Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 195: Lên núi



Tiếng kêu lên kinh hãi của ông cụ Tôn khiến tôi hết hồn hết vía, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng bên trong ảo ảnh.

Hơn hai trăm người đâm đầu vào cây cột màu đen tự sát, máu chảy thành sông, não bắn tung tóe...

Tim tôi như rơi xuống vực thẳm.

Ban nãy tôi chỉ nghĩ tới chuyện của mẹ nên không suy nghĩ xem đoàn người kia tại sao lại đi ra chỗ ngọn núi phía sau.

Giờ nghĩ lại thì tôi lập tức cảm thấy lành ít dữ nhiều.

"Sư phụ, sư phụ... nghĩ ra cái gì vậy?"

Tôi vừa mở miệng, giọng nghe vô cùng run rẩy, sợ mình sẽ phải nghe câu trả lời đáng sợ từ miệng ông cụ Tôn.

Nhưng dường như tôi càng sợ cái gì thì việc đó càng dễ xảy ra.

"Điều cậu đang nghĩ e là cũng giống điều tôi đang nghĩ. Đừng dài dòng nữa, đuổi theo!"

Mặt ông cụ Tôn cũng sầm lại, nói chưa dứt câu đã vội vã chạy về hướng ngọn núi phía sau, không thèm quan tâm đến cỗ quan tài máu và cổ thi kia nữa!

Tôi cũng vô cùng lo lắng, cảm thấy làm vậy không được thỏa đáng nhưng tốc độ của ông cụ Tôn vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Tôi còn chưa kịp gọi thì ông cụ Tôn đã chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu trước mặt.

Tôi do dự hai giây, sau đó quay đầu lại nhìn cỗ quan tài máu im lìm kia rồi nghiến răng chạy theo ông cụ Tôn.

"Sư phụ, còn cổ... quan tài máu kia chúng ta mặc kệ sao?"

Khó khăn lắm mới đuổi kịp ông ấy, tôi đã mệt đến mức nói chuyện thôi cũng hụt hơi.

Không phải tôi nghi ngờ năng lực của ông cụ Tôn nhưng cổ thi nghìn năm đó trước giờ luôn do Hồ đại tiên trông coi. Nhưng kể từ sau khi nó tỉnh lại thì Hồ đại tiên cũng bó tay. Nếu không thì sao cổ thi này có thể chạy tới Trương gia thôn, lại còn suýt lấy mạng tôi cơ chứ?

Đến Hồ đại tiên cũng không trấn áp được nó thì sao ba cái khấu đầu của ông cụ Tôn có thể giải quyết được cơ chứ?

Đương nhiên, tôi không thể nói thẳng những lời này ra với ông cụ Tôn. Đây là việc liên quan đến thể diện, nhỡ đâu tôi nói ra làm ông ấy bực rồi bỏ mặc tôi ở đây thì đúng là rắc rối to.

Mặt ông cụ Tôn vô cùng khó coi, rõ ràng không có tâm trạng giải đáp thắc mắc của tôi. Ông ấy chỉ "xùy" một cái coi như kết thúc vấn đề này luôn.

Thấy ông ấy phản ứng như vậy, tôi cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành theo ông ấy chạy một mạch lên núi.

Ban nãy chúng tôi ở lại chỗ cổ thi kia, chuyện kể ra thì dài nhưng tất cả chỉ xảy ra trong khoảng chưa đến mười lăm phút.

Còn những thôn dân kia thì như những cái xác biết đi, lại còn xếp thành hàng nên đi rất chậm. Vậy nên sau một hồi chạy thục mạng thì hai chúng tôi đã đuổi kịp đoàn người kia ở giữa lưng chừng núi.

Thấy đã đuổi kịp đoàn người, ông cụ Tôn đột ngột dừng lại. Đồng thời, ông ấy ra hiệu cho tôi dừng lại theo.

"Đại đồ đệ, nhìn thử xem những người này còn sống hay đã chết?"

Câu nói của ông cụ Tôn hơi khó hiểu, nhìn người sống hay chết thì ông ấy còn giỏi hơn tôi chứ. Tại sao vào thời khắc quan trọng này ông ấy lại hỏi tôi câu này?

Có điều ông ấy đã hỏi thì tôi cũng sẵn lòng trả lời.

"Tam hỏa đều còn, là người sống".

Nghe tôi trả lời xong ông cụ Tôn không hề có vẻ nhẹ nhõm hơn mà lông mày còn cau chặt lại.

"Sư phụ, có vấn đề gì sao?"

Tôi thấy rất khó hiểu, trong lòng càng thêm bất an. Mỗi lần ông cụ Tôn phản ứng như vậy thì kiểu gì cũng có chuyện lớn.

Nhưng ông cụ Tôn chỉ lắc đầu mà không trả lời tôi.

Tôi vẫn muốn gặng hỏi nhưng đoàn người đằng trước đột nhiên rẽ hướng, dần dần bước vào trong một bụi cỏ tranh.

