng thẳng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của ông cụ Tôn, tôi bắt đầu dịch chuyển cái quan tài. Tôi dùng lực rất mạnh mới đẩy được nắp chiếc quan tài rơi xuống mặt đất.

Một tiếng "rầm" nặng nề vang lên, nắp chiếc quan tài rơi xuống.

Tôi cố gắng kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào, cố gắng ép bản thân nhìn xuống "mẹ" tôi đang ở trong quan tài. Gương mặt thân quen đó quả thực là mẹ tôi!

Không biết vì sao tôi lại bất giác thò tay ra muốn chạm vào gương mặt của thi hài kia.

Nhưng ngay khoảnh khắc tay tôi sắp chạm vào gương mặt lạnh giá của "mẹ" thì đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Trực giác cứ nói với tôi rằng đây không phải mẹ tôi.

Tôi từ nhỏ đã sống cùng mẹ, nên mẹ đối với tôi vô cùng thân thuộc. Giữa mẹ con tôi có thần giao cách cảm rất dễ cảm nhận được.

Thế nhưng khi tôi sắp chạm vào thi thể này, tôi không hề cảm nhận được sự thân quen đó mà lại là một cảm giác vô cùng xa cách, lạnh lẽo và đáng sợ.

Tôi hít một hơi lạnh, loạng choạng lùi về sau hai bước, trân trối nhìn thi thể vô danh kia.

Trong thoáng chốc, một cảnh tượng quen thuộc hiện ra trong đầu tôi.

Lúc trước tôi và Tam Thanh cùng tới ngôi trường quý tộc, lọt vào động cổ thi. Cảm giác ghê rợn đến dựng tóc gáy khi tiếp xúc với cổ thi kia tôi vẫn còn nhớ như in. Hiện giờ khi sắp chạm vào thi thể này thì cảm giác đó lại quay lại!

Thi thể này không phải là mẹ tôi mà là cổ thi nghìn năm chúng tôi đã gặp trong động cổ thi!

Còn lý do tại sao nó lại xuất hiện ở đây thì vẫn còn là một bí ẩn.

Cổ họng tôi như nghẹn lại không thể thốt nên lời, lông tóc trên người dựng ngược vì sợ hãi đến nỗi không thể phản ứng lại được.

Tại sao cổ thi đó lại chạy tới đây được?

Hồ đại tiên không trông coi nó sao?

Trong đầu tôi có vô số câu hỏi khiến tôi cảm thấy rất bức bối.

Có điều, sau khi xác định được thi thể này không phải của mẹ tôi thì tôi cũng phần nào cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Trong lúc tâm trạng tôi còn đang rối bời, nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu.

Thì đột nhiên, cổ thi đang nằm đó mở trừng mắt. Trong con ngươi của nó thoáng hiện ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo. Nó nhìn vẻ sợ hãi tột độ của tôi mà nhoẻn miệng cười.

Một nụ cười toét đến tận mang tai!

Tôi không hề có sự chuẩn bị nên sợ đến nỗi nổi hết da gà, bất giác lùi về sau mấy bước.

Cổ thi nghìn năm này sống lại thì chắc chắn sẽ lớn chuyện. Đêm đó trong động cổ thi, nó dễ dàng đánh chết gia chủ nhà họ Uy, cũng hành cho tôi và Tam Thanh chết đi sống lại. Thậm chí nó còn suýt giết hết mấy người bọn tôi.

Nếu không phải có Hồ đại tiên ở đó thì nói không chừng tôi đã mục xác trong cái động đó rồi.

Giờ trong lòng tôi hối hận khôn nguôi, nếu biết cổ thi nghìn năm đó đang nằm trong quan tài thì có đánh chết tôi cũng không mở nó ra.

Tôi thực muốn tự tát cho mình một cái.

Tình thế lúc này đã vô cùng cấp bách rồi. Tôi kéo ông cụ Tôn định chạy thẳng, hai chúng tôi chắc chắn không phải đối thủ của nó. Nếu không chạy nhanh thì chỉ còn nước "xanh cỏ" ở đây.

"Há há há!"

Cổ thi kia đột nhiên phá lên cười một cách đáng sợ.

Tôi loạng choạng, ngã phịch xuống đất. Đột nhiên lưng tôi lại đau đến nỗi tôi phải nghiến răng kèn kẹt, thiếu điều khóc hu hu gọi mẹ mà thôi.

Bởi vì mắt quỷ sau lưng tôi lại xuất hiện, nó lại đang hành hạ tôi!

Cổ thi kia càng ngày càng cười lớn, còn lưng tôi thì ngày càng đau. Bầu không khí xung quanh bị đè nén đến nỗi ngột ngạt. Ông cụ Tôn đứng bên cạnh tôi ngỡ ngàng đến nỗi đơ ra.

Thấy tôi đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ông ấy mới vội vã cất tiếng gọi:

"Trương Ly!"

Tôi đau đến nỗi mặt mày méo xệch, đâu còn hơi sức mà đáp lời ông ấy. Giờ tôi chỉ muốn chết để thoát khỏi cơn đau thấu trời này!

Cảnh vật xung quanh tôi bỗng chốc trở nên mờ ảo, tôi bắt đầu sùi bọt mép, hai mắt trợn lên trắng dã khiến ông cụ Tôn sợ hết hồn.

Trong lúc ông cụ Tôn còn chưa biết làm thế nào thì tôi lao đầu vào cỗ quan tài máu kia, lúc này tôi chỉ muốn chết.

Đột nhiên nó dừng lại, tiếng cười đáng chết kia đột nhiên dừng lại.

Khi đầu tôi sắp đụng mạnh vào cái quan tài thì ông cụ Tôn sống chết ôm lấy tôi, giận dữ mắng:

"Ranh con, cậu muốn chết thì cũng đừng có chết lúc này. Đợi lát nữa tỉnh táo lại thì chính tôi sẽ bóp chết cậu cho xem!"