Rõ ràng lên núi chỉ có một con đường mà chúng tôi đang đi, hai bên đều là vách đá. Nhưng sau cú rẽ kia thì đột nhiên một con đường ở sườn núi lộ ra.

"Quả nhiên họ đi tới thánh địa!"

Tôi và ông cụ Tôn đã từng tới thánh địa, mặc dù không phải do chúng tôi tự tìm đường nhưng vẫn có chút ấn tượng.

Không đợi ông ấy nhắc, tôi đã kinh hoàng thốt lên.

Cảnh tượng như ở dưới địa ngục kia lại hiện ra trong đầu tôi.

Mặc dù không có cây cột nào nhưng rùa thần lúc trước chính là một tiền lệ. Nếu đoàn người này bước vào thánh địa thì hậu quả đúng là...

Tôi không khỏi rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa mà vội vã chạy thục mạng đuổi theo.

Hình như ông cụ Tôn đã kéo tôi lại nhưng lúc này tôi như sắp phát điên, dùng lực hất tay ông ấy ra.

Mạng người quan trọng, sao tôi có thể chậm trễ cơ chứ?

Con đường này nằm trong khe núi vừa hẹp vừa dốc, chỉ vừa cho một người đi qua. Bởi vậy, cho dù tôi có muốn lao lên trước cản họ thì cũng không được.

Không còn cách nào, tôi chỉ đành kéo người đi sau cùng lại, dùng lực xoay người đó quay lại phía tôi.

Lúc trước tôi chỉ nhìn thấy cơ thể họ cứng ngắc đi về phía trước chứ chưa quan sát kỹ gương mặt họ.

Giờ người phụ nữ này quay lại tôi mới nhìn kỹ hơn.

Người thì có người đẹp người xấu nhưng dung nhan khiến người ta nhìn một lần đã sợ vỡ mật thì hôm nay tôi mới được chứng kiến.

Người phụ nữ trước mặt tôi có dung nhan khiến tôi suýt ngất xỉu.

Thực ra tôi quen người phụ nữ này, bà ấy tên là Lưu Anh, vợ của người thợ mổ lợn ở phía Đông thôn. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Hồi còn nhỏ, khi ông tôi giúp người dân trục ma quỷ đã không ít lần đưa tôi đi qua nhà họ.

Người đời có một câu tục ngữ là đến quỷ còn sợ kẻ ác.

Càng là người hung bạo thì đám yêu ma quỷ quái lại càng không dám đến gần. Đặc biệt là người mổ lợn này đầy sát nghiệp, huyết khí quá nặng. Đến cả con chó gặp ông ta còn sợ đến nỗi cúp đuôi chạy thẳng.

Khi có người bị ma quỷ nhập mà đuổi mãi không đi thì có thể tới mượn con dao giết lợn của người mổ lợn này.

Cho nên ngay từ nhỏ nhà tôi đã qua lại với nhà Lưu Anh. Họ là một trong số ít những người trong thôn rất kính trọng ông nội tôi.

Nhưng người phụ nữ trung niên bình thường gặp tôi là đều mỉm cười hòa nhã này lúc này hai mắt trợn trắng, mặt vừa xanh vừa đen.

Ở chỗ ấn đường có khí màu đen xua đi cũng không tan. Nhưng đáng sợ nhất là bà ấy gầy như một bộ xương khô, hốc mắt lõm sâu ứ máu, quai hàm nghiến chặt, môi thì trắng bệch không có lấy một tia máu.

Cái bộ dạng này trông chẳng khác nào một con quỷ!

"Lưu, cô Lưu sao?"

Tôi bị dọa cho hết hồn, bàn tay đang giữ vai người phụ nữ kia cũng run lên, bất giác cất tiếng gọi.

Quả nhiên là không có chút phản ứng nào.

Bị đôi mắt trắng dã kia nhìn chòng chọc, tôi dựng hết cả tóc gáy nhưng vẫn cố gắng đè nén sự sợ hãi, làm dấu vẽ bùa trên mặt Lưu Anh.

Chiêu này tôi học được từ Tam Thanh.

Lúc ở trong động cổ thi, tôi cảm thấy tinh khí trong cơ thể mình lưu chuyển, sau đó khi cùng Tam Thanh đi Ma thành, sư thúc đã dạy tôi vài chiêu vận khí.

Mặc dù hiện giờ tôi vẫn còn non tay nhưng đã có thể vận khí để đưa tinh khí ra đến đầu ngón tay.

Tinh khí này chính là linh khí thuần khiết nhất trong cơ thể con người. Tinh khí trong cơ thể phụ nữ là âm, còn nam giới lại là dương.

Tinh khí thuần dương như vậy dùng để vẽ bùa đuổi quỷ sẽ có tác dụng.

Mặc dù tốc độ vẽ bùa của tôi không nhanh bằng Tam Thanh nhưng cũng không hề chậm, có thể coi như là thành thạo.

Thế nhưng sau khi tôi toát mồ hôi hột vẽ xong cái bùa thì Lưu Anh đang trợn mắt trắng dã bỗng phát ra những tiếng kêu quái dị.